Đọc truyện [truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!! – Chương 2:
Edit: Hạ Hà
Beta: Thuỳ An
Bóng dáng trong điện của Tô Minh Châu đã biến mất hồi lâu, nhưng trong đầu Triệu Vũ Thần không biết vì sao luôn nhịn không được mà nghĩ đến câu cuối cùng hắn mới vừa nghe được.
[Xù lông lên rồi kìa, thật đáng yêu!]
Rõ ràng là giọng của Tô Minh Châu, giọng chứa đầy đắc ý với mừng thầm như trẻ nhỏ ăn vụng được viên đường ngọt ngào. Nghĩa của lời nói tuy rằng hắn không hiểu lắm, nhưng hắn lại sinh ra cảm giác bị trêu đùa, có chút tức giận lẫn xấu hổ. Có lẽ bởi vì không hiểu rõ câu đó càng khiến hắn không nhịn được suy nghĩ cân nhắc một lúc. Càng suy đoán lung tung, thì càng cảm thấy mình bị trêu đùa thật, trong lòng tự nhiên không hiểu sao lại cảm thấy nghẹn khuất.
Nhưng hắn mới vừa đuổi người ta đi, bây giờ không thể nào gọi lại được. Huống hồ với tính cách của Tô Minh Châu, cho dù hắn có kêu nàng tới, trừ khi hắn suy nghĩ đến mức tự bản thân tức chết thì cũng không hỏi được đáp án nào từ nàng đâu! Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, Triệu Vũ Thần ngẩng đầu, thấy Ngụy An canh giữ ở bên ngoài, thì thuận miệng hỏi: “Tô thị tới đây từ lúc nào?”
Ngụy An ở bên ngoài nghe vậy lập tức khom người tiến vào, đứng cách hắn ước chừng năm sáu bước: “Là từ buổi trưa, Quý phi nương nương vừa nhận được tin thì lập tức chạy đến, chân trước chân sau với bệ hạ tiến vào điện. Cả nửa ngày vẫn luôn ở đây, nô tài vừa mới khuyên nương nương qua trắc điện nghỉ ngơi một lúc.”
Triệu Vũ Thần nghe vậy ngừng một lát, trong lúc nhất thời nhớ lại lời mình vừa nói, Tô thị là ở trong cung vừa nghe được tin tức thì lập tức chạy đến đây. Về sau cũng vẫn luôn đợi ở trong điện Càn Đức, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu thay quần áo, hắn mới vừa nói nàng cố ý ăn mặc sặc sỡ lụa là, là hắn trách oan nàng rồi.
Chỉ là nghĩ tới việc mới vừa rồi bị Tô Minh Châu châm chọc mỉa mai, sau khi Triệu Vũ Thần lấy lại tinh thần, cảm giác do dự này cũng lập tức bị đè xuống, trách oan cái gì, nàng có thể là người đầu tiên đến đây, đơn giản vì có đệ đệ nàng mật báo thôi. Rõ ràng thân là Đô úy của Long Vũ vệ, cận vệ của Thiên tử, lại thông báo tin tức cho hậu phi trong cung như vậy, quả thực là không kiêng nể gì.
Lời trước khi phụ hoàng băng hà nói không sai, Tô gia sớm đã nắm chặt binh quyền, công cao chấn chủ, nhưng trước mắt bây giờ còn có Lương Vương như hổ rình mồi ở phía sau, rắp tâm gây rối. Vì không thể dồn ép Tô gia đến bước về phía Lương Vương kia, trước mắt hắn chỉ đành lôi kéo thật tốt, Tô Minh Châu cái gì, Tô Minh Lãng cái gì, không những không được phạt, ngày mai còn phải thưởng thích đáng, có công hộ giá.
Nghĩ vậy, Triệu Vũ Thần không nhịn được nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt thâm trầm. Nếu không phải phụ hoàng ra đi sớm, lúc hắn đăng cơ lại quá mức hấp tấp của thiếu niên, lại có hoàng thúc Lương Vương ức hiếp hắn còn trẻ, ở trong triều tự lập bè đảng, kéo bè kéo cánh, tự cho mình là Nhiếp Chính Vương. Thì hắn đường đường là Thiên tử, sao phải đến nỗi đối với đủ loại quan lại, bề tôi còn phải nhẹ nhàng cẩn thận lôi kéo như thế.
Thôi, vì việc lớn, mấy cái này có là cái gì, huống chi, lúc hắn đăng cơ lấy danh là giữ đạo hiếu không lập Hậu, chỉ phong Tô Minh Châu làm Quý phi, dù có làm cho Tô gia giảm hơn phân nửa uy phong, cũng không khiến Tô thị bớt kiêu ngạo làm càn.
Cho dù thế nào, chỉ cần Tô lão Tướng quân vẫn còn lãnh binh giết địch, cuối cùng thì hắn cũng không thể làm quá mức, làm lạnh lòng chúng tướng sĩ ở biên quan.
[Ôi…Cũng đã nửa đêm, đói chết ta mất…Vẫn luôn lo lắng sợ hãi, bữa tối cũng chưa kịp ăn luôn, đói đói đói, muốn ăn cháo thịt khô, muốn ăn tứ hỉ thổ đậu[1]… Nóng hầm hập, chấm với nước tương của lão Lưu, vừa ngon vừa đậm đà, ui trời ui trời, xuýt hà xuýt hà ―― ăn ngon ăn ngon…]
[1] Tứ hỉ thổ đậu: Thịt heo xay ướp gia vị vo viên, chiên trong dầu nóng sau đó hấp với nước sốt. Mỗi đĩa chỉ có 4 viên.
Vị Đế vương Triệu Vũ Thần ánh mắt thâm trầm đang cân nhắc mưu kế trong lòng, bỗng nhiên cứ như vậy bị một chuỗi thức ăn đánh gãy, chỉ nói còn không tính, thậm chí cuối cùng còn phát ra cả tiếng nước miếng!!! Khiến người ta muốn không chú ý đến cũng không được!
Khóe mắt nhìn thấy Ngụy An Nhìn không biết khi nào đã đứng gần ở ngay trước giường hắn, Thuấn Nguyên đế Triệu Vũ Thần cảm thấy đầu lại đau, hắn ngồi dậy, phiền không chịu nổi nói: “Đủ rồi, ngươi câm miệng!”
Tiếng nuốt nước miếng đột nhiên dừng lại. Ngụy An co rụt cổ lại, nhìn trái nhìn phải, xác nhận bệ hạ đang nói hắn, tuy rằng lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu nhưng lại không dám phản bác, chỉ đáng thương quỳ xuống, kêu một tiếng: “Bệ hạ!”
Sau tiếng quát lớn như vậy, giọng nói lung tung rối loạn lập tức không nghe thấy nữa nhưng trải qua nhiều lần như vậy, Triệu Vũ Thần không thể không giải quyết chuyện này trước, hắn xoa thái dương, tạm thời buông xuống gút mắc trong triều, chỉ trầm giọng phân phó: “Ngươi lui xuống đi, truyền Thái y lại đây.”
Ngụy An nghe vậy cúi càng thấp, cung kính cẩn thận đáp: “Tuân chỉ.”
Triệu Vũ Thần lại nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, khẳng định ngoài một tiếng quy củ nhận lời của Ngụy An ra thì vẫn chưa nói một lời nào khác nữa, bên tai hắn cũng không tiếp tục nghe thấy giọng nói lung tung rối loạn kia nữa, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vừa định thả lỏng thở phào một hơi thì…
[Vì sao lại kêu ta câm miệng chứ, người ta chưa nói gì cả mà.]
Triệu Vũ Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đại nội Tổng quản Ngụy An lại chỉ nhìn thấy hắn cụp mi rũ mắt, lùi lại đi ra ngoài.
Sắc mặt Triệu Vũ Thần càng thêm khó coi, âm thanh liên tiếp phát ra, khiến hắn không thể không để ý, nhưng một lát sau cố tình ngưng thần tĩnh khí lắng nghe thì bên tai lại chỉ là vài tiếng côn trùng kêu vang.
Hắn gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, ngồi thẳng tắp, tận đến lúc Ngụy An mang theo lão Thái y râu tóc hoa râm bước vào trong điện, run run rẩy rẩy quỳ xuống đất thỉnh an: “Thần, Diệp Sĩ Nhân, khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Diệp Sĩ Nhân là ngũ phẩm Viện phán của Thái Y viện, tính tình cẩn thận, y thư cao siêu. Triệu Vũ Thần khi còn nhỏ đã định kỳ tới tìm ông xem mạch, coi như là người quen, hơn nữa lúc thỉnh an cũng không có âm thanh kỳ quái gì, sắc mặt Triệu Vũ Thần hơi tốt lên chút, vươn tay phải ra, ý bảo ông tiến lên bắt mạch.
Diệp Thái y thăm dò cổ tay Thiên tử, vẻ mặt nghiêm túc, lúc này cũng không có gì không đúng, giọng nói của Triệu Vũ Thần trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Thân thể trẫm thế nào, có chỗ nào không khoẻ không?”
“Bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ là long thể suy yếu, chỉ cần…”
[Nghỉ ngơi lấy lại sức, không thể mệt nhọc.]
“Nghỉ ngơi lấy lại sức, trăm lần không thể mệt nhọc, là có thể khỏi hẳn.”
Trẫm…
Lại nghe được hai lần, Triệu Vũ Thần khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Bên tai trẫm, luôn nghe được một ít âm thanh không thể hiểu được, là vì sao?”
[Chứng ảo thính!]
Diệp Sĩ Nhân nghe vậy lập tức hoảng sợ, lại tinh tế bắt mạch mới đắn đo cân nhắc trả lời: “Bệ hạ…”
[Chứng ảo thính! Bệnh này trị không hết! Này này này…Không được không được, cái trách nhiệm lớn như vậy, không thể đổ lên người lão phu được, nên nói là không có gì đáng ngại, kéo dài qua hôm nay mới đúng!]
Diệp lão Thái y vuốt chòm râu hoa râm, còn tỏ vẻ thập phần nghiêm túc, đắn đo cân nhắc nói: “Mạch tượng bệ hạ cũng không có gì lo ngại.”
[Làm sao mới được bây giờ, sao bây giờ… Hay nói là hôn mê quá lâu, tinh thần không rõ ràng, cần an thần tĩnh dưỡng! Ta quay về lập tức cáo ốm, rồi xem tình hình ra sao…]
“Có lẽ nguyên nhân do hôn mê quá lâu, thần trí không rõ, để thần kê vài đơn thuốc an thần, bệ hạ tĩnh dưỡng mấy ngày thử xem.”
Vẻ mặt Triệu Vũ Thần càng thêm phức tạp, hắn nhìn chằm chằm Diệp thái y đầy mặt đều viết bốn chữ to diệu thủ nhân tâm, đức cao vọng trọng, sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi gật đầu, ý bảo Diệp Sĩ Nhân lui xuống viết đơn thuốc.
Nhưng chờ đến khi Ngụy An đưa Diệp Thái y ra ngoài, lại theo quy củ trình phương thuốc lên, Triệu Vũ Thần xem cũng không xem, chỉ trầm mặt, mở miệng nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, Diệp Thái y lớn tuổi, ban thưởng hắn cáo lão hồi hương.”
Tuy Diệp Sĩ Nhân trước nay chữa trị chưa từng sai lầm, nhưng hôm nay xem ra, cũng chỉ là người tầm thường, chỉ bằng việc ông ta rõ ràng biết chứng bệnh nhưng cũng dám kéo dài có lệ, ban ông cáo lão, đều đã là hết sức ưu đãi vì vài thập niên khổ lao của ông.
Tuy trong lòng Ngụy An kinh ngạc, nhưng nhìn ra sắc mặt chủ tử ngưng trọng, cũng không dám hỏi kĩ, chỉ cúi đầu vâng dạ, rồi cầm phương thuốc lui ra, cho cung nhân theo đơn thuốc mà chuẩn bị.
Một mình Triệu Vũ Thần lại ở trong điện trầm mặc hồi lâu, lúc sau vẫn là Ngụy An nhát gan cẩn thận tiến lên, quan tâm nói: “Hiện giờ mới đến giờ tý, bệ hạ nên nghỉ ngơi hoặc dùng chút đồ ăn đi thôi.”
[Dùng bữa đi dùng bữa đi, không thì ăn đĩa rau xào cũng tốt, ăn sáng lúc này là thời điểm thích hợp, mầm giá đỗ mùa xuân, mầm tỏi tươi, ai nha vừa mềm vừa non…]
Triệu Vũ Thần mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.
[Ơ, sao bệ hạ có vẻ không thích hợp vậy nhỉ, thật vất vả nhặt được cái mạng về, ta phải cẩn thận chút! Lỡ để bệ hạ nhớ ra là ta không chắn sấm sét cho bệ hạ, chỉ sợ là sẽ bị lãnh mấy chục cái bản tử, đau đến muốn chết nhưng Ngụy gia không thể mất ta được! Ôi, sao vẫn nhìn ta thế, ngài nghĩ thế nào thì nói một tiếng đi mà, tổ tông ơi!]
Sao hắn có thể cảm thấy tên tiểu tử Ngụy An này ổn trọng hiểu chuyện cơ chứ, nếu âm thanh hắn nghe thấy kia thật sự là âm thanh trong lòng, vậy Tổng quản cận thân của hắn chẳng phải một tên vừa tham ăn, vừa khắp nơi láu cá lại cực kỳ ồn ào hay sao!
Lúc Triệu Vũ Thần sắp nhịn không được mà nổi giận thì ngoài cửa có nội giám cung kính bẩm báo: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Phương Thái hậu tuy không phải mẹ đẻ của Triệu Vũ Thần, nhưng Thái hậu không con, mẹ đẻ hắn lại mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung dưới gối Thái hậu. Ân dưỡng dục gần hai mươi năm, cũng không kém mẹ đẻ, Triệu Vũ Thần lại luôn luôn hiếu thuận, nghe nói Thái hậu nửa đêm còn đến, lập tức bỏ qua Ngụy An trước mắt, vội vàng đứng dậy ra ngoài đón.
“Mẫu hậu luôn luôn khó ngủ, là tên nào lắm miệng, để người giờ này còn phải tới đây, đều do nhi thần không đúng.” Mặc dù thân là chủ thiên hạ nhưng Triệu Vũ Thần liên tiếp gặp phải dị sự như vậy cũng không nhịn được kinh hoảng, may mà từ nhỏ đã luyện ra dáng một Đế vương, mới không để bản thân thất lễ.
Nhưng nói như thế nào, bây giờ Triệu Vũ Thần cũng chỉ vừa mới mười bảy, còn là thiếu niên choai choai. Lúc hoang mang lại gặp được mẫu thân, lập tức giống như chim non trở về tổ, khó tránh khỏi lộ ra vài phần trẻ con quấn quýt cha mẹ.
Phương Thái hậu búi tóc chưa chải, quần áo chưa sửa soạn, hiển nhiên là nghe vừa nghe tin lập tức vội vàng mà đến, thậm chí mắt vẫn còn gỉ mắt, khiến cho Triệu Vũ Thần vừa cảm động lại vừa hổ thẹn.
“Nói gì vậy, con hôn mê bất tỉnh, còn kêu người lừa ta! Sao mẫu hậu có thể an tâm cơ chứ?”
Phương Thái hậu mặt mày tiều tụy, nhìn về phía Triệu Vũ Thần, ánh mắt tràn đầy đau lòng và từ ái, nhìn kĩ, thì đến tròng mắt đều giăng kín tơ máu.
Mà cùng lúc đó, theo Phương Thái hậu tới gần, một âm thanh khác, lại đặc biệt vang bên tai Triệu Vũ Thần cực kỳ rõ ràng
[Thật là, sao có thể cố tình chọn đúng lúc này cơ chứ, thật vất vả mới tụ tập chơi được một ván, đúng là tiếc một bộ bài tốt của ai gia!]
Triệu Vũ Thần: …