Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 16


Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 16

Trình Lập Dân ngẫm nghĩ một hồi, lại hỏi:

– Lão tặc ấy với đại tiểu thư vì sao lại vội vã bỏ về tổng đàn vậy?

– Theo lời đại tiểu thư thì đó là giáo chủ phi cáp truyền thư báo với họ
là có hai Trình tướng công cùng lúc chia nhau tiến đến tổng đàn, nên mới triệu họ về, nhưng đại tiểu thư đến nửa đường thì lại cho là có thể hai Trình tướng công đều là giả mạo, mới bảo tiểu tỳ quay lại ám toán Trình tướng công.

Trình Lập Dân “À” một tiếng, đôi mày kiếm vốn đã chau chặt lại càng chau chặt hơn.

Việc Bạch Mẫn hóa trang Trình Lập Dân cùng Hải Thiên Tứ Hữu với quyền chưởng môn nhân hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang tiến đến tổng đàn Thái Cực Giáo
vốn là kế hoạch đã định của Trình Lập Dân với Bạch Mẫn lúc ở Kim Tỏa
Hạp, song còn một người giả mạo chàng khác nữa là ai? Lúc này, lòng
chàng rối như tơ vò, không biết phải xử lý thế nào.

Tìm kiếm thu hồi bí kíp sư môn? Phanh phui thân thế của bản thân… Phong Sát Thần, đại thẩm áo xanh Cao Tố Tố…

Tam Nghĩa Trang, Thái Cực Giáo, Bàn Thạch Bảo? Phụ thân và nghĩa thúc đã
mất bản tính? Nghĩa huynh Chu Lương đã đắm chìm vào vực sâu tội ác…

Bạch Văn dâm đãng… Bạch Mẫn dịu dàng đoan trang…

Lãnh Văn Anh xảy ra hiểu lầm và tức giận bỏ đi…

Nhạc Tố Trân không rõ tung tích sống chết…

Bao vấn đề và con người ấy khiến đầu óc chàng cơ hồ nổ tung.

Lời nói của Hoàng Xam Thần Tẩu giả đã không đáng tin cậy, vậy thì thân thế của Nhạc Tố Trân cũng trở thành vấn đề.

Ngay khi Trình Lập Dân lòng vô vàn rối rắm, bên tai vang lên tiếng Xuân Đào nói:

– Trình tướng công đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, hãy nằm xuống nghỉ ngơi
một lát đi! Trình Lập Dân hít mạnh một hơi không khí, đè nén nỗi lòng
rối rắm, lắc đầu nói:

– Không, ta phải rời khỏi đây ngay mới được! Xuân Đào ngạc nhiên:

– Đêm đã khuya rồi, ngày mai hẵng đi không được sao?

– Xuân Đào, ta sinh trưởng tại đây, rất quen với những hộ thợ săn lân
cận, giờ ta đưa ngươi đến nhà một thợ săn trung hậu đáng tin cậy tạm
trú, chỉ cần ngươi an phận thủ kỷ, chắc chắn không bị người phát hiện,
trong vòng ba tháng ta sẽ phái người đến đón, chúng ta hãy đi ngay! Sau
khi hai người rời khỏi, sau nhà bỗng phát ra một tiếng thở dài não nuột, sau đó xuất hiện một thiếu nữ áo xanh xinh đẹp tuyệt trần, ném một cái
nhìn kỳ lạ vào trong nhà, rồi cũng vội vã bỏ đi.

Nàng chính là
Bạch Mẫn đã rời khỏi lúc chiều, nàng sở dĩ quay lại là vì không yên tâm
đối với Xuân Đào, quay lại hầu bảo vệ cho người yêu.

-oOo-

Cuối xuân tháng ba, cỏ Giang Nam mọc cao, chim oanh nhởn nhơ bay liệng, phong cảnh thật nên thơ.

Hôm ấy vào giờ Ngọ, trên quan đạo từ Thường Ninh đến Hàng Châu, một con
tuấn mã chậm rãi bước đi, trên lưng là một thiếu niên áo tím và đầu chít khăn vuông tím, diện mạo hết sức anh tuấn.

Cảnh xuân tươi thắm,
nhưng thiếu niên trên ngựa mày kiếm chau chặt, mặt đầy ưu tư, mắt không
nhìn nghiêng, thả ngựa tự do bước đi, hiển nhiên là có tâm sự nghiêm
trọng chứ không phải đang ngao du ngắm cảnh.

Bỗng có tiếng lạc
reo hối hả từ phía trước vọng đến, hai con tuấn mã nhanh như gió cuốn
lướt qua bên cạnh thiếu niên áo tím, thoáng chốc chỉ còn lại bụi vàng mù mịt.

Thiếu niên áo tím như chẳng chút bận tâm đối với mọi sự xung quanh, vẫn cho ngựa chậm rãi tiến bước.

Chừng thời gian một tuần trà sau, tiếng lạc ngựa lại vang lên ở phía sau và
bụi tung mù mịt, hai con tuấn mã khi nãy lại phóng nhanh về.

Thiếu niên áo tím lúc này mới cảm thấy tình thế có phần không ổn, ánh mắt
thoáng qua một tia sát cơ, môi thoáng nhếch lên, song vẫn thản nhiên cho ngựa chậm rãi bước đi.

Hai con tuấn mã lại nhanh như gió cuốn
lướt qua bên cạnh chàng, người trên ngựa không hề có hành động gì, thiếu niên áo tím bất giác thấp giọng lẩm bẩm:

– Chả lẽ mình đã hoài nghi sai lầm…

Chưa dứt lời, trên hai con tuấn mã vượt qua chàng đã mười mấy trượng đột
nhiên bắn ra một vệt trắng, nhắm ngay chàng bay nhanh đến.

Thiếu
niên áo tím buông tiếng cười khảy, chậm rãi đưa ra hai ngón trỏ giữa,
kẹp lấy bóng trắng bay đến, thì ra là một mảnh giấy vo tròn.

Sau một thoáng ngơ ngẩn, chàng mở mảnh giấy ra, chỉ thấy trên có chữ vội vàng viết:

– “Phía trước có cao thủ tuyệt đỉnh của Thái Cực Giáo mai phục, quyết bắt bằng được các hạ, nếu không cần thiết, hãy dịch dung đi vòng đường khác để khỏi gặp rắc rối”.

Bên dưới còn có giòng chữ nhỏ hơn và viết vội vàng hơn:

– “Mẫn cô nương có thể đã gặp nguy hiểm, muốn cứu hãy khẩn cấp!”.

Mảnh giấy này đã bảo chàng dịch dung vòng đường, mà lại báo tin Bạch Mẫn có
thể đã gặp nguy hiểm, hãy khẩn cấp giải cứu, trước sau mâu thuẫn nhau,
đó chứng tỏ ngay cả người cảnh báo cũng không có quyết định dứt khoát.

Qua sự mâu thuẫn ấy có thể suy luận, ý định của người cảnh báo vốn là bảo
chàng lánh hiểm, còn việc Bạch Mẫn có thể gặp nguy hiểm là chuyện đột
ngột, nên người cảnh báo đành viết thêm vào, xử lý như thế nào chỉ có
đương sự tự quyết định thôi.

Thiếu niên áo tím xem xong mảnh
giấy, vẻ mặt trở nên hết sức bâng khuâng, chẳng phải chàng phân vân bởi
sự mâu thuẫn trên mảnh giấy, thật ra thì chàng không cần phải đắn đo, vì theo huấn thị của ân sư là phải đường đường chính chính làm người, cho
dù bọn cao thủ Thái Cực Giáo không tìm chàng thì chàng cũng tự tìm đến
sào huyệt của họ, bằng vào một thân võ công của chàng, dù không thể một
mình tảo trừ quần ma thì cũng tin chắc là có thể tự bảo vệ bản thân, vậy thì việc giải cứu Bạch Mẫn chẳng có gì phải đắn đo chần chừ, vì lẽ gì
chàng lại bâng khuâng kia chứ? Chàng vo mảnh giấy lại, nắm trong tay,

khi xòe trở ra, mảnh giấy đã nát vụn, theo gió bay tứ tán.

Chàng lẩm bẩm:

– Người cảnh báo là ai? Nếu là địch, sao lại cảnh báo mình? Còn như là
bạn, sao không trò chuyện với mình… có thể từ trên lưng ngựa đang phi
nhanh mà ném viên giấy ra xa mười mấy trượng, công lực cũng rất đáng tự
hào… Ồ! Chả lẽ là ông ấy? Mà ông ấy là ai? Hừ! Bất kể là ai, Trình Lập Dân ta đây đã đến là không phải kẻ hiền, kẻ hiền là không đến! Trình
Lập Dân lúc này bỗng nghĩ đến người thần bí trong bóng tối đã sử dụng
Tuệ Quang Tâm Ngữ chỉ điểm chàng gặp gỡ Bạch Mẫn lúc ở Phục Ngưu Sơn.

– Ôi! Bí mật này sớm muộn gì cũng sẽ được phanh phui, hãy tạm gác sang
bên đi thôi! Chàng lẩm bẩm xong, vung roi quất mạnh, “chót” một tiếng,
tuấn mã lập tức phóng vút đi.

Lúc này, trong một khu rừng đào ở
phía trước cách Trình Lập Dân chừa ba mươi dặm, Bạch Mẫn với bào tỷ Bạch Văn đang sắp động thủ với nhau.

Bạch Mẫn đang từ từ cởi bỏ lớp
ngụy trang trên người, bởi sau khi rời khỏi Cửu Nghi Sơn, nàng đã hóa
trang thành một thôn phụ trung niên, nàng ra chiều hết sức bất đắc dĩ.

Bạch Văn đứng đối diện, vẻ mặt lạnh như băng sương, toàn thân võ phục trắng, trên vai giắt một thanh bảo kiếm ngoại hình rất cổ.

Phía sau cách Bạch Văn chừng hai trượng là Lãnh Tu, y đang nháy mắt trêu chọc Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn nghĩ hành tung của Trình Lập Dân sở dĩ bị tiết lộ nhanh như vậy, hiển nhiên chính là kiệt tác của tên tiểu tử này.

Bạch Mẫn mắt rực sát cơ nhìn Lãnh Tu quát:

– Cuồng đồ! Ngươi chớ vội đắc ý…

Bạch Văn lạnh lùng ngắt lời:

– Ngươi đã tự làm ra được, tại sao người khác không thể nói? Thường khi
ngươi rất là đứng đắn, ta cứ tưởng ngươi là một thạch nữ, thì ra ngươi
chuyên lén lút…

Bạch Mẫn u oán ngắt lời:

– Chính tỷ tỷ đã gây ra, lại còn ngậm máu phu người! Bạch Văn gắt giọng quát:

– Im mồm! Chính ta đã gây ra ư? Nha đầu thân cận của ta sớm đã bị ngươi mua chuộc, chỉ trách là ta đui mù thôi!

– Tỷ tỷ nói phải có bằng…

Bạch Văn gắt giọng ngắt lời:

– Im mồm! Ngươi ăn trong giúp ngoài, cấu kết tỳ nữ để thỏa mãn dục vọng
riêng tư, xét về công hay tư ngươi cũng đều đáng tội chết. Bắt đầu từ
đây, tình tỷ muội giữa hai ta đã dứt, chắc chắn ngươi không cam tâm,
tình thế bắt buộc, chúng ta đành phải động thủ thôi! Ngưng chốc lát, ánh mắt như điện lạnh quét nhìn một vòng, nói tiếp:

– Niệm tình tiên phụ tiên mẫu, ta quyết không cậy đông thủ thắng, ngươi có bản lĩnh gì
cứ thi thố hết ra đi! Bạch Mẫn mắt rướm lệ, run giọng nói:

– Tỷ tỷ nhất quyết không để cho tiểu muội giải thích vài lời sao? Bạch Văn cười khảy:

– Ai là tỷ tỷ của ngươi, chỉ bằng vào việc ngươi tự ý cướp đi Trình Trấn
Nam và Lãnh Diên Bình là cũng đủ cho ta một chưởng lấy mạng ngươi rồi,
tiếp chiêu! Một luồng chưởng phong hung mãnh xô về phía Bạch Mẫn, đồng
thời tung mình lao tới, người như bướm liệng trong hoa, chưởng như hoa
tuyết tung bay, bao vây khắp người Bạch Mẫn.

Dưới thế công điên
cuồng của tỷ tỷ, Bạch Mẫn lượn lách liên hồi, tránh thực tiếp hư, chỉ
bằng vào thân pháp ảo diệu ứng phó, không hề hoàn thủ phản công.

Bạch Văn lúc này lòng đầy ghen hận, như thể điên cuồng, hao tốn nhiều chân
lực mà ngay cả góc áo của đối phương cũng chưa chạm được, bất giác thầm
kinh hãi, buông tiếng cười khảy đầy căm thù nói:

– Tiện tỳ, thì
ra ngươi còn được cao nhân truyền thụ võ công, thảo nào ngông cuồng như
vậy. Hừ! Nhưng thế này thì ngươi càng chết chắc rồi! “Choang” một tiếng
lành lót, một vệt sáng xanh chớp động liên hồi, lập tức bức bách Bạch
Mẫn lùi sau tám thước.

Bạch Văn bỗng thu kiếm về, đanh giọng nói:

– Nha đầu, giờ ngươi đã biết lợi hại rồi chứ? Vì để cho ngươi có cơ hội
biện giải cầu sống với ân sư, ta khuyên ngươi nên xuôi tay chịu trói thì hơn! Bạch Mẫn vẻ mặt hết sức bình thản, mắt rực thần quang nhìn tỷ tỷ
nói:

– Tỷ tỷ, bất luận tỷ tỷ đối xử với muội ra sao, muội vẫn xem tỷ là tỷ tỷ của muội, và ân sư lão nhân gia cũng chưa chắc giết chết
muội. Bây giờ cho dù tỷ cậy vào Thanh Minh thần kiếm do ân sư ban cho
cũng chưa chắc hạ sát được muội, vả lại…

Bạch Văn gắt giọng quát:

– Ngươi nghĩ là ta không dám mang lấy tội danh hạ sát thân muội hay sao? Bạch Mẫn cười nhạt:

– Dẫu sao đó cũng không phải là một chuyện vinh quang! Bạch Văn cười gằn:

– Đại nghĩa diệt thân, ai dám bảo là không vinh quang? Bạch Mẫn vẫn cười nhạt:

– Mọi khi tỷ tỷ rất lấy làm tự phụ về trí thông minh của mình, sao hôm nay lại hồ đồ thế này? Bạch Văn ngẩn người:

– Ta hồ đồ chỗ nào?

– Khi nãy tỷ tỷ đã nhận ra rồi, muội đã được dị nhân truyền thụ tuyệt kỹ, một thân võ công chỉ cao hơn tỷ chứ không kém, tỷ tỷ chỉ bằng vào một
thanh Thanh Minh Kiếm là có thể thủ thắng hay sao? Bạch Văn nghiến răng:

– Ta chẳng những có thể thủ thắng mà còn phải lấy mạng ngươi nữa!

– Tỷ tỷ có lòng tự tin như vậy thật là đáng khen!

– Cho dù một mình ta không hạ sát ngươi nổi, nhưng quanh đây hãy còn rất nhiều cao thủ có thể điều phái.


– Vậy là tỷ tỷ nhất quyết hạ sát tiểu muội tại đây phải không?

– Cũng không hẳn vậy, đó còn phải xem ngươi có thức thời vụ hay không!
Bạch Mẫn chầm chậm đưa tay lên, vuối lại mái tóc rối, ung dung nói:

– Cao thủ bổn giáo, người võ công cao hơn tỷ tỷ e rằng không có nhiều! Ý
muốn nói người võ công cao hơn Bạch Mẫn này lại càng rất là ít.

Bạch Văn cười lạnh lùng:

– Lát nữa có lẽ ngươi sẽ được thấy! Ngưng chốc lát, đanh giọng quát:

– Nha đầu, ta cho ngươi thêm thời gian một tuần trà để suy nghĩ, sinh tử đại sự, ngươi hãy thận trọng.

Bạch Mẫn nhạt giọng:

– Trước mặt ân sư và tỷ tỷ, tiểu muội đã từng nhiều lần trung ngôn nghịch nhĩ, những lời tốt đẹp đã nói hết rồi, không cần phải suy nghĩ thêm
nữa, thịnh tình của tỷ tỷ, tiểu muội tâm lĩnh, xử lý thế nào tỷ tỷ cứ
liệu mà làm.

Lúc này Bạch Mẫn biết rõ là mình dùng lời ngon tiếng ngọt khẩn cầu đã vô hiệu, muốn cho vị bào tỷ này ăn năn hối cải chỉ có
cách là dùng võ lực cho tỷ tỷ ấy một bài học mà thôi.

Bạch Văn mắt rực sát cơ, tức giận quát:

– Tiện tỳ thật không biết tốt xấu, hãy nộp mạng đây! Trong tiếng quát, đã thi triển chiêu “Kinh đào phách ngạn” Thanh Minh Kiếm dậy lên một làn
sáng xanh, công thẳng vào ngực Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn lẹ làng lấy ra
một cây thước bằng bạch ngọc dài thước tám, vung tay tạo ra một vòng
sáng trắng đón tiếp, trong tiếng binh khí chạm nhau chát chúa và tia lửa tung tóe, cánh tay Bạch Văn ê ẩm, Thanh Minh Kiếm cơ hồ vuột tay bay
đi, người cũng bị chấn lui ba bước.

Bạch Mẫn tay cầm ngang ngọc xích, thần sắc bình thản nhìn tỷ tỷ mặt mày tái ngắt mỉm cười nói:

– Chiêu này tỷ tỷ chưa vận hết toàn lực, không tính, chúng ta đấu tiếp!
Bạch Văn hít mạnh một hơi chân khí, cố nén lửa giận trong lòng, khớp
xương toàn thân kêu lên răng rắc, trên mũi Thanh Minh Kiếm tỏa ra ánh
sáng dài hơn thước.

Bạch Mẫn vừa thấy tỷ tỷ đề tụ chân lực toàn thân quyết liều mạng, bất giác thần sắc nghiêm nặng toàn thần giới bị.

Lúc này Bạch Mẫn đứng cách Lãnh Tu chưa đầy tám thước, trong lúc hai cao
thủ tuyệt đỉnh quyết đấu sinh tử, tiểu tử này lại đứng gần như vậy,
chẳng rõ có dụng tâm gì? Bạch Văn đã đề tụ công lực đến mười hai thành,
Thanh Minh Kiếm ánh xanh thấp thó trong tay chầm chậm vạch nửa vòng tròn trước ngực, rồi nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn đứng yên, chờ đến khi mũi kiếm đối phương sắp chạm vào người mới
hít hơi lách người, tạt ngang sang bên ba thước, ngọc xích trong tay thi triển chiêu “Lan giang tiệt đẩu”, nép vào thân kiếm đối phương thuận
thế trượt xuống, thẳng đến những ngón tay cầm kiếm của đối phương.

Bạch Văn buông tiếng cười khảy, bảo kiếm trong tay hạ xuống, thoát khỏi ngọc xích của đối phương, thuận thế thân kiếm quét ngang ra, đâm chếch vào
bụng dưới Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn thoáng lách người, tránh qua chính
diện, ngọc xích trong tay phải ngưng tụ chân lực điểm mạnh vào thân kiếm đối phương, Thanh Minh Kiếm mang theo hàn quang hơn thước bạt sang phải ba thước. Lúc này trước mặt Bạch Văn hoàn toàn bỏ trống, chỉ cần Bạch
Mẫn thừa thế tấn công là Bạch Văn không chết cũng thọ trọng thương.

Qua hai chiêu quyết đấu, Bạch Văn đã hiểu ra bất luận chiêu thức hay nội
lực, mình đều không phải là đối thủ của Bạch Mẫn, bất giác kinh hãi,
nhắm mắt thầm kêu lên:

– Thế là hết! Nhưng ngay trong khoảng khắc ấy, bỗng nghe tiếng lanh lảnh quát:

– Cuồng đồ muốn chết! “Phịch” một tiếng, Lãnh Tu đã bị tiểu muội ném ra
xa ngoài ba trượng, mặt nhăn nhó ra chiều rất đau đớn, rên rỉ liên hồi.

Thì ra Bạch Mẫn liên tiếp lách tránh, người chỉ còn cách Lãnh Tu chừng năm
thước, lúc bảo kiếm của Bạch Văn bị Bạch Mẫn đánh bạt để lộ trước ngự,
Lãnh Tu sợ Bạch Mẫn thừa cơ hạ sát thủ nên vội lẳng lặng tung ra song
chưởng ám toán, công vào sau lưng Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn thông tuệ hơn người, thấy Lãnh Tu không chịu rời xa đấu trường, nàng sớm đã giới bị.

Nàng vốn không có ý định sát hại tỷ tỷ, lúc này vừa phát giác phía sau có
điều khác lạ, lập tức xoay người vung chưởng, hóa giải chưởng kình của
đối phương, đồng thời vung chỉ nhẹ điểm vào huyệt Khí Hải của đối
phương, rồi sấn tới với thủ pháp nhanh khôn tả chộp vào cổ tay Lãnh Tu
ném ra xa.

Lúc này, trong rừng đào đã xuất hiện thêm hai người,
một là Âm Dương Thần Ma Trường Tôn Chí Cang, còn một là lão nhân áo đen
dáng người nhỏ thó, mặt mày vàng bệch.

Âm Dương Thần Ma cúi người giải khai huyệt đạo cho Lãnh Tu, vẻ mặt ngượng ngùng đưa mắt nhìn Bạch
Văn, ý chờ nghe nàng ta sai bảo.

Bạch Văn trầm giọng quát:

– Cùng tiến lên! Cứ giết! Âm Dương Thần Ma với lão nhân áo đen lập tức
chậm bước tiến đến gần Bạch Mẫn, cùng Bạch Văn hình thành thế tam giác
bao vây Bạch Mẫn vào giữa.

Bạch Mẫn võ cao gan cả, đứng trước ba cao thủ tuyệt đỉnh vẫn thản nhiên quét mắt nhìn một vòng, nhướng mày nói:

– Hai vị còn chưa tuốt binh khí ra? Âm Dương Thần Ma cười khan:

– Nhị tiểu thư, lão phu chỉ dùng đôi tay xương thịt hầu tiếp được rồi! Bạch Văn ánh mắt chợt lạnh, vung kiếm quát:

– Chớ nhiều lời, lên! Đột nhiên, một tiếng nói rắn rỏi quát:

– Dừng tay! Tiếng đến người đến, một lão nhân cao to im lìm hạ xuống,
người này râu ria xồm xoàm, mặc áo dài màu đồng cổ, trán cao mũi gồ, mắt to như lục lạc, tướng mạo hết sức uy mãnh.


Lão nhân râu xồm vừa
hiện thân, trong trường lập tức yên lặng như tờ, Bạch Văn cung kính khom mình thỉnh an, ngay cả Bạch Mẫn tự nãy giờ rất thản nhiên cũng không
khỏi biến sắc mặt, còn Âm Dương Thần Ma với lão nhân áo đen lại càng
khom lưng cúi đầu, không dám thở mạnh.

Lão nhân râu xồm với ánh mắt oai nghiêm nhìn Bạch Văn, trầm giọng nói:

– Đối phó với một nghịch đồ trong giáo mà cũng phải lao sư động chúng thế này, Thái Cực Giáo còn làm được gì kia chứ? Bạch Văn cung kính đáp:

– Khải bẩm Hạng lão nhân gia, với sức một mình Văn nhi, không trị nổi ả ta! Lão nhân râu xồm ánh mắt ngưng tụ:

– Sư tỷ mà không trị nổi sư muội, thật là phi lý!

– Tiện tỳ này đã được cao nhân lén truyền thụ võ công! Lão nhân râu xồm thoáng biến sắc mặt:

– Có chuyện như vậy ư? Đoạn quay sang nhìn Bạch Mẫn, trầm giọng quát:

– Nha đầu, đã gặp lão phu còn chưa chịu quỳ xuống chịu trói? Bạch Mẫn tay cầm ngang ngọc xích, thần thái hiên ngang nói:

– Tôn giá bằng vào gì chứ? Lão nhân râu xồm gắt giọng:

– Hay cho nha đầu không biết sống chết, ngay cả sư phụ ngươi ở trước mặt
lão phu cũng không dám cuồng ngạo như vậy! Bạch Mẫn bĩu môi:

– Vô dục tắc cưỡng! Bạch Mẫn này không có gì cầu xin tôn giá, hà tất phải
cúi đầu nhịn nhục tôn giá kia chứ? Lão nhân râu xồm cười vang:

– Hay cho cái vô dục tắc cưỡng! Lão phu đã đến đây rồi, cũng phải xem thử xương của ngươi cứng đến mức nào…

Lão bỗng ngưng lời, bởi chú ý đến bạch ngọc xích trong tay Bạch Mẫn, biến sắc mặt sửng sốt kêu lên:

– Ủa! Kình Thiên Ngọc Xích? Bạch Mẫn mỉm cười:

– Tôn giá cũng biết nhiều hiểu rộng đấy! Lão nhân râu xồm vẻ kinh hãi chỉ hiện lên một thoáng trên mặt, rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng nói:

– Thảo nào sư tỷ ngươi không trị nổi ngươi, thì ra ngươi có người hậu
thuẫn… Hắc hắc hắc hắc… Nha đầu, ngươi có quan hệ thế nào với Huyễn
Ba Trì? Bạch Mẫn ngơ ngẩn lắc đầu:

– Huyễn Ba Trì ư? Chưa từng
nghe qua! Lão nhân râu xồm thấy Bạch Mẫn ra chiều ngơ ngẩn, biết là nàng không nói dối, mới yên tâm thầm thở phào, lạnh lùng hỏi:

– Vậy
Kình Thiên Ngọc Xích trong tay ngươi từ đâu mà có? Bạch Mẫn đương nhiên
không biết nỗi lòng của đối phương, buột miệng đáp:

– Tôn giá không xứng đáng để biết! Lão nhân râu xồm cười sắc lạnh:

– Bất kể ngươi có quan hệ với Huyễn Ba Trì hay không, lão phu bắt giữ
ngươi trước rồi hẵng tính! Đoạn quét mắt nhìn ba người đứng ngoài vòng,
trầm giọng quát:

– Tránh ra! Bạch Mẫn sinh trưởng trong Thái Cực
Giáo, đương nhiên biết rất rõ võ công của lão nhân thần bí này, lúc này
tuy biết mình không phải địch thủ của đối phương, nhưng tình thế bức
bách, cũng đành cố hết sức quyết đấu một phen.

Nàng ngầm vận tụ chân lực toàn thân, bề ngoài thần thái vẫn bình thản đưa mắt nhìn đối phương.

Lão nhân râu xồm tiến tới một bước, cười gằn nói:

– Nha đầu, bây giờ ngươi xuôi tay chịu trói hãy còn kịp! Bạch Mẫn thản nhiên bĩu môi, chẳng đếm xỉa đến lão ta.

Lão nhân râu xồm nói tiếp:

– Ngươi muốn lão phu đích thân động thủ thật ư? Bạch Mẫn lạnh lùng:

– Tôn giá đã biết lai lịch của Kình Thiên Ngọc Xích, dĩ nhiên cũng biết
uy lực của bảo xích này, nếu không tuyệt đối chắc chắn, tôn giá hãy để
cho kẻ khác tiên phong động thủ thì hơn! Lão nhân râu xồm ngửa mặt cười
vang:

– Khá khen cho nha đầu thật cuồng ngạo! Thoáng ngưng lời, ánh mắt rực lên vẻ ghê rợn, trầm giọng nói:

– Nha đầu, đừng tưởng ngươi học được tuyệt kỹ của Huyễn Ba Trì rồi kiêu
ngạo, trong mắt lão phu, ngươi hãy còn kém lắm! Bạch Mẫn cười khảy:

– Chỉ nói suông, ích gì kia chứ!

– Hừ! Trong vòng mười chiêu mà lão phu không bắt sống được ngươi, ngươi
có thể tự do rời khỏi đây! Bạch Mẫn lúc này đã thấy rõ mình không còn
con đường sống nào khác, bởi nàng biết lão nhân thần bí này cá tính cực
kỳ cuồng ngạo, nên mới cố tình làm ra vẻ ngông cuồng để khích lão ta,
chẳng ngờ lão ma đầu này quả nhiên đã trúng kế.

Nàng nghe đối phương nói vậy, liền yên tâm thầm nhủ:

– Bất luận thế nào mình cũng phải cố sức kéo dài hơn mười chiêu, chỉ cần giữ được tính mạng, chẳng sợ không có cơ hội báo thù.

Nghĩ đoạn, nàng vẫn thần sắc thản nhiên nói:

– Tôn giá không hối hận chứ? Lão nhân râu xồm cười khảy:

– Kẻ hối hận chính là ngươi! Thôi, đừng đấu khẩu nữa, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Bạch Mẫn thản nhiên cười:

– Đã chuẩn bị lâu rồi! Xin mời! Lão nhân râu xồm nghiêm giọng:

– Lão phu đã hơn mười năm không động thủ với người, hôm nay phá lệ đối
phó với nha đầu ngươi, phải nhường cho ngươi ba chiêu mới được! Bạch Mẫn nhướng mày:

– Mười chiêu mà nhường ba chiêu, chỉ còn bảy chiêu ư? Lão nhân râu xồm cười sắc lạnh:

– Không sai, nhưng ngươi chớ vội vui mừng, bảy chiêu ấy ngươi cũng không
có được lợi thế đâu! Đoạn hai tay chắp ra sau lưng, mỉm cười nói tiếp:

– Thôi đừng nói lôi thôi nữa, xuất chiêu đi! Bạch Mẫn thần sắc trang
trọng sấn tới, Kình Thiên Ngọc Xích trong tay một chiêu “Thiên địa giao
thái” tạo ra một vòng sáng bạc công tới.

Lão nhân râu xồm như đoán biết trước chiêu thứ nhất này là hư chiêu, chẳng màng đến vòng sáng bạc ập đến, thản nhiên đứng yên.

Vòng sáng bạc ấy khi bay đến gần lão nhân râu xồm đột nhiên tan biến, hóa
thành mấy mươi cây thước ngọc, chia nhau điểm vào các đại yếu huyệt
trước ngực đối phương.

Lão nhân râu xồm vẫn chẳng màng đến, thản nhiên đứng yên.

Thì ra Bạch Mẫn vốn địnhd ùng hư chiêu để đáp lại ba chiêu nhường của đối
phương, rồi sau đó dồn hết toàn lực ứng phó bảy chiêu còn lại.

Lúc này thấy đối phương tự phụ như vậy, bất giác tức giận, bèn chuyển hư
thành thực, mấy mươi cây thước ngọc biến mất, một vệt sáng bạc điểm
thẳng vào huyệt Toàn Cơ của đối phương, đồng thời tay trái vươn chỉ,
điểm vào huyệt Đan Điền của đối phương và chân phải cất lên, đá vào gối
chân trái đối phương.


Bạch Mẫn bởi nghĩ đối phương trong ba chiêu hẳn không phản kích nên ngọc xích, chỉ và chân cùng lúc phát động, toàn lực tấn công, tự tin dù không đả thương được đối phương, ít ra cũng có
thể bức lui đối phương.

Nhưng thực tế lại khác hẳn, chiêu thức
của nàng vừa thi triển, trước mắt bóng người nhấp nhoáng, đối phương đã
vòng đến sau lưng nàng.

Nàng bất giác giật mình kinh hãi, vội xoay người, ngọc xích hư không điểm ra, nghiêm giọng nói:

– Ba chiêu đã qua, tôn giá có thể phản kích rồi đó! Lão nhân râu xồm cười lạnh lùng:

– Ngươi còn muốn động thủ nữa sao? Bạch Mẫn nhướng mày:

– Bổn cô nương sao lại không động thủ chứ? Lão nhân râu xồm gật gù:

– Đã biết rõ không thể mà vẫn cứ làm. Nha đầu, dũng khí của ngươi quả thật đáng khen! Bạch Mẫn cười nhạt:

– Tôn giá quá khen! Tiếp chiêu! Trong tiếng quát, Kình Thiên Ngọc Xích
trong tay đã thi triển chiêu “Chỉ thiên hoạch địa”, thế như tia chớp,
kình như sấm sét công vào đối phương.

Bạch Mẫn chiêu này đã vận
dụng hết toàn lực, uy mãnh khôn cùng, chẳng những khiến những người bàng quang giật mình, mà ngay cả lão nhân râu xồm cũng thoáng biến sắc mặt.

Chỉ thấy lão nhân râu xồm tay áo phất mạnh, một luồng tiềm lực đẩy bật ngọc xích của Bạch Mẫn, cười to nói:

– Chiêu thứ tư… Nha đầu dừng tay! Ườm, chiêu thứ năm! Trong khi nói, Bạch Mẫn đã công tiếp chiêu thứ năm.

Bạch Mẫn nghe vậy, ngạc nhiên thu chiêu thoái lui.

Lão nhân râu xồm nói tiếp:

– Còn năm chiêu nữa! Bạch Mẫn ngơ ngẩn hỏi:

– Sao lại bảo dừng tay? Lão nhân râu xồm trầm giọng:

– Trước đây lão phu rất ít khi tiếp cận với ngươi, hôm nay mới biết ngươi quả là hợp tâm ý lão phu. Nha đầu, nếu ngươi ngoan ngoãn theo lão phu
trở về, tất cả mọi sự trong quá khứ bỏ qua hết, và còn rất nhiều lợi ích bất ngờ dành cho ngươi nữa! Bạch Mẫn bĩu môi:

– Bổn cô nương không thèm! Lão nhân râu xồm sầm mặt:

– Ngươi nhất định muốn lão phu bắt lấy ngươi, ngươi mới lấy làm vinh dự hay sao? Bạch Mẫn nhướng mày:

– Nếu bại dưới tay lão nhân gia, lão nhân gia có quyền hành trên cả giáo
chủ mà còn không lấy làm vinh dự thì thật quá không tri túc! Ngụ ý là
quyền hành của lão trên cả giáo chủ mà lại đích thân động thủ đối phó
với một hậu sinh vãn bối, cho dù thắng cũng chẳng có gì vinh dự.

Lão nhân râu xồm trầm giọng quát:

– Lão phu trước nay ngôn xuất pháp tùy, tự tin trong đương kim võ lâm chưa ai dám trái ý chỉ của lão phu.

Bạch Mẫn cười khinh miệt:

– Hiện chẳng phải có một người là gì? Lão nhân râu xồm mắt rực hung quang, cười khảy nói:

– Nha đầu to gan! Đoạn ung dung cất bước, loáng cái đã đến trước mặt Bạch Mẫn, bóng chưởng nhấp nhoáng, kình phong vụt vù, kèm theo một giọng rắn rỏi nói:

– Chiêu thứ sáu! Bạch Mẫn chỉ thấy xung quanh đầy những bàn tay to lớn và năm ngón vươn ra như móc câu, kình phong như sóng xô, rát da nứt thịt, hết sức kinh hãi, vội dồng công lực vào ngọc xích thi
triển chiêu “Thiên địa huyền hoàng”, tạo ra một làn sáng bạc bao vây
toàn thân, đồng thời triển khai bộ pháp kỳ ảo, liên tiếp lượn lách ba
lượt mới tránh khỏi thế công hung hiểm của đối phương.

Nàng chưa kịp định thần, bên tai lại vang lên tiếng nói như sấm rền:

– Chiêu thứ bảy! Tiếng nói vừa cất lên là chưởng đã ập đến. Bạch Mẫn cắn
răn, ngọc xích thi triển chiêu “Thiên nữ tán hoa”, hai chân thi triển bộ pháp thượng thừa, liên tiếp lách người hai lượt, lần này tuy vẫn tránh
khỏi trong gang tấc, song vai áo trái đã bị móng tay của đối phương chộp rách một đường dài.

Lão nhân râu xồm đưa mắt nhìn Bạch Mẫn trán đẫm mồ hôi, cười hăng hắc nói:

– Nha đầu, có thể từ bỏ rồi chứ! Ba chiêu còn lại, có lẽ bản thân ngươi
cũng hiểu rõ, lão phu tốt đa chỉ dùng một chiêu là đủ! Bạch Mẫn tuy hơi
thở hào hển, song vẫn nhướng mày ngạo nghễ nói:

– Bổn cô nương đâu có van xin tôn giá! Lão nhân râu xồm không giận mà lại còn cười nói:

– Được, ngươi cao ngạo lắm! Vậy thì lão phu sẽ thành toàn mỹ danh cho
ngươi! Đoạn từ từ tiến tới một bước, tay phải đưa thẳng ra, vẫn năm ngón như móc câu, đồng thời trầm giọng nói:

– Chiêu thứ tám! Lão nhân râu xồm chiêu này tuy trông rất chậm chạp và tầm thương, nhưng hàm chứa sự biến hóa khôn cùng.

Bạch Mẫn dĩ nhiên hiểu rõ sự lợi hại ấy, biết đối phương đã quyết tâm một
chiêu thủ thắng, bất luận mình tránh né thế nào cũng khó mà thoát khỏi.

Nhưng nàng trời sinh ngạo cốt, biết rõ nguy trong khoảng khắc, song vẫn ngưng thần giới bị, thủ thế lách tránh, liều mình thọ thương cũng phải cho
đối phương biết mùi lợi hại.

Ngay khi nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc…

Bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh, một vệt sáng tím nhanh như tia chớp bay về phía lão nhân râu xồm.

Uy thế quá kinh người, cho dù lão nhân râu xồm công lực đã đạt đến cảnh
giới xuất thần nhập hóa, cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc, chẳng màng đến sanh cầm Bạch Mẫn, tung mình lui sau năm trượng hầu tự giữ lấy tính mạng bản thân.

Ánh tím vụt tắt, hiện ra một thiếu niên áo tím
mày kiếm mắt sao, anh tuấn phi phàm, tam cầm trường kiếm ánh tím lấp
lóa, hướng về Bạch Mẫn dịu dàng nói:

– Mẫn… Mẫu tỷ chưa thọ
thương chứ? Đêm qua một phen ân ái, tuy ngay sau đó Bạch Mẫn đã điểm
huyệt ngủ của Trình Lập Dân, chưa nói với nhau một lời, nhưng sự việc đã được Xuân Đào kể lại, nên chàng cũng đã đổi cả xưng hô với Bạch Mẫn.

Bạch Mẫn nóng bừng mặt, e thẹn nói:

– Chưa! Đệ đến thật đúng lúc! Đoạn với chân khí truyền âm nói tiếp:

– Lai lịch của lão ma này ngoài giáo chủ ra không một ai biết, nhưng võ
công có lẽ còn cao hơn giáo chủ, đệ tuyệt đối không nên khinh suất! Bạch Mẫn vừa truyền âm nói xong, lão nhân râu xồm đã trở lại cách Trình Lập
Dân hơn trượng, hai mắt rực thần quang trầm giọng hỏi:

– Tiểu tử
ngươi có phải là Trình Lập Dân không? Trình Lập Dân thoáng nghiêng
người, đối mặt với lão nhân râu xồm, vừa quan sát đối phương vừa bình
thản đáp:

– Không sai, dám hỏi tôn giá xưng hô thế nào? Lão nhân râu xồm ơ hờ đáp:

– Danh tánh và lai lịch của lão phu rất ít ai biết, không nói thì hơn! Trình Lập Dân cười khỉnh:

– Hẳn là tôn giá có gì xấu xa mờ ám nên…

Lão nhân râu xồm tức giận ngắt lời:

– Lão phu là hạng người gì, lẽ nào lại có chuyện xấu xa mờ ám!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.