Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 24
Trình Lập Dân trời sinh bản tính cao ngạo, lúc này đã khơi dậy bản tính của chàng, bất giác lớn tiếng nói:
– Lão nhân gia thật bức người quá đáng, bất luận lão nhân gia có hiềm
khích gì với gia sư, vãn bối đã tiếp nhận y bát của gia sư, lẽ đương
nhiên có nghĩa vụ phải thay mặt gia sư thanh toán mọi ân oán, lão nhân
gia hãy ra cách đấu đi! Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh vội với chân
khí truyền âm cảnh giác Trình Lập Dân:
– Thủ lĩnh không nên khinh xuất, lão già này võ công cao thâm khôn lường…
Lão nhân áo xám bĩu môi:
– Từ Thái Thanh, ngươi quá đề cao lão phu rồi! Lão phu mà nhận bốn tiếng “cao thâm khôn lường” thật là hổ thẹn.
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh với Trình Lập Dân cùng giật mình sửng sốt, chân khí truyền âm chỉ nhắm vào một người mà cũng bị ông ta nghe
được…
Trình Lập Dân càng hết sức thắc mắc thầm nhủ:
–
Lão nhân này đã luyện thành Tiệt Âm Thần Công, xem ra võ công của ông ta quyết không kém hơn ân sư và thái thượng giáo chủ Thái Cực Giáo, nhưng
vì sao ân sư lại không hề đề cập đến nhân vật này thế nhỉ? Lão nhân áo
xám ngưng chốc lát, nói tiếp:
– Thôi được, để cho ngươi biết rõ
toàn bộ điều kiện trước rồi hẵng tính! Từ Thái Thanh, điều kiện thứ nhất khi nãy lão phu đã nói với ngươi rồi, ngươi đã không nén được muốn nói, vậy thì hãy chuyển cáo với Trình Lập Dân đi! Xích Phát Linh Quân Từ
Thái Thanh bèn quay sang Trình Lập Dân nói:
– Thủ lĩnh, khi nãy
vị lão nhân gia này đã nói là thủ lĩnh với các thuộc hạ phải cùng theo
về dưới trướng vị Nhạc… Nhạc cô nương này…
Trình Lập Dân mỉm cười:
– Nhạc tỷ tỷ không phải người ngoài, điều kiện thứ nhất này vãn bối có thể cân nhắc chấp nhận…
Nhạc Tố Trân cơ hồ với giọng van xin nói:
– Không! Sư phụ… đồ nhi… đồ nhi…
Lão nhân áo xám đanh giọng quát:
– Nha đầu im mồm! Trình Lập Dân tiếp lời:
– Tỷ tỷ đừng khó xử, cũng đừng làm cho lệnh sư nổi giận, tính mạng của
tiểu đệ khác nào do tỷ tỷ ban cho và Chính Nghĩa Chi Tộc do tiểu đệ lãnh đạo cũng chưa chính thức thành lập, được tỷ tỷ lãnh đạo và vị lão nhân
gia này hỗ trợ, đó thật là một sự may mắn to lớn đối với toàn thể võ
lâm, tiểu đệ không cần phải suy nghĩ, có thể chấp nhận ngay…
Lão nhân áo xám cười khảy:
– Chính Nghĩa Chi Tộc? “Chính nghĩa” đáng giá bao nhiêu một cân? Lão lại lớn tiếng nói tiếp:
– Trình Lập Dân, ngươi đã tính toán sai rồi, điều kiện của lão nhân gia
ta không có trả giá và cũng không được lòng vòng! Trình Lập Dân thoáng
cau mày:
– Ý của lão nhân gia là…
Lão nhân áo xám ngắt lời:
– Ý của lão nhân gia ta là hai điều kiện đều phải chấp nhận hết, và sau
khi ngươi đầu nhập môn hạ của đồ nhi ta, mọi hành động đều phải do lão
nhân gia ta toàn quyền quyết định.
Trình Lập Dân ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
– Điều kiện thứ nhất còn có thể thương lượng, còn…
Lão nhân áo xám lạnh lùng ngắt lời:
– Điều kiện thứ nhất nếu không thể chấp nhận thì sự thương lượng ở điều
kiện thứ nhì cũng trở nên dư thừa thôi! Đoạn quay sang Nhạc Tố Trân lạnh lùng nói:
– Trân nhi, lập tức thay mặt sư phụ giáo huấn tên tiểu tử không biết điều này một phen! Nhạc Tố Trân khó xử thấp giọng nói:
– Sư phụ… đồ nhi… đồ nhi…
Lão nhân áo xám gắt giọng:
– Nha đầu, ngươi có còn nhìn nhận là đồ đệ của lão nhân gia ta hay không? Nhạc Tố Trân mắt rướm lệ, nghẹn ngào nói:
– Sư phụ… ân đức trời cao đất dày của lão nhân gia, Trân nhi dù tan xương nát thịt cũng chưa đủ đền đáp…
Lão nhân áo xám thấp giọng ngắt lời:
– Lão nhân gia ta đã đào tạo ngươi, thành toàn ngươi, đâu phải là mong ngươi tan xương nát thịt đền đáp…
Nhạc Tố Trân run giọng:
– Sư phụ… van lão nhân gia, ngoài chuyện ấy ra, lão nhân gia muốn Trân nhi làm bất kỳ chuyện gì cũng được…
Lão nhân áo xám lạnh lùng ngắt lời:
– Hiện giờ bất kỳ chuyện gì cũng không cần ngươi làm, chỉ cần ngươi khuất phục truyền nhân của Thiết Thủ Thư Sinh là được rồi! Trình Lập Dân
nhướng mày, cao giọng nói:
– Tỷ tỷ đừng khó xử nữa, cùng nhau ấn
chứng võ công một phen đâu có gì nghiêm trọng, tỷ tỷ cứ phóng tay xuất
chiêu đi! Nhạc Tố Trân nghẹn ngào:
– Dân đệ… Không! Dân đệ đi đi… Đây không phải là…
Nhạc Tố Trân tuy gương mặt được hóa trang rất tinh xảo, không sao nhận ra
được vẻ biểu hiện trên mặt nàng, nhưng qua vẻ hốt hoảng và giọng nói run rẩy của nàng, chứng tỏ nội tình chắc hẳn là không tầm thường.
Nhạc Tố Trân chưa nói dứt lời, lão nhân áo xám đã gắt giọng quát:
– Nha đầu, ngươi muốn bức bách lão nhân gia ta tự ra tay phải không? Hắc hắc… Hắc hắc…
Tiếng cười của ông ta cực kỳ sắc lạnh, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Trình Lập Dân thật quá tức giận bởi thái độ ngạo mạn ngang tàng của lão nhân
áo xám, song vì nể mặt Nhạc Tố Trân, chưa tiện phát tác, giờ không sao
nhẫn nhịn nổi nữa, lạnh lùng hỏi:
– Lão nhân gia thật ra có thâm thù đại hận gì với gia sư? Lão nhân áo xám nghiêm giọng:
– Không có gì, nhưng lão nhân gia ta đã tái xuất giang hồ thì trong võ
lâm chẳng thể còn có Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên với Tán Hoa Tiên Tử
Trầm Tố Quyên tồn tại nữa! Trình Lập Dân nhướng mày, mắt rực thần quang, cười khảy nói:
– Đây là Trình Lập Dân vì nể mặt nghĩa tỷ mới
kính trọng xưng hô tôn giá là lão nhân gia, nhưng một khi con người đã
vượt quá sức nhẫn nại thì sẽ có hậu quả như thế nào? Lão nhân áo xám
cười sắc lạnh:
– Hậu quả ư? Đó dĩ nhiên là tiểu tử ngươi bề dưới
phạm thượng, lão nhân gia ta cũng không bị mang tiếng là cậy lớn hiếp
nhỏ! Nhạc Tố Trân thét lên một tiếng kinh hoàng, quỳ sụp xuống trước mặt lão nhân áo xám, hai tay ôm lấy đôi chân ông ta, giọng bi thiết nói:
– Sư phụ… xin lão nhân gia hãy… tha cho Dân đệ…
Lão nhân áo xám cất chân, hất Nhạc Tố Trân bay ra xa hơn trượng, đanh giọng giận dữ nói:
– Tiện tỳ, sớm biết ngươi cũng vong ân phụ nghĩa như tên tiểu tử này, lão nhân gia ta thật hối hận đã uổng phí bao tâm huyết đối với ngươi.
Nhạc Tố Trân ngã ngồi trên đất, bưng mặt khóc sướt mướt, hết sức thảm thương.
Trình Lập Dân lúc này lòng hết sức xót xa ray rức bởi thân thế bi thảm và vận mệnh truân chuyên của Nhạc Tố Trân, cùng với thâm ân đại đức của nàng
đối với mình, đang không biết phải xử trí thế nào, nghe vậy chẳng khác
nào lửa đổ thêm dầu, tức giận trừng mắt nói:
– Tôn giá mà còn dám sỉ nhục gia sư thêm tiếng nữa, để xem Trình Lập Dân này có dám…
Lão nhân áo xám ngửa mặt cười vang, ngắt lời:
– Đó có gì là khó! Tiểu tử, hãy nghe đây, sư phụ ngươi lão thất phu Từ Nguyên chỉ là một ngụy quân tử bỉ ổi nhất võ lâm…
Trình Lập Dân tức giận quát:
– Lão tặc, im mồm! “Choang” một tiếng, Tử Anh Kiếm đã ra khỏi bao, dưới ánh nắng soi rọi, tỏa sáng chóa lòa, hài khí buốt da.
Nhạc Tố Trân vội tung mình đến bên Trình Lập Dân, hốt hoảng nói:
– Dân đệ, không nên…
Lão nhân áo xám đã từng bước tiến đến gần Trình Lập Dân, cười sắc lạnh nói:
– Lấy mạng tiểu tử ngươi trước, chẳng lo lão quỷ sư phụ ngươi không chường mặt ra…
Đưa mắt nhìn Trình Lập Dân, mỉm cười nói tiếp:
– Ườm! Vậy mới có chút khí khái của Thiết Thủ Thư Sinh…
Trình Lập Dân đẩy Nhạc Tố Trân sang bên và nói:
– Tỷ tỷ hãy yên tâm, tiểu đệ chỉ giáo huấn ông ta, không làm tổn thương
vị ân nhân cứu mạng này của tỷ tỷ đâu! Nhạc Tố Trân vẫn lao tới trước
mặt Trình Lập Dân, bất kể sống chết cản chàng lại.
Lão nhân áo xám cười khảy:
– Tiện tỳ, ngăn cản hắn làm gì? Nếu ngươi còn thừa nhận là đồ đệ của lão
nhân gia ta thì phải thay mặt lão nhân gia ta giáo huấn tiểu tử này một
phen…
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh lúc này đã phát ra ám
hiệu, mười cao thủ hóa trang ẩn nấp gần đó đã lần lượt kéo đến, bao vây
Trình Lập Dân, Nhạc Tố Trân và lão nhân áo xám vào giữa.
Đồng thời, trong trang viện thần bí cũng đã phái ra một đội kiếm thủ áo đen, nhanh chóng phi thân đến.
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh lớn tiếng ngắt lời lão nhân áo xám:
– Thủ lĩnh! Nhạc cô nương! Xin hãy lui ra, để cho vị bằng hữu áo xám này nếm thử trò xoàng xĩnh này của thuộc hạ.
Trình Lập Dân quét mắt nhìn quanh, bất giác rúng động, chẳng kịp nói gì với
Nhạc Tố Trân, vội nắm tay nàng tung mình đến bên cạnh Xích Phát Linh
Quân Từ Thái Thanh.
Trình Lập Dân với Nhạc Tố Trân vừa mới đứng
yên, mười người hóa trang thành thân phận khác nhau đã cùng lúc hai tay
vung lên, chỉ nghe tiếng “vút vút” liên hồi, những thanh tre dài hơn
thước đã cắm trên mặt đất tạo thành một trận đồ kỳ lạ bao quanh lão nhân áo xám.
Ngay khi Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh lên tiếng và
Trình Lập Dân nắm tay Nhạc Tố Trân phóng đi, lão nhân áo xám vốn đã
buông ra một tiếng cười khinh miệt, nhưng lúc này lại ra chiều ngơ ngẩn, hai mắt cũng lộ vẻ kinh ngạc và hoang mang.
Trình Lập Dân quay sang Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh cười nói:
– Từ huynh, thì ra huynh hãy còn giấu giếm tuyệt học khoáng thế này…
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh cười nói:
– Nếu không vậy, trước khi gặp thủ lĩnh, thuộc hạ bằng vào gì mà dám có
hùng tâm giành lấy chức vị minh chủ võ lâm? Ngưng chốc lát, lão lại nói
tiếp:
– Vốn ra thuộc hạ còn chưa muốn bộc lộ lúc này và tại đây,
nhưng công lực của lão già này thật quá cao thâm, nếu không mượn trận đồ này cho lão ta một bài học, lão ta cứ tưởng là mình thiên hạ vô địch
đấy! Nhạc Tố Trân ngạc nhiên:
– Từ… Từ lão nhân gia, trận đồ này lợi hại lắm sao? Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh mỉm cười:
– Nhạc cô nương hãy xem thần thái của lệnh sư thì rõ! Lúc này, chỉ thấy
lão nhân áo xám đã ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt khép hờ, vẻ mặt
hết sức nghiêm nghị.
Nhạc Tố Trân bất an nói:
– Từ lão nhân gia, gia sư sẽ không bị tổn thương chứ? Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh khẳng định:
– Từ Thái Thanh gan to tày trời cũng không dám làm tổn thương sư tôn của
Nhạc cô nương, nhưng hao tổn tinh thần thì khó tránh khỏi…
Trình Lập Dân tiếp lời hỏi:
– Trận đồ này phải chăng có tên là…
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh ngắt lời:
– Trận đồ này dĩ nhiên không giấu nổi mắt thần của thủ lĩnh, và theo lời
vị dị nhân đã truyền dạy trận đồ này cho thuộc hạ, thì trong thiên hạ võ lâm chỉ có đệ tử của hai vị kỳ nhân là có thể phá trận đồ này mà thôi!
– Chẳng hay là đệ tử của hai vị kỳ nhân nào vậy?
– Chính là lệnh sư Thiết Thủ Thư Sinh Từ lão tiền bối và đệ tử của Huyễn Ba Trì ở Dân Sơn.
– Ngoài ra không còn ai khác có thể phá trận đồ này sao?
– Tuy không dám nói là tuyệt đối không có, nhưng cho dù có thì cũng rất
hiếm! Trình Lập Dân miệng nói nhưng lòng hết sức lo sợ và bức rứt. Không sai, chàng chính là truyền nhân của Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên, nhưng vì thời gian không cho phép, chàng chưa nghiên cứu kỹ các trận pháp kỳ
môn trong bí kíp của sư môn, hiện kỳ trận này chàng tuy thấy quen quen,
nhưng không biết cách phá và ngay cả tên trận cũng chẳng biết.
Nay bí kíp sư môn đã lọt vào tay kẻ địch, chàng không lo sợ tức giận và bứt rứt sao được? Chàng vừa định nói ra chuyện ấy với Xích Phát Linh Quân
Từ Thái Thanh, nhưng lại nhận thấy nói ra lúc này thật không thích hợp.
Nhạc Tố Trân dương thanh gọi:
– Sư phụ…
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh cười nói:
– Nhạc cô nương đừng uổng phí sức lực, bây giờ dù trời nổi sấm sét, lệnh
sư cũng không nghe thấy đâu! Nhạc Tố Trân lòng đầy hoài nghi hỏi:
– Có chuyện như vậy ư? Trình Lập Dân tiếp lời:
– Không sai, lệnh sư bây giờ đang với định lực vô thượng, chống lại ảo
giác của trận pháp kỳ môn này, tất cả những gì bên ngoài dĩ nhiên không
nghe thấy…
Lúc này, đội kiếm thủ áo đen của trang viện thần bí
đã đến nơi, họ có đến hai mươi mấy người, cầm đầu là một lão nhân tóc
hoa râm trầm giọng hỏi:
– Kẻ nào dám sinh sự ở phụ cận bổn trang? Trình Lập Dân lạnh lùng hỏi ngược lại:
– Nhạc Lộc Sơn này là tài sản riêng của tôn giá sao? Lão nhân tóc hoa râm sau khi quát hỏi, đang vô cùng thắc mắc bởi cảnh tượng trước mắt, nghe
Trình Lập Dân nói, bất giác đưa mắt nhìn Trình Lập Dân và Nhạc Tố Trân,
lại càng thắc mắc hơn nói:
– Phục sức của các hạ dường như là
Thiết Thủ Thư Sinh trong lời đồn đại, nhưng chẳng hai trong hai vị, vị
nào mới là thật? Trình Lập Dân xẵng giọng:
– Vị nào là Thiết Thủ Thư Sinh thật, tôn giá không cần biết…
– Tại hạ do bởi chức trách, đương nhiên phải hỏi cho rõ!
– Tôn giá giữ chức vụ gì trong Thái Cực Giáo?
– Tuần sơn sứ giả!
– Vậy thì xin phiền sứ giả chuyển cáo với quý giáo chủ, Trình Lập Dân
tiện đường ngang qua đây, không hề có ý quấy rầy quý giáo, và quý giáo
cũng không cần can thiệp vào chuyện riêng của Trình mỗ.
Lão nhân tóc hoa râm ấp úng:
– Chuyện ấy… tại hạ không dám chủ quyết… phải chuyển bẩm thượng cấp mới được.
Đúng là người có tên, cây có bóng, lão nhân tóc hoa râm này lao sư động
chúng, khí thế hung hãn kéo đến, nhưng vừa gặp Trình Lập Dân là không
còn hống hách được nữa.
Trình Lập Dân lạnh lùng nói:
– Đó
thì tùy ở tôn giá! Lão nhân tóc hoa râm khoát tay, bọn kiếm thủ áo đen
lập tức lui ra xa hai trượng, tay phải vung lên, một ngọn tên lửa cờ hoa bay vút lên không. “Đùng” một tiếng rền rĩ, trên không cao hơn trăm
trượng đã xuất hiện một đồ hình thái cực được hình thành bởi hai màu đen trắng, hết sức ngoạn mục.
Trình Lập Dân cười khảy:
– Đó là tín hiệu khẩn cấp của quý giáo phải không? Lão nhân tóc hoa râm nghiêm túc gật đầu:
– Phải! Trừ phi gặp phải người có thân phận như các hạ, rất ít khi dùng đến! Trình Lập Dân cười lạnh lùng:
– Tôn giá quá đề cao Trình mỗ rồi! Quay sang Xích Phát Linh Quan khẽ nói gì đó, đoạn cao giọng nói tiếp:
– Từ huynh, hãy vào khuyên ông ấy vài lời đi! Xích Phát Linh Quan chậm
rãi đi vào trong trận, nhìn lão nhân áo xám đang ngồi như nhập định nói:
– Từ Thái Thanh phụng mệnh tệ thượng, cần nói vài lời với tôn giá.
Lão nhân áo xám trừng mắt quát:
– Có rắm thì cứ đánh, khỏi nói lôi thôi! Xích Phát Linh Quan thản nhiên cười:
– Khi nãy Từ mỗ đã bại dưới tay tôn giá, giờ kể như hòa, chúng ta kết
thúc tại đây, sau này hẵng tính, được không? Lão nhân áo xám giọng đanh
lạnh:
– Từ Thái Thanh, ngươi tưởng là đã giam hãm được lão nhân gia ta hay sao?
– Ít ra tôn giá cũng chưa thể ra khỏi trận, đó là sự thật không thể phủ nhận.
Lão nhân áo xám lại nhắm mắt, cười khảy nói:
– Ý của ngươi là ngươi tự bãi trận, thả cho lão nhân gia này ra phải không? Xích Phát Linh Quan mỉm cười gật đầu:
– Không sai!
– Ngươi nghĩ là lão nhân gia ta đồng ý nhận lãnh ân tình ấy của ngươi ư?
– Không cần tôn giá nhận lãnh ân tình, đây chẳng qua là có qua có lại, Từ mỗ muốn tỏ chút lòng cảm kích về chuyện nương tay khi nãy của tôn giá
mà thôi!
– Chớ nói lôi thôi! Từ Thái Thanh, ngươi có dám để cho
lão nhân gia ta ở trong Lục Mậu Tiềm Hình trận đồ này thêm một giờ nữa
không? Bốn tiếng “có gì không dám” suýt nữa đã thốt ra khỏi miệng Xích
Phát Linh Quan, may thay một tiếng nói yếu ớt nhưng rất rõ ràng đã kịp
lúc truyền vào tai ông ta:
– Từ Thái Thanh, tình phụ của lão quái vật này trong vòng một giờ sẽ đến đây, trận đồ Lục Mậu Tiềm Hình này
không làm khó được yêu phụ ấy, đến lúc ấy ngay cả lão phu cũng không thể thu xếp được, chi bằng tôn giá hãy thừa cơ bãi trận, để lão phu dụ dẫn
lão ta đi khỏi…
Xích Phát Linh Quan vừa lắng nghe vừa lưu ý
quét mắt nhìn quanh, thấy xung quanh trong vòng mười trượng không hề có
chỗ ẩn nấp, chẳng rõ người truyền âm ẩn thân ở đâu, đang thắc mắc, người truyền âm đã cảnh cáo:
– Đừng có mà nhìn quanh nhìn quất, kẻo lão quái vật ấy sinh nghi.
Xích Phát Linh Quan liền cười phá lên nói:
– Từ Thái Thanh này xưa nay nói là giữ lời, đã nói là có qua có lại, lẽ
đương nhiên chẳng tiện khuất tất tôn giá thêm một giờ nữa.
Đoạn liền khoát tay, trầm giọng quát:
– Bãi trận! Mười người phục sức khác nhau vây quanh nghe lệnh, lập tức ra tay rút những ngọn tre cắm trên đất lên, chỉ chốc lát đã hết sạch.
Lão nhân áo xám từ từ đứng lên, khẽ thở phào một hơi dài, đưa mắt nhìn Trình Lập Dân lạnh lùng nói:
– Trình Lập Dân, lão nhân gia ta xưa nay cũng là nói một không hai, đã
nói không nhận lãnh ân tình là không nhận lãnh ân tình, vừa rồi các
ngươi rõ ràng có cơ hội thắng lão nhân gia ta, vậy mà lại không phát
động thế trận, giờ thời cơ có lợi cho các ngươi đã qua đi, nếu ngươi
không thể chấp nhận điều kiện của lão nhân gia ta, lão nhân gia ta quyết không buông tha cho các ngươi.
Trình Lập Dân sở dĩ yêu cầu Xích
Phát Linh Quan vào trong trận vốn chính là để vãn hồi thể diện cho lão
nhân áo xám, không muốn quá đáng, nên mới bãi trận thả người.
Lúc này tuy chàng không biết có cao nhân ẩn thân chỉ điểm cho Xích Phát
Linh Quan, nhưng thấy đối phương ngang ngược như vậy, bất giác mắt rực
thần quang, vung động Tử Anh Kiếm trong tay nói:
– Cũng được,
Trình mỗ thôi thì nhân cơ hội này bái lĩnh mấy chiêu tuyệt học của tôn
giá vậy! Đột nhiên, trong trang viện thần bí vang lên chín tiếng chuông.
Tiếp theo, cửa trang viện rộng mở, một đội võ sĩ áo đỏ nối tiếp nhau đi ra,
theo sau là tám thiếu nữ áo đỏ hộ tống một chiếc kiệu màu lục, sau cùng
là bốn lão nhân áo vàng, rầm rộ phóng đi thẳng về phía bờ sông.
Những người hiện diện ngoại trừ Xích Phát Linh Quan trong lòng biết rõ, thảy
đều bị lôi cuốn bởi bầu không khí căng thẳng trước mặt.
Lão nhân
áo xám kiêu cuồng là vậy, mà lúc này vẻ mặt lại trở nên hết sức nghiêm
nghị, chứng tỏ ông ta cũng không dám khinh thường đối thủ trẻ này.
Lão nhân áo xám chú mắt nhìn Trình Lập Dân, cười khảy nói:
– Mấy chiêu ư? Ngươi nghĩ là có thể tiếp nổi một chiêu của lão nhân ta
hay sao? Trình Lập Dân không trả lời, mắt rực thần quang, Tử Anh Kiếm
hàn quang thấp thó như lưỡi rắn, hiển nhiên chàng đã đề tụ chân lực đến
mười thành.
Qua thần thái của Trình Lập Dân, lão nhân áo xám đã ý thức được là mình đã đánh giá thấp võ công của chàng, vẻ mặt vốn đã
nghiêm nghị của ông ta lại càng nghiêm nghị hơn, nhưng miệng cũng vẫn
không chịu buông tha nói:
– Tiểu tử, ngươi hãy trổ hết sức lực bú sữa đi, chỉ cần ngươi trốn khỏi một chiêu của lão nhân gia ta, lão nhân gia ta sẽ tha chết cho ngươi.
Nhạc Tố Trân tuyệt vọng gào lên:
– Sư phụ… van lão nhân gia hãy…
Lão nhân áo xám gắt giọng quát:
– Tiện tỳ, tình sư đồ giữa hai ta đã dứt, chờ lão nhân gia ta lấy mạng tên tiểu tử này xong, sẽ thu hồi võ công của ngươi.
Lão nhân áo xám tuy miệng quát tháo Nhạc Tố Trân, song đôi mắt vẫn chằm chặp nhìn Trình Lập Dân ở trước mặt.
Trình Lập Dân thần quang trong mắt đã lịm tắt, vẻ mặt hết sức điềm tĩnh, đứng yên như một cây cổ thụ, hàn quang trên mũi Tử Anh Kiếm lại dài ra thêm
nửa thước.
Cho dù hai người đều đứng yên bất động, song mọi người hiện diện đều biết rõ, một khi họ động ắt sẽ kinh thiên động địa và một mất một còn, nên bầu không khí căng thẳng tột độ.
Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh vốn đã hết sức yên tâm, lúc này cũng có phần lo
lắng, ông ta vừa ngầm vận chân lực, chuẩn bị tiếp ứng cho Trình Lập Dân
vừa bất an thầm nhủ:
– Vị cao nhân đã truyền âm khi nãy sao đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh, chà lẽ ông ấy là…
Bỗng nghe lão nhân áo xám quát to:
– Trình Lập Dân, ngươi đứng yên bất động, chả lẽ lão nhân gia ta không thể…
– Ha ha ha ha…
Một chuỗi cười xuyên mây nứt đá cắt đứt câu nói của lão nhân áo xám, tiếp theo là một giọng sang sảng như chuông ngân nói:
– Lão bằng hữu oai phong quá nhỉ! Thật không ngờ tôn giá lại đi hơn thua với hậu sinh vãn bối…
Tiếng cười như thể sấm rền, đinh tai nhức óc, khiến người nghe thảy đều cảm
thấy như ở ngay bên tai mình, song thật ra lại không biết từ đâu phát
ra.
Tình thế căng thẳng giữa Trình Lập Dân với lão nhân áo xám
lập tức thư giãn. Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh thầm thở phào như
trút được gánh nặng, Nhạc Tố Trân thầm niệm câu “A Di Đà Phật”, còn
những người từ trang viện thần bí kéo đến cũng ngạc nhiên dừng lại cách
chừng năm trượng Lão nhân áo xám râu tóc dựng đứng, mắt rực ánh sáng ghê rợn, tức giận quát:
– Cười gì hả? Cút ra đây mau! Người ấy cười khỉnh:
– Lão bằng hữu tức là lão bằng hữu, lão phu không phải là Từ Nguyên, cũng không phải là Trầm Tố Quyên, tôn giá hung dữ gì chứ? Những người hiện
diện nghe vậy thảy đều biến sắc mặt, bởi Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên đã gần như trở thành thần tượng của giới võ lâm, mọi người đều sùng kính,
chẳng kể lão nhân áo xám có thái độ thù địch này, giờ lại có thêm một
người dám gọi thẳng danh tánh ông ấy…
Lúc này, tuần sơn sứ giả
của Thái Cực Giáo đang khom mình nghiêm trang đứng trước chiếc kiệu màu
lục, dường như đang bẩm báo sự việc đã xảy ra tại đây…
Lão nhân áo xám ánh mắt thay đổi liên hồi, cười khảy nói:
– Ngươi tưởng lão phu không biết ngươi là cái thứ gì hay sao?
– Ườm… cũng chưa đến đỗi hồ đồ, lát nữa sẽ có thưởng!
– Thất phu, ngươi cũng là một trong số đối tượng cần tìm của lão phu, cút ra đây mau!
– Lão phu sống đến từng tuổi này chưa biết “cút” là như thế nào, tôn giá hãy làm trước thử xem!
– Thất phu, ngươi tưởng sử dụng công phu Lục Hạp Truyền Âm là lão phu không tìm ra được chỗ chui rúc của ngươi hay sao?
– Nói bằng miệng khó có thể tin được, hãy thực hành đi! Lão nhân áo xám
mắt lóe tinh quanh, quay sang Nhạc Tố Trân gắt giọng quát:
– Tiện tỳ, một thân võ công tạm gửi ở ngươi, sau này hẵng tính! Đoạn đưa mắt
nhìn về phía rặng phi lao bên bờ sông ở ngoài nửa dặm, dương thanh nói:
– Thất phu, lão phu đến đây! Ngươi có gan thì đừng đào tẩu! Dứt lời,
người đã hóa thành một luồng khói nhẹ, lướt nhanh về phía bờ sông.
Cùng lúc ấy, trong sâu rặng phi lao phát ra tiếng cười vang nói:
– Lão bằng hữu, xin lỗi! Lão phu còn chưa tỉnh rượu, thật lười tiếp
khách, xin cáo từ! Đồng thời, một chiếc thuyền nhẹ hình tHồi từ trong
rặng phi lao tiến ra, xuôi gió rẽ sóng lướt đi xuống phía hạ lưu, cộng
thêm người trên thuyền dùng chân lực thúc đẩy, thuyền lướt đi như bay.
Lão nhân áo xám phát ra một tiếng huýt ghê rợn, người lướt đi như thiên mã hành không, dọc bờ sông đuổi theo, vừa tức giận quát:
– Thất phu, ngươi chạy không thoát đâu! Người trên thuyền cười to:
– Lão bằng hữu thật không hồ đồ, chỉ mới một giáp tý không gặp mà khinh công đã tinh tiến nhiều đến vậy…
Lão nhân áo xám quát to:
– Thất phu, cho dù ngươi trốn đến chỗ Long Vương, lão phu cũng đuổi theo đến Thủy Tinh Cung…
Tiếng nói mỗi lúc càng xa, bóng người với bóng thuyền mờ dần và khuất dạng…
Nhạc Tố Trân dõi mắt trông theo, đôi mày liễu chau chặt.
Xích Phát Linh Quân Từ Thái Thanh thản nhiên cười nói:
– Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng! Nhạc cô nương, chuyện sau này hãy
tạm đừng nghĩ đến, hiện giờ cô nương phải lấy làm mừng vì đã thoát khỏi
nguy nan mới phải…
Trình Lập Dân chầm chậm tra kiếm vào bao, khẽ thở dài nói:
– Từ huynh, huynh có nghĩ ra được chút nào lai lịch của hai vị kỳ nhân ấy không? Xích Phát Linh Quan cười gượng, lắc đầu đáp:
– Thuộc hạ tuy lớn tuổi hơn thủ lĩnh, nhưng cũng không biết nhiều về những nhân vật cùng bối phận với lệnh sư…
Xích Phát Linh Quan chưa dứt lời, màn cửa chiếc kiệu lục bỗng vén lên, một tiếng cười lảnh lót vang lên và nói:
– Trình Lập Dân, ngươi hà tất hỏi đường kẻ đui mù! Một làn gió thơm qua
đi, một thiếu phụ đẹp sắc xảo đã đứng trước mặt Trình Lập Dân, y thị mặc cung trang màu hồng phấn, váy dài chấm đất, tóc búi ổ quạ, hai cây trâm kim phụng trên đầu đung đưa theo từng bước chân đi, tay cầm dải lụa,
trang điểm hết sức khêu gợi.
Trình Lập Dân vừa mới ngẩn người, thiếu phụ cung trang đã nhoẽn cười nói tiếp:
– Không biết lai lịch của hai vị kỳ nhân ấy, sao không hỏi bổn tọa? Trình Lập Dân ổn định lại tâm thần, lạnh lùng nói:
– Tôn giá rình rang thế này, hẳn là Phí giáo chủ của Thái Cực Giáo…
Thiếu phụ cung trang cười tiếp lời:
– Sao xa lạ vậy? Gọi là sư tỷ chẳng phải thân thiết hơn ư? Trình Lập Dân đanh mặt, cao giọng nói:
– Luận về quan hệ sư môn, lẽ ra Trình Lập Dân phải gọi tôn giá là sư tỷ,
nhưng chính tà bất lưỡng lập, nếu tôn giá không lập tức rời khỏi đây,
Trình Lập Dân vì chức trách, tôn giá sẽ là mục tiêu chính dưới bảo kiếm
của Trình Lập Dân.
Phí Nhã Quân cười khanh khách đầy dâm đãng:
– Chao ôi! Tiểu sư đệ hôm nay đến đây cốt ý gây sự với sư tỷ ư?
– Không, hôm nay Trình mỗ có việc quan trọng khác, hôm khác hẵng tính!
Trình Lập Dân quay sang Nhạc Tố Trân và Xích Phát Linh Quân Từ Thái
Thanh nói:
– Từ huynh, chúng ta đi! Xích Phát Linh Quan ngạc nhiên:
– Thủ lĩnh…
Trình Lập Dân đến đây vốn để triệu nhóm người của Xích Phát Linh Quan đến
tổng đà Quân Sơn, nhưng từ khi gặp nhau đến giờ hai người chưa có cơ hội nói chuyện với nhau, giờ Trình Lập Dân đột nhiên bảo đi, nên Xích Phát
Linh Quan mới ngạc nhiên hỏi.
Trình Lập Dân hiểu ý nói:
– Từ huynh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện! Phí Nhã Quân lách người, đứng cản trước mặt Trình Lập Dân.
Trình Lập Dân tức giận quát:
– Phí Nhã Quân, tôn giá muốn gì? Phí Nhã Quân nhoẽn miệng cười:
– Cái tên Phí Nhã Quân, tiểu sư đệ có thể tùy tiện gọi hay sao? Trình Lập Dân xẵng giọng:
– Gọi như vậy là khách sáo lắm rồi! Phí Nhã Quân nhướng mày:
– Nếu không khách sáo thì sao?
– Nếu nhất định bảo Trình mỗ nói ra thì chẳng vinh dự cho thể diện của tôn giá đâu! Phí Nhã Quân thản nhiên cười:
– Phí Nhã Quân này bình sanh chưa từng bị người mắng chửi ngay trước mặt, mùi vị bị mắng chửi hẳn rất là mới lạ và thú vị, hãy mắng nghe thử đi!
Trong khi nói, y thị đã ngún nguẩy tiến tới ba bước.
Trình Lập Dân như tránh rắn độc lùi sau ba bước, trừng mắt quát:
– Đúng là một yêu phụ vô sỉ! Phí Nhã Quân vẫn thản nhiên nhoẽn cười:
– Ườm! Mùi vị bị mắng này quả nhiên thú vị! Ngưng chốt lát, nghiêm mặt nói tiếp:
– Trình Lập Dân, chỉ bằng bốn tiếng “yêu phụ vô sỉ” của ngươi, cũng đáng tát một trăm cái rồi! Trình Lập Dân bĩu môi:
– Thị mà cũng xứng đáng ư?
– Tạm không kể mối quan hệ sư tỷ đệ giữa hai ta, ngươi có thể phủ nhận
không phải là phu tế của đồ đệ bổn tọa không? Trình Lập Dân cứng họng,
không biết phải trả lời thế nào.
Phí Nhã Quân nói tiếp:
– Bằng vào mối quan hệ ấy, có đủ tư cách tát tai ngươi hay không? Phí Nhã Quân ngừng một chút lại nói tiếp:
– Trình Lập Dân, ngươi tự mệnh là nhân vật trong giới hiệp nghĩa, thử
hỏi, nhân vật trong giới hiệp nghĩa là cư xử với bậc tôn trưởng như vậy
hay sao? Đó thật là một loạt câu hỏi không thể phủ nhận và không sao trả lời được, nhất thời Trình Lập Dân sượng sùng đứng thừ ra tại chỗ, không sao thốt được nên lời.
Phí Nhã Quân được lý không tha người, tiến gần thêm bước nữa nói:
– Trình Lập Dân, ta cho ngươi biết thêm điều này, Bạch Mẫn từ bé do ta
nuôi dưỡng nên người, tuy danh phận là sư đồ, thật ra tình như mẹ con,
nên chồng của Bạch Mẫn cũng tức là nửa phần con trai của ta. Theo như ta biết, ngươi với Bạch Mẫn tuy chưa thành thân, nhưng thực tế đã là vợ
chồng…
Trong thoáng chốc, bao nỗi niềm dâng lên ngập lòng Trình Lập Dân, những sự thật Phí Nhã Quân đã nói ra lúc này không sao phủ
nhận được, cũng không sao trả lời được, và bao ân oán giữa Nhạc Tố Trân
với lão nhân áo xám và với mình cũng giống như tơ vò, không sao xử lý
được. Nếu chẳng phải trách nhiệm đối với sư môn chưa tròn, thân thế chưa rõ và ân thù chưa báo, chàng thật muốn trốn vào thâm sơn cùng cốc, lẩn
tránh hiện thực, nhưng thực tế có cho phép chàng làm như vậy không?
Trong cơn bực bội tột cùng, chàng tức giận ngắt lời:
– Thôi, đừng nói nữa! Phí Nhã Quân mỉm cười:
– Sao? Đường đường là Thiết Thủ Thư Sinh tấm thân bảy thước, danh lừng võ lâm mà không có dũng khí đối mặt với hiện thực ư? Không chờ Trình Lập
Dân trả lời, y thị nhoẽn cười nói tiếp:
– Trình Lập Dân, ta có một biện pháp lưỡng toàn, ngươi có muốn nghe hay không?
– Nói ra nghe thử!
– Chỉ cần ngươi theo về với Thái Cực Giáo, mọi phiền toái của ngươi sẽ không còn…
Trình Lập Dân đanh giọng ngắt lời:
– Chuyện theo về với Thái Cực Giáo, xin đừng đề cập đến nữa!