[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Chương 3


Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 3:

Edit: Hạ Hà
Beta: Thuỳ An

Triệu Vũ Thần cảm thấy nhất định là hắn bị bệnh, âm thanh bên tai nghe được cũng nhất định chỉ là ảo giác, là chứng ảo thính!
Đúng! Ảo thính!
Ảo thính, tất nhiên không phải là thật!
“Bệ hạ làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi thế?” Phương Thái hậu mặt đầy từ ái, cau mày tiến lên, cầm khăn nhẹ nhàng lau trán cho Triệu Vũ Thần, mặc cho ai nhìn cũng đều chỉ thấy tâm địa từ mẫu.
Nhưng Triệu Vũ Thần lại chỉ ngơ ngác mở to hai mắt, trong lòng không dám tin tưởng.
Mẫu hậu hắn! Đương kim Thái hậu, xuất thân thế gia vọng tộc. Từ trước đến nay phẩm hạnh đoan chính, trừ tứ thư nữ giới cũng chỉ biết chép kinh Phật, quản lý chuyện trong cung, đừng nói tới cái gì mà bài bạc, kể cả có là nhạc sư múa hát trong cung, còn sợ bị mê muội mất cả ý chí, chưa bao giờ chịu xem nhiều hơn một chút. Cả triều đều biết Thái hậu đoan trang hiền thục, có phong thái của quốc mẫu .
Nhất là, sau khi phụ hoàng băng hà, mẫu hậu bi thống không thôi, thương nhớ đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi. Vẫn là hắn mang theo hoàng muội Bảo Nhạc, cùng nhau hao hết tâm tư khuyên bảo thật lâu mới khó khăn lắm mẫu hậu mới miễn cưỡng dùng một chén cháo thanh đạm, dần dần bình thường trở lại. Nhưng bởi vì ngày đêm tụng kinh cho phụ hoàng mà cứ dần dần gầy ốm, chỉ khi hắn thỉnh an, mới có thể miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười.
Dù cho mẫu hậu không biết hôm nay hắn “bệnh nặng hôn mê” nhưng bây giờ vẫn chưa hết thời gian chịu tang phụ hoàng! Sao mẫu hậu có thể ở trong cung vụng trộm chơi bài bạc được cơ chứ!
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần hơi ngơ ngác hé miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thái hậu đáy mắt đầy tiều tụy. Cảm thấy bản thân vì cái chứng bệnh ảo thính này mà hoài nghi người từ nhỏ đã đối đãi với hắn như thân sinh, ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn lớn, đúng là đáng trách.

Trong thế khó xử, Triệu Vũ Thần vẫn chưa hồi thần, chỉ có lệ đáp: “Nhi thần không sao, đã phân phó bọn họ không được tùy ý quấy rầy mẫu hậu, không hiểu sao vẫn để ngài biết.”
Phương Thái hậu lắc đầu, đầy từ ái: “Mẫu tử liền tâm, con xảy ra chuyện, mẫu hậu ở trong cung thế nào cũng không thể an ổn ngủ được, gọi người lại hỏi xem sao, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.”
Mà cùng lúc đó: [Việc lớn nhường này mà ta cũng không biết, ai gia chẳng phải là người có mắt như mù ư?]
Ảo thính! Đều là ảo thính! Là giả!
Triệu Vũ Thần mím môi, trong lòng lại hiểu là mẫu hậu như vậy là làm ra vẻ ta đây.
Tiên đế, cũng chính là phụ hoàng của Triệu Vũ Thần bởi vì tổ mẫu cường thế, kiêng kị nhất chính là hậu cung tham gia vào chính sự. Phi tần hậu cung lời nói việc làm phàm là lộ ra chút nào không an phận, có dã tâm, đều bị hung hăng vắng vẻ trách phạt, dù là trung cung Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Trước đây, bao gồm cả Phương Thái hậu, phi tần ở trong hậu cung đừng nói nhúng tay, có khi nói một câu có mưu lược có kiến giải đều phải che che dấu dấu, e sợ khiến tiên đế đa tâm kiêng kị.
Thế nhưng, phụ hoàng là phụ hoàng, hắn đối với hậu cung cũng không khắc nghiệt như vậy, càng hơn nữa là từ nhỏ hắn đã lớn lên ở dưới gối mẫu hậu. Nhìn mẫu hậu chưởng quản hậu cung, lĩnh mệnh phụ[1], sao có thể không biết mẫu hậu giải quyết công việc cực có kết cấu, tuyệt không phải loại phụ nhân ngu muội bên ngoài.
[1] Lĩnh mệnh phụ: người phụ nữ có khả năng lãnh đạo
Nhưng không ngờ mẫu hậu đối xử với hắn cũng sẽ che lấp lừa gạt như vậy, hắn tuy là Đế vương nhưng không phải mẫu hậu nuôi hắn từ nhỏ đến lớn như nhi tử sao? Dù hắn biết mẫu hậu có an bài vài người ở trong Càn Đức cung của hắn, hắn cũng chỉ sẽ coi như mẫu hậu một lòng từ mẫu mà lòng mang cảm động nhớ nhung, cần gì phải lừa gạt hắn như thế!
Triệu Vũ Thần trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác chua xót vì không được tín nhiệm, nhưng dù sao cũng được nuôi dưỡng từ nhỏ như trữ quân, trong nháy mắt lập tức hồi phục tinh thần, lệnh cho bản thân buông xuống cảm xúc mà hồi phục tinh thần. Nghĩ tới yêu cầu và dạy dỗ của đám Thái phó đối với hắn, chỉ có thể đem cảm xúc chờ đợi và ủy khuất mà Đế vương không nên có chấn áp xuống.

Triệu Vũ Thần hơi hé miệng, hắn từ nhỏ lớn lên dưới gối Thái hậu, trong lòng từ lâu đã coi Phương Thái hậu là thân mẫu, vừa kính trọng lại vừa ngưỡng mộ.
Nhưng giờ phút này, bởi vì hắn nghe được âm thanh kỳ quái, hắn như là tự lừa dối mình, không muốn tiếp tục nghĩ lại lời nói và việc làm của mẫu hậu, chỉ tận lực để bản thân bình tĩnh lại nói: “Sắc trời đã tối, nhi thần đã không có gì đáng ngại, mẫu hậu thân mình còn yếu, không bằng trở về nghỉ sớm một chút.”
Vừa dứt lời, thậm chí giống như còn e sợ kéo dài nữa sẽ lại nghe được điều gì khác, vội vàng giơ tay ý bảo Ngụy An tiễn người.
Phương Thái hậu dừng một chút, duỗi tay xoa mu bàn tay Triệu Vũ Thần, thanh âm vẫn từ ái như cũ: “Được rồi, mẫu hậu không làm phiền con, ngày mai còn phải vào triều, ta sẽ căn dặn bọn họ mang lên cho con một chén nhân sâm, con dùng xong thì nghỉ ngơi thật tốt đi thôi.”
Mà cùng lúc đó ――
[Thôi vậy, vốn không phải là nhi tử do ta sinh ra, bản thân cũng nên có chừng mực.]

Trong lòng Triệu Vũ Thần đột nhiên căng thẳng.

Mà trong lúc Triệu Vũ Thần lòng tràn đầy rối rắm ở Càn Đức cung, Tô Minh Châu Tô Quý phi vừa mới rời đi đang được thị nữ bên người Bạch Lan đỡ tay đoan chính, chậm rãi đi dạo tới Ngự Hoa viên, ánh trăng sáng ngời, ngắm nhìn phía tây có hoa dành dành vừa mới nở.
Bạch Lan ở bên cạnh cười: “Nếu chủ tử thích, thì gọi người mang về điện chúng ta vài chậu nhé.”

Tô Quý phi yêu hoa, cả cung đều biết, cũng không ngoại trừ một loại nào, xuân lan hạ sen thu cúc đông mai, phàm là hoa nở, nàng đều thích nghe thích ngắm. Chiêu Dương cung của Tô Quý phi lúc nào cũng sắc hoa rực rỡ, hương hoa bốn phía, thời gian lâu, người trong cung đều không cần hỏi, phàm là từ xa đã có thể ngửi thấy hương hoa, lập tức biết đó là người của Quý phi nương nương.
Nhưng Tô Minh Châu có chút đáng tiếc lắc đầu: “Mùi hoa tuy thơm, nhưng cũng không thể quá trớn, khoe quá nhiều, không chỉ mùi hương hỗn loạn, mà còn sẽ khiến người ta không thở nổi.”
Bạch Lan trước đây chưa từng nghe đạo lý nào như vậy, nhưng nàng từ lúc bảy tuổi hầu hạ Tô Minh Châu tới nay, từ lâu đã nghe qua các loại chủ ý vô cùng kỳ lạ từ trong miệng chủ tử, cũng không chỉ một câu như vậy, bởi vậy lúc này chỉ gật đầu đáp ứng, rồi lại nhẹ nhàng cẩn thận nhắc tới điều khác: “Rõ ràng trong lòng chủ tử lo lắng cho bệ hạ, bệ hạ hôn mê, ngài cả ngày ở bên canh giữ, đến cơm cũng không có tâm trạng dùng, thật vất vả mới tỉnh, vì sao nương nương lại cố ý chọc giận bệ hạ chứ?”
Vừa rồi Bạch Lan canh giữ ở cửa đại điện, dù xa nhưng cũng nghe thấy tiếng chủ tử nhà mình nói với bệ hạ. Nói thật lòng, chủ tử nhà mình nói mấy câu như kia, vậy mà cuối cùng bệ hạ chỉ phạt đóng cửa ăn năn, đến Bạch Lan cũng cảm thấy bệ hạ không hề phạt nặng. Nàng đối với hành động của chủ tử hơi khó hiểu, lại muốn cùng chủ phân ưu, liền hỏi tiếp: “Chẳng lẽ, chủ tử không vui khi bệ hạ thiên vị sủng ái Đổng Thục phi?”
“Đổng Thục phi à…” Tô Minh Châu sờ sờ môi, trên mặt lộ ra vài phần trào phúng cười như không cười.
Bạch Lan thấy thế, lập tức cảm thấy chắc là bản thân nói đúng rồi, lại nhẹ nhàng khuyên vài câu: “Bệ hạ tuy cũng sủng ái Đổng Thục phi nhưng ngay từ đầu cũng không để ai lấn lướt qua ngài. Nói như thế nào thì nương nương và bệ hạ từ nhỏ đã có tình cảm lớn lên với nhau, ngài chỉ cần tỏ vẻ hơi yếu đuối một chút, nói không chừng có thể đánh phủ đầu vị Đổng Thục phi kia!”
“Không có Thục phi, cũng sẽ có Hiền phi Lương phi Đức phi, Quý nhân Mỹ nhân Tài tử, thế thì có gì khác nhau, bên người hắn sẽ luôn phải có những người khác, ta cần gì phải tự làm khó mình”
Tô Minh Châu hơi rũ mắt, nàng nhìn ra Bạch Lan muốn nói tiếp, liền vẫy vẫy tay: “Ngươi yên tâm, có cha cùng các ca ca ở đây, chỉ cần ta không phạm phải sai lầm lớn, cho dù hắn có phiền chán ta, phần thể diện nên có này cũng không thể thiếu.”
Nàng biết Bạch Lan muốn nói cái gì, đơn giản là Triệu Vũ Thần tuy cũng sủng hạnh người khác, nhưng so với thân phận của nàng, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, chủ động một chút, hơn nữa có thêm cảm tình thanh mai trúc mã vào, thì nhất định có thể cùng tiểu tử Triệu Vũ Thần kia tương thân tương ái, tương kính như tân, không cần lo lắng người khác uy hiếp đến địa vị của nàng vân vân.
Nhưng Tô Minh Châu nàng, khi nào thì phải lưu lạc đến nỗi cùng người khác đi tranh giành trượng phu của chính mình chỉ để được cho một chút “sủng ái” và “thể diện” cơ chứ.
Không sai, Tô Minh Châu không giống với những nữ nhân bình thường ở thế giới này, nàng đến từ một thế giới rộng lớn khác, đời trước cũng là xuất thân từ hào môn, vừa sinh ra đã được gửi gắm kỳ vọng. Chẳng qua sau khi được sinh ra không bao lâu, phát hiện nàng bị bệnh tim bẩm sinh, cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều không thể chịu được kích thích quá lớn. Hằng ngày ăn, mặc, ở, đi lại thì càng phải cẩn thận từng ly từng tý, rơi vào đường cùng, cha mẹ chỉ có thể gửi gắm tất cả nguyện vọng và áp lực lên đệ đệ nàng. Sống khỏe mạnh vui vẻ, cũng đã là mong đợi lớn nhất của họ đối với nàng.
Chỉ tiếc, bởi vì nàng gặp phải điều ngoài ý muốn, không thể sống qua sinh nhật tuổi mười tám. Đến khi nàng mở mắt ra một lần nữa, thì đã đến vương triều Đại Đào này.
Tuy rằng, người nhà của nàng bây giờ không phải là người nhà trước kia, nhưng đối xử với nàng thật tình yêu thương giống hệt nhau, càng quan trọng là, nàng lúc này đây, cuối cùng cũng có một cơ thể khỏe mạnh.

Lâu rồi, nàng cũng chỉ tự coi mình đã uống một chén canh Mạnh bà, dần dần quên đi hết thảy chuyện đã từng. Chân chính dung nhập bản thân thành nữ nhi của Uy Vũ Đại Tướng quân, đứng đầu võ quan trong triều, một mạch trôi chảy đi tới bây giờ.
Trước sau hai đời đều trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên, Tô Minh Châu từ trước đến nay luôn kiêu ngạo. Trong suy nghĩ của nàng, trượng phu tương lai của nàng, chỉ cần là người nàng thích, không cần phải quyền cao chức trọng, nhân trung chi long, nhưng quan trọng nhất, là phải lưỡng tình tương duyệt, vì nàng mà có thể cả đời không nạp thiếp, một lòng với nàng. Mặc dù là cảnh đời đổi thay, ước muốn không được thực hiện nhưng nàng cũng hoàn toàn không cưỡng cầu, đơn giản rộng rãi, tự mình vui mừng.
Thực tế là, mặc dù là triều đại này, lấy tài năng và dung mạo của nàng, hơn nữa còn có thân phận là con gái duy nhất của Uy Vũ Đại Tướng quân, yêu cầu này tuy hơi phiền toái, cũng chưa chắc đã không làm được.
Chẳng qua, cố tình người nàng gặp gỡ, lại là Hoàng đế đế quốc phong kiến.
“À thêm nữa, ai nói ta thích bệ hạ đến mức tiến cung vậy, chỉ có đứa ngốc mới có thể thích bệ hạ mà thôi.”
Tô Minh Châu nâng đầu, cười thoải mái, nghiêng về phía bên cạnh, mắt hạnh má đào, phong tình như nước liếc mắt nhìn Bạch Lan một cái, chỉ thế thôi đã có thể khiến người ta cảm thấy trong lòng nhảy dựng: “Ta chỉ là thấy bệ hạ của chúng ta thật anh tuấn, không đành lòng để hắn chẳng hiểu vì sao bị sét đánh chết mà thôi.”
Nhưng thật ra, khi người khác đối xử với Triệu Vũ Thần thì đầu tiên nhìn vào hắn là con trai độc nhất của tiên đế, năm tuổi đã được phong làm trung cung Thái tử. Nhưng đối với Tô Minh Châu mà nói, từ ánh mắt đầu tiên thấy cái tên Triệu Vũ Thần kia, nàng chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật dễ thương, mắt hai mí hàng mi dài, môi đỏ răng trắng, mắt tròn sáng ngời, ăn mặc như tiểu đại nhân, nhưng lúc cười lên vẫn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, đáng yêu muốn chết.
Tô Minh Châu là người nhan khống, từ trước đến nay chỉ thích đồ vật đẹp đẽ, hơn nữa khi đó tuy rằng Triệu Vũ Thần tuổi nhỏ, nhưng có lẽ là bởi vì từ nhỏ đã phải gánh vác trọng trách, nói chuyện làm việc đều là trưởng thành sớm, nhưng lại cũng không cứng nhắc lão luyện. Cực kỳ hợp với khẩu vị ngụy nhi đồng của Tô Minh Châu, thế nên là, hai người bọn họ có thể xem như là có tình cảm thanh mai trúc mã.
Tiếp đó nữa, chính là tiên đế trước khi băng hà miệng vàng lời ngọc ban hôn, hơn nữa cũng được tứ hôn ngoài nàng ra, còn có đích chất nữ của Thái phó đương triều – Đổng Thục phi.
“Hiện giờ còn tốt, nhưng trước mắt sắp thời gian chịu tang Tiên đế rồi, theo lý cũng nên lập Hậu, ngài làm như vậy, bệ hạ trong lúc tức giận, lập Đổng Thục phi làm Hoàng hậu…”
Bạch Lan lo lắng đánh gãy hồi ức của Tô Minh Châu, nàng phục hồi tinh thần, khóe miệng chứa ý cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất qua cánh hoa dành dành trắng nõn, mang theo mùi hương thoang thoảng:
“Nhà chúng ta từ thời Tiên đế đã bị kiêng kị, ngươi còn mong chờ hắn lập nữ nhi của Tô gia làm Hoàng hậu à. Thôi bỏ đi, chúng ta cũng đừng làm khó hắn, cái vị trí Hoàng hậu này, cứ nhường cho Đổng mỹ nhân của hắn là tốt rồi, chờ đến khi cha ta hồi kinh, bệ hạ lập Hậu, chúng ta lập tức rời cung, rời khỏi cái nhà giam này, xuống tóc tu hành!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.