Trường Học Phù Thủy

Chương 44


Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 44

CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.5)
Bế quan bí thuật là loại phép thuật có khả năng giúp ta tàng hình trong khoảng thời gian ngắn, vì nằm trong danh sách phép thuật nâng cao nên rất ít người học được bộ môn này. Nami đã trích suốt một tuần ròng rã để nghiên cứu nó, sau khi xem hơn cả chục quyển sách pháp thuật và với lòng kiên trì bền bỉ, cuối cùng cô cũng luyện thành bế quan bí thuật, tiếc là, năng lực của cô chỉ cho phép tàng hình khoảng mười lăm phút. Nhưng không sao, có vẫn hơn không.
Xuất phát từ năm rưỡi sáng, Nami men theo lối cổng phụ phía Tây bước đi, cô mặc một chiếc quần bó giãn, áo cánh dơi rộng và áo choàng chụp mũ che kín mặt, phần vạt áo choàng quét xuống đất, kéo lê một đoạn đường dài. Dựa vào chùm sáng nhỏ nhoi trên tay, cô đi rất từ từ. Tiến sâu vào khu rừng, nhịp thở cô chậm lại, nhỏ hơn và tim đập nhanh hơn, hay nói chính xác là cô ngừng luôn hoạt động hô hấp.
Rừng Cấm tờ mờ sáng, mây đen phủ kín không khí, ô xi loãng dần, dây leo chằng chịt lót dưới nền đất bốc mùi chướng khí, những rễ cây to vươn cao bằng tán, mang sắc nâu sẫm như máu khô ứa đọng. Vừa đi, Nami vừa nhìn giáo dác chung quanh, tiếng kêu của mấy con chim nơi đây hòa tấu thành một bản nhạc kinh dị đậm chất rừng ma, khiến khu rừng tăng thêm vẻ tĩnh mịch, âm u và cô quạnh.
Thời gian tích tắc trôi qua, sải chân Nami càng rộng, càng nhanh, tim cô run rẩy trong lồng ngực, tưởng chừng như muốn rớt ra ngoài. Hít thật sâu, cô lấy lại bình tĩnh, tự nhủ với bản thân, cái tâm phải tĩnh thì chuyện mới thành.
Kéc.ccccccc….
Một con kéc đen bay xà đến gần Nami, nó há mỏ cất thanh âm hung tợn. Nami thề có chúa, nếu cô không ở lãnh địa tử thần này, đảm bảo cô sẽ nhúng nước sôi và vặt trụi lông con chim ngu ngốc ấy.
Với tốc độ tối đa của một phù thủy ánh sáng, Nami mau chóng vào được lòng rừng. Cô cẩn thận quan sát mọi vật, trước mặt cô là một tảng đá khổng lồ hình vòm cung, ở trên trạm trổ rất nhiều hoa văn kì lạ, hai bên mép đá là hai chiếc lỗ nhỏ, trông chúng có vẻ khớp với hai mảnh sứ. Không ngờ mọi việc lại tiến triển thuận lợi như vậy, cô nhẹ nhàng đi tới chỗ tảng đá, móc trong túi áo ra hai đồ vật lấp lánh tuyệt đẹp, sau đó tra chúng vào hai cái lỗ. Vừa khít. Nami mỉm cười hài lòng. Bỗng, tảng đá rung chuyển dữ dội, tứ bề phát ra ánh hào quang chói mắt. Nami kinh hãi chạy ra xa, cô không dám tin vào mắt mình, tảng đá to đùng vừa nãy nay đã nứt toác, chúng tách làm hai hướng trái ngược nhau, rừng cây chợt nổi trận cuồng phong, trong gió tanh tưởi một mùi máu khó chịu. Nheo mắt tránh bụi, cô kéo áo choàng che mặt, từng cơn vũ bão hung hãn táp mạnh vào cơ thể cô, Nami lùi xa trung tâm lòng rừng cấm, cơ mắt linh hoạt tìm lối về trường. Đám cây quái dị thức giấc, phép thuật Nami hết thời gian, cả người cô hiện ra giữa muôn vàn cây cỏ sinh vật kì dị. Nami nuốt nước bọt, mọi dây thần kinh cảm giác dường như chết lặng, cô đang giỡn mặt với tử thần và lần này ông ta, không muốn để cô chạy thoát.

***
Sau một tuần truy tìm tung tích Nami ở Tokyo, Riuzo quyết định về trường khi nghe bà chị hờ của cô nói cô đã trở lại trường Witchcraft. Có vẻ như cô thật sự muốn trốn tránh cậu. Vậy thì được thôi, cậu cũng không thèm quan tâm cô nữa.
Ném phịch hành lí vô góc tường, Riuzo mệt mỏi nằm bẹp trên giường, chẳng cần để ý tới tên bạn cùng phòng dở hơi đang ngồi thiền trước mặt. Nhưng hình như cậu ta không được thoải mái, các nếp nhăn trên trán rúm vào nhau, mồ hôi từ từ nhỏ giọt, hơi thở ngày một gấp gáp. Bỗng, cậu mở bừng mắt, ôm chặt lấy ngực hồng hộc hô hấp.
Thấy thằng bạn là lạ, Riuzo bật ngồi dậy, nghiêng đầu hỏi han.
– Cậu không khỏe sao?
– Ừ. – Honso gật gật, gắng gượng đứng lên. Không hiểu sao vừa rồi cậu lại thấy cô gái ấy trong đầu. Quá trình tu luyện của một thầy phù thủy rất hiếm khi bị ảo ảnh xâm nhập, nhưng khung cảnh Nami xuất hiện lúc nãy hình như… chết tiệt, là Rừng Cấm. Cô ta lại chán sống nữa rồi.
Quay sang Riuzo, Honso cực nhọc nói.

– Cô ta lại ra đấy.
Riuzo ngu ngơ không hiểu Honso nói cái gì.
– Là Rừng Cấm ấy. Nami ở trong đó. – Cắn răng, Honso tiếp tục nói.
Riuzo sững sờ toàn tập, các cơ quan nội tạng như ngưng trì hoạt động, hai bên tai cứ lùng bùng tiếng Honso. Nami ở Rừng Cấm? Vào giờ này sao? Cô ta đúng là kẻ điếc không sợ súng. Bưng tâm trạng thấp thỏm lo âu, như miếng cá nằm trên chảo dầu nóng, Riuzo với áo choàng, khoác ngoài áo len tối màu cùng quần âu đen, cậu phóng như bay đến khu rừng đối diện cổng phụ hướng Tây. Honso không thể bỏ mặc Riuzo, cậu gắng chịu đựng, cưỡi chổi bay theo. Linh khí Nami khiến sức mạnh Honso bị gián đoạn, gây ra hiện trạng đứt mạch trong tu luyện, tổn hại đến cơ thể cậu không nặng. Nhưng, tại sao cô ta có thể… trong khi người duy nhất thực hiện được khả năng này chỉ có chủ nhân tương lai của cậu – công chúa Libra.
Kết giới bảo vệ rừng rất dày, nếu là học viên tầm thường thì khó mà phá vỡ, nhưng Riuzo cậu, thừa sức giải quyết cái màng ngăn vớ vẩn đấy. Riuzo thuận lợi vô sâu trong rừng dưới sự trợ giúp của Honso từ phía sau. Những dây leo và mấy sinh vật nguy hiểm đều bị hai cậu xử lý một cách gọn lẹ.
Mười lăm phút ngắn ngủi, Riuzo đã tiến tới lòng rừng, Honso còn đang bận chiến đấu với mấy con nhện tám mắt. Toàn thây tiến lên, Riuzo và Honso trợn mắt nhìn hoang cảnh trước mặt. Cây cối đổ ngã, mặt đất nứt lở, tảng đá khổng lồ phát sáng và Nami đang nằm yên dưới đất gần chân đá, khắp người loang lổ máu tanh.

Lòng Riuzo quặn thắt, cậu đã để Nami gặp nguy hiểm, cậu không bảo vệ được cô, chỉ vì hành động nhỏ nhặt của cô mà cậu lại bỏ mặc cô một mình. Cậu thật vô dụng, bây giờ cô ở đó, như một cái xác không hồn, cơ thể nhầy nhụa vết thương, có lẽ cô đã chiến đấu hết sức lực.
– Nanamiiiiiii…. – Gân cổ gọi lớn tên cô, Riuzo toan chạy lại chỗ Nami nằm, nhưng Honso tuyệt đối giữ chặt lấy cậu.
– Điện hạ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, Nami không thể sống nổi nữa rồi. – Honso gào lên, tia tím trong mắt lay chuyển hỗn loạn, như cậu vừa phát hiện ra chuyện gì đó tồi tệ.
Riuzo gặt phăng tay Honso quát thét.
– Nami không thể chết được. Cô ấy còn sống, Nami chưa chết.
Mây đen bắt đầu kéo đến, cuồng phong nổi lên dữ dội. Bên trong thính giác, Nami nghe thấy nhoang nhoáng có ai đang gọi tên cô. Gắng sức mở mắt, hình ảnh Riuzo lồng lộn dội vào đôi đồng tử khép hờ của cô, hình như là ảo giác, đúng rồi, nhất định là ảo giác. Nami rất mệt, cô đã sử dụng hết năng lượng chiến đấu, bật cây nhổ đất, giết thú vật, cô đều đã cố gắng, nhưng chúng đông quá, cô không đánh lại được, và bị chúng dập ột trận te tua thế này đây. Bây giờ thì hạnh phúc lắm, trước khi chết còn có thể ngắm Riuzo, mặc dù chỉ là hoang tưởng trong cơn mê man, nhưng với cô, thế là mãn nguyện rồi.
Honso hết khuyên nổi Riuzo, đành cùng cậu triệu hồi linh khí, sẵn sàng xông pha, cứu Nami ra khỏi khu rừng chết chóc. Bỗng…
Đoàng…

Một tiếng sấm trấn động thiên địa, chĩa vào vị trí chính giữa hai tảng đá đánh xuống, chao đảo mọi vật trong rừng, bắn lên một chùm khói trắng đục ngầu. Riuzo nhanh chóng định thần, chạy lại chỗ Nami lay mạnh.
– Nami… Nami… tỉnh lại đi… Nami..
Bất chợt, Honso từ xa hét lớn.
– Cẩn thận, Riuzo điện hạ. – Lời cậu vừa dứt, cả cơ thể Riuzo bị thứ gì đó quật văng ra xa. Honso hoảng hốt đỡ cậu dậy. Riuzo lấy tay đập nhẹ đầu, lắc mạnh. Cậu hơi hoa mắt. Trấn tĩnh đầu óc, cảnh tượng trước mặt hai cậu vô cùng kinh khủng. Đó là một con rồng khổng lồ. Nó ngẩng cái cổ dài ngoằng, nhìn xuống Nami dưới chân, hai mắt sáng bừng khi thấy con mồi béo bở đang nằm trên “đĩa”. Nó thè lưỡi lấp liếm quanh mũi. Riuzo đứng dậy tụ quả cầu lửa, chiếc quyền trượng phát huy hết uy lực, nhằm vào con rồng lao tới.
Phừng… khói bụi xộc lên, tạo một màn trắng xóa. Con rồng chẳng hề hấn gì, dùng đuôi hất Riuzo và Honso đập mạnh vào cây. Cả hai tê liệt không nhúc nhích nổi.
Chiếc mỏ con rồng cúi xuống dần. Nami vẫn vất động… nó há to miệng…
Và….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.