Bạn đang đọc Trường Học Phép Thuật: Đau đớn
Tôi khóc cạn nước mắt cả 3 ngày hôm nay rồi. Thanh sau khi bị một chiếc xe ô tô đâm, máu không ngừng túa ra, nhỏ ngất đi và sau đó phải vào viện cấp cứu.
Nhưng Nam có vẻ là người đau khổ nhất. Có vẻ sau khi Thanh hôn mê, Nam đã khẳng định được tình cảm của mình thuộc về ai!
Cậu ta tự giam mình trong một căn phòng, chỉ ra ngoài vào ban đêm để đến thăm Thanh.
Tôi không ngừng day dứt, thảm sầu. Chỉ biết chờ mong Thanh tỉnh dậy, mỉm cười thật tươi, xua tan cái cảm giác đau đớn này…..
Còn Tuấn, không nói, tôi cũng biết. Anh ta coi Thanh như người em gái ruột. Có thể tươi cười khi em mình lâm vào tình cảnh thế này? Có thể ư?
Càng chờ càng cảm thấy vô vọng….. Dù tôi biết, tôi biết chỉ cần 4 ngày ngắn ngủi nữa thôi, Thanh có lẽ sẽ chẳng quay về với chúng tôi nữa……
***
Một ngày…..
Hai ngày…….
Ba ngày…….
Thời gian sắp hết, tại sao Thanh vẫn chưa tỉnh lại??
Nam gần như hoảng loạn. Tức trực bên Thanh 24/24.
Tối đêm cuối, tôi , Nam, Tuấn, nằm cạnh bên Thanh……. chờ đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra……
Tích tắc
Tích tắc
Tích tắc
Thời gian bỗng nhiên ngừng trôi…..
Cây từ dưới đất tự dưng bám tường, leo lên, đâm thủng cả nền đá hoa, một cánh chậm chập nhưng vững chãi cho đến khi bám quanh hết cả phòng. Cả ba chúng tôi tưởng như nín thở thì nghe thấy tiếng nói thều thào nhưng vẫn đủ để làm cả ba người là tôi, Nam và Tuấn phải chấn động :
“Đây là đâu?”