Bạn đang đọc Trường Trung Học Avalon: Chương 21
Chương 20
“Chết?” tôi trố mắt nhìn ông ta không tin.
“Ừm,” ông ta nói, vẻ mặt hơi bối rối, “đúng vậy.”
“Nhưng…” tôi dường như chỉ có thể ngồi đó mà lặp lại cái điều ông ta vừa mới nói. “Chết ư?”
“Tất nhiên là thế rồi.” Ông Morton có vẻ hơi cáu. “Em nghĩ còn xảy ra chuyện gì được nữa hả Elaine? Em nghĩ tại sao tôi lại ra đi? Em không cho rằng tôi muốn ở lại chứng kiến điều đó đấy chứ.”
“Nhưng…” tôi chỉ biết nhìn ông ta chằm chằm thêm một lúc. Ngày hôm nay tôi đã nghe nhiều chuyện điên rồ rồi. Nhưng điều này quả đúng là nhất quả đất. “Ý thầy muốn nói đến Will? Thầy nghĩ Will sẽ chết ư?”
“Cậu ta phải chết,” ông Morton nói, vẻ hối lỗi. “Để cho Mordred – hay trong trường hợp này là Marco – giành được quyền lực tối cao – “
“Thầy nghĩ Marco sẽ làm gì Will à?”
“Tôi không nghĩ, cô Harrison ạ,” ông Morton bình thản nói. “Mà tôi biết. Năm ngoái, chính Marco đã nói như thế với tôi trong lớp học, khi tôi cố gắng một cách ngu ngốc – nói thêm là chống lại lệnh từ hội – để nói phải trái với hắn ta. Cũng như em, tôi từng có một khoảng thời gian tin rằng không có ai là hoàn toàn xấu xa độc ác. Tôi tưởng nếu tôi chỉ cần đưa tay ra với hắn, thì hắn sẽ nắm lấy. Thực tế chứng tỏ tôi đã lầm – một sai lầm khá là đau đớn.”
“Khi đó Marco tấn công thầy,” tôi nói, cộng hai điều lại với nhau để được một điều điên rồ hơn nữa. “Và hắn bị tống cổ khỏi trường.”
“Chính xác,” ông Morton nói. “Giờ tôi hiểu, đó là một sai lầm chết người của chính tôi. Để cho Marco biết được sự tồn tại của Hội và vai trò tiền định của hắn trong vòng đời tiếp theo của Arthur, điều đó không khiến được hắn chống lại với quỷ dữ như tôi tưởng, mà lại là lý do để hắn đón nhận quỷ dữ. Đại loại như là: ‘Dù sao đó là số mệnh của em mà, vậy thì chống lại số mệnh để làm gì chứ?’”
Tôi chỉ biết chớp mắt nhìn ông ta. “Vậy là thầy nói với Marco rằng hắn là hiện thân tái sinh của Mordred?” Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra Marco đón nhận điều đó thế nào. Hẳn phải có một tràng cười nhạo báng cho xem.
Nhưng rõ ràng, còn có cả bạo lực nữa. Chống lại người truyền tin. Có lẽ cũng không phải là không công bằng.
“Tôi lấy làm xấu hổ khi phải thừa nhận,” ông Morton nói. “Cho dù lúc đó, tôi cũng không dám nói chắc là hắn ta tin tôi. Tuy nhiên, việc hắn nhận ra rằng em là Elaine vùng Astolat dường như lại cho thấy rằng hắn có vẻ chấp nhận tin điều đó.”
“Em không phải là Elaine vùng Astolat,” tôi giận dữ nói thật chậm rãi.
Ông Morton mỉm cười buồn. “Thật nực cười. Chính Marco cũng nói điều đó. Chỉ có điều, hắn khăng khăng mình không phải là Mordred.”
“Hắn không phải là Mordred,” tôi nói. Tôi tức điên lên thật rồi. Chuyện này đi quá xa. “Và lẽ ra thầy phải bị thu hồi chứng chỉ sư phạm vì dám đi nói với những học sinh dễ bị ảnh hưởng rằng họ là hiện thân của những nhân vật trong thần thoại!”
Ông Morton lắc lắc một ngón tay về phía tôi. “Elaine,” ông ta nói. “Giờ em hoàn toàn hiểu rõ rằng họ không phải là nhân vật thần thoại rồi.”
Tôi muốn quăng quật một thứ gì đó. Không thể tin nổi tôi lại còn đang nói về chuyện này cơ đấy.
“Được,” tôi nói. “Vậy họ có thật. Một lần. Vâng, Arthur thực sự có tồn tại. Và cứ cho rằng cái chuyện tái sinh đó thực sự có thể đi. Thầy đã cảnh báo Marco về điều đó. Vậy thầy đã nói với Will câu nào chưa?”
“Việc đó vô ích thôi, Elaine,” ông Morton buồn bã nói. “Như tôi đã nói, bây giờ đã quá muộn rồi. Trong quá khứ, những thành viên của Hội đã cố cảnh báo với Gấu về chuyện sắp xảy đến với ông ấy – cũng như tôi đã thất bại khi cố hướng Marco về với Ánh sáng – và chưa bao giờ có ích lợi gì hết, trong tất cả những lần tái sinh của ông ấy. Đa phần, ông ấy không tin chúng tôi. Và tất yếu là Bóng tối đã vùng dậy, đánh bại chúng tôi… đánh bại ông ấy.”
Tôi chớp mắt nhìn ông ta. “Vậy, nếu tất cả những chuyện này là thật, và điều mà thầy và cái hội của thầy tin tưởng đang thực sự xảy ra – Marco sẽ giết Will, thế mà thầy lại nghĩ là vô ích khi gọi điện cho Will, báo cho anh ta biết?”
“Quá muộn rồi, Elaine ạ,” ông Morton nói, lắc đầu. “Ông ấy đã để mất Guinevere. Ông ấy không còn muốn sống nữa – “
“Nhưng đó chính là điều mà sáng nay em đã cố nói với thầy,” tôi cố gắng kiên nhẫn để không hét lên. Không phải tôi tin vào bất kỳ điều gì trong cái mớ nhảm nhí đó đâu, dù chỉ một phút. Chỉ là để nói cho ra đầu ra đũa thôi… “Will không thấy buồn phiền gì về chuyện Jen bỏ anh ta để đến với Lance hết! Thật sự là như vậy. Anh ta nói với em rằng khi biết được, anh ta thấy nhẹ người thôi.”
Ông Morton mỉm cười nhìn tôi buồn bã.
“Nếu chúng ta có nói với cậu ta đi nữa, Elaine, thì em nghĩ liệu cậu ta có chịu tin không – cho dù có làm gì để bảo vệ cậu ta đi nữa, mà việc đó dù thế nào cũng chỉ vô ích? Em có nghĩ việc đó sẽ làm được một điều gì khác đi không? Em không biết chúng ta đang phải đối đầu với cái gì đâu. Trận chiến giữa Ánh sáng và Bóng tối của Arthur đã diễn ra từ hàng bao nhiêu thế kỷ rồi. Với sự trợ giúp của phe hắc ám, Mordred sẽ tìm được cách giết hại người em của hắn, cho dù chúng ta có làm – “
“Marco không muốn giết Will,” tôi kêu lên, vẫn không thể tin được mình vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện. “Tại sao Marco lại có thể muốn giết Will được cơ chứ?”
“Ngoài một thực tế rằng, là một kẻ hám danh lợi và ích kỷ, coi thường người khác, hắn đã rơi vào vòng cám dỗ của những thế lực đen tối?” ông Morton nhíu mày. “Nghĩ đi, Elaine.”
Tôi nghĩ đến Marco, những cái khuyên trên người hắn và thái độ ác ý. Chắc chắn hắn là một kẻ xấu tính, và lại còn làn da lạnh như băng đáng sợ nữa chứ.
Nhưng hắn là một kẻ giết người ư? Đúng là hắn đã cố giết ông Morton – nhưng do ông ta đã nói với hắn rằng hắn là hiện thân của một trong những nhân vật lịch sử bị căm ghét nhất trong mọi thời đại. Sao hắn lại muốn giết Will cơ chứ? Ý tôi là, hắn thậm chí còn tự nhận rằng kể từ khi về sống với Will và Tổng tư lệnh Wagner, cuộc sống của hắn cải thiện rõ ràng còn gì. Hắn còn có cả một con thuyền. Hay ít ra là, được lái một con thuyền. Ngày hôm đó hắn đã nói gì nhỉ?
Tôi đâu phải người may mắn. Người đó là Will cơ.
Có thể nào lại như thế không?
“Thầy nghĩ Marco sẽ giết Will,” tôi nói với ông Morton, “vì hắn ghen tị với Will? Và căm giận vì những gì bố Will đã làm với bố hắn? Có phải thế không?”
“Lần này ấy à?” ông Morton gật đầu. “Còn nhiều hơn cả những gì em có thể tưởng tượng được đấy, nhưng tôi nghĩ đó cũng là một phần nguyên nhân.”
“Cứ mỗi lần là lại khác nhau sao?” Đó là điểm khiến tôi khó tin rằng đây lại lạ những điều hoang tưởng như lúc đầu tôi cứ nghĩ. Thực sự mà nói, nếu xem xét một cách toàn diện thì câu chuyện này thật rõ ràng đâu ra đấy đến nỗi cũng có vẻ có lý.
“Mỗi lần lại khác nhau,” ông Morton nói. “Mordred ghét Arthur vì hắn muốn có ngai vàng. Hắn quay lưng lại với người dân của hắn, không hề quan tâm đến họ dù một mảy may, chỉ biết thoả mãn cho chính hắn thôi. Đó là lúc Bóng tối không chế hắn hoàn toàn, và khiến hắn trở thành một trong những – “
“Thôi đi!” tôi giơ hai tay lên che tai, bắt đầu cảm thấy quá sức chịu đựng. “Em không muốn nghe thêm điều gì về phe hắc ám nữa, được không? Điều em muốn biết là – nếu thầy tin chắc rằng chuyện sắp diễn ra như thế – thì làm sao thầy có thể chỉ biết trốn chạy, để cho Will bị sát hại được. Em hiểu là thầy sợ… sợ phe bóng tối.” Giờ thì tôi ăn nói cũng điên khùng như ông ta rồi, nhưng tôi mặc kệ. “Nhưng chẳng lẽ thầy thậm chí không biết đi gọi cảnh sát hay sao?”
“Rồi phải nói gì hả Elaine?” ông Morton mỉm cười rầu rĩ. “Nói rằng theo như một lời tiên tri cổ xưa, lời tiên tri đã trở thành sự thật biết bao lần, thì một ngày nào đó hắn ta sẽ giết người em con dượng, trút nỗi căm giận lên toàn thế giới ư? Tôi không thể làm thế được. Em biết là họ sẽ không nghe đâu mà.”
Đúng. Họ sẽ không nghe đâu. Thậm chí đến tôi còn chẳng muốn nghe nữa là. Bởi lẽ, chuyện này hoàn toàn điên rồ.
“Mà kể cả họ có nghe đi nữa,” ông Morton nói tiếp, “thì cảnh sát cũng không thể làm gì được. Súng lục hay gậy tuần đêm đấu lại với sự phẫn nộ của phe hắc ám cũng vô ích. Và tôi sẽ có tội khi khiến những con người vô tội đó phải mạo hiểm trong một cuộc chiến mà họ không bao giờ có hi vọng thắng được. Người ta tin rằng chỉ có những ai thân cận nhất với Arthur mới có thể chấm dứt sự thống trị của phe hắc ám – cho dù chưa có bằng chứng xác thực điều đó.”
“Vậy…” tôi gạt vài sợi tóc khỏi mắt. “Đó là ai? Lance? Hay Jennifer?”
“Chắc chắn,” ông ta nói. “Một trong hai người đó. Chỉ không phải là… em.”
Tôi lườm ông ta một cái. “Vì trong lịch sử, Elaine vùng Astolat chưa từng gặp vua Arthur chứ gì?”
“Tôi đã bảo tốt hơn hết em không nên biết rồi mà,” ông Morton nhắc tôi bằng một giọng buồn bã.
“Nếu em mà tin bất kỳ điều gì,” tôi nói với ông ta, “thì chắc chắn là em bị tâm thần rồi.”
Ông Morton nhìn tôi, sự lo lắng khiến nét mặt khắc khổ của ông ta dịu đi.
“Elaine,” ông ta nói nhẹ nhàng. “Về nhà đi. Bảo bố mẹ đưa em đến một nơi nào đó thật xa khỏi nơi này. Có lẽ trở về Minnesota cũng được. Sẽ tốt hơn cho em nếu em… nếu em chỉ cần trở về nhà.”
Có điều gì đó trong cái cách ông ta nói đến từ nhà khiến tôi không chịu nổi.
Nói đơn giản là tôi thua. Tôi đã phải chịu đựng tất cả những chuyện khác. Những thế lực hắc ám, những nỗi nguy hiểm khi cố gắng ngăn cản nó. Jennifer là lý do để Will tiếp tục sống. Thậm chí cả chuyện đi Tahiti.
Nhưng riêng điều này thì đơn giản là tôi không thể chấp nhận được.
“Nhà ư?” tôi hỏi lại. “Ông thì biết thế nào là nhà? Nhà không chỉ đơn giản là một nơi ở. Chính con người mới là người tạo dựng nên một mái nhà… những người ta quan tâm, những người quan tâm đến ta… hay những người sẽ quan tâm, nếu như ông không quay lưng bỏ mặc họ để đến Tahiti vì ông tin vào cái lời tiên tri vớ vẩn. Tôi không biết cái chuyện về Ánh sáng và Bóng tối đó có thật hay không, ông Morton ạ, nhưng có điều này tôi biết rõ: nếu ông và cái mà các người gọi là Hội đó thực sự về phe với Will, thì các người không thể chỉ biết bỏ mặc anh ta mà không thèm giúp đỡ. Anh ta sẽ không bao giờ làm thế với ông. Anh ta sẽ không bao giờ bảo: ‘Ôi, mọi chuyện lúc nào chả diễn ra thế này, thế nên chắc là tôi không nên cố thay đổi mọi thứ làm gì, vì tôi đã cố một lần rồi, và lần đó không có hiệu quả, và phe hắc ám luôn luôn chiến thắng.’”
Giọng tôi vỡ oà ra, nhưng tôi mặc. Tôi chỉ tiếp tục gào.
“Bởi vì chẳng phải điều đó ngay từ đầu đã khiến ông Arthur quý hoá của các người trở nên nổi tiếng đến thế sao? Ông ta là một nhà tư duy có tính sáng tạo, một người không chỉ biết làm mọi thứ theo cách người khác bảo vì họ luôn luôn làm theo cách đó. Nếu thực sự Will là Arthur – và tôi không nói đó là sự thật, bởi vì điều đó là một mớ nhảm nhí – thì liệu anh ta chỉ có ngồi một chỗ mà nói: ‘Ôi, tôi không thể thay đổi điều đó được đâu, vì trước đây chưa từng có ai làm được,’ và cứ để cho ông chết không? Không, anh ta sẽ không làm thế. Và ông biết gì không, ông Morton? Tôi cũng sẽ không làm thế.”
Không nói thêm một câu nào nữa, tôi quay người, bước ra khỏi căn hộ của Morton, đầu ngẩng cao, vai thẳng lên như thể tôi mới là một bà hoàng trong quá khứ chứ không phải Jennifer Gold.