Trường Trung Học Avalon

Chương 5


Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 5

Chương 4
Tôi hét lên một tiếng và suýt nữa thì ngã nhào khỏi cái phao.
“Ôi, xin lỗi,” Will nói. Lúc trước anh ta đang mỉm cười. Sau khi tôi hét một cái, anh ta thôi luôn. “Tôi không có ý làm cô sợ.”
“A- Anh đang làm gì ở đây thế?” tôi lắp bắp, ngước lên nhìn anh ta chằm chằm. Không thể nào tin nổi là anh ta vừa mới… đứng đó. Bên cạnh bể bơi. Trong sân nhà tôi. Trên Tảng Đá Con Nhện.
“Ừm,” Will nói, bắt đầu trông hơi nghiêm chỉnh hơn. “Tôi đã gõ cửa. Bố cô bảo rằng cô đang ở ngoài này và cho tôi vào. Bây giờ không phải lúc thích hợp à? Nếu thế thì tôi sẽ quay lại sau vậy.”
Tôi cứ nhìn anh ta chằm chằm, hoàn toàn ngơ mặt ra không nói được câu nào. Không thể tin nổi chuyện này đang diễn ra. Mười sáu năm qua tôi đã sống mà chả có tên con trai nào thèm để ý đến, thế rồi một ngày, hoàn toàn không một lời báo trước, anh chàng dễ thương nhất tôi từng gặp – nhất luôn ấy – lại xuất hiện ở nhà tôi. Rõ ràng là đến tìm tôi rồi.
Thì anh ta còn đến đây làm gì nữa nào?
“Làm – làm thế nào anh biết tôi sống ở đây?” tôi hỏi anh ta. “Làm sao anh còn biết tôi là ai nữa?”
“Nhờ cuốn chỉ dẫn cho học sinh,” anh ta nói. Rồi hình như nhận ra rằng tôi phát sợ không chỉ một tẹo thôi đâu, anh ta bèn thêm vào: “Này, tôi xin lỗi nếu làm cô giật mình. Tôi không cố tình đâu. Tôi chỉ nghĩ là… ừm, thôi bỏ đi. Tôi đã nhầm.”
“Nhầm cái gì cơ?” tôi hỏi. Trái tim tôi đang đập dữ dội sau cái áo bikini. Anh ta khiến tôi giật mình còn hơn cả cái con nhện sống trên Tảng Đá Con Nhện đó từng khiến tôi giật mình ấy chứ.
Nhưng không chỉ vì anh ta khiến tôi giật mình mà tim tôi đập thình thình thế đâu. Tôi phải thừa nhận, cái chính là do đứng trên tảng đá, với ánh nắng chiều muộn rọi lên mái tóc sẫm màu thế kia, trông anh ta đẹp trai đến nhường nào.
“Không có gì,” anh ta nói. “Tôi chỉ – Ý tôi là, ngày hôm đó cô mỉm cười với tôi như thể…”
“Như thể làm sao?” tôi làm giọng bình thường, nhưng bên trong thì tôi đang phát hoảng lên ở vô số cấp độ: một là, anh ta còn nhớ tôi – anh ta thực sự nhớ tôi đấy! – sau cái ngày ở trong công viên đó, và hai là, không chỉ nhớ có mỗi tôi. Mà còn cả cái nụ cười nữa kìa. Anh ta cũng cảm nhận được điều đó!
Mà cũng có thể không.
“Thôi, không có gì đâu,” Will nói. “Thật là ngớ ngẩn. Khi tôi gặp cô – lúc đầu là ở trong công viên, và rồi đến ngày hôm nay, có vẻ như là… tôi cũng chẳng biết nữa. Như là trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi vậy. Nhưng rõ ràng là không phải thế. Giờ thì tôi thấy rồi. Nhân tiện, tôi là Will. Will Wagner.”
Tôi không nói ra là mình đã biết điều đó rồi, cũng giống như cách anh ta tìm hiểu về tôi. Vì tôi không muốn anh ta nghĩ rằng tôi đang mê anh ta hay gì đó đâu nhé. Vì làm sao mà tôi mê anh ta được chứ? Tôi mới chỉ gặp anh ta có hai lần thôi mà. Lần này là lần thứ ba. Bạn không thể thích một người mà bạn chỉ mới gặp có ba lần được. Ý tôi là, nếu bạn là Nancy thì có thể. Nhưng nếu bạn là đứa đầu óc thực tế như tôi đây, thì không.
“Tôi là Ellie,” tôi nói. “Ellie Harrison. Nhưng mà… điều đó chắc là anh cũng biết rồi.”
Đôi mắt xanh lại dán vào tôi, nhưng lần này không còn chằm chằm như trước. Với lại, Will đang nhe răng cười. 
“Cũng kha khá,” anh ta nói.
Anh ta thực sự rất đẹp trai. Chẳng mấy khi có chuyện các anh chàng đẹp trai lại thèm để ý đến tôi chứ đừng nói đến chuyện đến nhà tìm tôi. Tôi thì chẳng xấu xí, nhưng tôi cũng không phải là Jennifer Gold. Ý tôi muốn nói, cô ta là một trong số bọn con gái thuộc týp Ôi, em thật là nhỏ bé và yếu đuối, xin hãy cứu em hỡi chàng, người đàn ông mạnh mẽ. Bạn biết đấy, cái loại mà tất tần tật bọn con trai dễ thương đều xin chết ấy mà? Tôi thì giống kiểu con gái mà mấy bà già bé người ở trong cửa hàng rau quả thường đến nhờ: “Cháu làm ơn lấy giúp bà hộp thức ăn èo cao tít trên cái giá kia với?”
Điều đó có thể dịch sang một nghĩa khác là Vô Hình Đối Với Bọn Con trai.
“Tôi mới chuyển đến sống ở đây,” tôi nói. “Trước tôi ở St. Paul. Tôi chưa bao giờ đến East Coast cả. Thế nên tôi không hiểu làm sao trước đây chúng ta gặp nhau được… Trừ phi” – tôi nhìn anh ta do dự – “anh từng đến St. Paul rồi?”
Thật là ngớ ngẩn, nếu anh ta đến thì tôi phải nhớ ra rồi chứ. 
Tôi phải nhớ chứ.

“Chưa,” anh ta nói, cười toe. “Tôi chưa bao giờ đến đó cả. Nghe này, bỏ qua những điều tôi đã nói đi nhé. Gần đây mọi chuyện trở nên thật lạ lùng, và chắc là tôi chỉ…”
Nét mặt anh ta tối sầm lại chỉ trong vòng một tích tắc, như thể vừa mới có một cái bóng lướt qua vậy.
Nhưng điều đó là không thể, vì chẳng có thứ gì đứng chắn ngang giữa anh ta và mặt trời cả.
Rồi sau đó như thể rũ sạch những suy nghĩ u ám, anh ta vui vẻ nói: “Tôi nói thật đấy, đừng nghĩ ngợi gì cả. Tôi sẽ gặp lại cô ở trường sau.”
Anh ta quay đi như thể sắp nhảy khỏi Tảng Đá Con Nhện và bỏ đi. Tôi gần như nghe thấy tiếng cô bạn thân nhất Nancy hét lên trong đầu: Đừng để anh ta đi, đồ ngốc! Anh ta hấp dẫn thế còn gì! Giữ anh ta ở lại đi!
“Khoan đã,” tôi nói.
Thế là khi anh ta quay lại chờ đợi, tôi thấy mình loạn cả óc lên để nghĩ ra một câu thông minh nào đó… một câu sẽ khiến anh ta muốn ở lại.
Nhưng trước khi kịp nghĩ ra câu gì, tôi nghe thấy tiếng cửa kéo. Một giây sau, mẹ tôi gọi vọng xuống: “Ellie, bạn con có muốn mượn một bộ đồ và xuống bơi không? Mẹ tin là một trong số đồ bơi của Geoff sẽ vừa với cậu ấy đấy.”
Ôi Chúa ơi. Bạn tôi. Chắc chắn là tôi chết đến nơi rồi. Ngoài ra lại còn: xuống bơi ư? Với tôi á? Mẹ chả biết là mẹ đang nói chuyện với một trong số những anh chàng nổi nhất trường Trung học Avalon, và rằng anh ta đang hẹn hò với một trong những đứa con gái xinh nhất trường.
Nhưng dù sao thì đó cũng chẳng phải là một câu bào chữa.
“Uh, không mẹ ạ,” tôi nói vọng lên, đảo mắt một vòng hối lỗi về phía Will khiến anh ta cười. “Không cần đâu.”
“Thực ra,” Will nói, ngẩng lên nhìn mẹ tôi. Cháu phải về rồi ạ.
Đấy là tôi nghĩ anh ta sắp nói như thế. Cháu phải về rồi ạ, hoặc là Cháu đã lầm to, hay thậm chí là Xin lỗi, nhầm nhà.
Vì những chàng như Will không hẹn hò với bọn con gái như tôi. Chuyện đó chẳng thể xảy ra. Rõ ràng Will đã tưởng tôi là một đứa con gái quen quen – có thể là đứa anh ta gặp ở buổi cắm trại và đã mê tít khi anh ta lên tám tuổi, hay là gì gì đó – và giờ nhận ra là mình đã lầm thì anh ta sẽ ra về thôi.
Bởi vì trong một thế giới có trật tự thì mọi chuyện sẽ diễn ra như thế mà.
Nhưng tôi đoán là cái thế giới này đã bị nghiêng theo cái trục của nó mà chả ai thèm nói tôi biết hay sao ấy, vì Will nói tiếp là: “Bơi một chút cũng được ạ.”
Và rồi chưa đầy ba phút sau, đi ngược lại tất cả những quy luật về xác suất, Will bước ra từ trong nhà, mặc quần bơi của Geoff, khăn tắm vắt qua cổ. Anh ta cũng cầm trong tay hai cốc nước chanh mà mẹ tôi đã lôi được ở đâu ra ấy, quỳ xuống bên bể bơi và đưa cho tôi một cốc.
“Chuyển phát nhanh gọn miễn phí đây,” anh ta nói, nháy mắt một cái khi tôi cầm cái cốc từ tay anh ta. Nếu anh ta (giống như tôi) cảm nhận được một luồng điện giật chạy dọc cánh tay khi những ngón tay chúng tôi vô tình chạm nhau, thì anh ta cũng không nói ra điều đó.
“Ôi Chúa ơi,” tôi nói, tay cầm cái cốc thuỷ tinh lấm tấm hơi nước, nhìn anh ta chằm chằm. Tôi chẳng hề ngạc nhiên khi thấy anh ta có một thân hình tuyệt vời. Làn da rám nắng – chắc chắn là do lái thuyền buồm rồi – và cơ bắp anh ta thì miễn chê – nhưng không giống loại con trai dở hơi dùng thuốc steroid đâu nhé.
Và anh ta đang ở trong bể bơi nhà tôi. 
Anh ta xuống bể bơi nhà tôi cơ đấy.
“Bà ấy – ” tôi đang trong cơn sốc quá nặng nên chẳng nghĩ được điều gì khác. “Bà ấy đã nói chuyện với anh rồi à?”
“Ai cơ?” Will hỏi, xoay xở trên cái phao của Geoff. “Mẹ của cô ấy à? Ừ, phải. Bà ấy thật tốt. Bà ấy làm nghề gì thế, nhà văn hay gì?”

“Giáo sư,” tôi nói, cho dù hai môi tôi đã đờ cả ra rồi. Nhưng không phải do mấy viên đá trong cốc nước của tôi đâu nhé. Mà là do cái ý nghĩ Will Wagner đã phải một mình ở trong nhà với bố mẹ tôi, trong khi tôi thì chả làm được gì để giải cứu cho anh ta cả, vì tôi sợ chết điếng không rời khỏi cái phao của mình được. “Cả hai người.”
“Ồ, thế thì điều đó giải thích được đấy,” Will nhẹ nhàng nói.
Máu trong người tôi trở nên lạnh ngắt như viên đá trong cốc nước vậy. Họ đã làm gì thế nhỉ? Họ đã nói gì với anh ta? Giờ còn quá sớm, chưa thể chiếu Jeopardy! được, nên không thể là do chương trình đó. “Giải thích được cái gì cơ?”
“Sau khi tôi tự giới thiệu thì mẹ cô có trích dẫn mấy câu thơ,” Will nói, ngả đầu ra và ngước lên nhìn trời qua cặp kính Ray- Ban. Cho dù mẹ tôi có nói gì đi nữa, rõ ràng anh ta cũng chẳng để tâm. “Cái gì đó về vầng trán rộng, sáng sủa ấy.”
Dạ dày tôi chao đi một cái. “Vầng trán rộng sáng lên dưới nắng?” tôi lo lắng hỏi. 
“Phải,” Will nói. “Đúng là thế. Đấy là cái gì vậy?”
“Chẳng có gì đâu,” tôi nói, lẩm nhẩm thề rằng tí nữa tôi sẽ ẹ biết tay. “Đó là một câu trong bài thơ bà ấy thích – Cô gái vùng Shalott. Tác giả Tennyson. Bà ấy xin nghỉ dạy một năm để viết một cuốn sách về Elaine vùng Astolat. Điều đó khiến cho bà ấy hơi điên điên hơn bình thường một chút.”
“Thế thì hẳn là phải hay lắm,” Will nói, cái phao của anh ta đang trôi dần đến chỗ Tảng Đá Con Nhện, cho dù dĩ nhiên là anh ta không hề biết rằng mình sắp gặp phải nguy hiểm liên quan đến nhện. “Có bố mẹ nói chuyện thơ ca, sách vở như thế.”
“Ôi, anh chẳng biết được đâu,” tôi nói, cố lấy giọng bình thản nhất. 
“Phần cuối nó thế nào?” Will tò mò hỏi.
“Phần cuối cái gì cơ?” 
“Bài thơ đó.”
Mẹ chết đến nơi, chết đến nơi rồi đấy. ” ‘Vầng trán rộng sáng lên dưới nắng,’ ” tôi đọc lại theo trí nhớ. Chỉ riêng tuần này thôi tôi cứ như là đã nghe phải đến bảy mươi lần rồi ấy. ” ‘Chiến mã phi nhanh bốn vó ánh đồng / Dưới chiếc mũ kia, mái tóc xoăn đen nhánh / Tung bay trong gió khi chàng cất bước / Trên con đường hướng về Camelot.’ Bài thơ chán lắm. Cuối cùng thì cô ta bị chết, nằm trên một con thuyền trôi nổi. Chẳng phải hôm nay sau buổi tập anh phải đến gặp ai đó ở quán Dairy Queen à?”
Will liếc về phía tôi, như thể câu hỏi khiến anh ta giật mình. Chẳng trách được anh ta. Câu đó cũng khiến tôi giật mình nữa. Tôi chả hiểu sao lại nói ra.
Thế nhưng, vẫn cần phải hỏi chứ. 
“Chắc vậy,” Will nói. “Làm sao cô biết?”
“Vì hôm nay lúc ở trường, tôi trông thấy anh ở hành lang và nghe Jennifer hỏi anh thế mà,” tôi đáp. Tôi biết, nếu Nancy mà nghe được tôi nói như thế thì cô nàng sẽ phát hoảng lên cho xem. Cô nàng sẽ thế này: Ôi Chúa ơi! Đừng có nói ra là cậu biết Jennifer chứ! Vì thế thì anh ta sẽ biết là cậu cũng tìm hiểu về cô ta, rồi anh ta sẽ nghĩ là cậu thích anh ta đấy!
Nhưng tôi cũng thấy việc không đả động gì Jennifer đâu có vẻ gì thực tế cho lắm. 
Nancy cũng sẽ không khoái cái câu tiếp theo tuôn ra khỏi miệng tôi đâu.
“Cô ấy là bạn gái của anh, đúng không?” tôi hỏi, nhìn anh ta khi anh ta trôi qua chỗ tôi.
Anh ta không nhìn tôi. Anh ta ngẩng đầu lên, hớp một ngụm nước chanh và lại ngả đầu xuống cái gối hơi trên phao.
“Ừ,” anh ta nói. “Được hai năm rồi.”

Tôi mở miệng định hỏi câu tự nhiên tiếp theo – cái câu mà chắc chắn là Nancy sẽ cấm tôi hỏi cho xem. Nhưng trước khi tôi kịp tuôn ra một từ nào thì Will ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi và nói: “Đừng.”
Tôi chớp mắt nhìn anh ta đằng sau cặp kính râm. “Đừng cái gì?” tôi hỏi, vì làm sao tôi biết anh ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi chứ?
“Đừng hỏi tôi đang làm gì ở bể bơi nhà cô, thay vì đến với cô ấy,” anh ta nói. “Vì thực sự là tôi không biết. Chúng ta nói chuyện khác đi, được chứ?”
Tôi không thể tin nổi chuyện đang diễn ra. Anh chàng cực kỳ đẹp trai này đang làm gì ở bể bơi nhà tôi thế này? Đấy là chưa nói đến chuyện anh ta còn đọc được suy nghĩ của tôi nữa?
Thật là vô lý hết sức. 
Nhưng tôi cũng không dám chắc là anh ta hiểu.
Thế nên, thay vì hỏi điều đó, tôi lại hỏi một câu khác cũng khiến tôi băn khoăn: anh ta đã làm gì trong cái khe núi đó vào ngày đầu tiên tôi gặp anh ta.
“Ô,” Will nói, có vẻ ngạc nhiên là tôi lại hỏi. “Tôi không biết nữa. Thỉnh thoảng tôi lại đến đó thôi.”
Điều đó cũng giải đáp được thắc mắc của tôi về chuyện anh ta đang làm gì ở bể bơi nhà tôi thay vì ở nhà bạn gái: Rõ ràng tâm thần anh ta không ổn định.
Trừ điều đó ra – cái chuyện ở- bể- bơi- nhà- tôi- thay- vì- ở- nhà- Jennifer ấy – thì anh ta có vẻ hoàn toàn bình thường. Anh ta có thể nói chuyện đâu ra đấy. Anh ta hỏi sao nhà tôi lại rời St. Paul, và khi tôi kể cho anh ta về chuyện nghỉ phép, anh ta bảo có biết điều đó là thế nào – suốt ngày phải chuyển nhà ấy mà. Anh ta bảo, bố anh ta là lính hải quân và đã đóng quân ở rất nhiều nơi khác nhau – lúc Will còn nhỏ cũng đã phải chuyển trường hàng năm – trước khi cuối cùng ông ấy cũng đảm nhận vai trò giảng dạy ở Học Viện Hải Quân.
Anh ta kể về trường Avalon, những giáo viên anh ta yêu thích, và những người mà tôi nên tránh xa – tôi ngạc nhiên vì anh ta lại bảo rằng thầy Morton là người tốt cơ đấy. Anh ta kể về Lance – về một tháng hè hai người bọn họ đã dành để dong buồm đi khắp vùng biển này.
Điều duy nhất Will không nhắc đến là Jennifer. Dù chỉ một lần. 
Không phải tôi có đếm hay gì đâu.
Tôi chẳng mấy khó khăn để đoán ra Nancy sẽ nói gì về điều đó. Rõ ràng mối quan hệ đó chẳng vui vẻ hạnh phúc rồi. Thì còn vì lý do gì khác nữa mà anh ta lại đang trôi trên bể bơi nhà tôi chứ không phải nhà cô ta?
Nhưng tất nhiên tôi không tưởng tượng ra anh ta quan tâm đến tôi là vì tình yêu gì đâu. Vì ai lại muốn ăn hamburger khi có thể được ăn thịt philê cơ chứ? Cho dù Nancy có nói gì đi nữa, như thế cũng không phải tôi đang tự hạ thấp chính mình. Chỉ là tôi suy nghĩ thực tế mà thôi. Những chàng trai như Will sẽ chọn bọn con gái như Jennifer: những đứa tóc vàng hoe mặt mũi tươi tỉnh, bản năng đã biết đánh màu mắt nào là đẹp nhất, chứ không phải bọn con gái như tôi – những đứa tóc nâu sẫm cao nghều chẳng hề e sợ cái việc lôi rắn rít ra khỏi túi lọc bể bơi.
Mặt trời bắt đầu hạ xuống sau nhà, ánh sáng dần nhường chỗ cho bóng râm khi mẹ tôi lại ra ngoài bể bơi và bảo rằng mẹ đã gọi đồ ăn Thái và hỏi xem Will có muốn ở lại ăn tối không.
Will đáp lại rằng anh ta rất vui lòng.
Will đúng là một vị khách tuyệt vời, giúp tôi bày bàn ăn rồi lại giúp tôi dọn. Anh ta ăn hết phần của mình. Khi bố mẹ và tôi bảo rằng chúng tôi đã no rồi, anh ta ăn hết chỗ đồ ăn còn lại trong hộp trước con mắt thán phục hết chỗ nói của bố tôi.
Khi con Tig lò dò đến và hít hít phía sau chiếc giày của anh ta, Will cũng đối xử tốt với nó. Anh ta cúi xuống, thò một ngón tay ra cho nó ngửi trước khi nó quyết định xem có để anh ta vuốt ve không. Chỉ có những ai thực sự dành thời gian chơi với mèo thì mới biết đó là quy ước của chúng.
Anh ta cũng không cười khi tôi nói tên con Tig. Thật hơi bị xấu hổ khi có một con vật mà bạn đặt tên cho nó lúc bạn mới có tám tuổi. Hồi đó, tôi cứ nghĩ Tigger là cái tên độc đáo nhất, hay ho nhất có thể đặt ột con mèo.
Nhưng khi nói cho Will điều đó, anh ta lại cười toe và nói rằng Tigger còn chưa tệ bằng cái tên anh ta đã đặt cho con chó giống Border collie lúc anh ta mười hai tuổi – Cavalier. Đúng là đối với một con chó thì cái tên đó kỳ lạ thật. Mà nhất lại là con chó của một gia đình hải quân nữa chứ.
Trong khi ăn tối, Will kể chuyện hài về con Cavalier và những trò chơi khăm mà mấy anh ‘hải’ ở trường thỉnh thoảng hay bày ra chơi lẫn nhau và chơi cả những thầy huấn luyện. Anh ta cũng chẳng tỏ vẻ chán khi bố tôi kể về thanh kiếm, hay mẹ tôi trích dẫn thêm vài khổ thơ trong bài Cô gái vùng Shalott mà cứ uống một ly rượu lúc ăn tối là sau đó mẹ lại cất giọng rao giảng lê thê ngượng hết sức.
Thậm chí anh ta còn bật cười khi nghe tôi kể về mấy tên con trai bán hàng ở hàng rau quả Graul, và mấy lần tôi phải tiến hành Cuộc Giải Cứu Rắn Vĩ Đại.
Nancy thì toàn nhăn mặt nhíu mày khi thấy tôi đùa với bọn con trai. Cô nàng nói rằng bọn chúng chẳng thể nào mọc mầm tình yêu với những đứa con gái cứ nhặng xị như một kẻ chuyên đi làm trò hề. Nancy lúc nào cũng cho rằng, làm thế nào anh ta yêu cậu được khi mà còn đang bận phá lên cười cơ chứ?
Cho dù cô nàng có lý riêng – chắc chắn là chưa có tên con trai nào yêu tôi cả, chỉ trừ Tommy Meadows hồi lớp 5, nhưng gia đình cậu ta đã chuyển đến Milwaukee ngay sau khi cậu ta tỏ lời tình bất diệt… giờ nghĩ lại, tôi thấy có thể ngay từ đầu chính cái việc chuyển nhà đó đã thôi thúc lời tỏ tình cũng nên – bố tôi lại nói rằng ông đã yêu mẹ tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, bởi lẽ trong buổi tiệc của khoa tổ chức, cái buổi tiệc mà họ đã gặp nhau ấy, mẹ tôi đã viết Quý cô vùng Astolat trên cái thẻ gắn ở ve áo có ghi: Xin chào, Tên Tôi Là….
Từ đó mà hai người họ đã cho ra đời một cuộc hôn nhân. Đó thật sự đúng là một trò đùa khó tin nổi, nhưng các nhà nghiên cứu thời trung cổ thì có biết cái gì đâu nào?
Nhưng dĩ nhiên không phải tôi đang cố khiến cho A. William Wagner yêu mình. Vì tôi hoàn toàn hiểu rõ rằng anh ta đã có nơi có chốn rồi.

Chỉ là, khi nhớ lại lúc ở bể bơi, gương mặt anh ta như thể vừa có một bóng đen lướt qua đó, tôi nghĩ có thể anh ta cần tiếng cười. Tất cả có thế thôi.
Will ra về sau bữa tối. Anh ta cám ơn bố mẹ tôi, gọi mẹ tôi là bà và bố tôi là ông – khiến tôi vỡ bụng vì cười – và rồi anh ta nói với tôi: “Mai gặp lại nhé, Elle.”
Thế rồi anh ta đi mất, hoà vào ánh chiều chạng vạng đúng y như cách anh ta thình lình hiện ra bên bể bơi. Như thể anh ta hiện ra từ trong không khí vậy.
Nhưng tôi còn đợi ở bên ngoài mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa xe anh ta đóng lại, nhìn thấy đèn ở đuôi xe sáng lên khi anh ta lái trên lối cho xe chạy, chứng tỏ anh ta không phải là một bóng ma hoặc là – cái mà hôm nay trong giờ Văn học Thế giới thầy Morton đã nói là gì ấy nhỉ? Ô phải rồi – abocan, tiếng Celt có nghĩa là “ma”. Thấy chưa, tôi có chú ý nghe giảng trong lớp chứ bộ. Cũng tương đối.
Elle. Anh ta gọi tôi là Elle. Giống như là… El ấy. Đó là tên gọi tắt của Ellie.
Từ trước đến giờ chưa có ai gọi tôi là Elle hết. Chưa một ai. Chỉ có gọi là Ellie thôi – cái tên mà tôi thấy hơi bị trẻ con. Hoặc là Elaine, tên đó thì lại hơi bị già.
Nhưng không phải Elle. Chưa bao giờ là Elle. Tôi đâu phải loại con gái có tên Elle. 
Chỉ trừ có A. William Wagner nghĩ thế, hẳn rồi.
“Ừm,” bố tôi nói khi tôi quay trở vào nhà sau khi nhìn Will ra về, “cậu ta có vẻ ngoan đấy.”
“Will Wagner,” mẹ tôi nói khi bật Jeopardy! lên. “Mẹ thích cái tên đó. Nghe rất vương giả.”
Ôi trời. Tôi có thể thấy chuyện này đang theo chiều hướng nào rồi. Họ nghĩ Will thích tôi. Họ nghĩ Will sắp thành bạn trai mới của tôi hay gì đó. Họ không biết – không hề biết – chuyện gì đang thực sự diễn ra đâu.
Nhưng mà tôi cũng không biết. Ý tôi là, nói thật, nếu có ai bảo tôi giải thích tất cả những chuyện xảy ra ở đó – chuyện anh ta hiện ra bên bể bơi, rồi còn ở lại ăn tối – thì tôi chẳng biết phải nói gì hết. Trước giờ, chưa từng có một tên con trai nào làm như thế, chứ đừng nói gì đến chuyện bật cười trước tất cả những trò đùa tôi kể.
Tuy vậy, tôi cố gắng không nghĩ ngợi to tát thêm làm gì. Will cũng hiền lành tử tế, nhưng anh ta có bạn gái rồi. Một cô bạn gái xinh xắn là thành viên đội cổ vũ.
Người mà rõ ràng anh ta chẳng muốn nhắc đến. 
Nghĩ đến điều đó, tôi thấy thật là kỳ quái.
Nhưng kỳ quái nhất là cho dù chuyện đó đang diễn ra – khi tôi quen được với cái ý nghĩ rằng anh chàng hấp dẫn đó qua lại với tôi ấy mà – thì tôi lại chẳng thấy kỳ quái gì cả. Nó giống như nụ cười mà Will đã cười với tôi ngày hôm đó trong công viên, nụ cười mà tôi cứ nhớ mãi. Cũng thật là tự nhiên, thậm chí còn là đúng đắn nữa, khi tôi mỉm cười đáp lại, giống như chuyện Will ở đây, cười đùa với đống dao dĩa thìa trong khi bọn tôi bày bàn ăn, cười với cái trò tôi bắt chước tên bán hàng ở Graul, tất cả đều thật tự nhiên, hoàn toàn tự nhiên – và còn có lý nữa.
Đấy mới là điều kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ, nó chẳng hề kỳ lạ tí nào hết.
Thế nhưng, tối hôm đó, khi Nancy gọi điện và bố tôi nhấc máy, nói: “A, Nancy à. Bạn ấy có nhiều chuyện muốn kể cho cháu nghe lắm đấy,” thì tôi lại chẳng hề cố che giấu mọi chuyện, mà lẽ ra tôi nên làm thế thì hơn. Vì tôi biết rồi Nancy sẽ kể lại cho tất cả bọn bạn cũ ở nhà à xem. Về chuyện ngay ngày đầu tiên đi học tôi đã có một tên con trai đến chơi nhà và ở lại ăn tối. Tôi chắc chắn có nhắc đến chuyện anh ta còn trong đội tuyển bóng bầu dục của trường, anh ta thích lái thuyền buồm, và là chủ tịch hội học sinh năm cuối.
Ô, và còn chuyện anh ta trông rất, rất đẹp lúc mặc đồ bơi nữa chứ. 
Nancy gần như rối rít cả lên qua điện thoại.
“Ôi Chúa ơi, anh ta cao hơn cậu chứ?” cô nàng tò mò. Chuyện đó lúc nào cũng là một vấn đề rắc rối, vì từ trước đến giờ, tôi toàn cao hơn hầu hết bọn con trai trong trường, chỉ trừ một trường hợp ngoại lệ là Tommy Meadows.
“Anh ta gần 1m90,” tôi đáp.
Nancy ồ à đầy hào hứng. Cô nàng nói, với chiều cao gần 1m80 của tôi thì nếu bọn tôi có đi chơi tôi vẫn thừa sức diện mấy đôi cao gót.
“Cứ chờ đến lúc mình kể cho Shelley nghe nhé,” Nancy nói. “Trời ơi, Ellie. Cậu đã làm được. Cậu đã bắt đầu ở một ngôi trường hoàn toàn mới, và cũng lột xác luôn. Mọi chuyện với cậu rồi sẽ khác à xem. Tất cả mọi chuyện! Tất cả những gì cậu làm chỉ là chuyển đến sống ở một bang mới toanh, rồi vào học ở một ngôi trường mới cứng.”
Ờ. Mọi chuyện chắc chắn là đang tươi sáng hơn rồi đây. 
Tôi thực sự đã nghĩ như thế. 
Vào lúc đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.