Trường Học Phù Thủy

Chương 62: Hành Tinh Phù Thủy (P.5)


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 62: Hành Tinh Phù Thủy (P.5)

Theo lời tiên tri của một ẩn thuật sĩ, sống cách đây hàng nghìn năm, trăng non là thời điểm mặt trăng Atenist – mặt trăng mang đến sự sống cho hành tinh phù thủy, chiếu sáng trở lại sau hơn năm trăm năm thời gian bị đóng băng. Và đây cũng là lúc, vị nữ vương vĩ đại nhất trong lịch sử vương quốc pháp thuật xuất hiện, cứu rỗi thần dân khỏi ách thống trị của chủ nhân bóng tối.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, nữ hoàng sẽ quay về với con dân của người. Như lời hứu, người sẽ bảo vệ tất cả bằng chính tính mạng của mình.
***
Mơ màng tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, Nami cảm thấy toàn thân đau nhức, thần trí mộng mị, hơn cả thế, cô đã nằm mơ thấy mẹ Taishima. Bà vẫn đẹp, vẫn lộng lẫy sáng lóa.
“Làm tốt lắm… con gái”
Đó là những lời cuối cùng trước khi bà biến mất. Mẹ yêu cô. Cô cũng yêu mẹ… rất nhiều.
Trận chiến sinh tử ấy trãi qua với Nami như một cơn ác mộng kinh hoàng. Cựa người ngồi dậy, cô đưa hai tay day day thái dương. Bỗng chốc, chẳng biết Ayane từ chốn nào chui lên, nàng ta lao tới ôm chầm lấy Nami và một màn mưa nước mắt, lời than oán từ nàng lại tuôn ra không ngớt. Nami cười trừ bào chữa cho lỗi lầm, đột nhiên cô nhớ đến Honso. Cậu ta thương nặng hơn cô, lại chờ cứu viện lâu tới vậy, không lẽ …đã…
– Ayane, Honso của bạn sao rồi? – Nami áy náy gặng hỏi.

Ayane liền buông cô ra, hai má thoáng đỏ bừng. Nami là cố ý chọc cô sao? Cái gì mà “Honso của bạn”, nhưng cũng đúng, được một phen hết hồn. Ba hôm trước tự nhiên thấy Honso nằm bất động trên cáng, máu me bê bết thực khiến nàng Ayane nhà ta đau tim tại chỗ, thần sắc choáng váng, khí huyết phi lưu thông, nàng đã chết lâm sàng đến tận mười phút. Thật lòng mà nói, Nanami cũng chẳng biết tình cảm của hai người này là gì, rõ ràng thích nhau tới sâu đậm, nhưng cứ trốn tránh, phủ nhận, cố tình ghét nhau. Để khi một trong hai gặp nguy hiểm, thì người này thương tiếc kẻ kia. Nghe nói, cha Honso là một thầy phù thủy, hầu cận thân tín nhất của nữ hoàng Maria, ông đã nguyện chết cùng bà lúc mặt trăng hành tinh mãi tắt, Honso được gửi đến đây vì mục đích tu luyện nối nghiệp cha, bước tiếp trên con đường của thầy phù thủy, không rõ tương lai vai trò Honso đảm nhiệm là gì, nhưng có lẽ chính vì chuyện này mà cậu và Ayane không thể đến với nhau. Haiz… giá như cô là nữ hoàng, cô sẽ ban phát tình yêu cho tất cả thần dân của mình, sẽ không có chiến tranh, không giết chóc, …một cuộc sống yên bình kéo dài tới vô tận…. nếu như cô… là nữ hoàng.
– Honso chảy rất nhiều máu, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến sức khỏe lắm. – Ayane điềm nhiên nói. Nghe vậy Nami cũng đỡ lo lắng. Tô Diệp là mẹ cô, sức mạnh ánh sáng có lẽ cũng thừa hưởng từ mẹ, nhưng còn bốn thuộc tố kia, sao cô lại sử dụng được nhỉ? Băn khoăn mãi một hồi, Nami quyết định hỏi thẳng giáo sư Sena, bà là người gián tiếp dạy cô các thuộc tố ấy, có thể Sena sẽ cho cô biết nguyên nhân.
Trong khi đó, tại kí túc xá nam, Riuzo nghiêm nghị nhìn Honso bằng ánh mắt căng thẳng. Thường thì Honso không ưa ẩm Nami mấy, nếu nói trắng ra, cậu rất ghét cô, vậy mà suốt thời gian Nami nghỉ học, Honso cứ bám lấy cô, lại còn tận tình dạy cô phép thuật Light – việc Honso chưa bao giờ làm. Ba ngày trước, nếu không có Sena, Tooya và cậu hợp sức, chắc chắn nguồn năng lượng ánh sáng thanh tẩy của Nami sẽ ảnh hưởng đến cả trường Witchcraft, cô sở hữu sức mạnh bộc phá gấp mấy lần Tô Diệp, lại còn điều khiển được bốn thuộc tố khác, rõ ràng cô không phải người bình thường. Honso tự nhiên giúp đỡ cô, chứng tỏ cậu ta đã biết gì đấy.
– Nami… là ai? – Không chút âm sắc trong lời nói, Riuzo lạnh lùng hỏi.
Honso mặc dù bị thương, nhưng nhờ có mấy lọ thần dược của Sena tiền bối, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vết thương cậu đã lành dần. Biết thế nào điện hạ cũng hỏi câu ấy, cậu đã sẵn sàng tinh thần để kể ra mọi chuyện, từ sức mạnh của Nami cho đến thân phận thật sự về cô. Có lẽ, Riuzo cần biết tất cả chuyện này.
– Điện hạ… Nanami… là..côn..
– Riuzo, có chuyện lớn rồi. – Honso chưa nói hết câu, phía cửa phòng đã bị đạp bay. Một anh chàng cao to, mắt đen, mặc đồng phục nam sinh Witchcraft hớt hải xông vào. Cậu ta vốn là “cây tin tức” của cả khu kí túc xá này, những thông tin “nóng hổi” đều được cậu cập nhật một cách nhanh nhất, nhờ quả cầu tiên tri do cha cậu ta tặng. Rất hiếm khi anh chàng buôn tin bức xúc tới nỗi đá bay cửa phòng Riuzo và Honso, trừ phi có chuyện gì quan trọng đến nóng ruột.
Riuzo chau mày khênh ra cánh cửa hỏng, làm phép sửa chữa lại. Honso có phần khó chịu khi câu nói nghiêm trọng nhất chưa kịp phun ra đã bị tên lắm mồm này phá hoại. “Cây tin tức” chồm lên nhảy xuống, đứng ngồi không yên, ôm quả cầu tiên tri đặt lên chiếc bàn, hắng giọng nói lớn.

– Suria – pháp sư bóng tối, đã chết rồi.
– HẢ? – Riuzo và Honso kinh ngạc thét lên.
Anh chàng gật gù vui vẻ, sau đó đẩy quả cầu qua cho hai người.
“Tin mới nhất của hội đồng pháp thuật hành tinh phù thủy: Pháp sư bóng tối Suria Demon The Fence bị sát hại bằng độc anh túc đen, loại kịch độc đã thất truyền hàng trăm năm qua. Hiện hội bô lão đang họp bàn về việc, đưa công chúa vốn mất tích bấy lâu nay – Libra Angela The Fence đăng ngôi nữ hoàng.”
Riuzo nheo mắt nhìn Honso, cả hai đều tỏ ra nghi ngờ. Có phải trùng hợp thế không? Công chúa xuất hiện, Suria trúng độc chết… có lẽ là một âm mưu đen tối nào đó chăng? Việc này, nên hỏi giáo sư Sena là rõ nhất.
***
Nami muốn về nhà thăm cha và làm rõ mọi chuyện về thân thế của mẹ Taishima. Giáo sư Sena và trưởng lão Gorgon có vẻ hơi đắn đo về lời đề nghị lần này của cô, cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Họ biết hắc khí hôm trước là của Suria, nhưng ma thuật hình nhân không phải do mụ ta điều khiển, sử dụng năng lực hắc ám trong Witchcraft mà không bị phát hiện, ngoài ả công chúa giả mạo kia thì còn ai vào đây. Nhưng cái chết của Suria thật giả lẫn lộn, chưa tìm ra sự thật, Sena và Gorgon không dám để cô một mình bên ngoài. Mặc dù sức mạnh năm hệ tố đã hoàn chỉnh, nhưng chúng không hoàn toàn phát huy hết tác dụng khi cô còn là công chúa, hay chính xác hơn, Nami giờ vẫn chưa là đối thủ của Suria, thậm chí là “bản sao hắc ám” – công chúa bóng tối Kiyomi. Bây giờ không phải thời điểm nói cho Nami biết thân phận thật, cô muốn về thăm cha, cũng được thôi, chỉ còn một tuần nữa trận chiến cuối cùng sẽ bùng nổ, nên để cô gặp mặt người thân lần cuối, trước khi cô trở thành nữ hoàng của vương quốc pháp thuật. Nhưng không thể để cô đi một mình, Honso là kẻ duy nhất cần ở bên cô lúc này, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho việc xây dựng mối quan hệ tốt giữa chủ và tớ trong tương lai không xa.
Về phần của Tooya, từ khi chứng kiến một luồng sức mạnh lớn ở Nami, anh luôn nuôi nghi ngờ. Quả cầu nữ hoàng đã phát sáng hoàn toàn, linh khí tỏa mạnh mẽ nhất ở khu vực trường phù thủy Witchcraft, khi cô nghỉ học, nguồn năng lượng đấy giảm sút nặng nề, nhưng lúc cô trở về, linh khí nữ hoàng phát tán rất mãnh liệt, đặc biệt vào ngày hôm đó. Liệu, dự đoán của anh, có phải sự thật? Thân thế con gái hộ pháp phù thủy ánh sáng Tô Diệp, chính là…

Công chúa Libra Angela The Fence.
***
Trở về Tokyo sau bao ngày mất tích, Nami bàng hoàng khi hay tin ông Otto cha cô đổ bệnh nặng. Nghe nói sau vụ cướp dâu bằng súng ấy, ông sốc tới bất tỉnh nhân sự, vì lo cho con gái gặp chuyện xấu, Otto không ăn không uống suốt mấy bữa nay, bệnh tình ngày một thêm nặng.
Vừa bước chân vào nhà, Nami đã chạy thẳng lên phòng cha. Trông ông tiều tụy và phờ phạc quá mức, khuôn mặt nghiêm nghị đầy sức sống nay hốc hác, xanh xao và gầy gò xương xẩu. Cả người cha lạnh cóng, môi miệng trắng bệch, mái tóc đã bạc phân nửa. Nhìn cha mình mà lòng Nami đau thắt. Không một phản xạ nào, cô bổ nhào tới ôm lấy người cha, dụi đầu thút thít. Nấc nghẹn từng cục, Nami khàn giọng thì thào.
– Xin lỗi cha, con gái bất hiếu mới khiến cha ra nỗi này. Lỗi tại Nami, tất cả là tại Nami. – Như trở lại quá khứ, cô ôm cha khóc nức nở.
Otto gượng gập mở mắt, ông ngạc nhiên nhìn con gái vui mừng. Trông cô vẫn bình an vô sự, vẫn khỏe mạnh như xưa. Ông biết rõ Nami không phải con ruột mình, Tô Diệp – người phụ nữ ông yêu thương nhất cũng vì bảo vệ ông và Nami nên mới bị dơi độc cắn chết. Ông hận Nami, và cũng hận chính bản thân không đủ mạnh mẽ để che chở bà. Tô Diệp là phù thủy, dĩ nhiên ông hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng tình yêu bà dành cho ông là tình yêu của một con người, bà yêu Nami và ông hơn cả sinh mạng, lời trân chối cuối cùng của Tô Diệp, là hãy chăm sóc Nami thật tốt, tránh xa đất nước Trung Hoa và trở về Nhật Bản sống. Nguyện theo ý bà, ông xây dựng công ty ở Nhật, lao đầu vào công việc để quên đi hình bóng Tô Diệp, mặc kệ Nami ẹ kế chăm sóc, mỗi năm ông lại về thăm cô vài lần. Vợ ông thường than vãn Nami càng lớn càng hư hỏng, chuyên cậy quyền cha yêu thương cô nhiều hơn ức hiếp chị gái Kiyomi. Mấy tuần trước Kiyomi gọi cho ông kể lể Nami không muốn đi học nữa, vì sợ cha thất vọng nên không dám nói. Vừa lúc ấy gia tộc hùng mạnh Zeshiwa qua hỏi cưới, rất hiếm người được gia tộc này ưu ái đến vậy. Vì lo lắng Nami không có tương lai, lại không thể để lại gia sản cho đứa con rơi này, nên ông quyết định thúc ép cô lấy chồng. Nami là con gái ngoan, luôn biết nghe lời ông, sau vụ cướp dâu hai ngày, Otto tình cờ nghe được gia nhân trong nhà nhắc tới Nami trong suốt mười bảy năm thiếu vắng ông. Hành hạ, đánh đập, lăng nhục, khinh bỉ, đó là toàn bộ những gì Nami chịu đựng sau tấm mặt nạ giả dối của mẹ con Kiyomi. Cô đã rất đau khổ và trông chờ ông về. Nhưng ông thì sao, ông luôn miệng mắng cô không vâng lời mẹ kế, mắng cô là đứa con hư. Còn cô chỉ biết im lặng và mặc kệ mọi thứ.
Hôm nay cô đã chịu về gặp ông, chứng tỏ cô vẫn coi ông là cha, vẫn yêu thương ông rất nhiều. Otto Hagasawa này, đúng là người cha không tốt. Nhẹ vuốt tóc con gái, ông mỉm cười đôn hậu, nụ cười thật sự của kẻ làm cha.
– Người xin lỗi phải là ta mới đúng. Nami, con gái ngoan của ta, ta xin lỗi đã dấu con mọi chuyện. – Otto vừa nói, hai hàng lệ vừa lăn dài trên gò má gầy gộc.
Nami biết ông muốn xin lỗi cô về chuyện gì, và cô cũng biết, cha không phải cố ý gây tổn thương cho cô.

– Cha… con biết hết rồi, biết về thân phận của mình lẫn mẹ Taishima. Tên thật của mẹ là Tô Diệp, mẹ là phù thủy. Phải không cha? – Nắm lấy bàn sần sùi của cha, Nami nhẹ thốt từng từ.
Otto có phần bất ngờ, cô đã biết rồi sao? Vậy, ông cũng không cần giải thích nhiều. Con gái bé nhỏ của ông, đã trưởng thành thật rồi. Với tay về chiếc hộp giấy dưới bàn cạnh giường, Otto nhẹ nhàng phủi bụi, rồi mỉm cười đưa cho Nami. Khẽ vỗ lên mu bàn tay con gái, ông chầm chậm nói, cổ họng khản đặc.
– Đây là kỉ vật của mẹ. Ta định sau lễ cưới sẽ giao tận tay cho con, nhưng giờ thì không cần nữa rồi. Là mẹ Tô Diệp, để lại cho con đó.
Một chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò, Nami nâng niu chiếc hộp trên tay, hết nhìn cha, lại nhìn chiếc hộp. Otto gật đầu thảnh thơi, hých tay Nami như bảo , cô hãy mở nó ra.
Nhẹ tháo ra chiếc nắp giấy, Nami tròn xoe mắt kinh ngạc. Bên trong có rất nhiều ảnh mẹ Taishima, hầu hết các bức hình đều chụp lúc mẹ ru cô ngủ, chơi đùa với cô, và có một bức, chụp cả nhà Nami, có cha Otto, mẹ Tô Diệp và con gái Nanami, một gia đình hạnh phúc biết bao. Đó đã từng là một phần trong kí ức cô, thật đẹp phải không?
Cầm từng tấm hình trên tay, Nami nhoẻn miệng cười khả ái, chưa bao giờ cô cảm thấy mình sống trong tình yêu thương của cha thế này. Bất chợt, dưới đáy hộp sót ra một chiếc hộp gỗ khác, nhỏ hơn và đẹp hơn hẳn hộp giấy. Đặt đống hình gọn sang một bên, Nami nghiêng đầu nhấc lên hộp gỗ. Nó bé bằng ba lần hộp lớn, có màu nâu sẫm, thơm mùi quả sồi. Bật mở nắp gỗ, hình ảnh chiếc nhẫn quen thuộc đập vào mắt cô, phía dưới có một mảnh giấy, nom giống lá thư cũ kỹ. Thấy con gái đang vui bỗng thẫn thờ, Otto cựa mình ngó vật trong hộp. Thở dài thườn thượt, ông dịu dàng nói tiếp.
– Cái nhẫn ấy khi xưa đeo trên cổ con, vì sợ con làm mất nên mẹ mới mang cất vô đấy. Bà nói nó rất quan trọng, là di vật mà cha mẹ ruột con để lại.
Cha mẹ ruột?
Đoàng… lại một tia sét rạch ngang tai cô. Cha Otto vừa nói, “là di vật của cha mẹ ruột”… cô không phải con gái mẹ Taishima sinh ra, chiếc nhẫn mẹ Taishima để lại cho cô vốn là của cô từ trước. Nhưng chiếc nhẫn này, là vật đính hôn của Riuzo và công chúa Libra, nếu cái trong hộp là của Nami, vậy cô chính là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.