Đọc truyện Truyền Thuyết Không Sánh Bằng – Chương 8: Mạn châu sa hoa đỏ máu (2)
Cả bầu trời u ám đầy rẫy máu và nước mắt!
Nước mưa xối xả bắn xuống xác Nguỵ Đông, theo đó, máu và nước trộn lẫn chảy thấm vào đất.
Cảnh tượng đau thương ngay trước mắt, quá nhanh, quá đột ngột, cả một đám người không ai không hoảng hốt.
Thắng Nam không phải chưa từng thấy xác chết, nhưng hai chân cô đã rụng rời. Muốn rời đi, muốn tỉnh giấc, thế mà con mắt vẫn mở trao tráo, há hốc mồm chẳng biết nói gì. Quá kinh hãi! Cô tận mắt thấy Nguỵ Đông, người đã từng là anh em của Sở Tuyền nay chết dưới tay anh, tim cô cũng như có một lực vô hình nào đó đè xuống, nghẹt thở.
Một lúc sau thôi… Cô chưa từng nghĩ một cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc súng bây giờ sẽ trở thành tàn cuộc đẫm máu.
Sở Tuyền cau mày, con dao sắt lẹm trên tay anh còn đầy máu của Nguỵ Đông. Khuôn mặt toát ra một chút đau thương rồi biến mất, Nguỵ Đông, trước khi về phe địch, hắn rất đối tốt với anh. Hai người như anh em hoạn nạn có nhau, giờ đây…
Dưới trướng Trần Đống chỉ có Sở Tuyền và Nguỵ Đông là bộ đôi có thể gọi là văn võ song toàn, ăn ý với nhau dù là cái ánh nhìn, một người giỏi mưu trí, một người giỏi võ nghệ. Một bộ đôi tuyệt hảo bây giờ chỉ còn một người, một người đang nằm dưới nền đất lạnh, xác cũng lạnh nốt.
Trần Đống bước đến cạnh xác Nguỵ Đông, chỉ nheo mắt đôi ba giây, xong lại quay người đi, trước khi đi, ông tháo một chiếc găng tay bên trái vứt xuống người Nguỵ Đông, xem như tiễn biệt lần cuối.
Khi ông đi chưa được mười bước chân, một loạt tiếng súng vang nổ rần trời.
Dưới chân Sở Tuyền hơn mười mạng người gục xuống. Máu họ trộn lẫn vào nhau, mùi tanh nồng như muốn trực trào cả dạ dày anh. Tiếng súng hay tiếng rên la trong không trung chạm vào tai anh lại ong ong nhức nhói.
Sở Tuyền không vứt con dao, chỉ nhờ nước mưa rửa sạch, ngón tay cầm chặt cán dao mạnh đến nổi như sắp bóp nát cán dao ra vạn mảnh.
Ai lại không kinh sợ khi xác chết lớp lớp dưới chân mình…
Ai lại không đau lòng khi nhìn cái chết bạn bè mình đến quá đột ngột…
Lúc đầu chỉ muốn hù doạ, chứ không phải giết Nguỵ Đông. Mọi chuyện quá đột ngột…
Còn chuyện kinh hoàng hơn nữa là…
Một họng súng lạnh ngắt nhắm thẳng vào sau đầu Sở Tuyền mà bóp chặt cò. Tiếng cách cò súng trước tiếng đạn 0,1s.
Pằng!
Như cái ngày Giản Dao Dao chết, Thắng Nam cũng thấy một bầu trời kinh dị, chim chóc lại giật nảy mình lần nữa, bay tán loạn.
Lần này lại là người cô yêu, Sở Tuyền của cô… anh quỳ gục xuống đất, ngã ập người về trước, mặt áp vào nền đất lạnh. Trên ót, máu tươi tuông tràn ra hai bên cổ.
Thắng Nam thét trong đau đớn: “Khônggggg!” Cô quờ quạng vào người Sở Tuyền, nhưng không được, chỉ là ảo ảnh phản chiếu, cô không thể chạm vào anh được. Trời ơi! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Cô nất nghẹn, tim nhói lên từng cơn đau điếng, đau sắp chết cô rồi…Sở Tuyền của cô, không thể như thế được!
Sở Tuyền, Sở Tuyền…
Nước mắt tràn ngập mi Thắng Nam, cô ngước nhìn đám lính xung quanh, họ đang đưa tay chào theo kiểu quân đội với Sở Tuyền lần cuối cùng. Cô không biết mình có hoa mắt hay không, cô thấy mi của họ có ứ nước dưới vành mũ. Nước mưa hay nước mắt?
Họ là những người lính trung thành với Sở Tuyền, xem Sở Tuyền như anh em ruột thịt, nay lại đứng im lặng nhìn cái chết của anh, tất cả là vì sao? Thắng Nam muốn hét vào mặt họ, ngàn vạn câu hỏi đặt lên người họ, tại sao, tại sao, họ làm như vậy?
Một phát súng, dứt cạn tình anh em.
Bỗng nhiên, cô thấy Trần Đống quay lại, đứng trước xác Sở Tuyền, mũ quân nhân kéo thấp xuống khuôn mặt, không nhìn rõ. Ông ta kéo chiếc găng tay bên phải, đặt nhẹ xuống lưng Sở Tuyền rồi lại quay người bước đi.
Chiếc mũ quân nhân đó lại kéo thấp xuống nữa. Trong cơn mưa, Thắng Nam thấy bước đi Trần Đống cô đơn vô cùng.
Người đàn ông cầm súng bắn Sở Tuyền đang run rẩy, mắt đỏ hoe. Bần thần một hồi lâu, người đàn ông đó vuốt mặt, xong mới cùng đồng đội khiêng xác Sở Tuyền và Nguỵ Đông đi ra khỏi cánh đồng mạn châu sa hoa đỏ thắm.
Thắng Nam như kiệt sức lực, cô ngất xỉu cả trong giấc mơ.
*
Sáng sớm hôm nay.
Hàn Mặc Niên hắt xì liên tục mấy cái liền trong phòng họp.
Đến độ Hàn Kiềm phải nhíu mày.
Người anh trai nghiêm nghị lại gõ cốc xuống bàn hai lần, nhầm bảo Hàn Mặc Niên điều tiết, cố chịu nhịn nốt thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Cùng lúc, trợ lý riêng của Hàn Kiềm đưa đến cho Hàn Mặc Niên một viên thuốc trị cảm.
Hàn Kiềm biết rõ Hàn Mặc Niên tối hôm qua ở lại công ty, làm việc và xem thị trường cổ phiếu công ty đang lên xuống thất thường, dù công việc này có thể giao lại cho cấp dưới xem xét, Hàn Mặc Niên vẫn không chợp mắt cho đến sáng, đến luôn cuộc họp thường niên ở công ty bắt đầu vào 9 giờ sáng.
Sau khi nghe hết báo cáo rồi niêu ra ý kiến của các giám đốc phòng ban, cuối cùng, Hàn Kiềm cũng mở lời: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm về đề xuất của giám đốc Trình, vụ việc lần này, không hề nhẹ, tối hôm nay tôi sẽ đáp chuyến bay sớm đến Thượng Hải để nói chuyện cùng đối tác. Việc còn lại sẽ do giám đốc Hàn quản lý, có thể là sẽ hơn nửa tháng.” Nói xong anh quay sang nhìn giám đốc kinh doanh, nhàn nhạ lên tiếng: “Về ý kiến của giám đốc Kiến, cứ gửi bản kế hoạch cụ thể qua email cho tôi, tôi sẽ xem xét và đưa ra quyết định.”
Hàn Kiềm bỗng huých cù chỏ vào tay Hàn Mặc Niên, bảo anh lên tiếng.
Cả phòng họp nín thinh, đợi vị giám đốc trẻ tuổi từ nước ngoài trở về này, không bao lâu khi Hàn Kiềm lên chức chủ tịch, Hàn Mặc Niên hiển nhiên sẽ trở thành tân tổng giám đốc công ty, nên các vị trưởng bối lâu năm trong công ty cũng rất xem trọng. Nhất là hơn một tháng nay, Hàn Mặc Niên đã cùng Hàn Kiềm trở bại thành thắng, đẩy công ty từ bờ vực thẳng vực dậy nhanh chóng.
Hàn Mặc Niên ho khan mấy tiếng, cố gắng làm dịu cơn khó chịu trong người, mới lành lạnh giọng lên tiếng: “Các vị cũng rõ, lần này chỉ là bước đầu tiên chúng ta thâm nhập vào thị trường bất động sản, mình vẫn là một cái tên mới mẻ trong ngành này. Hưng Thịnh chúng ta nổi tiếng với thời trang công sở, tiệc tùng lịch thiệp và sang trọng suốt hơn hai mươi năm nay, hiện tại cũng đã dần dà bị suy thoái, cái này không thể nào ngăn được. Mẫu mã chúng ta dù đa dạng, nhưng luôn chậm trễ hơn các công ty khác một bước về hình dáng và kiểu cách, một ngày không biết bao nhiêu sản phẩm được ra đời, chúng ta đối phó được hôm nay chắc gì đã được ngày mai. Thế nên, phải đi trước họ một bước.
Tôi biết, Hưng Thịnh luôn đi theo phong cách Trung Hoa xưa và chưa hề phá cách, không muốn bị biến chất bởi những mẫu mã hiện đại theo trào lưu của giới trẻ và luôn đánh vào tâm lí những người đã có gia đình và trung niên, nhưng, lần này tôi muốn cả giới trẻ và trẻ em!”
Các vị trưởng bối bỗng giật mình, liếc nhìn nhau nhưng vẫn không nói câu nào.
Hàn Mặc Niên cũng đưa mắt nhìn họ, từ tốn nói tiếp: “Trước tiên sẽ đánh tâm lý vào các khách hàng thân thiết của Hưng Thịnh, khảo sát họ muốn chúng ta thây đổi những gì và cần những gì ở Hưng Thịnh. Sau đó tổng kết lại hết kết quả rồi sẽ đến những người dân bình thường, không cần biết giai cấp, chỉ cần ý kiến của họ để đổi áo mới cho Hưng Thịnh, tin tôi đi, các kết quả sẽ giống nhau và khá khả quan…” Anh nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau đó, các vị trưởng bối bắt đầu ồn ào hẳn lên, bàn tán có, gật gù đồng ý có, khen thưởng Hàn Mặc Niên cũng có. Hơn phân nửa người ngồi trong phòng họp liền đồng ý với Hàn Mặc Niên, và bắt đầu rụt rịch ý chí nung nấu thay áo mới cho Hưng Thịnh dù lời Hàn Mặc Niên không vạch ra hết kế hoạch anh muốn làm, chỉ nói trung trung, nhưng ánh mắt kiên định cùng khí chất bức người từ anh, làm họ phải suy nghĩ khác về vị phó giáo sư trẻ này.
Một hồi lâu, khi mọi người đã dần im lặng đợi Hàn Kiềm nói gì thêm, không ngờ, anh chỉ nhìn vào đồng hồ đeo tay và nói hai chữ: “Tan họp.”
*
Hàn Kiềm và Hàn Mặc Niên cùng vào thang máy chuyên dụng cho cấp cao, cùng nhau định đến một nhà hàng nào đó dùng bữa trưa và bàn tiếp kế hoạch.
Hai người thong dong sánh đôi bước xuống bật thềm cửa cổng Hưng Thịnh, cảnh nhộn nhịp của nhân viên làm họ rất phấn khởi, khuôn mặt ai cũng đầy bừng sáng.
“Anh đã trông mong ngày này lâu rồi.” Hàn Kiềm bỗng cảm thán.
Hàn Mặc Niên nhướng mày, cười không nói gì.
“Anh xin lỗi, cuộc sống của em đã bị đảo lộn, nhưng anh không thể không cần em.” Giọng Hàn Kiềm rất lạnh nhạt, như đang nói chuyện chẳng đặt tình cảm vào.
Hàn Mặc Niên lắc đầu, “Dù anh không nói em cũng sẽ về.”
Một câu thôi, đầy đủ tình cảm anh em gia đình trong đó. Hàn Kiềm thoải mái hẳn lên, vỗ nhẹ vào lưng em trai mình, nở nụ cười thoả mãn, chiếc xe Mecerdes màu trắng vừa đến trước cửa cổng.
Cánh cửa lái mở ra, là trợ lý thư ký của Hàn Kiềm. Anh ta nhanh chóng mở cửa ghế sau, định mời hai người vào ngồi.
Vừa lúc, tiếng giọng the thé của bảo vệ công ty vọng tới: “Này cô gái, đợi lâu vậy rồi, tôi có thấy ai lại chỗ cô đâu. Thôi cô đi về đi, ngồi ở đây mãi không tốt, đứng nắng rồi, dễ cảm lắm.”
Hàn Kiềm là người bước về phía phát ra tiếng nói đó trước do tò mò, anh cau mày nhìn bóng dáng nhỏ xanh xao sau lưng người bảo vệ to cao kia, đúng lúc anh nghe cô gái đó nói chuyện.
“Tôi đợi một chút thôi, xin anh… một chút nữa thôi, khi gặp được người đó xong tôi sẽ đi liền.”
Hàn Kiềm bước tới, phía sau lưng là Hàn Mặc Niên cũng theo bước chân anh mình, đến khi nhìn khuôn mặt cô gái đó, trái tim anh như bị nhéo một cái rất đau. Lại là cô ấy!
Thắng Nam cũng nhìn thấy anh, đôi mắt đỏ hoe của cô ánh lên nét long lanh. Cái nắng gắt của buổi trưa làm má cô ửng hồng, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng. Cô đã gặp người cần gặp, nụ cười bất giác nở trên môi.
Đến hiện tại, Hàn Kiềm chỉ một biểu hiện là cau mày, còn Hàn Mặc Niên là ngạc nhiên, bước đến xua tay với người bảo vệ đi ra và bảo người quen.
Khi bảo vệ quay về bốt bảo vệ cách đó không xa, Thắng Nam e dè nhìn Hàn Mặc Niên rồi đến Hàn Kiềm, cô gật đầu chào Hàn Kiềm cho có lệ xong là về sau ánh nhìn cô mãi dừng lại trên Hàn Mặc Niên.
Hàn Mặc Niên đút hai tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào Thắng Nam. Cô chột dạ, nên phải lên tiếng.
“Tôi đến tìm anh. Không có chuyện đâu, tôi chỉ muốn…” cô nói đến đây, lục lọi trong túi xách của mình, lấy ra một chiếc túi nhỏ xinh xinh màu đỏ có thêu chữ “Bình An”, cầm trên tay lưỡng lự có nên đặt vào tay Hàn Mặc Niên hay không, cuối cùng chỉ cầm nó giữa không trung, thấy anh nhìn nó, cô mỉm cười: “…tặng anh chiếc bùa này. Bùa bình an.”
Sau khi trải qua giấc mơ đó, Thắng Nam đã chạy đến một ngôi chùa lớn linh thiêng, chỉ để xin bùa bình an cho Hàn Mặc Niên. Cô rất sợ anh sẽ có chuyện gì, cô tin khi mình mơ giấc mơ đó là có điềm chẳng lành.
Hàn Mặc Niên bất ngờ, không hiểu suy nghĩ của cô gái này, trời nắng lại đem đến cho anh chiếc bùa bình an thôi ư, cô thật sự có bị ngốc không? Thật kỳ lạ, mà cô và anh chỉ gặp nhau đúng duy nhất một lần, bây giờ đã đến tận công ty anh, muốn làm quen anh đến vậy sao? Không phải hôm đó anh đã nói rõ ràng rồi mà cô không hiểu?
Đúng là gan lì… cũng một chút đáng yêu.
Thắng Nam lãng mắt qua chỗ khác, cùng lúc mắt cô chạm mắt Hàn Kiềm, ánh mắt người đàn ông này không hề có sự ấm áp đang dò xét cô, cô liền cụp mi mắt vì xấu hổ, tay rút lại, nắm chặt bùa bình an. Vì đưa giữa không trung lâu như thế, Hàn Mặc Niên vẫn không có phản ứng gì hơn ngoài ánh mắt chớp tự nhiên mấy lượt.
Thấy im lặng, Hàn Kiềm cũng thấy kỳ lạ, buột miệng hỏi Hàn Mặc Niên: “Cô gái này em quen?”
“Chỉ gặp mặt một lần duy nhất.” Hàn Mặc Niên lắc đầu, bổ sung: “Không quen.”
Thắng Nam nghe đến đây thì càng xấu hổ, bàn tay nắm túi bùa cũng đổ mồ hôi, cười giải vây khi Hàn Kiềm không tin, càng nhìn cô và Hàn Mặc Niên với ánh nhìn phức tạp. “Anh Hàn không quen tôi, chỉ là tôi thầm hâm mộ thôi.” Cô nói xong, cũng chuẩn bị xách túi, chỉ đợi họ nó một từ “ừ” hay đại loại vậy là chào tạm biệt, cong giò chạy liền.
Ngạc nhiên thay là Hàn Mặc Niên lại lên tiếng, lần này xác nhận lại lời nói khi nãy: “Lần thứ hai xem như đã quen.” Anh nói xong, rất tự nhiên nắm lấy tay Thắng Nam đang cầm túi bùa, ngang nhiên lấy, còn đưa lên xem kỹ càng, rồi nở nụ cười hiếm thấy: “Cám ơn, Thắng Nam.”
Hàn Kiềm cũng kinh ngạc, anh nhìn đứa em trai chưa từng đụng chạm đến phụ nữ, nay lại cầm tay cô gái này rất tự nhiên, khá lắm… khá lắm, còn cười rất tươi.
“Em đói chưa?” Hàn Mặc Niên lại mở lời khi Thắng Nam còn tròn mắt chưa hết bất ngờ. “Đi ăn với chúng tôi.”
Quá sức kinh ngạc rồi, Thắng Nam chưa nuốt nổi tình hình trước mặt, lúc đầu còn tưởng anh sẽ lại từ chối, không ngờ nhận quà của cô còn mời cô ăn cơm nữa. Cô nhìn Hàn Mặc Niên và người kế bên có khuôn mặt hao hao với anh trong bộ comple nhã nhặn, suy nghĩ thì chắc anh đang bận chuyện gì đó, phía sau còn chiếc xe hơi đang đợi sẵng nữa. Cô lắc đầu, nghĩ được gặp anh vầy thoả mãn rồi, còn ăn chung nữa chắc chắn ăn không vào nổi, cô cũng không muốn làm phiền anh nhiều như thế.
“Cám ơn anh Hàn, tôi ăn rồi. Dù sao cũng sắp đến giờ làm của tôi rồi, chào tạm biệt.” Thắng Nam rối rít cúi đầu chào xong quay người rời đi nhanh.
Cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi Hàn Mặc Niên cũng không níu kéo cô lại, cô đi nhanh qua ngã tư rồi mất hút.
Hàn Kiềm xoa xoa cằm, cười mờ ám khi nhìn bộ mặt lạnh lùng của em trai mình nhưng lại lộ ra nụ cười nhạt.
Khi hai người bước qua bốt bảo vệ, nghe người bảo vệ khi nãy đang trò truyện cùng người bảo vệ khác, lúc nói có nhắc đến Thắng Nam với câu “cô gái với chiếc váy màu vàng cam đậm”. Vì khi nãy, Thắng Nam đã mặc bộ váy màu vàng cam đậm và khoác chiếc áo len màu da mỏng bên ngoài.
“… thật đấy! Cô gái chiếc váy mà vàng cam đậm ngồi ngay cổng rất xinh đẹp, anh có thể chạy ra nhìn cho rõ tường tận cũng được, chỉ là tổng giám đốc cũng đang đứng ở đó. Cô gái đó ngồi từ lúc mặt trờ mới nhô cao lên thôi, chắc khoảng 6 giờ rưỡi ấy, cả nhân viên công ty còn nhìn thấy mà. Tôi hỏi thì chỉ bảo đang đợi người quen, đợi gì mà đến tận 12 giờ trưa, tôi ngồi suốt nguyên buổi cũng không thấy người quen cô ấy đâu. Đáng thương thật!”
Ngồi vào trong xe, Hàn Kiềm gõ tay xuống nệm sô pha ghế mấy lần, mới hạ giọng: “Cô gái đó, thích em.”
“Sao anh biết?” Hàn Mặc Niên ngồi bên cạnh, nhếch miệng liếc nhìn.
“Cử chỉ, lời nói, ánh mắt đã tố giác cô gái rồi. Đôi mắt nhìn em với nỗi niềm khó nó nên lời, nhưng tình cảm vẫn rõ mồn một.” Hàn Kiềm đan mười ngón tay vào nhau, chân bắt chéo, ung dung dựa ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng miệng vẫn hoạt động. “Em mới về nước một tháng thôi, mà đã làm điêu đứng mấy cô rồi. Là anh trai, anh thật quan ngại cho Thu Nguyệt.”
Hừm, Hàn Mặc Niên thả lỏng, tay chống cằm, nhìn ra đường phố thành phố S vào trưa, vẫn nhộn nhịp, ồn ào.