Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 199: Người Bạn Tưởng Tượng


Bạn đang đọc Truyện Kinh Dị Ngắn – Chương 199: Người Bạn Tưởng Tượng

-Bạn là ai vậy?

-Robert, mình là Mary.

-Không, mình ở đây với mẹ thôi.

-Chúng ta sẽ đi tìm kho báu ở bãi cát hả?

*tiếng mở cửa*

-Mary, con đang nói chuyện với ai vậy?

Người mẹ đảo mắt nhìn xung quanh, Mary vẫn đang liếc nhìn khoảng không trên đầu.

-Là bạn mới của con.

Cô bé giơ tay định chỉ vào trần nhà thì rụt lại.

-Sao vậy con yêu?

-Bạn ấy ngại lắm, bảo con đừng chỉ cho mẹ vội.

Người mẹ đi lại ôm con gái vào lòng, trong đầu chỉ nghĩ con nít hay tưởng tượng lung tung.

-Lần sau nhớ giới thiệu bạn con với mẹ nhé!

-Vâng ạ.

-Giờ thì mau lên giường ngủ đi nào.

Mary trèo lên chiêc giường nhỏ của mình và đắp chăn, cô bé không khỏi nhìn lên trần nhà.


-Mẹ ngủ ngon nhé.

-Ừ, con cũng vậy.

Mary được mẹ hôn vào trán, mẹ cô bé tắt cái đèn bàn rồi rời khỏi phòng.

-Ngày mai bạn sẽ dẫn mình đến một chỗ rất thú vị hả?

-Được, mình sẽ không nói với mẹ đâu.

——————————————————————————————————————————–

*chát* *chát*

-Tại sao con dám trèo lên nóc tủ hả?! Con có biết như vậy là nguy hiểm lắm hay không?!

Mary khóc nức nở lắc đầu nguầy nguậy khi mẹ liên tục đánh vào tay của cô bé.

-Con xin lỗi mẹ!

-Cái gì đó!? Con đang giấu cái gì trong tay phải không?! Đưa đây cho mẹ coi mau!

Mary nhìn lên trần nhà rồi lại lắc đầu, lùi lùi về phía sau không chịu đưa mẹ thứ cô bé đang cầm.

-ĐƯA ĐÂY!!!

Mẹ xoay người Mary lại, trong tay là một bức hình.

-Mẹ, mẹ…!

-Tại sao con lại có bức ảnh này?! Ai cho con lấy đồ riêng tư của mẹ?!

-Robert làm đó mẹ, bạn ấy kêu con làm đó mẹ!

-Làm gì có thằng khỉ Robert nào ở đây hả?! Con làm mà còn dám chối phải không?

-Không có, con không có làm mà mẹ!

Cô bé quỳ xuống níu chân váy mẹ khóc toáng, nước mắt nước mũi tèm lem.

-Đi vào phòng và hối lỗi mau lên! Hôm nay con không được ăn tối!

Mary lủi thủi đứng dậy dụi mắt và bước vào phòng đóng cửa lại.

Người mẹ nhìn tấm hình, đó là cô và và một người đàn ông khác đang đùa giỡn với nhau trong bar. Lúc đó cô đang say mèm và người kia cũng vậy.

-Ai đã chụp bức ảnh này chứ…? Robert hả… thật vớ vẩn! Mình còn chẳng biết ai là Robert.

Trong lúc đó ở phòng ngủ của Mary.

-Mẹ đánh mình đau quá Robert.

-Chơi trò chơi sao?

-Mẹ sẽ đánh mình nữa.


-Thật vậy sao? Cảm ơn Robert.

——————————————————————————————————————————–

*chát* *chát*

-Mary! Ai cho phép con ra bãi cát một mình hả?!

Cô bé lại khóc nức nở và nhìn lên trên đầu mình.

-Robert bảo con ra đây và đào chỗ cát này lên mà mẹ.

*chát*

Người mẹ đánh Mary dữ dội, trên chân và tay đều toàn là vết bầm tím.

-Con đừng có viện cớ! Con dám nói dối mẹ hả?!

-Con không có!

-Đi về nhà ngay lập tức! Tối nay đừng hòng được ăn!

Mary vừa chạy vừa khóc trong nước mắt, tóc cô bé rối bù xù. Hồi nãy mẹ lấy một cành cây đánh cô, rát cả da thịt.

Người mẹ tim đập loạn xạ, cái hố này là bí mật, sao con bé có thể biết được?

Cái hố chôn thi thể… của một người đàn ông bị đụng do người mẹ ngay hôm cô say khướt lái xe về.

Ông ta chết ngay lập tức, người mẹ sợ hãi liền chôn ông ta ngay đó rồi chạy vọt về nhà.

Trong lúc đó ở phòng ngủ của Mary.

-Mẹ không tin lời mình nói, mình ghét mẹ lắm!

-Robert sẽ giúp mình trả thù mẹ hả?

-Được rồi, chúng ta cùng làm.

——————————————————————————————————————————–

-Hả… Mình đang ở đâu đây?

Người mẹ mơ màng tỉnh dậy, cô đang bị trói chặt vào một chiếc ghế ở giữa con đường hoang vắng.


Tóc sau gáy cô dựng lên khi tiếng còi xe hơi vang lên trong đêm, ánh sáng đèn pha chiếu đến chói cả mắt. Chiếc xe hơi một lần nữa lao vùn vụt đến, như lần cô lỡ đụng phải người đàn ông kia.

-CỨU VỚI!!! AI ĐÓ CỨU TÔI VỚI!!!

Người mẹ cựa quậy trong đau đớn, toàn thân cô là những vết thương còn đang rỉ máu.

Cô nhìn qua bên đường thì thấy Mary đang bất động nhìn mình.

-Mary! Cứu mẹ đi con! Mau lại đây cởi trói cho mẹ đi!

-Là bạn Robert bảo con làm đó mẹ.

Cô bé chỉ sang cái bóng đen đang đứng kế bên. Nó vẫy tay chào.

*BIMMM BIMMM*

-AHHHHHHHHHHHH!!!!!

*tiếng nổ lớn*

Người mẹ tan xác, bắp chân cô rớt xuống đường.

Chiếc xe nhìn như không người lái lại lao đi, cán qua cái xác tàn tạ của người mẹ.

-Robert, bạn làm được rồi kìa.

-Chúng ta về thôi.

——————————————————————————————————————————–

Trong túi áo người đàn ông bị mẹ của Mary tông xe mà chết, có cái thẻ ngân hàng để tên là Robert.

Nguồn: https://.wattpad.com/user/AUDUONGKYTU


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.