Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 2: CHUYẾN DÃ NGOẠI ĐỊNH MỆNH
Chiếc xe tư nhân đưa đón các vị tiểu thư công tử đỗ xịch trước cổng biệt thự nhà Hagasawa, Kiyomi kiêu kì xách giỏ, phe phẩy đuôi váy, đằng sau Nanami đang cố gắng dùng sức kéo hai chiếc vali to oạch, trượt xuống từng bậc thang một. Hôm nay cô mặc một chiếc quần legging đóng thùng với áo cánh dơi tối màu, chân đi đôi bata cũ kỹ, lạch phạch bước khó nhọc khi hai tay cô là hai cái bao tải chất đầy thể loại quần áo, có thể đếm trên đầu ngón tay ít nhiều cũng hơn năm chục bộ. Là năm chục bộ đó, thật chả hiểu chị ta đi dã ngoại hay đi bán quần áo nữa.
Xe lăn bánh, Nami ngồi co rúm trong góc, cắm earphone, thanh thản nghe nhạc. Cũng hơn một tháng hè nay cô chưa ra ngoài, người bố “gương mẫu” tới cái bóng còn không xuất hiện, vậy mà năm ngoái, là năm ngoái đấy, ông ta hứa hẹn sẽ dẫn cô đi du lịch vào kì nghỉ hè. Du lịch thì không thấy mà toàn thấy công việc nhà chất đống ình. Ông quả là rất – có – trách – nhiệm.
Giúp cô chị đem hành lý vào trại, Nami thở hổn hển, đưa tay quệt mồ hôi. Kiyomi đi vô, bên cạnh là hai ba cô bạn, nhìn Nami dò xét. Cô tóc xoăn lên tiếng :
– Ai đấy Kiyomi?
– Oshin nhà mình. – Bà chị tỉnh bơ đáp trả.
Hai cô gái nghe vậy, liền ném ánh mắt khinh bỉ về phía Nami. Cô nàng tóc xoăn lại hỏi:
– Thế cho bọn mình mượn xài với nhé?
– Được thôi. Các cậu cứ thoải mái. – Kiyomi nhún vai, chả thèm liếc cô lấy một cái.
Hai bà bạn cười tít mắt, hắng giọng chĩa về cô.
– Mang hành lý của tụi tao vào luôn đi. Coi chừng làm hỏng, không có tiền đền đâu đấy. Ha ha ha…
Tiếng cười rôm rả ngân vang trong trại, Kiyomi kéo bạn ra ngoài, thét lớn vào cô.
– Còn ngồi đó làm gì, không lo xách đồ cho bạn tao. Mày điếc à.
Lời lăng mạ vút cao, như chọc ngoáy sâu vô màng nhĩ Nami, cô gái bé nhỏ đứng dậy, lủi thủi làm theo lệnh chị.
Đừng thắc mắc tại sao Hagasawa Nanami lại vâng lời tới vậy. Cô đã sống qua hơn mười bảy mùa xuân, ngày ngày đều chịu sự dèm pha, phỉ báng của hai mẹ con họ. Đối với cô, những lời nói ấy chỉ là cơn gió, thổi đến rồi thổi đi, không đáng để ta tức giận, niềm khích. Bớt một chuyện vẫn hơn thêm một chuyện, chịu đựng thì cũng đã chịu đựng rồi, sao phả vì mấy việc cỏn con đó mà tự gieo rắc rối ình. Đấy là cái cách mà cô tự an ủi chính mình, khi sống trong cái không khí gia đình đủ cha đủ mẹ do cha cô ban cho, mẹ kế con chồng, có mấy đời hòa hợp. Thôi thì cứ cắn răng cho qua, coi như cô đang góp phần gìn giữ hòa bình thế giới.
Đêm xuống, cả khu dã ngoại chìm vào bóng tối, tiếng dế kêu cùng thanh âm khò khè của đám côn trùng tạo thành một giai điệu vừa hoang dã vừa rùng rợn.
Bước qua đám lá khô ẩm ướt dưới đất, Nami vòng tay ôm lấy hai bờ vai khẽ run vì lạnh, mái tóc đen xõa dài bay bay trong gió, cô ngước mặt lên trời, ngắm nhìn ông trăng đang tỏa sáng ấm áp.
” Giá như mình có cây chổi thần, bay lên tận mặt trăng thì tốt biết mấy ” – Vừa nghĩ, Nami vừa thầm cười trong bụng. Đã cần này tuổi rồi mà còn mơ mộng mấy thứ hoang đường đó. Nhưng nếu điều ấy có thật thì sao nhỉ?
– Dĩ nhiên là nó có thật rồi cháu gái.
Đang mê man trong chuỗi tưởng tượng, Nami giật thót mình, nhảy lùi ra sau hai bước sau khi nghe giọng nói vọng đến.
Trên mỏm đá to lớn, một bà cụ tóc tai bờm xờm, trắng xóa như cước, ngồi cậy móng chân. Thấy cô gái nhỏ giật mình, bà liền cười hiền giải thích:
– Đừng sợ, ta không phải là ma.
Nami ngú ngớ, tròn mắt, kính lão hỏi:
– Bà ơi, sao bà lại ở đây?
Giọng cô bé thốt lên thanh khiết, trong trẻo như tiếng chuông giáo đường. Cũng lâu lắm rồi cô chưa mở miệng, cảm giác được nói thât là dễ chịu làm sao.
Bà cụ kéo tấm áo choàng len, đưa tay với lấy cái mũ gắn liền sau áo, đội kín khuôn mặt. Bỗng bà im lặng.
Nami ngơ ngác tiếp tục cất tiếng.
– Bà không sao chứ, hay để cháu đưa bà về nhà.
Trăng tròn lủng lẳng, toát ra vẻ hào khí âm u tĩnh mịch, bất chợt phía rừng cây chim chóc bay toán loạn. Bà cụ nhảy xuống mỏm đá đưa ngón tay trỏ lên miệng, “suỵt” dài một hơi.
Nami nghiêng đầu ra, chăm chú nhìn bà. Bà cụ này hay nhở, nửa đêm nửa hôm, ra đây làm gì? Lại còn bắt cô giữ trật tự. Quay đầu về phía khu dã ngoại, cô tính nói lời tạm biệt với bà. Bất giác từ trên trời, lao xuống một bầy dơi đen, xông thẳng về phía cô. Nami hét lớn, theo phản xạ đưa tay che mặt.
Bà cụ phẩy ống áo choàng, một cây chổi lỉa chỉa gai xuất hiện. Chưởng quả cầu lửa về lũ dơi, bà lo lắng quay qua Nami.
Đây là “lũ đĩa bám” do mụ Suria nuôi, mỗi một con dơi này đều chứa độc cực mạnh, chỉ cần người bình thường bị cắn, sẽ ngay lập tức tử vong. Đám dơi quá đông, cô bé ấy sẽ nguy mất.
Lập một vòng kết giới, bà cưỡi chổi bay lên, hướng ánh mắt xuống dưới tìm xác cô bé xấu số. Nhưng, cảnh tượng trước mắt bà lúc này, thật không thể nào tin nổi, hình mặt trăng khuyết phát sáng kia, không là Libra sao?
Chính là công chúa?
Đón đọc chương III: Rượt Đuổi