Bạn đang đọc Trường Học Phù Thủy: Chương 1
Xa thật xa ở hành tinh nọ, nữ hoàng hạ sinh được một công chúa. Thần dân cả nước vui mừng khôn siết. Cuối cùng vương quốc của họ cũng có người thừa kế, nhất định lớn lên, nàng công chúa nhỏ này sẽ trở thành một đấng minh vương.
Ngày mừng lễ sinh nhật công chúa tròn một tuổi, toàn thể dân chúng đều tập chung về thánh điện, cầu phúc cho vị nữ hoàng tương lai. Ngay cả bô lão phù thủy lâu đời nhất của vương quốc cũng đích thân đến tận lâu đài, chúc mừng nàng công chúa bé nhỏ. Nâng cô bé trên tay, trưởng bô lão gật đầu mỉm cười :
– Công chúa bốn bề đều phát ra hào khí của bậc đế vương. Quả không sai, đây chính là người tiên đế lựa chọn. Nữ hoàng, xin chúc mừng người.
Người phụ nữ trẻ ôn nhu ôm lấy con gái, hài lòng nhìn vị bô lão già, trên đầu bà là chiếc vương miện pha lê lấp lánh, mái tóc vàng dài óng ánh, tạo nên một vẻ lung linh động lòng người. Đúng, bà chính là trụ cột của cả vương quốc này – nữ hoàng Maria Angela The Fence II.
– Thưa nữ hoàng, đã đến giờ công chúa dùng bữa. – Cô hầu cận Sena dịu dàng khom người kính cẩn.
Vị nữ hoàng gật đầu, đặt con gái trở lại chiếc nôi thủy tinh, rồi nhẹ nhàng tiến về đại sảnh.
***
Ngồi trên ngai vàng long lanh đá quí, nữ hoàng cười đôn hậu, đón lễ của các thần dân dâng lên, bà luôn tỏ ra đồng cảm với mọi người, sống thật hòa nhã, yên bình cùng con dân đất nước.
Mở cửa bước vào, người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen láy búi cao bâng khay trà nóng, vừa đưa cho nữ hoàng vừa thốt:
– Ôi Maria, em gái của ta, trông em thật là mệt mỏi. Dạo này em không được khỏe ư?
Nâng tách trà còn nghi ngút khói thơm, nữ hoàng điềm đạm thổi:
– Chị Suria, em không sao. Dạo này Libra hay quấy khóc, khiến em hơi mất ngủ. – Vừa nói, bà vừa đưa chiếc tách lên miệng, uống một ngụm nhỏ.
Suria thấy tách trà đã được uống thầm nhếch môi cười. Mụ ta vờ đến cạnh em gái, xoa bóp hai thái dương.
Chợt, nữ hoàng bỗng gục xuống, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi mi biểu cảm héo quặt như cỏ úa. Suria cười kiêu ngạo, đi vòng quanh vị nữ hoàng xinh đẹp, vuốt ve chiếc ngai vàng.
– Em gái yêu quí, hãy bình an yên nghỉ.
***
Cả nước dán chiếu cáo, nữ hoàng lâm bệnh nặng, khiến dân chúng vô cùng lo lắng. Hiện giờ đức vua đang triệu kiến những vị bí thuật gia giỏi nhất, chế thuốc chữa trị bệnh cho nữ hoàng.
Đêm xuống, nhấn chìm cả vương quốc trong bầu không khí âm u, cô tịch. Không nhảy múa, không ca hát, tất cả dường như đã biến mất khi nữ hoàng lâm bệnh.
Bên tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, một nữ thần với ánh sáng đang ngày càng yếu ớt dịu dàng đung đưa chiếc nôi thủy tinh trong suốt, miệng khẽ ngâm nga bài hát ru êm đềm. Hôn lên má con gái, bà mệt nhọc thốt ra từng lời:
– Libra yêu dấu, hãy thay ta bảo vệ vương quốc này, những thần dân hiền lành, chất phác kia đang rất cần con. Đừng để bất kỳ ai, chạm vô chiếc vương miện này, vì nó chỉ thuộc về con.
Nói đoạn, bà tháo ra vương miện pha lê lấp lánh, dùng chút sức mạnh cuối cùng phong ấn lên người công chúa nhỏ. Mái tóc vàng của nàng bỗng chuyển thành đen, đặc biệt, ở phía sau gáy xuất hiện một hình xăm mặt trăng khuyết. Cô bé chợt khóc rống lên, như báo hiệu một sự chia ly đầy nước mắt.
Ngoài cửa phòng, hầu cận Sena vội vã vào trong cấp báo. Không thấy chiếc vương miện nữa, nàng ta ú ớ. Nữ hoàng khoát tay:
– Không sao. Ngươi nói đi.
Sena gật đầu tuân mệnh, rồi từ từ kể lại câu chuyện.
– Pháp sư Suria dẫn theo rất nhiều tăng lữ, và một số vị hoàng gia tiến vào đại điện. Hiện giờ nhà vua đang bị vây hãm, xin nữ hoàng hãy cùng công chúa rời khỏi đây trước.
Maria bàng hoàng loạng choạng, ánh sáng cơ thể ngày càng mất đi. Bà nhìn cô con gái nhỏ, rồi lại hướng về vương quốc.
– Không được. Ta phải cùng Joshep (nhà vua) chiến đấu. Sena, ngươi hãy bảo vệ công chúa đi trước.
– Nữ hoàng, người không thể… – Sena hốt hoảng phản đối, nhưng còn chưa nói hết, đã bị nữ hoàng chặn họng.
– Sena, đây là thánh lệnh. Xin ngươi hãy bảo vệ con gái ta.
Đã là thánh lệnh của nữ hoàng, không ai được từ chối. Sena nước mắt dàn dụa, quì một gối, cúi chào nữ hoàng lần cuối.
– Thần… tuân lệnh.
Phất tay một cái, chiếc đinh ba to tướng bỗng xuất hiện, nàng nuốt lệ, ôm lấy công chúa đang gào khóc trong nôi. Nữ hoàng đặt một nụ hôn lên trán con gái, khẽ thì thầm.
– Mẹ yêu con, con gái yêu quí.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bị phá bay, Suria lộng lẫy trong bộ váy đen bước vào, mụ cầm đũa thần, phe phẩy kiêu ngạo.
– Ôi, Maria em gái. Thì ra là ở đây. Đã có bệnh còn không tĩnh dưỡng, chạy lung tung làm gì cho hại sức khỏe.
Nữ hoàng yếu ớt che chắn cho đứa con gái, quay lại nhìn Sena có ý.
Cô hầu cận hiểu ra, liền ôm chặt công chúa gật đầu.
– Em chỉ ghé thăm con gái, vậy cũng có tội ư? – Maria cố làm giọng đanh thép, hòng đánh lạc hướng sự chú ý của bà chị “yêu quí”.
Suria cười mỉa mai, chỉa đũa thần về nữ hoàng yếu đuối, châm biếm nói:
– Ha ha ha, tình mẫu tử thật cảm động làm sao. Ngươi đúng là khó chết đấy Maria, uống một lượng lớn Astrimer, vậy mà cũng chỉ chết từ từ. Đáng khâm phục.
– Astrimer?
Đây vốn là một loại độc dược nguy hiểm, do các hắc thuật sĩ chế tạo, nhằm mục đích ám sát các phù thủy cấp cao, vì là thuốc cực độc nên Astrimer đã bị cấm lưu hành ở vương quốc phép thuật, sao chị ta lại có… chả nhẽ…
– Chị đã bỏ độc vào trà ngày hôm ấy?
– Cô em ngây thơ của ta, đến giờ mà em vẫn chưa nhận ra sao, ta khát khao ngày này tới từ lâu lắm rồi. Hãy mau giao vương miện ra đây. – Bay đến sát nữ hoàng, mụ gằn ra từng chữ.
Maria tức giận, dựt lấy cây kim nhỏ ở cổ, hóa thành chiếc đũa thủy tinh lấp lánh. Bà chĩa đũa về Suria, cả kinh thét:
– Suria, chị là kẻ phản bội.
Cùng tiếng thét là một tia chớp xoẹt qua, chiếu thẳng về người mụ Suria. Mụ ta nhanh trí tránh được, đồng thời bay tới nắm lấy cổ áo em gái, gầm gừ.
– Phản bội? Ha ha, ha ha ha ha… chiếc ngai vàng này đáng lí ra phải thuộc về ta, chỉ vì ngươi có mái tóc vàng mà mẹ lại thiên vị ta, truyền lại ngôi báu cho ngươi. Ta không cam, ta không cam.
Nỗi oán thán vừa thốt ra, mụ ta liền phóng tia lửa về nữ hoàng. Bà ngã xuống, vệt sáng dần dần tắt.
Sena đã yên vị trên thảm bay trong lúc nữ hoàng giao chiến. Khi chuẩn bị thúc thảm, vì không đành lòng nhìn nữ hoàng bị đánh, cô hốt hoảng kêu.
– Nữ hoàng
Cũng là lúc mụ Suria chú ý tới. Mụ ta rống lên đay nghiến.
– Người đâu, bắt chúng lại cho ta.
– Sena, mau đi đi. – Nữ hoàng yếu ớt phẫy đũa thần đẩy thảm bay, vệt sáng duy nhất cũng tắt mất. Bà nằm xuống, trút hơi thở cuối cùng.
Mụ Suria cười lên ma rợn. Từ nóc đại điện, một bầy dơi đen bỗng bay loạn xạ, cất tiếng gào thê lương thảm thiết.
Từ xa xa, mặt trăng như một chiếc bánh nướng ỉu, nhòa dần, nhòa dần rồi hòa tan vào khoảng không gian đen nghịt.
” Khi ánh sáng mặt trăng vụt tắt, cũng là lúc ta rời khỏi vương quốc này, hãy thay ta bảo vệ họ – những cư dân của con… nữ hoàng tương lai à”
Hagasawa Nanami ( Thân tặng mấy bạn fan Otaku