Đọc truyện Trường Phượng Khuynh Nhan – Chương 53: Mưa Tạnh, Trời Xanh
Sau khi Thanh Nhược đi tới Bạch phủ liền được Bạch Diệc Hoa an bài ở biệt viện, cơ hồ là trải qua cuộc sống ngăn cách với ngoại giới. Bạch Diệc Hoa cũng không để cho nàng đi ra ngoài, chỉ nói là Cẩm Nhan phân phó. Mà Hoa Dao cũng đã biến mất kể từ sau khi đưa nàng đến Bạch phủ.
Đáng giá nhắc tới chính là ở Bạch phủ, Thanh Nhược lại gặp được Lăng Kỳ Hâm người mà nàng vẫn cho là còn đang mất tích!
Lăng Kỳ Hâm giống như rất không thú vị khi ở Bạch phủ, ngày ngày ôm con mèo trắng A Phì ở dưới bóng cây hóng mát. Kể từ Thanh Nhược qua tới, khó được gặp người quen, thường xuyên tới đây lôi kéo Thanh Nhược tán gẫu. Thanh Nhược thấy nàng bình yên sống sót, nhất thời cũng rất tò mò, hỏi thăm chuyện của ba người các nàng.
Thì ra là hôm đó gặp nạn, ba người liều chết vừa rút lui vừa chống cự. Vốn định cùng Cẩm Nhan hội hợp, không ngờ đối phương nhìn rõ các nàng ý đồ, nhất quyết đem mỗi người các nàng đẩy vào hướng khác. Lúc ấy, tràng diện rất loạn. Bốn phu xe che chở các nàng cũng là cả người đẫm máu.
Mấy người bất tri bất giác liền lui vào trong rừng.
Trong mấy người, công lực của Mặc Vũ là cao cường nhất, nhưng một mình không thể chống lại nhiều người, lại phải che chở Bạch Phong cùng Lăng Kỳ Hâm, tất nhiên rất chật vật. Lúc đó, mọi người cho là sẽ như vậy mất mạng, không biết từ nơi nào lại đột nhiên lao ra một đám người áo đen, từ phía sau lưng một đường chém giết những áo đỏ đạo tặc kia. Những áo đỏ đạo phỉ kia thấy sau lưng gặp địch, cũng không buồn chém chết các nàng nữa, cùng đám người áo đen kia chém giết. Nhưng người áo đen tuy số lượng so với người áo đỏ không nhiều, công lực lại càng cao thâm hơn. Các nàng mấy người thừa dịp loạn thế, vội vàng bỏ chạy vào trong rừng.
Khi các nàng chạy ra khỏi một khoảng xa, bởi vì vết thương trên người quá nhiều, thể lực không chống đỡ nổi nên Mặc Vũ đã hôn mê.
Bốn phía đều là rừng cây, Bạch Phong chỉ có thể cho Mặc Vũ băng bó qua loa, sau đó quyết định phải thật nhanh đi tìm chỗ ở lại nói. Sự thật chứng minh cái quyết định này là chính xác. Ngày đó, sau khi ba người thật vất vả mới tìm được một nông trại, Mặc Vũ liền phát sốt cao. Hai người bận rộn suốt cả đêm, thay phiên canh gát, đổi khăn lông hạ nhiệt cho Mặc Vũ.
Mất máu quá nhiều cộng thêm sốt cao kéo dài, mấy ngày đó, Mặc Vũ cả người cũng mau ốm đi, Lăng Kỳ Hâm thấy rất là không đành lòng. Nàng cơ hồ là hôn mê ba bốn ngày, một mực lúc hảo lúc yếu, ở giữa sinh tử bồi hồi. Các nàng gấp đến độ không được, cũng tạm thời không để ý tới đi tìm công chúa, chỉ có thể thay phiên coi chừng Mặc Vũ. Bạch Phong liền đi gần thành Trừ Châu mua thật nhiều thuốc trở lại cho Mặc Vũ uống vào.
Lại qua hai ngày như vậy, Mặc Vũ mới tốt một chút.
Trong lúc Bạch Phong trở về khu rừng đó lần nữa, phát hiện tất cả thi thể đã được dọn dẹp xong. Trong lòng ngược lại yên tâm chút, có lẽ công chúa đã được cứu. Tuy không rõ quan hệ rắc rối phức tạp giữa người áo đen cùng áo đỏ đạo tặc, nhưng cũng không phải lúc tra cứu, liền tạm thời thôi.
Bởi vì sợ Mặc Vũ quá mức mệt nhọc dẫn phát bệnh chứng, mấy người lại ở nông hộ nghỉ ngơi mấy ngày mới lên đường. Ở trên đường lại trì hoãn chút, mấy ngày sau mới tới nơi.
Mấy người vừa vào bên trong thành Tô Châu không lâu, lúc tìm gian khách điếm âm thầm hỏi thăm tin tức của công chúa, thì được người của Bạch gia nhận được tin tức báo cho Bạch Diệc Hoa. Bạch Diệc Hoa đích thân đến tìm mấy người, đem các nàng âm thầm mang về biệt viện của Bạch phủ, đồ dùng sinh hoạt cũng vì các nàng chuẩn bị thỏa đáng, không để lộ ra bất kỳ tin tức gì, muốn chờ Cẩm Nhan quyết định. Khi đó Thanh Nhược mới vừa mất tích, Bạch Diệc Hoa không tiện đi quấy rầy Cẩm Nhan, chờ chuyện sau khi kết thúc thông báo tiếp. Không nghĩ lại xảy ra chuyện Cẩm Nhan bị thương, được Hoa Dao tìm đi chữa trị cho Cẩm Nhan. Cũng là khi đó Bạch Diệc Hoa mới nói đầu đuôi sự tình. Cẩm Nhan suy nghĩ chốc lát, liền viết thư để cho nàng giao cho Bạch Phong, để cho các nàng âm thầm tiến hành chuẩn bị một ít sự nghi.
Chính là vào lúc đó, Cẩm Nhan mới bắt đầu phản kích.
Từ miệng Lăng Kỳ Hâm, Thanh Nhược biết tất cả mọi chuyện, mà theo như Lăng Kỳ Hâm nói, mấy ngày gần đây, Bạch Phong 、 Mặc Vũ bận rộn đến không thấy bóng dáng, có lẽ được Cẩm Nhan phái đi làm chuyện. Suy nghĩ một chút, cũng không khó để đoán ra, gần đây Ninh phủ bị những tai họa kia đích thực là do võ công cao cường Mặc Vũ làm ra. Nhưng trong lòng Thanh Nhược không khỏi vẫn còn có chút hoảng sợ, lo lắng an nguy của Cẩm Nhan. Nghĩ đến Cẩm Nhan vào lúc này đem mình đưa ra Ninh phủ, chính là do nguyên nhân này. Nhưng là nàng ấy thì sao? Ninh phủ làm sao sẽ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói mặc cho Cẩm Nhan xẻ thịt đây? Mà nàng ấy có thể toàn thân trở lui sao?
Sự lo âu từng chút từng chút leo lên mỗi góc trong cuộc sống, đến nỗi khi cùng Lăng Kỳ Hâm tán gẫu, Thanh Nhược cũng thường thường đi thần.
Biệt viện ở Bạch phủ liền giống như một bức tường, tách rời ra thế giới tấp nập hỗn loạn ngoài kia, bên trong vẫn tĩnh mật an tường, không biết thế sự.
Cho đến ngày đó.
Hôm đó là ngày thứ tư sau khi Thanh Nhược được mang vào biệt viện. Bất quá chỉ một cái chớp mắt, nhưng đối với Thanh Nhược mà nói đã là tương đối rất dài. Ngày qua chậm chạp mà lặng yên không một tiếng động. Biệt viện ở Bạch phủ chỉ có nàng cùng Lăng Kỳ Hâm hai người, giống như là bị giấu đi để bảo vệ. Bên trong phủ, người hầu cũng chỉ có hai ba người, phụ trách cuộc sống thường ngày của các nàng, còn lại liền không có người ngoài.
Một ngày sáng sớm, Lăng Kỳ Hâm đâm sầm vào cửa phòng Thanh Nhược.
Thanh Nhược bị kịch liệt tiếng đụng làm cho thức tỉnh, mở mắt ra, mặt của Lăng Kỳ Hâm liền phóng đại ở trước mặt nàng.
Thanh Nhược tất nhiên bị sợ hết hồn. Vội vàng ngồi dậy.
Thanh Nhược phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện Lăng Kỳ Hâm có cái gì không đúng. Chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp dồn dập, giống như chạy vội vã, phì phò thở hào hển, ngay cả A Phì cơ hồ nửa bước không rời cũng không có ở bên cạnh nàng, đừng nhắc tới thần sắc trong ánh mắt kia rõ ràng lóe ra hốt hoảng.
Không biết sao, thấy cảnh tượng như vậy, tâm của Thanh Nhược hơi trầm xuống.
“thế nào?” Thanh Nhược mở miệng hỏi.
Lăng Kỳ Hâm bị hỏi lúc thoạt nhìn có chút khiếp sợ, ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “mới, mới vừa A Phì đi ra ngoài, ta cũng trộm chạy ra ngoài tìm nó. Sau đó, sau đó không cẩn thận đến bên ngoài đình Bạch phủ, thấy Bạch Phong đang cùng Bạch Diệc Hoa nói chuyện, ta, ta nhất thời tò mò, liền tiến tới nghe.”
Thanh Nhược mơ hồ cảm thấy dự cảm không tốt, hỏi tới: “ngươi nghe được cái gì?”
“ta, ta nghe Bạch Phong nói, công chúa đi, đi.” Lăng Kỳ Hâm nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn thần sắc của Thanh Nhược.
Thanh Nhược ngẩn ra, giống như không có nghe rõ, nhíu mày một cái, hỏi: “ngươi nói cái gì?”
“công chúa, công chúa giống như chết.” giọng nói của Lăng Kỳ Hâm thấp xuống, lại có thể nghe rõ ràng.
Bên ngoài ánh nắng đong đưa vào bên trong phòng có chút chói mắt. Cho tới lời nói lọt vào tai làm người ta cảm thấy hoảng hốt.
“làm sao có thể?” Thanh Nhược lẩm bẩm.
“thật, thật. Bạch Phong nói, tựa hồ thuốc đắp trên cánh tay công chúa bị người đánh tráo, bên trong có độc. Hiện giờ Ninh phủ đang bị quân đội bao vây lại, hình như là Ninh gia tiểu thư gây ra, muốn bắt trị tội đây. Gần đây bên ngoài cũng không quá thái bình, hai phe tranh đấu rất lợi hại đây.” Lăng Kỳ Hâm nhìn Thanh Nhược có chút bất an, muốn mở miệng an ủi, cũng không biết nói cái gì.
Thanh Nhược cúi đầu kinh ngạc nhìn nhìn trên đất. Có chút không phản ứng kịp.
Một lát sau, Thanh Nhược ngẩng đầu lên, trên mặt đã đổi lại thần sắc kiên định, nói: “ta không tin.”
Ngươi đã nói, không nên tin lời của bất luận kẻ nào. Như vậy ta liền cũng không tin. Chỉ tin ngươi. Ngươi nói ngươi sẽ trở lại.
“nàng sẽ trở lại.” giọng nói Thanh Nhược nhẹ nhàng rơi vào trong không khí .
Sau hôm đó, ngày liền lại lần nữa bình tĩnh lại.
Mà mùa hè mưa rào thỉnh thoảng rơi xuống, dường như muốn đem thế giới vẩn đục cũng rửa sạch.
Thời gian Thanh Nhược ở trong phòng cũng càng ngày càng dài, cơ hồ không thích ra cửa.
Lăng Kỳ Hâm còn là thường xuyên đến tìm Thanh Nhược, trên mặt lại có một chút thận trọng. Trong lúc đó Bạch Diệc Hoa cũng tới đây gặp nàng, như cũ là không có biểu lộ gì, vậy mà trong ánh mắt nhưng có chút ý vị tìm kiếm. Tuy cũng không nói gì, nhưng ở trong mắt Thanh Nhược xem ra còn là nhận ra có cái gì không đúng. Mấy người hầu ở biệt viện cũng thường tụ chung một chỗ xì xào bàn tán, thấy Thanh Nhược rồi lại nhanh chóng giải tán.
Đây hết thảy dấu hiệu cũng làm cho tâm của Thanh Nhược không ngừng thấp xuống. Rồi lại cố chấp ở nơi nào đó không chịu hoàn toàn rơi xuống. Nàng thậm chí không mở miệng hỏi, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Chuyện nàng có thể làm, cũng chỉ có chờ đợi.
Bên ngoài bão táp mưa sa, chỉ có nơi này bình tĩnh vô ba (sóng yên gió lặng). Nhưng trong sự bình tĩnh này, luôn có chút hoang mang thê lương nhàn nhạt nằm ở mỗi một khắc thời gian, không thể nhận rõ.
Đêm nay, trong tiếng mưa rơi, Thanh Nhược nằm mộng.
Cảnh tượng trong mộng là ở Trúc Hương cư.
Không biết chuyện gì, nàng từ bên ngoài trở về, hưng phấn đi tìm Cẩm Nhan, đẩy cửa vào.
Đụng vào mi mắt cũng là một cỗ quan tài làm bằng gỗ mun.
Cỗ quan tài kia đặt ở ngay chính giữa căn phòng, ánh nắng chiếu xuống lộ ra ánh sáng rất nhiều.
Tâm của Thanh Nhược đập liên hồi. Giống như bị cái gì dẫn dắt, từ từ đi tới.
Một cổ ngào ngạt lãnh hương xuyên thấu qua nặng nề lớp gỗ truyền ra.
Thanh Nhược đưa tay ra, trong lòng sợ hãi, nhưng giống như bị mê muội đẩy ra nắp quan tài.
Một chút, một chút, nhìn ánh nắng nghiêng vào; một chút, một chút, lộ ra dung nhan quen thuộc.
Mỗi một phần đều quen thuộc tới sâu tận xương tủy.
Ánh nắng vẫy ở trên dung nhan tuyết trắng đó. Môi sắc lại khác thường hồng diễm như lửa.
Thanh Nhược kinh ngạc đưa tay ra.
Chợt trong đầu liền tan ra từng mảng lớn huyết sắc, giống như một giọt máu dung nhập vào trong nước, chỉ một cái chớp mắt liền loan ra, nhiễm đỏ toàn bộ mộng cảnh.
Kia máu không ngừng từ bạch y loan ra, nhiễm đỏ cả cỗ quan tài, làm nổi lên người càng lúc càng trắng nõn như tuyết.
Sự khủng hoảng trong lòng Thanh Nhược cũng theo đó càng ngày càng nhiều, đưa tay vào trong máu, muốn vớt lên tuyết sắc kia.
Cuối cùng nhưng vẫn là bị cắn nuốt hầu như không còn. Trong quan tài chỉ còn lại một vũng máu. Dính ở trên tay, niêm dính phải âm thầm biến thành màu đen.
Thanh Nhược bị dọa sợ đến cả người run run một cái, chợt tỉnh lại.
Tỉnh lại đã là sáng sớm.
Tối hôm qua mưa đã tạnh, ánh mặt trời mùa hè có chút chói mắt, Thanh Nhược nhất thời khó chịu, hơi híp mắt.
Một cái tay đúng lúc rơi vào phía trên ánh mắt của nàng, chặn lại kia phiến ánh sáng.
Ngón tay rõ ràng. Thon dài trắng nõn. Mang theo hơi lãnh hương.
Thanh Nhược nhất thời sợ run tại chỗ.
Sau đó chậm chạp quay đầu lại.
Chậm đến sợ sẽ kinh phá một giấc mộng.
Quen thuộc dung nhan ở trong mộng xuất hiện trước mắt, làm người ta có chút hoảng hốt, có phải hay không chẳng qua là một giấc mộng khác.
Một mỹ hảo mộng cảnh khác.
Người trước mắt khẽ mỉm cười, mi mắt cong thành quen thuộc độ cong.
“Nhược nhi nhớ ta sao?”
Giọng nói quen thuộc rơi vào bên tai.
Thanh Nhược nghiêm túc nhìn người nọ, không dám nháy mắt, sợ nháy mắt sẽ làm ảo cảnh trước mắt biến mất.
Nhẹ nhàng tiếng than thở kèm theo giọng nói vang lên: “Cẩm Nhan nhưng là rất niệm tưởng.”
Ngôn ngữ vừa rơi xuống, nghiêng thân mà tới, thoáng một cái hơi lạnh nhẹ nhàng dính vào trên môi Thanh Nhược.
Cùng với một mềm mại ôm trong ngực.
Lông mi thật dài chạm được mắt của Thanh Nhược, có chút ngứa, để cho Thanh Nhược không nhịn được vẫn là nháy mắt.
Trên môi xúc cảm vẫn như cũ chân thật như vậy. Chân thật động lòng người.
Hết thảy đều không giống như mộng cảnh, kia nhiệt độ uất thiếp, trên môi bắt đầu đốt nóng.
Thanh Nhược từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Buộc chặc cánh tay, trở về ôm cô gái trước mắt. Giống như là ôm một toàn bộ thế giới.
Ta cũng rất nhớ ngươi.