Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu)

Chương 17: Tin Tức Chấn Động (2)


Đọc truyện Trường Sinh Bất Tử (Vạn Kiếp Yêu) – Chương 17: Tin Tức Chấn Động (2)

Tên thuộc hạ nghiêm chào rồi bước ra ngoài. Lúc ra đến cửa, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười trào phúng, rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, giống như nụ cười kia chưa hề tồn tại vậy.
Đợi tên thuộc hạ đi ra ngoài xong, Trần Lâm mới cầm chiếc DVD lên, cho vào ổ đĩa vi tính xem. Càng xem, mắt hắn càng trừng to, đáy mắt không thể che giấu sự sợ hãi. Mặc dù hắn chiến đấu trong mưa bom bão đạn nhiều năm, nhưng cuộc chiến tàn khốc như này vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Lấy một mình đánh mấy ngàn người, không những không bị thương, ngược lại đem toàn bộ giết sạch? Loại chuyện như này cũng có thể tồn tại sao? Nếu như nghe người khác kể, chắc chắn hắn sẽ cười và nói : “Thật là chuyện hoang đường.”. Nhưng hiện giờ được xem tận mắt, hắn không thể không sợ hãi, rùng mình.
Ác quỷ ! Cô ta thật đúng là ác quỷ!
Lúc trước khi xem hai đoạn video kia, hắn cũng chỉ thoáng kinh ngạc thôi, lấy một chọi mấy trăm cũng không phải là việc không thể, nhưng giờ xem đoạn video này, hắn đã triệt để sợ hãi. Chưa nói đến việc một mình đánh mấy ngàn người, chỉ riêng các chiêu thức kia thôi cũng đã khiến hắn sợ mất mật. Nghĩ tới việc hắn cũng tham gia vào việc này, trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận, thầm chửi một tiếng : “Mẹ kiếp, đều tại tên đáng chết kia kéo ta vào.”.
Hắn không biết liệu Bích Giao Linh có đến tính sổ hắn vì việc này hay không. Được xem bản lãnh của Bích Giao Linh, hắn không nắm chắc liệu quân đội trong tay hắn có tiêu diệt được cô gái đó không nữa. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác nguy cơ.

Đương lúc suy nghĩ, chuông điện thoại bàn chợt reo khiến hắn giật mình. Trong lòng buồn bực, hắn nhấc điện thoại lên giọng có chút tức giận : “Alo.”.
“Sao thế lão Lâm, có chuyện gì bực mình à?”, bên trong điện thoại vang lên giọng nói trào phúng của một người đàn ông.
Nghe giọng nói này, ánh mắt Trần Lâm tràn đầy chán ghét, hừ lạnh nói : “Còn tưởng ai, thì ra là chủ tướng Bạch. Ông gọi tôi có chuyện gì?”.
“Haha, gì mà khó chịu với tôi thế. Tôi gọi là để chuyển lời của cấp trên, có cuộc họp gấp, yêu cầu ông ba mươi phút sau có mặt.”.
Nghe vậy Trần Lâm không khỏi có chút kinh ngạc : “Hửm ? Chuyện gì mà họp gấp vậy?”.
“Haha, ông cứ đến rồi biết, tôi chỉ chuyển lời của cấp trên thôi.”.
Bạch Diệm nói xong liền cúp máy. Trần Lâm bực mình không thôi, trong lòng hừ lạnh : ‘hừ, lão hồ ly này ngày thường luôn đối địch với mình, hôm nay lại thân thiện như vậy, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.’.

Ba mươi phút sau, tại khu căn cứ quân sự, bên trong phòng họp cao cấp có chín người mặc quân phục nghiêm trang, sắc mặt không chút cảm xúc ngồi. Ngồi ở vị trí đầu là một người đàn ông khoảng 38 tuổi, cũng là người trẻ tuổi nhất trong đám người trong phòng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh như dao, khí thế sắc bén. Trẻ tuổi như vậy mà có thể ngồi vào vị trí đó, cũng có thể nói lên bản lãnh hơn người của hắn.
Hai bên chiếc bàn dài, mỗi bên có bốn người ngồi, họ đều mặc quần áo quân phục giống nhau, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt đều tập trung trên người ngồi ở vị trí đầu.
Không cần đợi lâu, giọng nói nghiêm nghị vang lên : “Hôm nay ta gọi mọi người họp gấp như vậy là có chuyện quan trọng cần thông báo. Mặc dù chúng ta cùng hắc bang nước sông không phạm nước giếng, nhưng ta vừa nhận được mật báo nói Lang Bang – một trong ba bang đứng đầu của hắc bang đã bị tiêu diệt.”.
Trong phòng một mảnh xôn xao, những người ngồi gần nhau thì quay sang ghé tai nhau to nhỏ nghị luận.
Trần Lâm nghe vậy , trán không khỏi toát mồ hôi lạnh, đầu cúi xuống che giấu sự sợ hãi trong ánh mắt. Việc hắn tự ý điều động người giúp hắc bang, hơn nữa còn bị diệt toàn bộ, nếu bị phát hiện, bị cắt chức thôi đã là may mắn lắm rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn một chút hi vọng nghĩ, vì chính phủ không muốn xen vào các cuộc chiến của hắc bang nên ít khi quan tâm tới, vụ việc lần này ngoài hắn cùng những người thân cận ra không ai biết. Hơn nữa, hắn cũng đã cho người dọn dẹp hết đám quân lính bị chết kia, khẳng định sẽ không ai phát hiện ra. Nghĩ như vậy trong lòng hắn cũng an tâm đi rất nhiều, thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt trào phúng của người đối diện đang nhìn hắn. Nhìn thấy vẻ tươi cười đó, hắn liền có dự cảm không lành, trong lòng tự hỏi : “Tên Bạch Diệm này hắn cười như vậy là có ý gì chứ?”.
Một tên trong đám lên tiếng nói : “Đại chủ tướng, chuyện này không đến mức phải họp gấp như vậy chứ ? Trước nay chúng ta đều không quan tâm những chuyện tranh đấu trong hắc bang, việc một bang bị tiêu diệt hay không, với chúng ta mà nói cũng không phải là việc gì quan trọng.”.

Đại chủ tướng mắt lạnh đảo quanh đám người, giọng nghiêm nghị vang lên : “Đúng là chuyện này với chúng ta không có gì đáng phải quan tâm, nhưng theo mật báo ta nhận được, việc này có liên quan đến cả người của ta, mọi người xem cái này sẽ rõ.”.
Nói rồi hắn cầm điều khiển máy chiếu bật lên, trên màn hình xuất hiện cảnh một hòn đảo, trên đó tập hợp mấy ngàn người. Mặc dù chính phủ không quan tâm đến chuyện hắc bang, nhưng hòn đảo này cũng không xa lạ gì với họ. Nhìn đám người mặc quân phục, tay cầm vũ khí nghiêm trang đứng trên đó cùng với đám người của hắc bang, ánh mắt mọi người đều lộ ra ngạc nhiên khó hiểu.
Trần Lâm nhìn đoạn video được chiếu trên màn hình mà không kìm được run rẩy, đôi mắt trừng to tràn đầy sợ hãi. Lúc nãy trong lòng hắn còn nuôi một chút hi vọng việc này chưa bị phát hiện, nhưng giờ đây tia hi vọng đó đã hoàn toàn sụp đổ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.