Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 18: Lời Phán Quyết
Nhìn cảnh tàn sát được chiếu trên màn hình, cả đám trong phòng trợn tròn mắt kinh ngạc như không thể tin vào mắt mình. Một tên trong đám giọng run run, kích động nói: “Không thể nào? Đoạn video này chắc chắn đã qua chỉnh sửa!”.
Cho dù tỉ lệ đó có là 0,1% thì họ cũng thà tin vào chứ không muốn chấp nhận thứ họ đang được xem là sự thật.
Đại chủ tướng nhìn qua đám người đang tròn mắt sợ hãi trong phòng, giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Lúc nhận được đoạn video này ta đã cho người kiểm tra rất kĩ, không hề có dấu hiệu can thiệp của công nghệ chỉnh sửa nào. Những gì diễn ra trong đoạn video này hoàn toàn là thật!”
Nghe lời xác nhận của Đại chủ tướng, đám người trong phòng sợ hãi nhìn nhau. Còn Trần Lâm lúc này khuôn mặt đã trắng bệch, run rẩy, trong lòng hắn không ngừng nghi vấn: ‘Không thể nào? Mình cũng chỉ vừa mới nhận được đĩa DVD cách đây chưa đầy một tiếng, vậy mà tên này không những nhận được mà còn có thời gian đem đi kiểm tra kĩ càng đoạn video đó. Hắn ta chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện hắc bang, chắc chắn sẽ không lén điều tra mình! Vậy, rốt cuộc là ai? Là ai báo cho hắn?’.
Bất chợt, hắn cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm khiến hắn không kìm được rùng mình. Theo phản xạ quay đầu nhìn về phía chủ nhân của đôi mắt đó, hắn thấy Bạch Diệm đang nhìn hắn cười đầy ẩn ý.
Là hắn?
Đôi mắt Trần Lâm hiện lên đầy vẻ oán độc.
“Chủ tướng Trần, ông giải thích sao về việc này.”, tiếng nói nghiêm nghị của Đại chủ tướng vang lên khiến một mảnh xôn xao nghị luận trong phòng lập tức im bặt.
“Dạ, quân đội mà mọi người nhìn thấy trong đoạn video đúng là của thuộc hạ. Nhưng việc này cũng có nguyên nhân của nó. Hôm trước thuộc hạ mới nhận được hai thứ, mời mọi người xem trước.”.
Nói rồi hắn bật điện thoại lên truyền dữ liệu sang máy tính, một lúc sau trên màn hình máy chiếu hiển thị đoạn video khác. Chính là hai đoạn video Lang Ca gửi cho hắn.
Đợi mọi người xem xong, Trần Lâm tiếp tục nói : “Thuộc hạ nhận thấy cô gái này là một nhân vật rất nguy hiểm. Chưa kể đến việc cô ta muốn thâu tóm hắc bang để nhằm mục đích gì ? Vì vậy khi Lang Bang nhờ giúp đỡ, thuộc hạ đã đồng ý chi viện quân cho Lang Bang.”.
Dừng một chút, ông ta tiếp tục lên tiếng : “Thuộc hạ tính muốn lôi kéo cô ta về phía chúng ta. Như mọi người cũng thấy, bản lãnh cô ta rất cao. Nếu chúng ta có được cô gái này, chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh. Còn nếu như cô gái này không chịu theo, vậy thì nhân cơ hội này trừ khử kẻ nguy hiểm đó để tránh hậu hoạn sau này. Nhưng không ngờ, thuộc hạ vẫn đánh giá thấp bản lãnh của cô ta, vì vậy mới để sự việc như kia xảy ra. Việc thuộc hạ tự ý điều quân là có tội, thuộc hạ xin chấp nhận mọi hình phạt, nhưng xin Đại chủ tướng suy nghĩ đến sau này mà diệt trừ kẻ nguy hiểm tiềm ẩn này.”. Dù thế nào cũng phải diệt trừ Bích Giao Linh, chưa diệt trừ được một ngày, hắn ta liền không thể sống yên ngày đấy.
Nghe Trần Lâm nói, cả đám trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Bạch Diệm lên tiếng : “Đại chủ tướng, theo thuộc hạ thấy việc Chủ tướng Trần tự ý điều đội quân là đáng bị trách phạt. Còn về nguyên nhân Chủ tướng Trần đưa ra , thuộc hạ không đồng ý. Đây chỉ là cuộc tranh đấu trong hắc bang, chúng ta không nên nhúng tay vào.”.
Nghe vậy Trần Lâm lập tức lên tiếng : “Đại chủ tướng, con người này không thể không diệt. Mọi người xem cũng đã thấy cô ta nguy hiểm như thế nào rồi.”.
Bạch Diệm lập tức phản bác : “Nếu như cô ta gây hại cho chúng ta thì chúng ta không ngại mà trừ khử cô ta. Nhưng nếu chúng ta cứ như vậy mà khiêu chiến trước, không phải tự hạ thấp chúng ta nhưng dựa vào bản lãnh đó của cô ta, thuộc hạ tin chắc rằng dù chúng ta có tiêu diệt được cô ta thì cũng phải chịu tổn thất nặng nề, như vậy quả thật không đáng chút nào.”.
Nghe vậy Trần Lâm khinh thường nói : “Hừ, tôi không biết thì ra Chủ tướng Bạch lại là đồ nhát gan như vậy.”.
Bạch Diệm cũng không tức giận nói : “Tôi chỉ không muốn có trận chiến vô ích mà thôi.”.
Nhìn hai người tranh cãi, Đại chủ tướng chỉ ngồi đó, khuôn mặt từ đầu đến giờ cũng không hề thay đổi, giống như những việc đang diễn ra chẳng có liên quan gì tới hắn ta. Lúc này hắn mới nhàn nhạt mở miệng cắt đứt cuộc tranh luận của hai người : “Việc Chủ tướng Trần tự ý điều động quân đội hơn nữa còn để bị tiêu diệt toàn bộ, đó là tội lớn. Cái gì nên phạt cần phải phạt. Nể tình ông ta từ trước tới nay có nhiều cống hiến cho đất nước, lấy công bù tội, vì vậy cách chức Chủ tướng của ông ta. Mọi người ai có ý kiến gì không ?”.
Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Đáy mắt Bạch Diệm tuy có chút thất vọng nhưng cũng không che giấu được vẻ hả hê. Trần Lâm thì sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến việc Bích Giao Linh không biết có đến trả thù hắn ta hay không, trong lòng sợ hãi không thôi : “Quyết định của Đại chủ tướng, thuộc hạ không có ý kiến. Nhưng xin Đại chủ tướng hãy tiêu diệt cô ta để tránh hậu hoạn sau này.”.
Đáy mắt Đại chủ tướng xẹt qua một tia băng lãnh không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh biến mất khiến người nhìn có cảm giác như đó chỉ là ảo giác, trầm giọng nói : “Việc đó ta tự có chủ trương, ông không cần nói nhiều nữa. Tan họp.”.
Tất cả mọi người đều lần lượt ra ngoài, Trần Lâm vẫn cố gắng nán lại nói : “Đại chủ tướng–”. Nhưng nhìn ánh mắt không kiên nhẫn của Đại chủ tướng, ông ta bất giác nuốt lại lời muốn nói, không tình nguyện đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đại chủ tướng, hắn ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia phát ra tín hiệu báo kết nối. Giọng Đại chủ tướng trở nên cung kính nói : “Chủ nhân ! Việc người giao thuộc hạ đã làm xong !”.
Bên trong điện thoại vang lên thanh âm kiều mị của một cô gái trẻ : “Tốt ! Giải quyết lão ta đi!”.
“Dạ !”.