Đọc truyện Tử Ảnh Đan Tâm – Chương 15
Trình Lập Dân lửa giận bừng dậy, đôi mày kiếm nhướng cao, vận đề Lưỡng Nghi Chân Khí và Cửu Thiên Tiên Vận lớn tiếng nói:
– Võ lâm hiện nay đạo yếu ma mạnh, bọn chồn cáo hoàng hoành, “Nhiệt
huyết” “Đan tâm” tuy không đáng giá, nhưng cộng thêm thanh bảo kiếm và
một thân võ công của Trình Lập Dân, hẳn cũng có thể làm được gì đó!
Tiếng nói như chuông ngân, như sấm rền, khiến cành lá rơi rụng, chim bay tứ tán.
Người trong rừng vừa như khen ngợi, vừa như mai mỉa nói:
– Tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà có được công lực và nghị lực kinh người
thế này, quả là có thể buông ra những lời kiêu ngạo như vậy! Ngưng chốc
lát, nói tiếp:
– Tục ngữ có câu “Độc trụ khó thể chỏi trời”, tiểu tử ngươi tuy võ công cái thế, nhưng với sức một người thì có được tác
dụng là bao! Trình Lập Dân nghiền ngẫm lời lẽ của đối phương, tuy có ý
mai mỉa, nhưng cũng rất có lý, bất giác nóng mặt nói:
– Trình Lập Dân chỉ mong làm hết sức mình, thành bại bất chấp!
– Những lời hào hùng ấy thốt ra từ miệng một người trai trẻ như ngươi dĩ
nhiên là rất đáng mừng! Tục ngữ có câu “Một cây làm chẳng nên non, ba
cây chụm lại nên hòn núi cao”, đó cũng không nên xem thường. Tiểu tử,
nếu lão phu có cách giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, ngươi có chịu hợp
tác với lão phu không?
– Tôn giá đã có lương sách, xin hãy hiện
thân ra gặp! Trình Lập Dân vừa dứt lời, một lão nhân áo đỏ mắt tròn như
lục lạc, tóc đỏ râu rồng đã từ trong rừng chậm bước đi ra, theo sau là
bốn đại hán võ phục lưng giắt đại đao.
Trình Lập Dân thoáng ngạc nhiên, buột miệng nói:
– Thì ra là tôn giá! Lão nhân áo đỏ đứng lại cách Trình Lập Dân hơn trượng, mỉm cười nói:
– Phải! Chính lão phu, Xích Phát Linh Quan Từ Thái Thanh, chúng ta kể như đã quen biết lâu rồi! Khi Trình Lập Dân trốn khỏi Bàn Thạch Bảo, Xích
Phát Linh Quan Từ Thái Quân từng có mặt trong bọn người chận đường cướp
Tàng Chân Đồ, về sau bởi Phong Sát Thần xuất hiện mới khiến lão khiếp sợ đào tẩu.
Thảo nào vừa rồi Trình Lập Dân cảm thấy tiếng nói rất quen, nhớ lại chuyện trước, chàng bất giác sầm mặt, lạnh lùng nói:
– Tôn giá kiến nghị hợp tác, hẳn là còn muốn đoạt lấy Tàng Chân Đồ phải không? Xích Phát Linh Quan cười to:
– Trình thiếu hiệp đã nhìn người qua khe cửa, nhận định sai lầm về lão
phu rồi! Lão phu tuy chưa từng ăn thịt heo, nhưng cũng từng thấy heo
chạy…
Tạm ngưng lời, đưa tay trỏ Trình Lập Dân nói tiếp:
– Bảo vật trong Tàng Chân Đồ, Thiên Tôn Chức Cẩm Y và Tử Anh thần kiếm
đều đã ở trên mình thiếu hiệp, lão phu còn cần đến Tàng Chân Đồ chi nữa? Trình Lập Dân vẫn lạnh lùng nói:
– Vậy là tại hạ đã với dạ tiểu nhân độ lòng quân tử rồi! Xích Phát Linh Quan không giận mà còn cười nói:
– Trình thiếu hiệp hãy khoan nóng giận, nghe lão phu thư thả nói đây!
Trước kia lão phu quả là có ý định giành lấy Tàng Chân Đồ, nhưng hiện đã bị thiếu hiệp phổng tay trên, lão phu đành từ bỏ…
Trình Lập Dân bực mình ngắt lời:
– Tôn giá đã có cách hợp tác thì hãy nói ngắn gọn…
– Thiếu hiệp đừng vội, lão phu nghe nói sau khi thiếu hiệp đả thương Âm
Ma Đông Phương Minh hồi tháng trước, đã hạ quyết tâm hợp tác với thiếu
hiệp, hôm nay ngẫu nhiên chứng kiến thiếu hiệp đả thương Độc Ma Doãn
Trúc Quân, lại càng củng cố ý định hợp tác của lão phu, hiện giờ vấn đề
là thiếu hiệp không mấy bằng lòng thôi.
Trình Lập Dân trầm giọng:
– Tôn giá hãy nói ra cách hợp tác trước thử xem! Xích Phát Linh Quan nghiêm giọng:
– Phóng mắt đương kim võ lâm, Bát Hoang Bát Dị không ở trong mắt lão phu, thực lực của các môn các phái không đáng kể, nên mười năm trước lão phu đã âm thầm tiến hành tổ chức Thần Long Bang, với ý đồ nhất cử hoàn
thành hùng tâm độc bá võ lâm, nhưng lão phu còn chưa phát động thì bỗng
dưng xuất hiện Thái Cực Giáo, lão phu tuy có ý đấu với Thái Cực Giáo một phen, nhưng điều tra suốt nửa năm nay vẫn chưa tìm ra được tổng đàn của Thái Cực Giáo, nên chẳng biết các nào hơn…
Xích Phát Linh Quan ngưng chốc lát, nói tiếp:
– Thiếu hiệp đã là kẻ địch của Thái Cực Giáo, nếu bằng lòng hợp tác với
lão phu, lão phu sẵn sàng mời thiếu hiệp giữ chức phó bang chủ, hợp sức
hai ta, ắt có thể hoàn thành tâm nguyện của hai ta, hơn nữa lão phu tuổi đã cao, chẳng còn sống được bao lâu, chức bang chủ sau này hẳn thuộc về thiếu hiệp. Lão phu đã cạn lời, chẳng hay thiếu hiệp có ý muốn thử hay
không? Trình Lập Dân ngẫm nghĩ chốc lát mới đáp:
– Trình mỗ không hề có hùng tâm xưng bá võ lâm, tục ngữ có câu “Thà làm miệng gà chứ
đừng làm đuôi trâu”, địa vị phó bang chủ Thần Long Bang tuy tôn cao,
nhưng đối với truyền nhân của Thiết Thủ Thư Sinh thì cũng có tổn hại đến uy vọng sư môn. Thịnh tình của tôn giá, Trình mỗ đành tâm lĩnh! Xích
Phát Linh Quan cười to:
– Khá khen cho một người trẻ tuổi cao
ngạo! Nghe khẩu khí của Trình thiếu hiệp, không có ý tranh bá võ lâm là
giả, mà bổn ý là chê chức vị phó bang chủ quá khuất tất chứ gì? Trình
Lập Dân mỉm cười lặng thinh. Xích Phát Linh Quan nói tiếp:
– Thôi được, chỉ cần võ công của Trình thiếu hiệp cao hơn lão phu, chúng ta
hoán đổi chức vị cho nhau cũng được! Trình Lập Dân mắt rực lên hỏi:
– Ý tôn giá là chúng ta tỉ đấu một phen phải không?
– Không sai!
– Trước khi tỉ đấu, tại hạ muốn biết tổ chức và thực lực của Thần Long Bang được không?
– Lão phu thiện hay ác, ngoại trừ tính khí bướng bỉnh, bình sanh chưa
từng làm điều xấu xa, chuyện đó hẳn là Trình thiếu hiệp đã có nghe chứ?
– Vâng!
– Vậy những người trong Thần Long Bang chắc chắn là không có phần tử tà ác, thiếu hiệp tin được chứ?
– Ườm!
– Còn về thực lực thì trong mười năm qua, các cao thủ võ lâm do lão phu
chiêu nạp và những nhân tài trẻ do lão phu đào tạo, thực lực chắc chắn
không kém hơn Thái Cực Giáo.
– Những điều tôn giá nói, dĩ nhiên
là tại hạ tin được, nhưng tại hạ còn có mấy điều cần nói rõ. Cái tên
Thần Long Bang tuy nổi bật, nhưng quá phàm tục, chi bằng đổi lại là
Chính Nghĩa Chi Tộc mới mẻ hơn. Sau khi chúng ta so tài với nhau, người
thắng sẽ là thủ lĩnh Chính Nghĩa Chi Tộc, kẻ bại là tổng giám quân, trên danh nghĩa thì tổng giám quân là thuộc hạ của thủ lĩnh, nhưng trên thực tế thì chức quyền ngang với thủ lĩnh, tôn giá nghĩ sao về thiên kiến
của tại hạ? Xích Phát Linh Quan mỉm cười:
– Trình thiếu hiệp nghĩ thật chu đáo. Được, lão phu hoàn toàn đồng ý! Giờ tỉ đấu như thế nào, xin thiếu hiệp đưa ra ý kiến.
– Tỉ đấu là do tôn giá đề nghị, dĩ nhiên cũng phải do tôn giá nêu ra rồi! Xích Phát Linh Quan ngẫm nghĩ một hồi mới nói:
– Quyền chưởng đao kiếm quá là phàm tục, chúng ta hãy tỉ đấu nội lực, thế nào? Trình Lập Dân gật đầu đồng ý, Xích Phát Linh Quan lập tức hướng
lên trời, ngoắc tay, một con dơi vừa bay đến trên đầu liền bị hút vào
lòng bàn tay, rồi dựng đứng bàn tay nói:
– Trong khoảng cách ba
thước, nếu thiếu hiệp hút được con dơi này từ tay lão phu sang tay thiếu hiệp mà dơi không bị thương thì kể như thiếu hiệp thắng, không hút nổi
thì là lão phu thắng, còn như hút sang được mà làm cho dơi bị thương thì kể như hòa, chúng ta sẽ tỉ đấu lại cách khác.
Đó là chỗ khôn
khéo của Xích Phát Linh Quan, thử nghĩ với hơn trăm năm tu vi của lão mà tỉ đấu nội lực với một thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi, lão đã giành
lấy lợi thế, và dơi đã bị lão dùng nội lực hút vào lòng bàn tay, kẻ khác muốn hút đi mà không làm cho dơi thọ thương, nội lực ít nhất phải cao
hơn lão hai thành mới làm được.
Theo như lão nghĩ, Trình Lập Dân
tuy đã được chân truyền của Thiết Thủ Thư Sinh, nhưng chân lực nội gia
cùng lắm là tương đương với mình, cuộc tỉ đấy này vẫn là lão nắm chắc
phần thắng.
Trình Lập Dân dĩ nhiên cũng hiểu dụng tâm của đối
phương, song chàng đã được nhiều kỳ ngộ, nghệ cao gan cả, bèn mỉm cười
đưa tay ra nhắm đúng khoảng cách ba thước, trầm giọng nói:
– Tôn
giá hãy cẩn thận! Vừa dứt lời, con dơi đang vỗ cánh vùng vẫy liên hồi
trên lòng bàn tay của Xích Phát Linh Quan đã vụt thoát đi, từ từ bay
sang lòng bàn tay của Trình Lập Dân.
Xích Phát Linh Quan đanh
mặt, dơi lại từ từ lui về, nhưng khi sắp chạm vào lòng bàn tay lão, dơi
đột nhiên bay nhanh về phía Trình Lập Dân, đến khi còn cách lòng bàn tay chàng chừng tám tấc mới dừng lại, trở thành cục diện bất tiến bất
thoái, hiển nhiên Xích Phát Linh Quan đã vận dụng toàn lực.
Chừng thời gian nửa tuần trà trôi qua, Trình Lập Dân nghiêm mặt, dơi lại di
chuyển về phía chàng, và tốc độ còn nhanh hơn trước, chỉ dừng lại một
thoáng khi còn cách chừng nửa thước rồi thì bay tiếp về phía Trình Lập
Dân và càng gần chàng tốc độ càng nhanh, lúc dơi bị hút vào lòng bàn tay chàng, chàng xoay tay ném lên, cho dơi bay đi, mỉm cười nói:
– Đa tạ đã nhường cho! Xích Phát Linh Quan thở dài:
– Lão phu đã già rồi, thiên hạ từ nay sẽ là của người trẻ tuổi thôi!
Ngưng chốc lát, vòng tay thi lễ với Trình Lập Dân và nghiêm túc nói
tiếp:
– Toàn bộ huynh đệ Chính Nghĩa Chi Tộc đang tập trung ở
Bạch Mã Sơn chờ lệnh. Xử lý thế nào, xin thủ lĩnh chỉ thị! Trình Lập Dân ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
– Bổn tọa đang có việc phải đến Cửu
Nghi Sơn, hai mươi ngày sau còn phải đến Nhạc Lộc Sơn để dự một cuộc hẹn rất quan trọng, bổn tọa đã lấy tên là “Chính Nghĩa”, lẽ dĩ nhiên đại
điển thành lập chẳng thể qua loa, khi nào xong việc ở Nhạc Lộc hẵng bàn
tính, bổn tọa xin nhờ tổng giám quân chọn lấy mười cao thủ bổn tộc,
trình diện ở Nhạc Dương Lâu vào trưa ngày hai mươi tháng ba chờ lệnh!
Xích Phát Linh Quan khom mình:
– Ti chức tuân lệnh! Trình Lập Dân nằm mơ cũng chẳng ngờ mình lại dễ dàng thu phục được một quái kiệt nổi
tiếng khó đối phó trong võ lâm và còn không dưng lại có được một số cao
thủ võ công chẳng kém để cho mình sai bảo, dĩ nhiên lòng hết sức vui
mừng, điều duy nhất cảm thấy ngượng là tuổi mình quá trẻ mà lại là thủ
lĩnh Chính Nghĩa Chi Tộc, và còn khiến cho người sáng lập trở thành
thuộc hạ của mình, nghĩ cũng thật ái ngại.
Chàng với tâm trạng
vui mừng lẫn bâng khuâng từ biệt Xích Phát Linh Quan. Trưa hôm ấy đã đến ngôi nhà lá nơi cư trú của Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân ở Kỷ Lâm
Phong, Cửu Nghi Sơn.
Hoàng Xam Thần Tẩu đang bệnh nằm trên
giường, ngay cả tiếng nói cũng khản đặc, khi chàng kể lại chuyện cầu xin linh dược phục hồi dung mạo, Hoàng Xam Thần Tẩu đã xuất kỳ bất ý vung
chỉ điểm vào tám đại yếu huyệt trước ngực chàng. Thế là, Trình Lập Dân
võ công cái thế đã bị chế ngự.
Hoàng Xam Thần Tẩu vừa ra tay cởi lấy Tử Anh thần kiếm và Thiên Tôn Chức Cẩm Y, vừa hết sức đắc ý cười hăng hắc nói:
– Chưa đầy một giờ ngươi đã đến, xem ra vận khí của lão phu cũng chẳng tệ đấy chứ? Hoàng Xam Thần Tẩu đã nuôi dưỡng Trình Lập Dân và Lãnh Văn Anh khôn lớn nên người, cũng kể được là ân nhân thân cận nhất của Trình Lập Dân, ai mà ngờ lão lại có hành động ám toán chàng thế này? Lúc này thật tội nghiệp cho Trình Lập Dân, thân hoài võ công tuyệt thế mà đành để
cho kẻ khác tùy ý tùng xẻo.
Hoàng Xam Thần Tẩu đắc ý cởi bỏ y
phục của Trình Lập Dân, mắt nhìn gương mặt anh tuấn của chàng, hồi lâu
đột nhiên đổi giọng rất trong và quyến rũ nói:
– Thật là một mỹ nam tử hiếm có, thảo nào đại tiểu thư đã trăm phương ngàn kế quyết giành lấy bằng được…
Ngưng chốc lát, lại lẩm bẩm:
– Đại tiểu thư đang đi với lão già kia đến tổng đàn, thật là một cơ hội
tốt, sao mình không hưởng trước một phen? Đoạn vội vã khép cửa sổ lại,
tự cởi bỏ áo ngoài, lập tức hiện ra một thị tỳ áo xanh tóc thắt hai bím.
Y thị tuy tuổi chỉ mười sáu, mười bảy, nhưng thân hình đã rất chín mùi,
đầy xuân xanh và mị lực, gương mặt tuy không đẹp, nhưng cũng không đáng
ghét, nhất là ánh mắt chứa chan tình tứ, vô vàn quyến rũ…
Y thị hai má ửng hồng, mắt hấp him ngắn nhìn Trình Lập Dân một hồi, sau đó
bồng chàng lên giường tre, cúi xuống hôn lên mặt chàng, đoạn tự cởi bỏ y phục, chốc lát đã hiện ra một thân hình trắng nuột…
Y thị trèo lên giường, cởi bỏ y phục của Trình Lập Dân, sau đó đưa tay định giải
khai huyệt đạo cho chàng, nhưng bỗng rụt về lẩm bẩm:
– Nếu mình giải khai huyệt đạo cho y, vạn nhất y không ưng thuận thì sẽ hoài công…
Ườm! Hay là như vậy ổn hơn và còn có thể tăng thêm lạc thú…
Đoạn y thị ngồi dậy, từ trong túi hành lý lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra
một hoàn thuốc màu hổ phách to cỡ trứng chim sẽ, cạy răng Trình Lập Dân, nhét thuốc vào miệng chàng và cho uống một hớp rượu, bợ cằm chàng lay
mạnh, kề miệng truyền sang một hơi chân khí, hoàn thuốc đã theo rượu vào bụng Trình Lập Dân.
Y thị đắc ý nằm trở xuống, kéo chăn đắp luôn cả người Trình Lập Dân, đôi mắt đầy tình tứ nhìn vào mặt chàng, lặng
chờ sức thuốc phát tác…
Thời gian nửa tuần trà trôi qua, mặt Trình Lập Dân đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp rút hơn.
Thị tỳ áo xanh buông tiếng cười dâm đãng, trước tiên giải khai Hôn huyệt và Á huyệt của Trình Lập Dân.
Trình Lập Dân từ trong hôn mê dần khôi phục lại tri giác, toàn thân nóng
bừng, thân dưới cũng nảy sinh sự thay đổi kịch liệt. Một nhu cầu sinh lý mãnh liệt khiến chàng quên mất mình đã bị ám toán ngất xỉu và vì sao
lại có hiện tượng lạ lùng như vậy. Không! Chàng lúc này ngoại trừ cấp
thiết phát tiết, đừng nói là những gì xung quanh, mà ngay cả việc bản
thân có còn tồn tại hay không chàng cũng quên mất.
Một mùi thơm
như lan như xạ len vào mũi chàng, đồng thời một thân người mềm mượt cũng nhè nhẹ cọ xát vào người chàng, khiến mạch máu khắp người chàng cơ hồ
nổ tung.
Nhưng toàn thân chàng ngoại trừ chỗ Đan Điền đặc biệt hưng phấn, tứ chi như đã bại liệt, không sao cử động được.
Chàng từ từ mở mắt ra, một gương mặt tươi như hoa xuất hiện trước mắt chàng,
lưỡi chàng như cũng không theo sự điều khiến của mình, hàm hồ nói:
– Ta… ta… muốn…
Một tiếng cười dâm đãng tiêu hồn vang lên bên tai nói:
– Oan gia muốn gì hở? Trình Lập Dân vẫn lắp bắp nói:
– Ta… ta… muốn…
Sau một chuỗi cười lảnh lót đầy dâm đãng, các huyệt đạo bị khống chế của Trình Lập Dân đã hoàn toàn giải khai.
Chàng như một con hổ đói xổ chuồng, lẹ làng lật người, ôm chầm lấy thị tỳ áo xanh vào lòng…
Ngay khi ấy, bên ngoài vang lên một giọng trong trẻo quát:
– Xuân Đào, ngươi thật quá to gan! Bảy tiếng ngắn ngủi ấy chẳng khác một
chậu nước lạnh dập tắt ngay lửa dục của thị tỳ áo xanh, y thị hoảng kinh run giọng nói:
– Tiểu tỳ đáng chết! Xin nhị… nhị tiểu thư… khoan thứ…
Y thị vừa nói vừa cố sức đẩy Trình Lập Dân như thể mãnh hổ sang bên,
nhưng Trình Lập Dân đã uống vào xuân dược cực mạnh, không còn lý trí, y
thị sao thể đẩy nổi, đành lên tiếng cầu cứu:
– Nhị tiểu thư mau… mau lên, tiểu tỳ không đẩy nổi…
Bên ngoài vọng vào một tiếng cười khảy, nhưng không có người đi vào.
Đã được gọi là tiểu thư, dĩ nhiên là hoàng hoa khuê nữ, trường hợp này
nàng ta làm sao dám vào kia chứ? Trình Lập Dân lúc này đã như mũi tên
trên dây, không sao kềm chế được…
Xuân Đào vừa cố sức đẩy vừa hổn hển nói:
– Nhị tiểu thư nếu còn không vào thì tiểu tỳ… Ôi da…
“Bình” một tiếng, cánh cửa bật mở, một thiếu nữ áo xanh nhanh như chớp lướt
vào, với động tác cực nhanh mở chăn ra, điểm vào hai đại yếu huyệt Chí
Đường và Thận Môn của Trình Lập Dân, rồi đậy chăn lại, gắt giọng quát:
– Tiện tỳ thật đáng chết, còn chưa chịu mặc y phục vào mau! Thì ra nhị tiểu thư này chính là Bạch Mẫn, bào muội của Bạch Văn.
Lúc này chỉ thấy nàng giận đến mặt tái ngắt và bừng bừng sát khí trừng mắt
nhìn thị tỳ Xuân Đào đang run rẩy quỳ trước mặt, nghiến răng lặng thinh.
Xuân Đào cúi mặt thấp giọng nói:
– Tiểu tỳ đáng chết, xin nhị tiểu thư…
Bạch Mẫn gắt giọng quát:
– Tiện tỳ, ngươi đã cho Trình thiếu hiệp uống gì vậy hả?
– Uống… uống một viên Phật Kiến Sầu!
– Phật Kiến Sầu là quái quỷ gì chứ?
– Đó là một loại xuân dược cực mạnh do giáo chủ đặc chế!
– Còn chưa mau cho Trình thiếu hiệp uống giải dược đi!
– Phật Kiến Sầu không có giải dược, nên mới gọi là…
Bạch Mẫn giậm chân:
– Tiện tỳ thật đáng chết, vậy… biết tính sao đây? Xuân Đào hết sức khó khăn ấp úng nói:
– Chỉ có để cho Trình thiếu hiệp phát tiết một phen, dược lực sẽ tự giải! Bạch Mẫn lại giậm chân, khẽ thở dài nói:
– Đã vậy thì cởi lạc phải cần người buộc lạc, thôi thì ta thành toàn tâm
nguyện của ngươi đấy! Dứt lời, nàng quay người bỏ đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Bạch Mẫn như bị người phế mất công lực, ngay cả bước chân cũng hết sức trĩu nặng.
Xuân Đào vội bằng đầu gối lết nhanh tới mấy bước, ôm lấy hai chân Bạch Mẫn, rung giọng nói:
– Nhị tiểu thư…
Bạch Mẫn thờ thẫn hỏi:
– Gì đó? Xuân Đào ngước mặt lên, hai giòng lệ chảy dài nói:
– Tiểu tỳ đã sai phạm một lần, không dám tái phạm, cần xin nhị tiểu thư
hãy tự giải quyết việc này giùm cho! Bạch Mẫn nhướng mày:
– Tiện tỳ muốn chết! Xuân Đào thành khẩn:
– Nhị tiểu thư, tiểu tỳ đã từng nghe đại tiểu thư nói, nhị tiểu thư rất
tốt với Trình thiếu hiệp, xuân dược Phật Kiến Sầu mà Trình thiếu hiệp đã uống này nếu trong nửa giờ mà không được phát tiết thì sẽ bách mạch
căng phồng, hưng phấn quá độ mà chết… Nhị tiểu thư nhẫn tâm không
cứu…
Bạch Mẫn lạnh lùng ngắt lời:
– Xuân dược là do
ngươi cho Trình thiếu hiệp uống, lẽ tất nhiên là do ngươi cứu mới phải!
Xuân Đào nghe giọng nói của Bạch Mẫn, đã biết là có thể xoay chuyển,
liền thừa thế với giọng hết sức thành khẩn nói tiếp:
– Nhị tiểu
thư, tiểu tỳ đã từng chịu ơn cứu mạng của nhị tiểu thư, đâu dám không
thật lòng với nhị tiểu thư, tiểu tỳ đã nói rồi, đã sai một lần, không
thể tái phạm… Nhị tiểu thư hãy mở lòng từ bi cứu lấy Trình thiếu
hiệp… nếu để trễ hơn nữa e… e rằng không còn kịp…
Bạch Mẫn giậm mạnh chân, hằn học nói:
– Tiện tỳ, sớm biết như thế này, ta thật hối hận năm rồi lẽ ra không nên cứu ngươi từ trong tay đại tiểu thư.
Xuân Đào rất thông minh, nghe vậy là biết đại sự đã không thành vấn đề nữa rồi, bèn yên tâm cung kính nói:
– Đại ân cứu mạng của nhị tiểu thư, tiểu tỳ không bao giờ dám quên, chỉ
hận mình tài hèn sức yếu, không thể báo đáp, giờ tiểu tỳ đã hạ quyết
tâm, từ nay sẽ mãi mãi theo hầu nhị tiểu thư, không về với đại tiểu thư
nữa.
Bạch Mẫn khẽ buông tiếng cười khảy, Xuân Đào nói tiếp:
– Nhị tiểu thư, Trình thiếu hiệp đã… đã không thể chậm trễ được nữa, nhị tiểu thư hãy…
mau cứu Trình thiếu hiệp đi! Dứt lời, cũng chẳng màng phản ứng của Bạch
Mẫn, lập tức đi nhanh ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa phòng lại.
Sau đó, y thị thờ thẫn đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Hồi lâu, trong phòng ngoài hơi thở nặng nề của Trình Lập Dân, không còn tiếng động nào khác.
Một thoáng lo lắng lướt qua trên mặt y thị, trong phòng đã vọng ra tiếng thở dài não nuột của Bạch Mẫn và nói:
– Oan gia, mặc dù con tim này sớm đã gởi trao, nhưng trong hoàn cảnh này, Bạch Mẫn sao thể… Ôi! Đằng nào Bạch Mẫn cũng chỉ còn sống được hai ba năm nữa, thôi thì hôm nay đành dâng hiến tất cả cho chàng…
Xuân Đào như trút được gánh nặng, khẽ buông tiếng thở phào.
Trong phòng vang lên tiếng bước chân và tiếng cởi áo sột soạt của Bạch Mẫn…
-oOo-
Lúc này, sâu trong rừng trúc bên phải nhà lá cũng có một đôi nam nữ trẻ khác. Chỉ nghe tiếng nữ nhân nói:
– Hừ! Quỷ mới tin lời ngươi! Người nam tiếp lời:
– Khi nãy tại hạ ở sau nhà đã chính mắt nhìn thấy, còn giả được sao?
– Không tin là không tin! Tránh ra, đừng cản đường bổn cô nương!
– Cô nương là hoàng hoa khuê nữ, chuyện ấy cô nương làm sao có thể xem kia chứ?
– Chẳng việc gì đến ngươi, tránh ra!
– Tránh ra cũng được, nhưng nếu tại hạ nói không ngoa thì sao?
– Nếu Trình Lập Dân thật sự vô sỉ như vậy, hừ! Bổn cô nương sẽ giết sạch
những người đàn ông phụ bạc, sau đó sẽ cắt tóc làm ni cô…
– Ôi
chà! Cô nương, làm ni cô không dễ chịu đâu. Tại hạ quyết không giống như Trình Lập Dân, gặp ai cũng yêu, cô nương tốt hơn hết nên làm vợ tại
hạ…
– Cuồng đồ, câm mồm! Trong tiếng quát, nữ nhân tung mình,
định băng rừng ra ngoài, nhưng nam nhân đã nhanh như cắt, lách người cản trước mặt nàng, dài mặt ra cười hề hề.
Thì ra đôi nam nữ này chính là Lãnh Tu với Lãnh Văn Anh đã mất tích gần bốn tháng nay.
Lãnh Văn Anh thấy đối phương cứ bám riết, bất giác tức giận quát:
– Cuồng đồ, ngươi muốn gì? Lãnh Tu cười hăng hắc đầy dâm đãng nói:
– Chỉ xin cô nương một lời thôi! Lãnh Văn Anh trong đầu linh quang lóe lên, quát hỏi:
– Cuồng đồ, sao ngươi biết Trình Lập Dân với Bạch Mẫn ở bên nhau?
– Đêm qua Lãnh mỗ từ Bảo Phúc sơn ngoài trăm dặm theo dõi y, lẽ nào không rõ hành động của y? Lãnh Văn Anh lạnh lùng:
– Vậy sao ngươi biết bổn cô nương đến Cửu Nghi Sơn? Lãnh Tu mỉm cười:
– Đó cũng kể được là duyên phận! Ngưng chốc lát, nghiêm mặt nói tiếp:
– Còn nhớ hồi nửa tháng trước, lúc Lãnh mỗ với cô nương đại chiến hai
trăm chiêu chưa phân thắng bại, Lãnh mỗ có nói với cô nương là từ khi cô nương bị Động Đình Nhị Xú bắt giữ và tung tin cô nương mất tích, Lãnh
mỗ hết sức đau buồn, cũng may nhờ trời phò hộ, cô nương chẳng những bình an vô sự mà còn có kỳ ngộ, học được một thân võ công cao siêu, hôm nay
đã ngẫu nhiên gặp tại đây, kể ra cũng là duyên phận trời định…
Lãnh Văn Anh tức giận quát:
– Câm mồm! Lãnh Tu dài mặt ra cười:
– Đừng vội, cô nương với Lãnh mỗ hồi năm trăm năm trước vốn là một nhà, nay đã thân càng thân hơn…
Lãnh Văn Anh nghiến răng buông tiếng cười khảy, một chiêu “Hoa vũ tân phân”, tạo ra ngàn trùng bóng chưởng, bức lui Lãnh Tu năm thước, rồi thừa cơ
tung mình ra khỏi rừng, nhanh như chớp phóng đi về phía nhà lá.
Lãnh Tu buông tiếng cười nham hiểm, tung mình đuổi theo sau.
Lãnh Văn Anh tức giận phóng đi đến trước cửa nhà lá, chỉ thấy thị nữ Xuân Đào mặt mày đỏ bừng, không hề hay biết.
Lãnh Văn Anh buông tiếng cười khảy, vung chỉ điểm vào Hôn huyệt của Xuân
Đào, thoáng chốc lưỡng lự, đoạn cắn răn nhẹ đẩy cửa, cảnh ân ái trong
nhà hiện ra trước mắt, gương mặt đang tái xanh lập tức đỏ bừng, bất giác buông tiếng cười khinh bỉ, tiện tay khép cửa, quay người phóng đi.
Lãnh Tu theo sau đến nơi thấy vậy, cười đắc ý nói:
– Này! Lãnh cô nương, khoan đi đã nào! Đoạn liền gia tăng khinh công đuổi theo.
Hồi lâu sau, trong nhà vang lên tiếng Bạch Mẫn gọi:
– Xuân Đào, ngươi vào đây! Xuân Đào huyệt đạo đã bị khống chế, làm sao mà vào được nữa!
– Nha đầu thật đáng chết! Rồi thì cánh cửa “kẹt” một tiếng mở ra, xuất
hiện một gương mặt đỏ bừng, tóc tai rũ rượi, đưa mắt nhìn, lập tức đi
nhanh ra, giải khai huyệt đạo cho Xuân Đào, bảo y thị vào nhà, thấp
giọng hỏi:
– Lãnh Tu đã chế ngự ngươi phải không? Xuân Đào đưa
mắt nhìn Trình Lập Dân hơi thở đều đặn, như vừa từ trong mơ bừng tỉnh
trên giường, sợ sệt khẽ đáp:
– Tiểu tỳ đáng chết, tiểu tỳ không nhìn thấy.
Bạch Mẫn khẽ buông tiếng thở dài, ngước mắt nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm:
– Lãnh cô nương… Lãnh cô nương, chả lẽ là nàng ấy… Ôi! Trời…
Xuân Đào ngơ ngác hỏi:
– Nhị tiểu thư, Lãnh cô nương là ai vậy?
– Là người yêu thanh mai trúc mã của Trình thiếu hiệp!
– Khi nãy nhị tiểu thư đã trông thấy Lãnh cô nương ư?
– Phải, Lãnh cô nương đẩy mở cửa, nhìn vào thoáng chốc rồi bỏ đi ngay! Xuân Đào gật gù:
– Vậy là người chế ngự huyệt đạo của tiểu tỳ chắc chắn là Lãnh cô nương rồi! Bạch Mẫn nhẹ lắc đầu:
– Có thể đúng mà cũng có thể không! Xuân Đào thắc mắc:
– Chả lẽ còn có người khác đi với Lãnh cô nương sao?
– Không sai, còn có Lãnh Tu! Xuân Đào sửng sốt:
– Ồ! Người yêu của Trình thiếu hiệp sao lại đi chung với Lãnh Tu?
– Ai mà biết! Ôi…
Xuân Đào tự trách:
– Cũng tại tiểu tỳ không tốt, đã chuốc lấy phiền phức cho nhị tiểu thư.
Bạch Mẫn đưa mắt nhìn Trình Lập Dân đang ngủ say, khẽ thở dài nói:
– Xuân Đào, ngươi cũng có chút tình cảm thật sự đối với Trình thiếu hiệp phải không? Xuân Đào đỏ mặt:
– Tiểu tỳ thật đáng chết! Chẳng giấu gì nhị tiểu thư, khi nãy tiểu tỳ chỉ là nhất thời bốc đồng, không kể được là tình cảm, hơn nữa địa vị cách
biệt, càng không dám có ý nghĩ quá đáng. Tuy nhiên, tiểu tỳ rất mong từ
nay được vĩnh viễn theo hầu hạ nhị cô nương…
Đoạn co chân quỳ xuống, nói tiếp:
– Tiểu tỳ xin khấu tạ ân điển của nhị cô nương trước! Bạch Mẫn cất tay,
một luồng ám kình đỡ Xuân Đào đứng lên, thở dài não nuột nói:
– Ngươi chớ vội vui mừng quá sớm, trong tương lai tình hình phát triển như thế nào, chính bản thân ta cũng không sao liệu được.
Xuân Đào cảm kích tiếp lời:
– Tương lai tình hình phát triển thế nào, chỉ có bằng vào ý trời, nhưng
ân tình của nhị tiểu thư đối với tiểu tỳ, tiểu tỳ dẫu tan xương nát thịt cũng khó thể đền đáp.
Bạch Mẫn như không nghe lời nói của Xuân
Đào, lại buông tiếng thở dài não nuột, một giọt lệ long lanh từ khóe mắt lăn xuống, một hồi thật lâu mới nói:
– Xuân Đào, Trình thiếu
hiệp đã bị ta điểm huyệt ngủ, ngươi hãy ở lại đây trông nom Trình thiếu
hiệp, hoàng hôn Trình thiếu hiệp sẽ tự hồi tỉnh, ngươi cứ nói thật hết
những gì đã xảy ra hôm nay với Trình thiếu hiệp…
Xuân Đào hoảng kinh:
– Nhị… nhị tiểu thư định rời khỏi đây trước ư? Bạch Mẫn thơ thẫn:
– Phải, ta vốn là đến đây cứu Trình thiếu hiệp, song vẫn muộn mất một bước, để khiến gây nên sự việc bẽ bàng thế này.
Xuân Đào hổ thẹn cúi gầm mặt, Bạch Mẫn nói tiếp:
– Chuyện đã xảy ra rồi, ngươi cũng không nên ái ngại. Lát nữa ngươi hãy
cho Trình thiếu hiệp biết, phụ thân Thiết Tý Kim Long Trình Trấn Nam và
nghĩa thúc Ngọc Diện Ôn Hầu Lãnh Diên Bình đã được giải cứu, duy chỉ
thần trí vẫn chưa tỉnh táo. Đồng thời, Hoàng Xam Thần Tẩu Cốc Tiêu Vân
cũng đã nối gót phụ thân và nghĩa thúc của Trình thiếu hiệp, ta chính vì nghe nói có người giả trang Hoàng Xam Thần Tẩu ám hại Trình thiếu hiệp
nên mới đến Cửu Nghi Sơn… Thôi! Ta đi trước đây! Dứt lời, sửa lại y
phục, cất bước đi, nhưng được năm bước, lại quay người nói:
– Suýt nữa ta đã quên mất một việc trọng đại, ngươi hãy nói với Trình thiếu hiệp, mọi sự cứ tiến hành theo kế hoạch đã định.
Tối hôm ấy, trong nhà lá một ngọn đèm dầu leo lét, bốn bề tĩnh lặng.
Trình Lập Dân ngồi trên ghế tre, đôi mày kiếm chau chặt, mặt đẩy ưu tư.
Xuân Đào nghiêng người ngồi trên giường tre, cúi đầu nghịch ngợm tà áo, mặt đầy hối hận lẫn sợ sệt.
Im lặng hồi lâu, Xuân Đào thoáng ngẩng mặt, mặt đầy vẻ van vỉ nhìn Trình Lập Dân nói:
– Cũng tại tiểu tỳ nhất thời hồ đồ mới gây nên hậu quả như vậy, Trình
tướng công tuyệt đối không nên để cho phiền muộn chất chứa trong lòng mà hại đến sức khỏe, nếu tướng công tức giận, xin cứ chửi mắng hay đánh
tiểu tỳ một trận.
Trình Lập Dân thở dài:
– Sự việc đã xảy ra rồi, hối hận cũng chẳng ích gì, thôi đừng nhắc đến nữa. Bây giờ ta muốn hỏi ngươi vài điều!
– Tướng công có gì cứ hỏi, tiểu tỳ mà biết quyết không giấu giếm!
– Kẻ giả mạo Hoàng Xam Thần Tẩu định ám hại ta ở đây là ai?
– Đó là Kim bài số Bốn của Thái Cực Giáo!
– Ta muốn hỏi danh tánh và lai lịch của y kia!
– Đó thì… ngoài giáo chủ với đại tiểu thư, e không còn ai khác biết nữa!
– Cả nhị tiểu thư cũng không biết ư?
– Vâng! Nhị tiểu thư đã lâu không trở về tổng đàn, mà Hoàng Xam Thần Tẩu giả gia nhập Thái Cực Giáo chưa đầy một tháng!
– Vậy ngươi có từng thấy mặt thật của y chưa?
– Chưa! Lúc y ở tổng đàn, nếu không đeo khăn xanh che mặt thì cũng mang mặt nạ da người!
– Kim bài số Bốn có địa vị thế nào trong Thái Cực Giáo?
– Chỉ thấp hơn giáo chủ với hai vị tiểu thư!
– Vậy võ công của y hẳn là rất cao phải không?
– Điều ấy… tiểu tỳ chưa từng chứng kiến, nhưng qua địa vị của y ở trong giáo, võ công hẳn cũng chẳng kém.
– Hoàng Xam Thần Tẩu thật với kẻ giả mạo ấy cùng lúc vào Thái Cực Giáo phải không? Xuân Đào ngẫm nghĩ một hồi mới đáp:
– Theo trí nhớ của tiểu tỳ thì dường như Hoàng Xam Thần Tẩu thật vào Thái Cực Giáo muộn hơn kẻ giả mạo! Trình Lập Dân mắt rực lên, lẩm bẩm:
– Ườm! Đúng rồi! Kẻ bắt giữ Cốc gia gia với kẻ lừa lấy bí kíp sư môn mình chắc hẳn là một lão tặc này, lần sau gặp lại quyết không buông tha cho
lão ta.
Đoạn đưa mắt nhìn Xuân Đào, hỏi tiếp:
– Xuân Đào,
lúc lão tặc ấy vào Thái Cực Giáo có dẫn theo một vị cô nương có một vết
sẹo trên má phải, phải không? Xuân Đào quả quyết đáp:
– Không có!
– Có một vị cô nương bịt mặt không?
– Cũng không!