Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 55: Giữ lại
Chờ một đợt sóng cuối cùng rút đi, dần dần lộ ra thân thể đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Mái tóc cả hai hơi rối loạn, dính vài sợi trên gò má, ánh mắt mê loạn, thân thể đã nóng đến mức ửng hồng.
Thanh Nhược cúi đầu thở hổn hển, ngực phập phồng, tim đập thình thịch đánh vào lồng ngực.
Trong nháy mắt đó, nàng tựa như từ trên mây rớt xuống, bên tai tiếng ông ông đã yếu dần, cả người mới hiện lên mệt mỏi bủn rủn.
Cẩm Nhan vẫn nằm trên người Thanh Nhược, khóe môi mỉm cười hài lòng, cứ như vậy mà nhìn Thanh Nhược không chớp mắt.
Thanh Nhược vẫn chưa hồi phục tâm tình, bị Cẩm Nhan im lặng nhìn chằm chằm khiến nàng càng lúc càng cảm thấy ngượng ngùng, rất muốn đem mặt vùi vào ngực Cẩm Nhan, nhưng kiêng kỵ đến tình cảnh cả hai lúc này, hiển nhiên vẫn là thôi, chỉ có thể xấu hổ nghiêng mặt sang một bên, không nhìn tới nàng nữa.
Đền tận bây giờ nàng vẫn còn không dám tin tưởng, nàng rốt cuộc điên rồi hay sao mà làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt! Chỉ hơi ngẫm lại thôi sẽ phải mắc cỡ chết người.
Thanh Nhược không dám nhìn Cẩm Nhan, nhưng Cẩm Nhan lại không thuận theo Thanh Nhược. Lòng bàn tay dán lên mặt Thanh Nhược, ngón cái lại xẹt qua đôi môi đã bị mình hôn đến sưng đỏ.
Đôi môi nhạy cảm của Thanh Nhược vừa bị Cẩm Nhan chạm vào, cả người đều giật bắn lên, ngay cả thốt lên lời nói cũng run rẩy: “đừng nghịch nữa.”
Cẩm Nhan nghe vậy bỗng nhiên khẽ bật cười, vui vẻ cúi đầu cắn cắn môi Thanh Nhược.
Thanh Nhược hiển nhiên cũng bị giọng nói run rẩy của mình làm cho xấu hổ đến mức hận không thể che mặt lại mới phải, trên môi rồi lại bỗng nhiên xẹt qua mùi thơm quen thuộc, đáy lòng cũng theo đó chảy qua một dòng nước ấm, ngẩng đầu nhìn về nét mặt vui thích của Cẩm Nhan.
Khuôn mặt Cẩm Nhan không còn nhàn nhạt như thường ngày, trái lại lộ ra đầy mị hoặc, liên đới tròng mắt nhạt màu kia cũng nồng đậm đến không thể tan ra. Cơ thể trắng trẻo lần đầu tiên hoàn toàn hiện ra trước mặt Thanh Nhược, cùng đường cong kia dán lên người mình, hoàn mỹ tựa như trời cao điêu khắc mà thành.
Cẩm Nhan như vậy, bỗng nhiên khiến cho Thanh Nhược cảm thấy có chút không được tự tin.
Cẩm Nhan hiển nhiên cảm nhận được tâm tình biến hóa của Thanh Nhược, hỏi: “sao vậy?”
Thanh Nhược nghiêm túc nhìn Cẩm Nhan, chần chờ một hồi, vẫn là nói ra: “ngươi quý vi công chúa, chúng ta như vậy, như vậy là không tốt lắm phải không?”
Cẩm Nhan nhẹ nhàng gật chóp mũi Thanh Nhược một cái, cười nói: “đúng vậy, là không tốt lắm. Vậy ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
“không, không muốn.” Thanh Nhược cau mũi, lắc đầu nói. Dừng một chút, lại nói, “nhưng mà, dù sao ta vẫn luôn sợ. Ta vừa không được thông minh như ngươi, cũng không đẹp như ngươi……” nói đến sau đó, giọng nói từ từ nhỏ dần, đã không còn nghe được nữa.
“đứa ngốc.” Cẩm Nhan cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán, rồi đến mũi của Thanh Nhược, nói: “vì sao ta lại muốn chọn một người thông minh lại xinh đẹp hơn mình? Nhược nhi rất tốt, ai cũng không sánh được.” nói xong, trán chạm trán Thanh Nhược, hô hấp lướt qua môi Thanh Nhược, lẩm bẩm nói: “ngươi sẽ không biết được, ta yêu thích ngươi nhiều như thế nào.”
Đúng vậy. Ngươi không biết. Trước đây rất lâu, ta đã yêu thích ngươi, lâu đến càng ngày càng sâu, sâu đến mức cuối cùng ta không nhịn được đem ngươi điều đến bên cạnh mình. Mặc dù ta biết, hậu quả của những việc này chính là mở đầu cho con đường đầy chông gai, mà ngươi cũng sẽ mất đi cuộc sống bình yên vốn có. Nhưng là ta yêu ngươi.
Nếu như có thể, ta nguyện ý cho ngươi một đời bình an vui vẻ.
Cả người Thanh Nhược dường như muốn hòa tan trong giọng nói trầm ấm kia.
“Nhược nhi.” Cẩm Nhan nhẹ nhàng kêu Thanh Nhược một tiếng, nói: “đáp ứng ta, đừng rời bỏ ta, có được hay không?”
Thanh Nhược thật thấp ừ một tiếng.
Cẩm Nhan nhìn thấy bộ dáng ngoan thuận của Thanh Nhược, nhất thời không nhịn được, lại cúi đầu hôn lên Thanh Nhược.
Thanh Nhược đã rất mệt mỏi, ô ô kháng nghị, âm thanh đứt quãng truyền ra: “không muốn, mệt lắm.”
Tiếng cười hai người xuyên qua ánh nắng, véo von truyền đi khắp nơi.
Khi cả hai thức dậy đã là sau giờ ngọ. Ngoài cửa, thị nữ đã đến thúc giục dùng bữa.
Thời khắc Thanh Nhược bước xuống giường, cảm giác khó chịu vẫn là xâm nhập đến thân thể nàng, khiến nàng không nhịn được đỏ mặt trợn mắt nhìn Cẩm Nhan một cái.
Đợi đến khi hai người đến tiền thính dùng bữa, Hoa Dao và mọi người đã ngồi chờ từ lâu.
Thanh Nhược nhất thời không ngờ tới có nhiều người như vậy đang chờ, trong lòng thoáng qua hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy khó xử.
“sao đến trễ như thế, phải tới đây phạt một chén rượu.” Hoa Dao thấy hai người đến, cất tiếng chào hỏi.
“Nên như vậy.” Cẩm Nhan cũng không tức giận, từ Hoa Dao đưa rượu đến liền ngửa đầu uống cạn, sau đó mới ngồi xuống.
Tuy Thanh Nhược không uống rượu, nhưng cũng không tiện làm mọi người mất hứng, huống chi cũng chỉ một chén, nên cũng uống.
Khi rượu dịch cay nồng rót vào yết hầu, Thanh Nhược vẫn bị sặc một chút.
Đúng lúc Lăng Kỳ Hâm ngồi bên cạnh Thanh Nhược, thấy vậy liền vội vàng đứng lên vỗ lưng Thanh Nhược.
Thanh Nhược khoát khoát tay, ý bảo không sao.
Đột nhiên, Lăng Kỳ Hâm nghi hoặc mở lời: “Thanh Nhược, sao trên cổ ngươi có vết hồng hồng, bị con gì cắn sao?”
Thanh Nhược vốn đã ngừng ho nghe vậy đột nhiên lại bị sặc đến ho tiếp, mặt cũng phồng thành màu đỏ.
Mặc Vũ ngồi bên cạnh Lăng Kỳ Hâm, nghe vậy cả kinh, vội vàng đi qua kéo cánh tay của nàng, kéo nàng ngồi về chỗ cũ, ánh mắt cũng bất giác liếc qua chiếc cổ trắng nõn của Thanh Nhược.
Tất cả mọi người cũng giống như Mặc Vũ, hiểu ý liếc qua một cái, sau đó làm bộ như cái gì cũng không biết. Chỉ có Lăng Kỳ Hâm nhỏ tuổi nhất nên không hiểu, vẫn tò mò hỏi Mặc Vũ: “vừa rồi ngươi kéo ta làm chi?”
Mặc Vũ cũng bất đắc dĩ, không nhịn được ho một tiếng, mới nói: “không có gì, dùng bữa thôi, đều nguội hết rồi.” nói xong gắp thức ăn bỏ vào chén Lăng Kỳ Hâm. Lăng Kỳ Hâm cũng không hỏi nữa, vui vẻ gắp lại một miếng.
Bên kia, Thanh Nhược thì lại bắt đầu đỏ mặt cúi đầu bái cơm, chỉ muốn ăn xong cho nhanh để rời đi.
“ăn chậm một chút.” Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược dường như rất xấu hổ, không nhịn được vỗ vỗ lưng của nàng, nhắc nhở. Đồng thời nhàn nhạt nhìn bốn phía một vòng. Mọi người hiểu ý, cũng không dám nói nhiều, xem như cái gì cũng chưa từng phát sinh, tán gẫu đến những chuyện khác.
“công chúa, chuyện cũng đã kết thúc, khi nào chúng ta hồi cung?” Bạch Phong hỏi.
Cẩm Nhan nói ra dự định của mình.
“vậy ngày mai ta sẽ bắt đầu sắp xếp việc hồi cung trước. Để Mặc Vũ bảo vệ người xuất hành.” Bạch Phong ngẫm nghĩ, nói.
“cũng tốt.” Cẩm Nhan gật đầu đáp ứng.
Một bên Lăng Kỳ Hâm bỗng nhiên chen vào, chuyển sang nói với Mặc Vũ: “vậy là ngươi phải về cung sao?”
“Ừm.” Mặc Vũ gật gật đầu.
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, thần sắc trên mặt nhất thời trở nên ảm đạm.
Mặc Vũ cũng không biết nên nói gì để an ủi nàng. Tuy bản thân cũng luyến tiếc, nhưng dù sao cũng là thị nữ của công chúa, trách nhiệm trọng đại, không thể tùy hứng.
Ngược lại, Bạch Phong ở bên cạnh nhìn thấy, mở miệng an ủi Lăng Kỳ Hâm: “đừng buồn. Lăng gia làm ăn thịnh vượng, suy đoán không bao lâu sẽ phát triển đến Trường An. Dù sao ở kinh thành có rất nhiều gia đình giàu sang, thuận lợi cho gia tộc làm ăn phát triển. Đến lúc đó tiểu Hâm nhớ đến chơi mới phải.”
Lăng Kỳ Hâm nghe vậy, suy nghĩ một chút cảm thấy có đạo lý, lúc này trên mặt mới hơi vui vẻ lại.
Cẩm Nhan nhìn về Ninh Ảnh Chi, mở miệng hỏi: “Ảnh Chi cô nương, đề nghị mà ta nói, ngươi suy nghĩ thế nào?”
Ninh Ảnh Chi dừng tay, nhìn Cẩm Nhan một cái, ánh mắt lại chuyển đến trên mặt Hoa Dao đang ngồi bên cạnh Cẩm Nhan, vẻ mặt hiếm thấy xuất hiện một chút do dự.
Cẩm Nhan thấy thế liền hiểu rõ, chỉ nói: “chưa nghĩ ra cũng không sao, cũng còn mấy ngày, chờ trên đường rồi nói cho ta biết vậy.”
Lúc này Ninh Ảnh Chi mới gật đầu một cái.
Một bên Hoa Dao lại trầm mặc khác thường, như có điều suy nghĩ.
Một bữa cơm náo náo nhiệt nhiệt cuối cùng cũng ăn xong. Cẩm Nhan sợ Thanh Nhược mệt mỏi, cùng nàng trở về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại du ngoạn. Bạch Phong thì bắt đầu chuẩn bị việc hồi cung. Lăng Kỳ Hâm quấn Mặc Vũ cả buổi chiều đòi phải ra ngoài chơi, mấy ngày gần đây nàng luôn cảm thấy ngột ngạt trong biệt viện ở Bạch phủ, buồn chán đến mức cỏ cũng sắp mọc dài rồi. Bởi vì ly biệt sắp đến, Mặc Vũ cũng không cự tuyệt Lăng Kỳ Hâm. Mà Hoa Dao, tất nhiên là rời khỏi cùng Ninh Ảnh Chi.
Khi Ninh Ảnh Chi được phái đi ám sát Trường Phượng công chúa thì nàng đã có tính toán.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Ninh phủ, cũng không biết từ khi nào, Ninh Ngải Anh đã bắt đầu có thói quen quất roi nàng. Chỉ cần nàng làm việc không vừa lòng, hoặc chỉ là phản ứng trầm mặc chọc giận Ninh Ngải Anh, liền không tránh được nỗi khổ bị quất roi.
Không biết bao nhiêu lần, từng roi từng roi vang dội trong căn phòng trống trải. Nàng tựa như chết lặng mà thẳng tắp thân thể không nhúc nhích.
Nhưng trong lòng nàng có lẽ là hận. Nếu không nàng sẽ không nghĩ đến muốn hợp tác cùng Trường Phượng công chúa. Ninh Ngải Anh nói chuyện hay làm việc cũng không kiêng kị nàng, cho nên ngay từ đầu nàng cũng biết Trường Phượng công chúa đến là vì Ninh phủ. Khi đó nàng liền nghĩ, cơ hội của nàng có lẽ đã đến rồi.
Trường Phượng công chúa rất nổi danh bên ngoài, lúc ấy ám sát trong rừng, đối phương lại hiếm thấy trấn tĩnh, thậm chí tâm tư kín đáo, nhìn thấy được suy nghĩ của nàng. Vì vậy mới có giao dịch sau này.
Ta tha cho ngươi, giúp ngươi, chỉ nguyện có thể thoát khỏi Ninh phủ, không bị quản chế nữa, từ nay một đời nhàn vân dã hạc.
[Nhàn vân dã hạc: Mây thảnh thơi nhàn rỗi, Hạc hoang dã tự do]
Nhưng khi Ninh phủ cuối cùng cũng sụp đổ trước mặt, Ninh Ngải Anh nhìn nàng lặng lẽ đứng bên cạnh Cẩm Nhan, bỗng nhiên bật cười.
Cười đến máu văng khắp nơi, nhiễm đỏ vạt áo.
Trong nụ cười kia, phần nhiều là tuyệt vọng cùng phẫn hận, châm chọc cùng thất vọng.
Một khắc kia, mặc dù tâm đã sớm cứng rắn như đá, vẫn là không nhịn được đau đớn.
Sau đó, Cẩm Nhan đến tìm nàng. Hai nàng có một cuộc đối thoại ngắn gọn. Cẩm Nhan muốn nàng cùng hồi cung với các nàng.
Nàng bản ý đã quyết, nhưng khi Cẩm Nhan nói đến Hoa Dao, nàng cuối cùng lại chần chừ.
“ngươi thật sự cam lòng rời đi Hoa Dao, để cho nàng khổ sở?” Cẩm Nhan nói như thế.
Ninh Ảnh Chi nhất thời trở nên trầm mặc.
Nàng cũng không biết nữ tử minh diễm như hoa đó đối với mình mà nói có ý nghĩa gì.
Nhưng mà Hoàng cung, bất quá là một nhà tù khác thôi. Thậm chí so Ninh phủ còn sâu hơn.
Cẩm Nhan dường như nhìn thấu tâm tư của Ninh Ảnh Chi, nói: “thiên hạ nơi nào lại không phải là nơi giam cầm người. Tuy Hoàng cung rất sâu, nhưng có một người làm bạn, chẳng phải tốt hơn sao?”
Ninh Ảnh Chi nhất thời có chút hoảng hốt. Bên tai dường như lại vang lên giọng nói của nữ tử kia, nàng nói: “ta mong muốn ngươi vui vẻ đến dường nào, Ảnh Chi.”
“cho ta thời gian suy nghĩ.” Cuối cùng, Ninh Ảnh Chi nói.
Một khắc kia, Cẩm Nhan biết, Ninh Ảnh Chi dao động. Mà nàng có thể giúp Hoa Dao, cũng chỉ đến đây thôi.
Mặt trời lặn ở phía tây, trời tối rất chậm.
Hoa Dao cùng Ninh Ảnh Chi lại trở về phòng từ rất sớm, trở về căn phòng của Ninh Ảnh Chi.
Khi Hoa Dao muốn theo Ninh Ảnh Chi bước vào phòng, Ninh Ảnh Chi quay đầu lại, chận cửa, sắc mặt bình tĩnh nói: “Hoa cô nương mời trở về phòng thôi.”
Hoa Dao tất nhiên không thuận theo, chuyện của Ninh phủ khó khăn lắm mới kết thúc, bản thân lại đang rảnh rỗi, làm sao có thể thật sớm trở về phòng ngây người?
Vì vậy, Hoa Dao uốn người một cái, dựa vào trong ngực Ninh Ảnh Chi: “ta muốn trở về phòng của ngươi.”
Ninh Ảnh Chi bị Hoa Dao rèn luyện đến mức không thèm đếm xỉa đến nàng, cự tuyệt nói: “ta muốn nghỉ ngơi.”
Hoa Dao cũng đã quen dây dưa với Ninh Ảnh Chi, nở nụ cười sáng lạn, sau đó kéo hông của Ninh Ảnh Chi, ở bên tai nàng thổi khí như lan: “chúng ta có thể nghỉ ngơi cùng nhau.”
“không muốn.” Ninh Ảnh Chi dứt khoát nói.
Hoa Dao cũng không quá để ý, nhìn gương mặt lãnh đạm của Ninh Ảnh Chi, càng lúc càng cảm thấy yêu thích, không nhịn được hôn lên cằm nàng một cái, tự mình nói: “Ảnh Chi thật không hiểu phong tình.” trên mặt cũng không oán giận, trái lại cười đến mặt đầy gió xuân.
Ninh Ảnh Chi mím môi không nói lời nào.
“nếu ngươi không cho ta vào, vậy thì ở ngoài phòng thôi.”
Ninh Ảnh Chi còn chưa phản ứng kịp ý nghĩa trong câu nói đó, môi của Hoa Dao đã rơi xuống.
Mùi hoa ngào ngạt trong phút chốc đã đem bản thân bao vây tầng tầng lớp lớp, không thể trốn thoát.
Đầu Ninh Ảnh Chi ngưỡng về phía sau, muốn tránh ra. Hoa Dao lại một tay chống khung cửa, một tay ôm hông của Ninh Ảnh Chi, nghiêng về phía trước.
Môi lưỡi quấn quýt cuồng nhiệt cuốn lấy Ninh Ảnh Chi.
Chân Ninh Ảnh Chi mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau, rót vào trong phòng, lại bị buộc phải lùi lại mấy bước, sau lưng liền chạm đến cạnh bàn.
Sóng nhiệt ùn ùn dâng lên.
Hoa Dao đè thật chặt Ninh Ảnh Chi lên bàn, tất cả tình cảm tựa như tia lửa rực rỡ, bùng cháy trong thân thể.
Trong phút chốc, Ninh Ảnh Chi có cảm giác hít thở không thông.
Chờ phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng lăn một vòng dọc theo cạnh bàn, lúc này mới thoát ra được.
Hoa Dao cười nhìn Ninh Ảnh Chi, cũng không quên liếm liếm môi. Khắp toàn thân tràn ngập hai chữ mị hoặc.
Ninh Ảnh Chi thở hổn hển, lúc này mới đứng thẳng lên. Nhưng bởi vì động tác vừa rồi, bên hông vẫn đau nhức âm ỉ. Mặc dù đau đớn này đối với Ninh Ảnh Chi mà nói, nếu đặt ở thời điểm khác hầu như có thể xem nhẹ. Nhưng tình cảnh vừa rồi quá mức kịch liệt, nhất thời cũng không thể tản đi.
Hoa Dao thản nhiên đi qua đóng cửa, lúc này mới xoay người lại, nét mặt bi thương: “ngươi lúc nào cũng lạnh lùng như thế, Ảnh Chi.”
Ninh Ảnh Chi không biết nên nói như thế nào. Nàng không quen trách cứ, cho nên không cách nào trách cứ hành động vừa rồi của Hoa Dao, đây cũng là nhược điểm mà nàng bị Hoa Dao gắt gao bắt được.
Hoa Dao từng bước từng bước đi đến Ninh Ảnh Chi.
“ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ninh Ảnh Chi khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, giọng nói lại mang chút bất đắc dĩ khó có thể nhận ra.
“đi với ta.” Hoa Dao trả lời.
Ninh Ảnh Chi nghe vậy trầm mặc lại, mới nói “ta không muốn lại vào một nhà tù khác.”
Hoa Dao dừng bước trước mặt Ninh Ảnh Chi, thu lại đùa giỡn, nói: “cho dù là rời khỏi ta?”
Ninh Ảnh Chi lại trở nên trầm mặc.
Hoa Dao đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Ảnh Chi: “ở cùng với ta, không tốt sao?”
Ninh Ảnh Chi không thấy được vẻ mặt của Hoa Dao, dừng một chút, chỉ nói:
“ngươi sẽ quên ta.”
“ta không muốn rời khỏi ngươi, Ảnh Chi. Ta yêu ngươi.” Hoa Dao nói.
“ta không biết yêu.” Ninh Ảnh Chi suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
“không sao.” Hoa Dao ngẩng đầu lên lần nữa nhìn về Ninh Ảnh Chi, “ta dạy ngươi có được không?”
Ninh Ảnh Chi bỗng có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Dao.
“hãy đi cùng ta. Để ta yêu ngươi.” giọng nói của Hoa Dao kiên định mà cố chấp. Đưa tay nhẹ nhàng vén qua sợi tóc rũ xuống bên trái của Ninh Ảnh Chi, ngón tay vuốt lên vết sẹo kia. Vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy.
Ninh Ảnh Chi hơi hoảng hốt khi nhìn thấy Hoa Dao như vậy.
Chưa một ai nói với nàng những lời dịu dàng như thế. Đáy lòng ấm áp, trái tim vốn đã chai sạn cũng dường như trở nên mềm mại, tràn ra tình cảm xa lạ.
Đây chính là vui vẻ sao?