Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 43
CHƯƠNG X: RỪNG CẤM (P.4)
Phừng…
Một tia sáng lóe lên giữa bầu trời. Nami cố gắng mở rộng đồng tử, người cô đau buốt, thần trí mộng mị.
“Ai đó… cứu tôi… Riuzo… cứu..u..tôi”
Và đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi cô ngất lịm
***
Chính điện vương quốc pháp thuật, Suria nhàn nhã vuốt ve bộ lông bóng bẩy của con quạ đen kịt, dáng ngồi uy nghi, phệ diễm, cả người toát ra mùi tử khí chết chóc. Liếc đôi mắt sắc bén hình lưỡi dao xuống người con trai quì gối phía dưới, mụ cất giọng trầm đục.
– Nói.
Chàng trai tóc bạch kim kính cẩn lên tiếng, chiếc áo choàng đen quết dài trên đất, để lộ bộ đồ quí tộc nhạt màu.
– Thưa pháp sư, ông ta tên Otto Hagasawa, hiện là chủ tịch tập đoàn liên minh ngân hàng quốc tế, con gái là Kiyomi Hagasawa, mười chín tuổi, đang là sinh viên đại học Tokyo.
– Con gái ư? – Suria bỗng bật dậy, nhíu mày gian xảo nhìn ra khung cửa. Cuối cùng cũng tìm được cháu, “cháu gái yêu quí”. Cay độc ngẫm nghĩ, mụ cất tiếng cười tàn ác.
Yashida hơi ngẩng đầu, tiếp tục nói.
– Cô gái này vô cùng hư hỏng, thích tiệc tùng và chơi thâu đêm. Hầu hết việc học hành đều nhờ vào tiền của cha.
Suria bất giác ngừng cười, trong đầu lóe lên một kế hoạch vừa có thể lấy được vương miện pha lê, vừa giết được mầm móng tai họa. Mụ phất tay ra cây quyền trượng, hóa thân thành người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, không nhìn Yashida phán.
– Yashida, ban lệnh của ta xuống quần thần, hoàng tử sẽ nắm quyền hoàng điện trong thời gian ta đi du ngoạn.
Chàng trai tóc bạch kim cả kinh ngước mặt. Bà ta muốn xuất tùng di giá, chưa bao giờ Suria phải đích thân ra tay, đối thủ lần này, quả không tầm thường. Có nên báo với hoàng tử không nhỉ? Có lẽ nên giữ im lặng vẫn hơn.
– Thần tuân lệnh, thưa pháp sư.
***
Mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, Nami đưa tay đập nhẹ vô cái đầu đau như búa bổ. Rốt cuộc, cô còn sống hay đã chết? Nơi này, là thiên đàng hay địa ngục?
Róc..c…c..
Vắt sạch chiếc khăn lông, Honso treo gọn lên dây phơi rồi bê chậu nước bẩn ra ngoài. Phải nói thế nào nhỉ? Trong phòng cậu đứng bây giờ tồn tại một cô gái xinh rất rất rất và vô cùng đẹp, đôi mi rậm cong dài cuốn hút, hai gò má mịn màng hơi ửng, bờ môi nhỏ nhắn mím chặt và cả nét mặt khi ngủ cũng cực kì mộng mị. Mặc dù cậu không ưng ý gì cô, nhưng vì Riuzo và vì thân phận bí ẩn, Honso đành cắn răng cứu cô. Vừa rồi nếu cậu không sử dụng sức mạnh của thầy phù thủy tu luyện suốt mấy kì nghỉ hè, thì có biến thành tiên cậu cũng chưa chắc cứu được cô. Nami này thật liều mạng, dám một mình luẩn quẩn ở khu vực cấm, may mà tình cờ cậu đi dạo thư giãn qua đấy, thấy cô bị vây hãm bởi đám dây leo ma thuật, mới ra tay kịp thời.
Nami ngồi dậy khỏi giường, khắp người loang lỗ vết thương. Chúng được băng bó cẩn thận, băng gạc trắng muốt, kĩ thuật sơ cứu cũng rất chuyên nghiệp, người cứu cô…
– Tỉnh rồi sao? – Honso bước vào từ cửa chính, chiếc áo sơ mi dài tay xăn đến quá khủy, quần âu xám tôn lên dáng người khẳng khiu, quyến rũ của cậu, đặc biệt là đôi mắt tím che đậy cảm cảm xúc cực kỳ giỏi.
Không để ý lắm tới Honso, Nami nhìn chung quanh phòng, các bức tường treo đầy tranh trung cổ Châu Âu, giá sách bám bụi lâu ngày dày đặc, và cả chiếc bàn Ayane tự tạo hồi học kì hai năm ngoái. Đây là phòng của cô, và cô đang ở trong đấy, bên cạnh một chàng trai đa tính cách và có sở thích ngồi thiền hết hè. Với chiếc gương nhỏ ở đầu giường, Nami soi mặt vô đó. Thật không thể tưởng tượng, trán và má cô đều bị dán băng cá nhân, dưới cổ còn có dấu hằn đỏ. Đám dây leo chết tiệt, đáng lẽ cô không nên lại gần khu rừng, nó nguy hiểm hơn cô nghĩ rất nhiều, chỉ mới đứng bên ngoài, trước lớp kết giới của nhà trường, chúng đã xuyên thủng và tấn công cô dữ dội, thử hỏi nếu cô vào trong đấy, chẳng khác gì nộp mạng cho tử thần. Nhiệm vụ cô Mộc – Thổ giao, nằm ngoài khả năng thực hiện của cô. Cô không thể trả lại kí ức cho rừng, chúng sẽ giết cô nếu cô quay lại đó.
– Có cháo yến mạch và sữa tươi trên bàn. Hộp y tế trên kệ tủ, mỗi ngày thay băng ba lần, nên sử dụng nước ấm rửa vết thương. – Nói đoạn, Honso thả tay áo, vặn nắm đấm cửa toan đi về.
Nami đặt gương gọi với.
– H..Honso…
Chàng trai mắt tím quay lại nhìn cô, khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm. Nami thoáng rùng mình, trông cậu ta như vậy thực đáng sợ.
– C..cảm ơn. – Cô lí nhí trong họng.
Honso không nói gì thêm. Cậu hững hờ mở cửa đi thẳng. Đối diện với cô gái này luôn khiến cậu hoang mang, cảm giác cơ thể cô ta toát ra một vẻ quí phái cao ngạo mà những người bình thường không có, nó bao phủ lấy cậu, buộc cậu phải coi cô như chủ nhân, mặc dù không biết nguyên nhân của cảm giác này xuất phát từ đâu, nhưng cậu vẫn phải cảnh giác cao độ.
Ngày ngày trôi qua, Nami không gặp lại Honso nữa, các vết thương trên người cũng dần dần hồi phục rất nhanh. Hằng giờ cô đều đến nhà kính trong trường, học cách điều khiển các thực vật kì lạ, thao trúng đất làm theo suy nghĩ.
Một tuần lướt đi phẳng lặng như nước, Nami đặt hai mảnh sứ lên giường, quan sát một cách tỉ mỉ. Chúng rất đẹp, kí ức Rừng Cấm, lũ dây leo đột kích cô khi cô lấy ra hai mảnh sứ này, thứ chúng cần là mảnh sứ. Cô phải làm gì bây giờ? Có ai tốt bụng cho cô một lời khuyên không? Haiz… cô lại bí tắc, muốn cô vào Rừng Cấm, mục đích là trả đồ, nhưng… liệu còn ý gì khác không nhỉ? Theo kinh nghiệm rút ra từ bài học Thủy, công việc mà các hộ pháp nhờ cô giúp đều mang đến cho cô một nguồn năng lượng mới, chúng mạnh hơn, lớn hơn. Tuy sức mạnh mộc – thổ đã hoàn thành, nhưng cô chưa dung hòa được chúng làm một, và đó là bài tập khó nhất trong bài học này – dung hòa mộc – thổ trong cô. Ngồi không cũng chẳng được tích sự gì, Nami thay quần áo, kéo mũ choàng đội kín mặt, song hướng cổng phía Tây đi tới. Lần cuối cùng cô muốn thử, một sống hai chết, cái mạng cô năm lần bảy lượt được cứu, cô không tin vào may mắn, nhưng cô tin vận mệnh, cô nhất định sẽ sống sót trở về. Hè sắp kết thúc rồi, bài tập hè cũng nên hoàn thành thôi.
Cô không muốn là một học sinh lười biếng. Kí ức của rừng, cô tuyệt đối không bỏ cuộc.
(Tối nay t/g ngủ sớm nên post hơi ít, mai sẽ cố gắng post bù nk.)