Trường Trung Học Avalon

Chương 23


Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 23

Chương 22
Tôi quay người lại đúng lúc nhìn thấy ông Morton rẽ ngoặt về phía chỗ văn phòng của giáo viên tư vấn, một tay ông ta đặt trên lưng một người phụ nữ thanh mảnh. Nhìn từ đằng sau thì cũng khó nói, nhưng có vẻ như người đó là mẹ của Will thì phải.
Khi nghe thấy cái giọng kiểu Anh dứt khoát đó của ông Morton: “Lối này, thưa bà Wagner,” thì tôi biết đó đúng là mẹ kế của Will rồi.
Morton quay lại trường làm cái khỉ gì không biết? Chẳng phải ông ta cần lên máy bay đi Tahiti sao?
Và tại sao ông ta lại đi cùng bà Wagner chứ không phải ai khác? 
Tôi biết, điều đó chỉ có thể mang ý nghĩa là: có chuyện rắc rối rồi đây.
“Gặp lại cậu sau nhé,” tôi nói với Jennifer, cô ấy tiếp tục đi dọc theo hành lang, hoàn toàn không biết chuyện đang diễn ra phía sau.
“Ơ,” cô ấy nói, ngoái nhìn tôi. “Ừ.”
Tôi quay ngoắt lại, chạy theo ông Morton, ông ta đang giữ cánh cửa phòng tư vấn làm bằng kính trong suốt cho bà Wagner đi vào.
“Lối này,” ông ta nói. “Tôi sẽ đi xem trong phòng hội nghị có ai không – ” 
“Thầy Morton,” tôi nói, chen ngang câu chuyện giữa họ từ phía sau.
Bà Wagner quay lại, chớp mắt nhìn tôi. “Ồ,” bà ấy nói. Thật ngạc nhiên, cho dù có gặp biết bao nhiêu người vào buổi tối hôm Will tổ chức tiệc, nhưng bà ấy có vẻ nhận ra tôi. “Xin chào, lại gặp cháu. E là cô quên mất tên cháu rồi.”
“Cháu là Ellie Harrison,” tôi nói nhanh. “Thưa thầy Morton, em có đôi lời muốn nói nhanh với thầy ở ngay hành lang này, được không ạ?”
“Không, cô Harrison,” ông Morton nói chắc nịch. “Tôi e là không được. Cô thấy đấy, tôi còn đang khá bận công chuyện với bà Wagner đây. Thưa bà Wagner, mời bà cứ vào trong ngồi, cô Klopper” – người tiếp khách của văn phòng tư vấn ngoan ngoãn đứng lên phía sau chiếc bàn – “sẽ mang cho bà tách café trong lúc chúng ta chờ con riêng của chồng bà đến.”

“Khoan đã.” Tôi nhìn ông Morton chằm chằm, phía sau lưng bà Wagner, ông ta đang làm cử chỉ ra hiệu đuổi tôi đi đi không được tế nhị cho lắm. “Thầy sẽ nói chuyện với Will và bà Wagner ư?”
“Đúng vậy, cô Harrison ạ, nếu cô không thấy phiền. Có vài điều quan trọng chúng tôi cần nói rõ với Will. Ngay lúc này đây cô không có tiết học nào à?”
Vài điều quan trọng cần nói rõ với Will ư? Không đời nào tôi lại bỏ qua. Tôi ngồi xuống một trong mấy cái sofa màu xanh bên ngoài văn phòng, cầm lên một cuốn Địa lý Quốc gia, và nói: “Thật ra, ngay bây giờ, em có cuộc hẹn với giáo viên tư vấn.”
Bà Klopper quay lại từ chỗ máy pha café, tay cầm hai cốc, nhìn tôi tò mò. “Tôi có lịch hẹn với em đâu,” bà ta nói. “Còn cô Enright thì đi ra ngoài rồi.”
“Em cần người chỉ dẫn,” tôi nói, cố làm ra vẻ phiền muộn. “Về một vấn đề riêng tư. Chuyện này gấp lắm.”
Nét mặt bà Klopper chuyển sang lo lắng. “Ừm, để xem tôi có tìm được người nói chuyện với em không.” Bà ta đưa hai cốc café cho ông Morton và nhanh chóng quay về chỗ bàn làm việc để xem có nhân viên tư vấn nào có đi làm để nói chuyện với tôi.
Trong khi bà ta đang nói chuyện điện thoại, ông Morton thì thào với tôi: “Nếu em không khiến tôi cảm thấy có tội thì sẽ không đến mức tôi phải làm thế này đâu. Điều ít ỏi nhất em có thể làm được là đừng khiến chuyện trở nên khó khăn hơn cho tất cả mọi người nữa.”
“Sao em lại khiến chuyện trở nên khó khăn hơn ọi người được cơ chứ?” tôi thì thào đáp lại.
Nhưng đúng lúc đó, Will cũng xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay cầm giấy phép, trông hơi ngạc nhiên.
“Có người muốn gặp em ạ?” anh ấy hỏi, giọng trở nên nhỏ dần khi thấy bà mẹ kế qua những bức tường kính của phòng hội nghị. “Jean ư? Thầy Morton? Chuyện này là thế nào vậy?”
“Không cần phải quá lo lắng đâu,” ông Morton nói, câu đó chắc phải là câu nói giảm nhẹ tình hình xứng đáng xếp hạng nhất của năm. “Em vào chứ? Tôi chỉ muốn làm rõ vài điều giữa em và… ừm… bà Wagner.”
Will chậm rãi đi qua chỗ ghế tôi ngồi, tiến về phía cửa phòng hội nghị đang mở. Cái nhướn mày của anh ấy dành cho tôi lúc đi qua nói rằng: Có chuyện gì thế?
Em không biết, tôi nói với anh ấy không thành tiếng đằng sau tờ tạp chí tôi giơ lên để che mặt mình khỏi tầm nhìn của ông Morton. Vì đúng là tôi không biết thật. Ít ra thì tôi không biết mẹ kế của Will thì có liên quan gì đến chuyện này.

Will cười toe với tôi, nụ cười kiểu hơi nửa miệng, rồi đi vào phòng. Ông Morton liếc về phía tôi ngồi cái nhìn cảnh cáo lần cuối, rồi đóng cửa lại. Ông ta còn chả thèm buông rèm trong phòng xuống, thế là tôi thấy ông ta kéo một cái ghế ra cho Will, rồi ông ta cũng ngồi xuống. Sau đó, hai tay gập lại để trên mặt bàn, ông Morton bắt đầu nói.
Tôi chẳng nghe được gì hết. Tôi chỉ thấy nét mặt bà Wagner (còn nét mặt Will thì không thấy, vì anh ấy ngồi quay lưng lại chỗ tôi mà). Bà ấy thay đổi từ chỗ lịch sự chăm chú sang thực sự bối rối, rồi lo lắng, trong vòng có hai phút.
Ông ta có thể nói cái quái gì với bà ấy được nhỉ?
“Ừm,” bà Klopper nói, khiến tôi hướng sự chú ý từ cảnh đang diễn ra đằng sau bức tường kính sang bà ta. “Em là Ellie phải không? Tôi e rằng ngay lúc này thì không có ai có thể ngồi nói chuyện được với em, nhưng cô Enright thì đang trên đường, mười lăm phút nữa sẽ về đến đây. Em có thể đợi được lâu thế chứ?”
“Vâng ạ,” tôi nói, cầm tờ tạp chí lên và giả vờ như chăm chú đọc lắm. Nhưng thực ra tôi đang cố đọc môi ông Morton xem ông ta nói gì. Sao tôi lại phải đi học những môn vô dụng như Sinh học và Tiếng Đức làm gì, trong khi đúng ra thì nên học đọc môi mới phải?
Tôi không cần phải đi học lớp đọc môi thì mới hiểu được điều diễn ra sau đó. Ấy là bà Wagner bất ngờ đưa tay lên che miệng trong cơn sốc vì cái điều gì đó mà ông Morton đã nói. Rồi bà ấy nhanh chóng oà khóc. Điều tiếp theo tôi biết là, bà ấy gật đầu, vươn một tay về phía Will.
Còn Will thì nhảy ra khỏi tầm tay người mẹ kế, đứng lên, lùi xa khỏi cái bàn. Tôi vẫn không thể trông thấy được gương mặt anh ấy, nhưng tôi thấy anh ấy lắc đầu.
Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ ông Morton vừa mới nói với Will rằng anh ấy là hiện thân của vua Arthur? Nhưng như thế không thể khiến Will nhảy dựng lên và lắc đầu được. Đúng ra thì nó phải khiến anh ấy bật cười chứ, vì điều đó thật là ngớ ngẩn hết sức. Ông Morton vừa mới nói gì với anh ấy khiến Will buồn bã thế kia, và bà mẹ kế thì phải khóc?
“Em không được phép đến đây!”
Giọng nói lo lắng của bà Klopper là điều duy nhất khiến tôi rời mắt khỏi cảnh diễn ra sau bức tường kính. Và chỉ vì tôi tưởng bà ta đang nói với tôi mà thôi.
Không phải như vậy. Bà ta đang nói với một tên con trai tiến vào văn phòng tư vấn mà tôi không nghe thấy tiếng hắn vào, hắn đang đứng đó, nhìn chằm chằm ba người ngồi trong phòng hội nghị như thể trong toà nhà này không còn ai khác nữa vậy.
“Marco,” tôi nói, nhảy dựng khỏi cái sofa.
Nhưng hắn không nghe thấy. Hắn đang thở nặng nhọc, chùm chìa khoá ôtô đung đưa trong tay trong khi hắn nhìn chằm chằm người mẹ và đứa em con dượng, cặp mắt hắn toát lên một vẻ gì đó mà tôi không ưa. Tôi không biết chính xác đó là gì. Nhưng tôi biết nó không hề tốt đẹp.

“Em biết mình không được đặt chân vào trường rồi mà, Marco,” bà Klopper nói bằng một giọng run rẩy vì sợ trong khi nhấc ống nghe chiếc điện thoại văn phòng lên và bắt đầu ấn số. “Sau chuyện xảy ra lần trước. Tôi đang gọi cảnh sát đấy. Giờ em nên đi đi thì hơn.”
Nhưng Marco không chịu đi. Thay vào đó, hắn bắt đầu tiến đến cánh cửa phòng hội nghị.
Tôi không biết điều gì đã xui khiến tôi làm như vậy. Thường ngày, tôi chả phải là đứa dũng cảm gan dạ gì cho lắm… có lẽ trừ việc liên quan đến rắn rít. Vào giây phút ấy, Marco chẳng có vẻ gì giống với rắn cả. Hay nói đúng hơn, hắn trông giống một con rắn, nhưng không phải loại gần chết đuối mà bạn tìm thấy chúng nằm cuộn trong bộ lọc bể bơi; trông hắn rất giống loại rắn còn sống nhăn đang cuộn lại dưới chân, sẵn sàng tấn công bạn bằng những cái răng nanh có độc.
Nhưng điều đó không ngăn được tôi đứng chắn ngang giữa Marco và cánh cửa phòng… đúng lúc ông Morton ngẩng lên, nhận ra sự có mặt của Marco.
“Marco,” tôi nói, thật lạ lùng, tôi cũng đang thở nặng nhọc y như hắn vậy. “Này. Anh thế nào?”
Hắn thậm chí không thèm nhìn tôi. Hắn đang nhìn xoáy vào Will. “Ellie. Đừng cản đường tôi.”
“Tôi không nghĩ là anh được phép đến đây,” tôi nói, ngoái lại đằng sau lo lắng. Bà Wagner nhìn thấy Marco qua làn nước mắt bèn cố gắng lau đi. Will thì trông chỉ sửng sốt. “Cô Klopper đã gọi cảnh sát rồi. Anh nên đi đi thì hơn.”
“Không,” hắn nói, vẫn dán mắt vào bà mẹ, “chừng nào tôi còn chưa biết bọn họ nói chuyện gì với nhau.”
“Tôi nghĩ dù họ có nói gì đi nữa thì cũng là chuyện riêng,” tôi nói. “Giữa Will và mẹ anh.”
“Vậy còn Morton?” Cuối cùng Marco cũng nhìn đến tôi. Khi hắn nhìn, một bên khoé miệng của hắn nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. “Lão ta thì có gì để nói với mẹ tôi chứ?”
“Dù là gì đi nữa,” tôi nói, thực tâm hi vọng đó không phải là chuyện mà tôi tin chắc rằng cả tôi và hắn đều đang nghĩ đến – chuyện ông Morton tin rằng Will là tái hiện thân của vua Arthur ấy mà, “thì rõ ràng cũng chẳng liên quan gì đến anh hết, thế nên – “
ràng cũng chẳng liên quan gì đến anh hết, thế nên – “
“Nếu cậu dám chạm vào cô bé đó, Marco Campbell,” bà Klopper nói the thé, “thì cậu sẽ phải hối hận. Cậu biết mình không được phép đến đây – “
Đúng lúc đó, Marco (rõ ràng là phát chán khi phải nghe như thế rồi) bèn giơ tay ra, gạt bay tôi sang một bên như thể tôi là một tấm rèm đang chắn ngang đường của hắn vậy.
Tôi ngã xuống chiếc sofa. Không đau đớn gì.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được bà Klopper hét lên một tiếng và chạy ù đến bên tôi. Nó cũng không ngăn được Will – chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc – khỏi kéo cánh cửa phòng ra, quát lên: “Marco! Anh nghĩ anh đang làm cái gì thế hả?”
“Buồn cười thật,” Marco lạnh lùng nói, “tao cũng đang định hỏi mày câu đó đây.”
Thế rồi hắn lách người vào phòng, đóng sầm cánh cửa kính lại sau lưng với một sức mạnh khiến cho cả căn phòng rung lên.
“Ôi trời,” bà Klopper kêu lên khi cố đỡ tôi ngồi dậy trên sofa. “Hắn có làm em bị đau không?”
“Em không sao ạ,” tôi nói nhanh. Tôi không thể nghe – chứ đừng nói gì đến nhìn – thấy chuyện gì đang diễn ra trong phòng hội nghị khi bà ta chắn bên cạnh tôi. Rướn người lên để có thể nhìn qua bờ vai rộng của bà Klopper, tôi thấy ông Morton đang cố gắng nói chuyện bình tĩnh với tên Marco đang rất cáu. Bà Wagner đã thôi khóc và cũng đang nói gì đó với Marco – một điều mà hắn có vẻ chẳng vui mừng gì khi nghe thấy. Hắn cứ nhìn Will, những cảm xúc của Will dường như trái ngược, nếu như nét mặt của anh ấy có thể cho thấy như vậy – nỗi tức giận; sự hoài nghi; và cả mất kiên nhẫn với cái điều Marco đã nói.
Một điều mà cả bà Klopper và tôi đều nghe thấy quá rõ, vì Marco gào ầm lên to đến mức bên ngoài những bức tường kính dày thế kia cũng nghe được: “Tôi không tin!”
Đúng lúc đó thì cảnh sát xông vào phòng tư vấn, và bà Klopper, vẫn còn đang che chắn bên cạnh tôi, bèn kêu lên, trỏ ngón tay run rẩy về phía Marco: “Hắn đấy! Hắn đã tấn công cô bé đáng thương này! Hắn đã vi phạm những quy định trong luật quản thúc khi dám đặt chân vào trường!”
Tôi kinh hoàng khi thấy một trong mấy ông cảnh sát rút gậy tuần đêm ra. Ông ta nói với người cảnh sát kia: “Tôi biết thằng này. Gọi đội hỗ trợ đi.”
Người ảnh sát kia bèn cầm lấy cái bộ đàm, trong khi người thứ nhất đặt tay lên cửa phòng hội nghị và kéo cửa mở ra.
Khi ông ta kéo cửa, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng Marco – hắn quay lưng lại chỗ chúng tôi, hoàn toàn không biết cảnh sát kéo vào – giọng hắn to, rõ ràng, đang gào lên: “Bà không phải là mẹ của nó! Nói với nó đi! Nói với nó rằng đó là chuyện dối trá đi!”
Đáp lại điều đó, bà Wagner thầm thì, hai tay túm chặt lấy ngực áo: “Mẹ không thể con ạ, vì đó là sự thật. Mẹ xin lỗi. Nhưng đó đúng là sự thật.”
Lúc đó, ông cảnh sát nói: “Tôi không thích chen ngang, nhưng chúng tôi nhận được lời báo – “
Ông ta không bao giờ nói được nốt câu đó. Bởi vì cuối cùng Marco cũng quay người lại và nhận ra rằng hắn gặp rắc rối rồi, hắn tung người một cú mà có thể khiến nàng vận động viên nhảy cao Stacy phải xanh mặt vì ghen tị, lao mình qua chiếc bàn hội nghị cho đến lúc hắn đứng lại trước khung cửa sổ duy nhất trong phòng…
… khung cửa sổ mà hắn nhấc một trong mấy chiếc ghế lên rồi đập tấm kính vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh. 
Rồi nhảy ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.