Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 24
Chương 23
“Chú lái vào đây,” tôi nói với người nhân viên cảnh sát đang lái xe đưa tôi về.
Ông ta quành xe, lái vào lối đi dài dẫn đến ngôi nhà mà gia đình tôi thuê, ánh đèn trên xe cảnh sát khiến một con hươu đang gặm cỏ bên lề đường giật bắn mình. Cho dù giờ vẫn còn đang là lúc chiều muộn, những đám mây xám xịt dày đặc đã từ vịnh ùa vào che mất mặt trời, bay nhanh như thể làn khói bị gió thổi vậy. Cái tiếng ầm ầm mà tôi tưởng là tiếng súng thì hoá ra lại là sấm chứ không phải tiếng đại bác ở trường tập bắn.
Một cơn bão đang kéo đến.
“Đèn đóm tắt cả,” Sỹ quan Jenkins quan sát khi ngôi nhà dần dần hiện ra. “Bố mẹ cháu không có nhà à?”
“Vâng,” tôi nói. Gió bắt đầu thổi từng cơn, giật mạnh những tán cây. “Họ đến D.C. để ăn tối rồi.”
“Có cần chú đưa cháu vào trong không nhà?” Sỹ quan Jenkins hỏi.
“Thôi,” tôi nói. “Không cần đâu ạ. Cháu không sao mà.”
Dường như suốt cả chiều nay tôi chỉ toàn đi trấn an người khác – từ lúc cảnh sát đến cho đến lúc cuối cùng họ lấy xong lời khai của tôi và cho phép tôi về… đúng lúc tôi nhớ ra là tôi chả biết về bằng cách nào, thế là đành phải mở miệng xin đi nhờ. Bà Wagner thì hoàn toàn hoang mang, khiến ông Morton hào hiệp phải đề nghị lái xe đưa bà ấy về nhà, còn Will thì cũng chuồn theo sau Marco qua chính cái cửa sổ mà Marco đã trốn thoát, còn lại mỗi bà Klopper và tôi trình bày lại sự việc xảy ra…
Chúng tôi không dám tin vào chính mình nữa.
“Tôi không thích nói này nói nọ buôn chuyện về học sinh,” bà Klopper nói với Sỹ quan Jenkins, sau khi bà Wagner đã được ông Morton cẩn thận đưa đi rồi, chỉ còn hai tôi và bà ta ngồi khai báo sự việc với cảnh sát. “Nhưng ông đã hỏi thì tôi nói, trừ phi tôi nhầm, còn thì hình như bà mẹ kế của cậu Will Wagner lại hoá ra là mẹ ruột… và cả cậu ta lẫn… tôi đoán là anh trai cùng mẹ khác cha – Marco – mãi đến ngày hôm nay mới biết sự thật.”
Khi ông cảnh sát nhìn tôi dò hỏi, tôi chỉ nhún vai và nói: “Vâng. Cháu cũng nghĩ vậy.”
Tất nhiên, cái điều tôi không hiểu là tại sao ông Morton lại làm thế. Sao ông ta quay lại? Có đúng là như ông ta đã nói không – rằng vì tôi đã “đổ tội” đó cho ông ta khi tôi nói Will sẽ không bao giờ bỏ rơi ông ta trong lúc chính ông ta đang cần giúp đỡ ấy mà?
Nhưng việc ông Morton khiến bà Wagner thừa nhận sự thật rằng bà ấy là mẹ ruột của Will chứ không phải mẹ kế như bố Will vẫn khiến anh ấy tin thì giúp được cái quái gì chứ?
“Vào được trong nhà thì cháu đi lấy đèn pin ngay nhé,” Sỹ quan Jenkins nói, “để khỏi phải dò dẫm tìm trong bóng tối nếu lỡ có mất điện. Khi nào có bão to thì khu phía bên này cầu Severn hay cắt điện lắm.”
“Cảm ơn chú,” tôi nói với ông sỹ quan cảnh sát.
“Và cũng đừng lo về tên Campbell,” ông ta nói to, giọng trấn an. “Chú nghĩ hắn không xuất hiện ở đây đâu.”
Tôi cảm ơn ông ta một lần nữa, không nói thêm rằng chuyện Marco Campbell xuất hiện ở nhà mình là cái điều cuối cùng khiến tôi phải lo lắng.
Sau đó tôi ra khỏi xe cảnh sát và chạy đến chỗ hiên trước nhà, lục khắp túi để tìm chìa khoá. Sỹ quan Jenkins chờ đến khi tôi tìm thấy chìa khoá và mở cửa vào nhà rồi mới lái xe đi, còn lại mình tôi trong ngôi nhà rộng lớn tối mù với một cơn bão đang kéo đến và những thế lực tổt xấu đang đánh nhau vì số phận của một ông vua đã chết từ đời nào.
Phải lắm.
Tôi vào trong nhà, bật đèn lên khi bước vào phòng giặt, nơi ông giáo sư sở hữu căn nhà này đã để một cái thùng nhựa đề là DÙNG TRONG TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP. Tôi nhấc cái nắp thùng ra, lấy một cái đèn pin và một vốc nến trong đó. Rồi tôi mang tất cả vào trong bếp, bật tivi lên.
Đài địa phương đang phát tin cảnh báo khắp Hạt Anne Arundel về một cơn bão có sấm sét và mưa to. Bọn họ đã có báo cáo về sét đánh gây nguy hiểm và gió mạnh cùng với mưa xối xả và có cả mưa đá.
Hay tuyệt há.
Trên tủ lạnh có một mẩu giấy nhắn viết rằng: Chào cưng. Món sườn còn trong tủ lạnh đấy. Con bỏ vào lò vi sóng hâm lại nhé. 11h bố mẹ sẽ về. Cứ gọi nếu con cần gì. Mẹ.
Tôi mở tủ lạnh ra, nhìn món sườn. Nhưng tôi không thật sự thấy nó. Thay vào đó, tôi lại thấy gương mặt nổi cơn thịnh nộ của Marco khi mẹ hắn lấy hết can đảm để thú nhận sự thật. Tôi thấy Will khi anh ấy theo sau Marco trèo ra ngoài qua khung cửa, khiến tim tôi thót lên tận cổ.
Hoá ra đó lại là cửa sổ tầng một. Khi tất cả mọi người chạy ào đến, chúng tôi thấy hai tên con trai chạy nhanh đến chỗ bãi xe của học sinh, Marco chạy trước, Will vội vã theo sau, rõ ràng không ai chịu kém ai hết.
Nhưng lúc đó tôi tình cờ liếc nhìn ông Morton và thấy nỗi sợ hiển hiện trên mặt ông ta. Dù có điên hay không thì ông Morton cũng lo sợ cho Will.
Nỗi sợ của ông ta nhanh chóng lan sang cả những người khác.
Tôi đóng cửa tủ lại. Thật là ngu ngốc. Tôi không thể cứ ở đây, không làm gì cả trong khi tôi biết Will đang ở đâu đó ngoài kia, cố đương đầu với một kẻ rõ ràng đang nổi cơn điên loạn vì chuyện bà mẹ đã không chung thuỷ với ông bố của hắn.
Tôi hít một hơi dài và nhấc điện thoại lên.
“Bắt đầu một việc vô ích này,” tôi nói với con Tig đang ngồi giữa sàn trong bếp liếm láp khắp người.
Và tôi nhấn số di động của Will.
Một giọng ghi âm báo cho tôi biết đường dây đang bận.
Tôi giật lùi và cúp máy. Vô ích thật rồi.
Tôi mở tủ lạnh, lấy ra món sườn. Tôi không thấy đói nhưng phải làm gì đó thôi, không thì chắc chắn là tôi điên mất. Tôi tống món sườn vào lò vi sóng – rồi giật thót một cái khi bên ngoài cửa sổ lắp phía trên bồn rửa trong bếp, một tia chớp bùng lên chói loà khiến cả cái sân sáng rực.
Điện tắt phụt, rồi lại sáng. Con Tig giật mình, thôi không liếm nữa.
Tôi bắt chước đứa trẻ trong phim Yêu tinh và đếm. Mười một ngàn. Hai mốt ngàn. Ba mốt ngàn.
Tiếng sấm rền lên, không còn giống với tiếng súng nổ từ xa vọng lại nữa rồi… giờ thì lại giống một tiếng nổ âm gây nên bởi một cái máy bay quân sự khi nó vượt qua hàng rào âm thanh[8]. Tig lao ra khỏi phòng như thể một viên đá bắn ra từ khẩu súng cao su vậy, đi đến chỗ khác trong nhà.
Cơn bão còn cách nơi đây ba dặm.
Tôi thử gọi lại số di động của Will. Đường dây vẫn bận.
Tôi đặt điện thoại xuống, thầm nghĩ có thể là hai đường dây giao nhau chăng. Có thể ngay đúng lúc đó anh ấy cũng đang gọi cho tôi thì sao. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, có thể anh ấy sẽ muốn nói chuyện với ai đó – một người anh ấy không quen. Thực ra, tôi thấy hơi ngạc nhiên là anh ấy lại chưa gọi.
Nhưng trong máy trả lời tự động không lưu tin nhắn nào mà.
Cũng có thể anh ấy đến tìm Lance hoặc Jennifer chứ không phải tìm tôi. Dù sao thì bọn họ quen anh ấy lâu hơn tôi nhiều. Cũng phải thôi nếu anh ấy gọi ột trong hai người đó trước khi gọi cho tôi…
Một phần trong tôi sẽ mãi yêu anh ấy, Jennifer đã nói như thế lúc ở WC nữ. Có thể lúc này đây anh ấy đang nói chuyện điện thoại với cô ấy, họ có cơ hội nói rõ ràng mọi chuyện, và giờ thì họ quay lại với nhau. Có thể là họ –
Tôi lắc đầu, tự hỏi mình làm sao thế này. Tôi điên mất rồi. Điên thật rồi.
Tôi ngồi trước tivi cùng với món sườn còn lại từ bữa trước và salad khoai tây, ăn mà chẳng cảm thấy có vị gì cả, trong khi người đưa tin đọc hết những sự kiện bị huỷ bỏ hay bị đóng cửa do cơn bão đang đến: những trận đấu bóng của các trường trung học; các vòng thi đấu bóng lacrosse; chợ phiên do hạt tổ chức; cuộc đua thuyền.
Một phát thanh viên ở Baltimore – nơi cơn bão bất ngờ xuất hiện không lường trước đó đã đổ bộ – đứng cạnh một cái ôtô đã bị một cái cây đổ do sét đánh đè bẹp và cảnh báo về những nguy hiểm khi lái xe trong thời tiết khắc nghiệt.
Một phát thanh viên khác nói rằng Đường vành đai – lúc tối muộn bố mẹ tôi sẽ lái xe về nhà bằng đường đó – đã ngừng lưu thông do dây điện đã truyền điện xuống thanh chắn ven đường.
Một người khác nữa bắt đầu nói về việc cơn bão bất ngờ này là cơn bão lớn nhất trong mười năm nay, rồi xuất hiện cảnh nước lũ cuốn trôi cả một chiếc xe SUV ra khỏi đường, mắc trong một đường hào khiến một gia đình bốn người phải chịu cảnh kẹt lại ngoài trời…
Đột nhiên, tôi không còn thấy trách ông thầy Morton cho lắm vì muốn đến Tahiti nữa.
Dĩ nhiên, điều đó thật ngớ ngẩn. Cơn bão này đâu phải do những thế lực bóng tối gây nên. Nhà khí tượng học đó đã nói rằng dòng khí lạnh ở phía đông bắc giao với dòng khí nóng, cơn bão tràn đến, gây ra thuỷ triều, biển động.
Rồi đúng lúc ông ta sắp đưa ra lời khuyên nên làm gì trong trường hợp mất điện, thì một tiếng sét nổ chói loà, sáng hơn tất cả những tia sét từng xuất hiện trên bầu trời lúc trước.
Nhưng bầu trời không chuyển thành màu trắng như thông thường mỗi khi sét đánh. Thay vào đó, trong một khoảnh khắc – khoảnh khắc ấy diễn ra nhanh đến nỗi sau đó tôi tưởng mình mơ – bầu trời chuyển sang một màu đỏ sậm như máu trước khi trở lại tối đen như cũ.
Thế rồi tất cả đèn đóm tắt phụt.
Tivi không còn tín hiệu. Điều hoà nhiệt độ giật một cái. Đồng hồ điện tử trên lò nướng và lò vi sóng biến thành một màu đen. Tủ lạnh ngừng phát ra tiếng kêu nhẹ. Im lặng hoàn toàn…
Cho đến khi một tiếng sấm khủng khiếp nổ ra trên bầu trời, khiến cho những chiếc cốc thuỷ tinh trong tủ để đồ gốm sứ rung bần bật.
Rồi điện thoại reo.
Và tôi hét lên một tiếng.
Tôi đúng là dở hơi. Chỉ là cái điện thoại thôi mà. Dĩ nhiên dù có mất điện thì điện thoại vẫn còn hoạt động chứ—hay ít ra là loại điện thoại có dây nhợ lòng thòng.
Thế nhưng tim tôi hình như cũng rung lên ầm ầm như mấy cái cốc thuỷ tinh đó vậy, và những ngón tay tôi run rẩy khi thò ra vớ lấy cái ống nghe.
“A- alô?” tôi nói.
“Ellie à?” Đó là tiếng mẹ, nghe thật dễ chịu. Chỉ cần nghe được tiếng mẹ thôi cũng khiến mạch trong người tôi đập chậm lại. “Bố mẹ vừa nghe tin Anne Arundel sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất từ cơn bão. Con không sao chứ cưng?”
“Mất điện rồi mẹ ạ,” tôi nói, cố gắng khiến giọng mình có vẻ ít sợ hãi hơn là mình cảm thấy thế.
“Ừ,” mẹ nói. “Chắc cũng hay xảy ra lắm. Con tìm trong cuốn sổ điện thoại và gọi cho công ty điện lực để kiểm tra chắc chắn rằng cả quận mất điện chứ không phải chỉ có mỗi khu nhà mình. Rồi con ngồi yên đấy nhé. Bố mẹ huỷ bữa tối rồi, đang trên đường về đây.”
“Không được đâu mẹ,” tôi nói, giọng lo lắng. “Họ ngừng lưu thông ở Đường vành đai rồi. Một đường dây đã truyền điện xuống thanh chắn đường.”
Tôi nghe thấy mẹ nói lại với bố điều đó. Tôi nghe thấy bố chửi thề. Rồi mẹ nói với tôi: “Ừm, nghe này cưng… con có đèn pin rồi chứ?”
Tôi với tay lấy cái đèn trên bàn. Giờ thì chưa cần thiết lắm – ngoài trời vẫn còn sáng đủ để nhìn được. Nhưng tôi đáp: “Vâng ạ.”
“Tốt. Con kiếm một cuốn sách nào hay ho mà đọc, rồi bố mẹ sẽ về sớm nhất có thể.”
“Vâng,” tôi nói. “Con chào mẹ.”
Bên ngoài, sét lại đánh. Tôi cúp máy và chạy ra chỗ cửa sổ, ngỏng cổ để xem bầu trời có chuyển sang màu đỏ máu nữa không.
Không. Nhưng lại chuyển sang màu tím rất đẹp.
Tôi nhấc máy. Lần này tôi gọi đến nhà Will. Máy bận.
Rồi tôi nhớ ra là mình phải gọi cho công ty điện lực, thế là tôi lôi cuốn sổ điện thoại ra, tìm số.
Sau đó tôi được giải trí trong năm phút, nghe những lựa chọn của mình – ấn phím 1 để báo điện chập chờn; ấn phím 2 nếu ngửi thấy mùi gì cháy; phím 3 nếu nhà tôi đang bị mất điện một phần; và cuối cùng, phím 4 (tôi ấn phím này) để báo mất điện toàn phần.
Giọng nói trả lời tự động bảo với tôi rằng họ đã ghi nhận vấn đề và đã phái người đi kiểm tra rồi. Thật may là tôi không làm việc ở công ty điện. Tôi ghét bị “phái đi” trong thời tiết thế này lắm.
Sau đó, đúng lúc tôi định bật đèn pin lên và bắt đầu làm bài tập Lượng giác thì điện thoại lại reo. Lần này, khi nhấc máy, tôi không nhận ra giọng nói ở đầu dây bên kia.
“Alô?” Giọng một người phụ nữ. “Xin hỏi có… Ellie Harrison ở đó không ạ?”
“Vâng, Ellie đây ạ,” tôi nói bằng giọng lịch sự khi trả lời điện thoại, cái kiểu mà mẹ đã nhồi vào đầu tôi.
“Ôi, chào cháu, Ellie,” người phụ nữ đó nói, có vẻ nhẹ cả người. “Cô là Jean Wagner. Mẹ kế của Will.”
Thình lình, tôi tóm lấy cái ống nghe thật chặt.
Nhưng tôi vẫn nói năng bình tĩnh. “Chào cô Wagner. Cháu… cháu rất tiếc về chuyện xảy ra ở trường ngày hôm nay.”
“Cô cũng vậy,” bà Wagner nói. “Cháu không biết cô hối hận thế nào đâu. Thật ra, vì thế nên cô mới gọi. Không biết Will có ở chỗ cháu không?”
Lúc này, tôi giữ cái điện thoại chặt đến nỗi tôi tưởng lực bóp của tay mình khiến nó vỡ đôi mất.
“Không ạ,” tôi nói, có cảm giác như trái tim đột ngột nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nó đang đập thình thình quá mạnh. “Cháu hi vọng cô có tin gì của anh ấy.”
“Không có tin gì” – bà Wagner cất tiếng ho – “từ sau chuyện ở trường. Cô đang mong – cô không biết hai đứa nó đã biến đi đâu, và cô phiền đến cháu thế này vì cô biết thời gian gần đây Will hay lại chỗ cháu chơi, và cô đã mong là nó có thể ở đó – “
Trong lúc bà Wagner đang nói, tôi đi qua phòng, tiến đến chỗ cửa kính trượt dẫn ra sân sau. Từ lúc về nhà tôi chưa ngó qua bể bơi, tôi quá lo lắng với cơn bão đang đến gần.
Lúc này, tôi kéo tấm rèm ra, tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Tôi sẽ thấy Will ngoài kia, đang ngồi trên Tảng Đá Con Nhện. Tôi sẽ kéo cửa kính ra và gào lên: “Này, anh chàng to xác kia. Đừng có ngồi ở đó nữa. Anh không thấy trời sắp mưa à? Vào nhà đi.”
Nhưng tất nhiên, anh ấy chẳng có ở ngoài đó. Trong khi tôi quan sát, chiếc phao yêu thích của tôi đã bị gió thổi trôi ra ngoài, tạt vào mấy bụi cây. Nước trong bể khuấy động cho dù bộ phận lọc không hoạt động do mất điện. Trông nó như thể một cái vạc khổng lồ của mụ phù thuỷ, chuẩn bị sôi lên rồi.
Tôi nhanh chóng kéo rèm lại như cũ.
“- hoặc là cháu có thể sẽ biết nó ở đâu,” bà Wagner nói. “Nhà cô đã kiểm tra bến du thuyền rồi, nhưng nó không ở đó… nhưng cũng không phải nó ra khơi được trong thời tiết thế này đâu. Cô đã nói chuyện với cậu bạn Lance và cô bé Jenny Gold, không đứa nào có tin gì của nó cả.” Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng chó sủa, và giọng bà Wagner nói: “Cavalier! Cavalier, yên nào!”
Một giây sau, bà ấy nói với tôi: “Cô xin lỗi. Con chó của Will ấy mà… không hiểu nó làm sao nữa. Thường ngày nó ngoan lắm. Hình như cơn bão khiến nó khó chịu thì phải. Vấn đề là, Marco… Ừm, cô sợ là Will có thể đang… đang gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm ấy ạ?” Bàn tay cầm điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi. Tôi gần như không thể cầm được cái ống nghe nữa, ướt quá. “Nguy hiểm thế nào vậy cô Wagner?”
Không phải những thế lực bóng tối, tôi thầm cầu nguyện. Xin đừng nói đó là do những thế lực bóng tối. Ông Morton đã nói cho bà ấy biết luôn rồi sao?
Giọng bà ấy vỡ oà ra.
“Ôi,” bà ấy nói. “Cô xin lỗi. Cô không cố ý – cô đã thề là sẽ không khóc. Vấn đề là ở Marco.” Giờ thì bà ấy nức nở thật rồi, trong khi Cavalier vẫn cứ sủa đều đều. “Chú Arthur – chồng cô – bảo rằng đừng có lo, nhưng làm sao mà cô không lo được… Hộp đựng súng của ông ấy đã bị bẻ khoá. Hộp đựng súng của Arthur. Một trong mấy khẩu súng ngắn đã biến mất. Cô nghĩ có thể Marco đã lấy. Cô nghĩ có thể Marco đang âm mưu làm – “
Nhưng tôi không bao giờ được biết bà Wagner nghĩ Marco có thể đang âm mưu làm gì. Đó là vì một tia sét nữa sáng rực lên, và cái ống nghe phát ra một tiếng kêu ré, dường như phóng điện vào bên tai tôi vậy. Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, đánh rơi cái ống nghe, và khi cúi xuống nhặt nó lên thì không còn tín hiệu gì nữa.