Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 48: Giám Sát Ti
Lý Dung đỡ lấy Tần Chân Chân, nàng gọi những người khác đến, một mặt cho người đi lấy xe ngựa, một mặt lệnh điều tra khu vực lân cận.
Sau khi xác nhận chung quanh không có ai nhìn thấy họ, Lý Dung cùng Tần Chân Chân lên xe ngựa, nhanh chóng quay về phủ Công chúa.
Trên người Tần Chân Chân có vết thương, Lý Dung lấy thuốc dự phòng từ trong ngăn kéo ra giúp Tần Chân Chân băng bó.
Tần Chân Chân cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Sau khi về đến phủ Công chúa, Lý Dung liền bảo đại phu trong phủ đến khám bệnh.
Đại phu rửa sạch miệng vết thương, ra đơn thuốc xong mới quay đầu với nói Lý Dung, “Đây đều là vết thương ngoài da, vị cô nương này chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao, Điện hạ không cần lo lắng”
Lý Dung khẽ gật đầu, cho đại phu lui xuống.
Nàng đứng cạnh mép giường nhìn Tần Chân Chân nhắm hai mắt dường như đang nghỉ ngơi.
Lý Dung nghĩ hồi lâu, đang muốn lên tiếng thì bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Lý Dung vội vã bước ra, vừa vòng qua bình phong, nàng đã thấy Bùi Văn Tuyên cùng Lý Xuyên đi đến.
“Tình hình sao rồi?”
Lý Dung vội vã nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, người hắn hãy còn thấm nước mưa, thần sắc ngưng trọng đáp, “Quá trình niêm phong Tần gia không có vấn đề, Bệ hạ hiện tại chỉ có thể phái thêm người trung gian, tận lực bảo đảm bọn họ không gây ra sai lầm”
“Đã phái thêm ai?”
“Tô Dung Khanh.
Y là Hình Bộ thị lang, chức vị cao, hơn nữa lại không tham dự tranh chấp lần này”
Lý Dung nghe thấy tên của Tô Dung Khanh, trong lòng có chút yên tâm.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung thay đổi sắc mặt, động tác khẽ khựng lại, sau đó hắn lại nói, “Ta ở trước cửa cung gặp được Thái tử Điện hạ, ngài ấy muốn tìm nàng nên ta cùng ngài ấy quay về”
Lý Dung đáp một tiếng.
Nàng quay đầu nhìn Lý Xuyên thì thấy tuy hốc mắt cậu ửng đỏ nhưng biểu tình lại lạnh lẽo vô cùng.
Lý Dung ngầm hiểu trong cung nhất định đã xảy ra chuyện gì đó liền nói, “Sao đệ lại tiến cung?”
“Đệ đi tìm mẫu hậu”
Lý Xuyên khàn giọng đáp, Lý Dung dừng một chút mới do dự hỏi, “Sau đó thì sao?”
Lý Xuyên không trả lời nàng, sau hồi lâu, cậu đột nhiên nói, “Vụ án này, tỷ tỷ đứng ra điều tra đi”
Lý Dung lập tức ngẩn người, Lý Xuyên bình tĩnh nói, “Đệ không tiện ra tay, sự trở ngại của các thế gia quá lớn, nếu đệ xuất đầu, e rằng bọn họ sẽ lập tức nghĩ cách phế truất đệ.
Hiện tại Phụ hoàng không tín nhiệm đệ mà đệ lại không thể chống lại được sức mạnh của các thế gia”
“Cho nên đệ muốn xuống tay với những người điều tra vụ án lần này”
Lý Dung khẳng định nói, “Bọn họ đều là người của cậu, đệ đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đệ nghĩ kỹ rồi”
Lý Xuyên bình tĩnh đáp, “Một thanh đao không vâng lời, lại không chịu mài đi sự bén nhọn, đệ cũng không cần”
Lý Dung trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi hỏi, “Mẫu hậu đã nói gì với đệ?”
“Vừa biết Tần gia xảy ra chuyện xong đệ liền tiến cung chất vấn bà ấy.
Việc này quá nguy hiểm, nếu có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, chỉ dựa vào nội bộ quan hệ của các thế gia là có thể biến vụ án của một hàn tộc thành vụ án không thể lật lại như thế này, đối với Phụ hoàng mà nói, là việc có bao nhiêu kiêng kị? Hơn nữa, chỉ vì cuộc tranh đấu trên triều mà vu hãm, giết cả nhà người khác…”, Lý Xuyên nhắm mắt, “Bọn họ dùng thủ đoạn quá mức rồi”
“Mẫu hậu trả lời thế nào?”
“Bà ấy hỏi phải chăng đệ cùng Tần Chân Chân có tư tình?”, Lý Xuyên bật cười, tựa hồ cảm thấy vô cùng hoang đường, “Hỏi đệ có phải vì thế mà không chịu cưới Thượng Quan Nhã?”
“Bà ấy cho người điều tra đệ.
Bà biết được lúc trước đệ từng đi tìm Tần Lâm xong liền cho rằng đệ là vì Tần Chân Chân mới gặp Tần Lâm.
Sau này trong cung yến, hương của Tần Chân Chân đứng hạng hai, đệ cùng nàng ấy nói mấy câu cũng bị bà ấy tra được”
“Hơn nữa, do trong cuộc thi Tần Chân Chân trở nên nổi bật, trong cung đều truyền tai nhau rằng Phụ hoàng dường như có ý phong nàng làm Thái tử phi.
Mẫu hậu lo lắng Tần Chân Chân uy hiếp đến vị trí của Thượng Quan Nhã vì thế liền báo tin cho cậu”
Lý Xuyên có chút cười khổ, “Mà cậu vừa hay đang tìm một gia tộc giết gà dọa khỉ, cho nên họ liền chọn Tần gia”
“Việc họ muốn tìm một gia tộc để khai đao đệ cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là đệ không lường được, họ thế nhưng sẽ làm ra thủ đoạn chấn động đến thế”
Lý Dung cũng đoán được Thượng Quan gia sẽ chọn một gia tộc để chèn ép, chỉ là nàng cũng không nghĩ đến, cái mũ chụp xuống lại là tội danh thông đồng với địch bán nước.
Một tội nghiêm trọng nhường ấy, ai cũng thấy được, đây là một cảnh cáo mà Thượng Quan gia dành cho Lý Minh.
Hiện tại xem ra, bọn họ cũng muốn cho Lý Xuyên, người không muốn nạp Thái tử phi, một cảnh cáo.
Nhìn Lý Xuyên có chút mệt mỏi, Lý Dung không nói gì.
Lý Xuyên nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói, “Tỷ, tỷ từng nói, chỉ khi một người đủ mạnh mẽ mới có quyền được lựa chọn”
“Đúng vậy”
“Như vậy hôm nay, Cô hỏi tỷ một câu”, Lý Xuyên nhìn chằm chằm nàng, “Tỷ có bằng lòng can dự vào vụ án này?”
Lý Dung trầm mặc, Lý Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, tiếp tục nói, “Nếu tỷ bằng lòng, Cô sẽ dùng hết sức trợ giúp.
Hôm nay tỷ hãy tìm một lý do thích hợp để quy phục Bệ hạ, sau đó nhân cơ hội này, lấy danh nghĩa tra rõ vụ án, thành lập Giám sát ti.
Cơ quan này sẽ trực thuộc với quyền quản lý của Bệ hạ mà không tính vào phạm trù quản lý của Tam tỉnh.
Nó sẽ là cơ quan giám sát độc lập đứng ngoài triều đình và bản thân có quyền sinh sát”
“Tỷ là Công chúa, nể mặt đệ cùng mẫu hậu, sẽ không một ai dám tùy ý làm gì tỷ.
Để tỷ làm chuyện này, là thích hợp hơn hết”
“Sau này, nếu đệ đăng cơ…”, Lý Xuyên hạ giọng, hứa hẹn nói, “Giám sát ti như cũ là của tỷ”
Đây mới là quyền lực hoàn toàn thuộc về nàng.
Lý Dung không đáp lời, Lý Xuyên vội vã tiếp tục, “Bất quá vì mức độ nguy hiểm quá lớn, tỷ tỷ cũng không cần vội vàng quyết định.
Nếu tỷ tỷ không muốn, cũng không sao”, Lý Xuyên nhìn nàng, dừng một chút, thần sắc trịnh trọng, “Bất luận như thế nào, tỷ vẫn là Công chúa”
Lý Xuyên quay đầu nhìn ra màn mưa tầm tã ngoài phòng, thấp giọng nói, “Đệ phải chuẩn bị lên triều, tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi trước”
Lý Dung rốt cuộc đáp một tiếng, cùng Bùi Văn Tuyên hành lễ cung tiễn Lý Xuyên.
Chờ Lý Xuyên đi rồi, Lý Dung vẫn đứng tại chỗ trầm mặc.
Bùi Văn Tuyên im lặng đứng bồi nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới lên tiếng, “Cô trước quay về mặc thêm chút quần áo, hiện tại Tần gia cũng đã bị bắt vào ngục, việc này không vội…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến một tiếng hô khẽ, “Điện hạ”
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đồng thời quay đầu liền thấy Tần Chân Chân đang đứng ở bên cạnh bình phong.
Bùi Văn Tuyên kinh ngạc liếc nhìn Lý Dung, muốn hỏi gì đó song lại không dám nói nhiều.
Hắn không dấu vết lui một bước, đứng ở phía sau Lý Dung.
Lý Dung im lặng nhìn Tần Chân Chân, sau đó nhìn Tần Chân Chân cầm kiếm quỳ xuống trước mặt mình.
“Dân nữ khẩn cầu Điện hạ, thành lập Giám sát ti”
“Ngươi cầu ta vậy ngươi có thể cho ta cái gì?” Lý Dung cười nhạo hỏi, Tần Chân Chân mím môi, chỉ có thể cắn răng nói, “Vượt lửa qua sông, tuyệt không khước từ”
“Vượt lửa qua sông?”, Lý Dung khẽ cười, “Ngươi chỉ là một cô nương từ một thế gia hàn vi, có thể làm cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể cho ngươi đi liên hôn?”
“Dân nữ thân phận thấp hèn, trừ trường kiếm trong tay, không còn gì khác.
Nếu Điện hạ nguyện ý”, Tần Chân Chân ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Dung, “Trên đời này sẽ không còn Tần nhị tiểu thư”
Lý Dung nhìn vào đôi mắt của Tần Chân Chân, đột nhiên hiểu được điều Tần Chân Chân muốn.
Tần Chân Chân quả thật không thuộc về Hoa Kinh, cũng không thuộc về triều đình.
“Nếu ta muốn ngươi giết người?”
“Có thể”
“Nếu ta muốn ngươi đi Tây Bắc?”
“Được”
“Tần Chân Chân, ta sẽ không vì một mình ngươi mà đưa ra quyết định này”
“Thần hiểu nhưng thần vẫn muốn thử”
Lý Dung không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau hồi lâu, Lý Dung phất tay áo xoay người, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ nghĩ lại”
Lý Dung phân phó người hầu chăm sóc Tần Chân Chân xong trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên đi bên cạnh Lý Dung, hai người cùng sóng vai bước trên hành lang dài.
Lý Dung vuốt ve cây quạt vàng trong tay, không nói gì.
Bên ngoài mưa to như trút nước, mây đen giăng khắp tạo nên một mảng trời đen như mực, ánh đèn lồng trên hành lang bị gió thổi lay lắt.
Bùi Văn Tuyên đi bên cạnh Lý Dung, giúp nàng chắn đi những cơn gió lạnh.
Hai người không ai nói gì, lúc này Lý Dung đột nhiên lên tiếng, “Ta còn có lựa chọn sao?”
“Chỉ cần Điện hạ bỏ được quyền lực…”, Bùi Văn Tuyên nhìn nơi cuối hành lang dài, hai tay luồn trong tay áo, chậm rãi mở miệng, “Thì còn gì không chọn được?”
“Không lập Giám sát ti, thậm chí không quan tâm Thái tử, Người vẫn là thê tử của ta, Bình Nhạc Công chúa”
Bùi Văn Tuyên quay đầu sang nhìn nàng mỉm cười nói, “Lập Giám sát ti, nếu thắng, sẽ là Trưởng công chúa Điện hạ, dưới một người trên vạn người; nếu thua, thiên đao vạn quả, thi cốt chẳng còn”
“Nếu ta chẳng còn gì, ta vẫn là thê tử của ngươi sao?”
Lý Dung cảm thấy có chút buồn cười hỏi, Bùi Văn Tuyên không trả lời.
Vào khoảnh khắc Lý Dung hỏi hắn câu ấy, không biết vì sao, hắn theo bản năng mà nghĩ, nếu Lý Dung thật sự chẳng còn gì, có lẽ nàng có thể là thê tử của hắn cả đời.
Nhưng suy nghĩ chỉ một thoáng lướt qua, hắn không hề bám riết không tha, bất kể đáp án này là đúng hay sai đều không thích hợp nói cho Lý Dung biết vào lúc này.
Bởi Bùi Văn Tuyên hiểu, không những Lý Dung sẽ không tin, không chừng còn sẽ giẫm hắn vài cái.
Vì thế hắn khẽ cười nói, “Có lẽ ngày kia sẽ đến, lúc đó, cô sẽ biết thì sao?”
“Vậy bỏ đi”, Lý Dung bật cười, “Cái giá phải trả quá lớn, vẫn là không biết thì hơn”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến trước cửa phòng, Lý Dung chậm rãi nói, “Ngươi chuẩn bị thượng triều đúng không? Tìm gian phòng khác thay quần áo đi, để ta một mình nghĩ lại”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng.
Khi Lý Dung đẩy cửa, hắn đột nhiên gọi Lý Dung lại, “Điện hạ”
Lý Dung không quay đầu lại, chỉ lắng nghe người phía sau nói, “Thật ra, bất luận Người chọn con đường nào, nếu có một ngày Người phải bị thiên đao vạn quả, ta nhất định chắn ở phía trước”
Nàng là thê tử của hắn, nếu muốn nàng chết, người khác nhất định phải bước qua thi thể của hắn.
Nếu nàng lập Giám sát ti, nàng đi đời, hắn nhất định cũng đi đời.
Bất luận là phu thê hay là minh hữu, bọn họ đã sớm cùng sinh cùng tử.
“Chính vì thế…”, Bùi Văn Tuyên khẽ khàng lên tiếng, “Hãy chọn con đường mà Người thích”
Lý Dung đưa lưng về Bùi Văn Tuyên, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, “Ta đã biết, ngươi ồn quá”
Nói xong, nàng bước vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi vào phòng, bóng tối bao trùm lấy Lý Dung, nàng đi đến cạnh án thư tìm vị trí ngồi xuống.
Lập Giám sát ti hay những việc tương tự như thế, ở kiếp trước, nàng không phải chưa từng làm qua.
Quyền lực của một người, nhất định xuất phát từ việc trong tay người đó nắm giữ bao nhiêu quyền quyết định số phận của người khác.
Quyền nắm giữ càng nhiều, phạm vi quyết định càng lớn, từ đó quyền lực nàng chân chính sở hữu được cũng sẽ nhiều hơn.
Ví như hiện tại Bùi Văn Tuyên chịu sự khống chế của nàng, cốt lõi là vì Bùi Văn Tuyên cần tiền, nhân mạch, cùng thân phận Công chúa của nàng, điều đó giúp hắn trên quan trường có thể vô thức làm người khác kinh sợ.
Nhưng những thứ như tiền, nhân mạch, thân phận, cũng không phải là tài nguyên khan hiếm.
Nếu Lý Dung muốn xây dựng một khối quyền lực lấy chính mình làm trung tâm, nàng nhất định phải nắm giữ binh quyền.
Kiếp trước nàng cũng từng thành lập các loại cơ quan giống Giám sát ti, nhưng phần lớn đều nương theo thân phận Trưởng công chúa, không như hiện tại trực tiếp thành lập một cơ quan độc lập với tam tỉnh.
Giám sát ti là một lưỡi dao sắc bén, nếu dùng không tốt, nàng có lẽ sẽ tự làm mình bị thương.
Lý Dung nhắm mắt, khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, chậm rãi chải chuốt lại toàn bộ thế cục một lần.
Hiện giờ nàng có ba con đường.
Con đường thứ nhất, cứ chiếu theo kiếp trước, khuyên Lý Xuyên cưới Thượng Quan Nhã làm chính phi, Tần Chân Chân làm trắc phi, chỉ cần Tần Chân Chân không ảnh hưởng gì đến Thái tử phi, Hoàng hậu sẽ không một mực diệt Tần gia.
Nhưng nếu như vậy, Lý Xuyên phải lộ ra con bài tẩy là Tần Lâm cho Thượng Quan gia biết, từ đó hoàn toàn phụ thuộc vào thế gia.
Sau này, khi Lý Minh tìm một lý do để phế bỏ Thái tử, Lý Xuyên sẽ phải một lần nữa dựa vào sự giúp đỡ của thế gia đăng cơ.
Nhưng kiếp này, Dương gia bị lật đổ quá sớm, tương lai rốt cuộc sẽ có biến hóa gì, nàng cũng không biết được.
Mà nếu đã ỷ lại vào thế gia, mâu thuẫn giữa thế gia cùng Lý Xuyên như cũ vẫn sẽ nổ ra.
Con đường thứ hai, mặc kệ tất cả, để Lý Xuyên và Bùi Văn Tuyên tự chọn lấy, hoặc Lý Xuyên hoàn toàn từ bỏ Tần gia, hoặc Lý Xuyên phải đi con đường thứ nhất.
Nhưng bất luận thế nào, Lý Xuyên như cũ vẫn phải bị Thượng Quan gia khống chế.
Mà con đường thứ ba, lập Giám sát ti.
Lý Dung mở mắt, nhìn ánh sáng nhàn nhạt sau giấc bình minh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, ánh mắt nàng sáng lấp lánh.
Thế gia là đao, nhưng đao cần thiết có vỏ.
Hiện giờ hàn tộc chưa đủ sức để gánh trọng trách này cho nên nàng phải làm vỏ cho thanh đao kia.
Lập Giám sát ti, tra rõ những người có liên can đến vụ án Tần gia, dùng Giám sát ti uy hiếp các thế gia, sau đó âm thầm móc nối với những người khác trong Thượng Quan gia, nâng đỡ một gia chủ mới.
Cứ như vậy, Lý Dung sẽ hoàn toàn khống chế Thượng Quan gia, uy hiếp các thế gia, thậm chí có được quyền lực trực tiếp đánh đổ Nhu phi mà không cần giống hiện tại nơi nơi bị người ngăn cản.
Chỉ khi thế gia trở thành thanh đao có vỏ bị nàng khống chế, mâu thuẫn giữa Lý Xuyên cùng thế gia sau này mới có thể được hóa giải, Thượng Quan gia mới không lâm vào hoàn cảnh như kiếp trước, ngoại trừ Thượng Quan Nhã sống trong cung, nếu không phải Lý Dung liều mạng che chở, quá nửa số người đều phải có kết cục ảm đạm.
Chỉ khi quyền lực nằm trong tay nàng, nàng mới có quyền lựa chọn.
Lý Dung nghĩ thế, trong mạch máu liền có một loại nhiệt huyết quen thuộc đang trào dâng.
Giống như lời Bùi Văn Tuyên nói, Giám sát ti là con đường tốt nhất, cũng là con đường nguy hiểm nhất.
“Thiên đao vạn quả?”
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, một lát sau, nàng khẽ cười thành tiếng.
Nàng đứng lên, đi đến trước án thư, nghĩ sơ lược toàn bộ những phương án thành lập Giám sát ti sau đó viết thành một sổ con.
Lý Dung vừa viết vừa phân phó Tịnh Lan đứng bên ngoài, “Tịnh Lan, đi mời Tần tiểu thư đến đây, đồng thời sai người đến hoàng cung, chờ Phò mã hạ triều liền ngăn lại, bảo chàng đến tìm ta”
Tịnh Lan đáp một tiếng, chẳng bao lâu sau, Tần Chân Chân đã được dẫn vào phòng.
Tần Chân Chân đã thay một bộ quần áo mới, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nàng tiến vào đầu tiên liền hành lễ với Lý Dung, Lý Dung giơ tay bảo nàng đứng lên, vừa viết sổ con vừa nói, “Chốc nữa ta sẽ tiến cung, yêu cầu thẩm tra vụ án Tần gia, ngươi có thứ gì muốn giao cho ta không?”
Tần Chân Chân nghe thế liền nâng mắt nhìn Lý Dung, trong mắt mang theo vài phần kỳ vọng, “Điện hạ đồng ý rồi?”
“Chuyện Giám sát ti ta sẽ thương nghị với Bệ hạ.
Về phần ngươi…”, Lý Dung nhìn Tần Chân Chân, “Ta có hai con đường cho ngươi chọn”
Tần Chân Chân ngẩn người, Lý Dung nói thẳng, “Ngươi không thích hợp Hoa Kinh, cũng không thích hợp hôn nhân với các thế gia.
Hôm nay ngươi có hai con đường, đem vật ngươi mang từ Tần gia giao cho ta, ta sẽ lệnh người bảo vệ ngươi về Tần gia, ngươi như cũ là Tần nhị tiểu thư, tương lai gả cho một người trong sạch trong Hoa Kinh, giúp chồng dạy con, sống an ổn cả đời”
“Con đường thứ hai thì sao?”
Tần Chân Chân nhìn Lý Dung, trực tiếp chất vấn.
Lý Dung nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Chân Chân bỗng nhớ đến khoảnh khắc khép lại quan tài của Tần Chân Chân ở kiếp trước.
Nàng nằm bên trong quan tài, trong ngực ôm một thanh trường kiếm, đó không phải là lễ chế Quý Phi tầm thường nên có mà là Lý Xuyên một mực đặt vào quan tài cho nàng.
Lý Dung nhìn nàng, sau hồi lâu mới lên tiếng, “Giám sát ti nếu được thành lập, muốn điều tra vụ án Tần gia, có lẽ sẽ phải dùng chút thủ đoạn không giống bình thường.
Ta yêu cầu một người có võ nghệ cao cường giúp ta, sau khi động thủ, các thế gia có lẽ sẽ tiến hành trả thù một cách cực đoan.
Bọn họ không dám tìm ta gây sự nhưng sẽ tìm thủ hạ của ta”
“Người muốn ta làm người đó?”, Tần Chân Chân lập tức nói.
Lý Dung rất nhanh đáp, “Đúng vậy, một khi vụ án Tần gia kết thúc, ngươi không thể ở lại Hoa Kinh.
Ta sẽ đưa ngươi đến Tây Bắc, hiện nay Dương gia ở nơi đó đã sụp đổ, cục diện vô cùng rối rắm.
Ngươi sẽ lập nhánh nhỏ của Giám sát ti ở Tây Bắc, giúp đỡ Tần Lâm nắm giữ binh quyền, ổn định Tây Bắc.
Chờ ngày sau ta vây cánh vững vàng, lại tính toán tiếp”
“Nhưng từ nay về sau”, Lý Dung ngữ khí trầm xuống, “Ngươi không họ Tần, cũng không phải nữ nhi Tần gia, để tránh làm ra việc liên lụy Tần gia.
Về thân phận Tần Chân Chân, ta sẽ an bài một cách chết hợp lý”
Tần Chân Chân trầm mặc không nói.
Lý Dung cúi đầu, viết câu cuối cùng xuống sổ con xong, nàng buông bút, ngẩng đầu lên, “Nói cho ta đáp án của ngươi”
Tần Chân Chân tay áo rộng phất ra, nàng quỳ xuống dập đầu, cung kính nói, “Thỉnh Điện hạ ban tên”
Đối với lựa chọn này của Tần Chân Chân, Lý Dung không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng lẳng lặng nhìn Tần Chân Chân hỏi, “Không hối hận?”
“Điện hạ vì Tần gia chọn đi trên con đường chông gai, dân nữ sao dám chỉ lo thân mình? Dân nữ nguyện lấy thân là kiếm”, Tần Chân Chân ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc, “Giúp Điện hạ thu phục bốn phương*”
(bản gốc, 剑指四方, kiếm chỉ tứ phương, Tây nghĩ ý nghĩa như trên nên dịch vậy, có bạn nào có kiến giải hay hơn góp ý mình nha)
“Ta không phải là vì Tần gia”, Lý Dung đón nhận ánh mắt của nàng, “Nếu ngươi muốn báo ân thì không cần”
“Thần cũng là vì chính mình”
Tần Chân Chân nghiêm túc đáp.
Lý Dung nhìn nàng, sau một hồi, nàng cầm sổ con, đi về phía Tần Chân Chân, “Sau này ngươi tên Tuân Xuyên.
Đứng lên đi, cùng ta vào cung”
Tần Chân Chân đứng dậy, đi phía sau Lý Dung.
Lý Dung cầm sổ con hỏi, “Nhà của ngươi giao cho ngươi thứ gì?”
“Lệnh bài nội bộ Tần gia”, Tần Chân Chân thấp giọng nói, “Còn có huyết thư ông nội tự trần trong sạch, vốn muốn thần đưa tới Tây Bắc cho tam thúc cùng ca ca”
“Tốt”
Lý Dung gật đầu, mang Tần Chân Chân đi ra ngoài.
Vết thương trên người Tần Chân Chân rỉ máu, nàng theo bản năng đưa tay che đi.
Lý Dung nhìn lướt qua, mỉm cười nói, “Hôm nay có thể phải ủy khuất ngươi, nhìn càng thảm càng tốt”
“Xin nghe theo sự phân phó của Điện hạ”
Hai người lên xe ngựa, chỉ chốc lát sau liền đến trước cổng hoàng cung, Lý Dung ở trong xe đợi trong chốc lát.
Bùi Văn Tuyên mới vừa hạ triều liền gặp người của Lý Dung tới thông báo, bảo hắn đến cửa cung gặp nàng.
Bùi Văn Tuyên nghe xong liền bừng bừng hứng thú chạy đến, hắn vui vẻ vén màn nhảy lên xe ngựa, hớn hở nói, “Hôm nay cô có việc nhờ…”
Còn chưa dứt lời, Bùi Văn Tuyên liền khựng lại, khi thấy Tần Chân Chân ngồi ở bên trong, hắn khẽ liếc nhìn Lý Dung, do dự hồi lâu mới xoay người nói, “Nếu không ta đổi chiếc xe khác…”
“Ngồi xuống”
Lý Dung trực tiếp mở miệng ngăn cản.
Bùi Văn Tuyên nghe xong, vội vã ngồi bên cạnh Lý Dung, dường như càng ngồi gần nàng mới có thể nhận được cảm giác an toàn nào đó.
Lý Dung kỳ quái liếc nhìn hắn, tiếp tục nói, “Ta vào cung tìm Bệ hạ, nói rằng Tần Chân Chân là người quen cũ của chàng.
Nàng ấy trốn thoát thành công liền tìm chàng, được chàng cứu, sau đó chàng mang nàng đến gặp ta.
Ta không đành lòng khi nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này nên quyết định thay Tần gia làm chủ”
Bùi Văn Tuyên đáp, “Ừ, ta sẽ nói với Bệ hạ, là ta ly gián quan hệ giữa nàng và Hoàng Hậu, làm nàng muốn có được quyền lực của chính mình, nên mới có tư tâm lập Giám sát ti”
“Tốt”
“Chàng nhìn sổ con xem”, Lý Dung đem sổ con giao cho Bùi Văn Tuyên, “Xem có vấn đề gì không”
Bùi Văn Tuyên nhận lấy sổ con, quét mắt nhìn một lần sau đó nói, “Như vậy được rồi”
Hai người thương lượng, trao đổi chi tiết về khẩu cung, để Tần Chân Chân nói đúng sự thật là được, chỉ là đổi đối tượng cứu người thành Bùi Văn Tuyên chứ không phải Lý Dung.
Ba bên trao đổi khẩu cung xong cũng vừa lúc đến Ngự Thư Phòng.
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cùng xuống xe, Tần Chân Chân vì có thương tích nên vẫn để nàng ở trên xe nghỉ ngơi.
Hai người đứng trước cửa Ngự Thư Phòng, bảo người hầu vào thông báo cho Lý Minh.
Lúc này, thần sắc của Bùi Văn Tuyên rõ ràng thoải mái rất nhiều.
Lý Dung liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi, “Lúc nãy trên xe ngựa tại sao ngươi lại căng thẳng?”
“Ta cũng không biết”, Bùi Văn Tuyên thở dài, suy nghĩ hồi lâu không khỏi lên tiếng, “Chắc là giống cảm giác của cô như lúc có Tô Dung Khanh trên xe ngựa ấy”
Lý Dung lập tức hiểu được loại cảm giác này.
Lý Dung suy nghĩ một lát, sau đó tiến lại gần Bùi Văn Tuyên, nhỏ giọng nói, “Ta muốn làm phiền ngươi một việc”
Bùi Văn Tuyên nghe xong liền có dự cảm không tốt.
Hắn xoay đầu lại, có chút cảnh giác nhìn Lý Dung, “Cô nói như vậy thường thường không phải chuyện gì tốt”
Lý Dung lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Đợi chốc nữa ngươi đi công sở, giúp ta hẹn Tô Dung Khanh được không?”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lý Dung nhướng mày, “Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp, ngươi còn dám nói chúng ta là bạn bè?”
“Thời gian, địa điểm”, Bùi Văn Tuyên quay đi, trên mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh*, “Nếu cô còn chưa biết chọn nơi nào, ta cũng có thể giúp cô”
(*ý nói thái độ thờ ơ, lạnh nhạt)
“Vậy ngươi đề cử cho ta xem?”
“Đỉnh Thính phong lâu, hóng gió, ngắm trăng, tâm sự, vô cùng có phong cách”
Kiến nghị này của Bùi Văn Tuyên không tồi, dù chỉ là nói chuyện chính sự, Lý Dung cũng thích phong nhã một chút.
Vì thế nàng khẽ gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, cao hứng nói, “Được, vậy cứ quyết định chiều nay ở Thính phong lâu đi.
Hoàng hôn đối ẩm, cực kỳ tao nhã”
“Đừng có nằm mơ”, Bùi Văn Tuyên liếc nhìn nàng trào phúng nói, “Nơi này rất đắt khách, phải đặt chỗ trước một tháng.
Tùy tiện tìm một trà lâu nói xong liền thôi, còn bày đặt muốn cái gì tao nhã?”
“Ngươi nói sai rồi”
Lý Dung lập tức sửa hắn, “Tô công tử…”
Lời còn chưa dứt, Phúc Lai đã đi ra đánh gãy hai người.
“Công chúa, Phò mã, Bệ hạ mời hai vị tiến vào”
Hai người liếc nhau, Lý Dung khẽ gật đầu, liền cất bước đi vào.
Góc tám nhảm
Mấy nay lỗi không đăng được, hên quá hôm nay hết lỗi tranh thủ đăng luôn ????
Thấy tấm ảnh này liền nhớ đến Tuyên nên quyết định làm ảnh cho anh luôn ????.
Cre: Y xuy ngũ nguyệt
Lý Dung đỡ lấy Tần Chân Chân, nàng gọi những người khác đến, một mặt cho người đi lấy xe ngựa, một mặt lệnh điều tra khu vực lân cận.
Sau khi xác nhận chung quanh không có ai nhìn thấy họ, Lý Dung cùng Tần Chân Chân lên xe ngựa, nhanh chóng quay về phủ Công chúa.
Trên người Tần Chân Chân có vết thương, Lý Dung lấy thuốc dự phòng từ trong ngăn kéo ra giúp Tần Chân Chân băng bó.
Tần Chân Chân cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Sau khi về đến phủ Công chúa, Lý Dung liền bảo đại phu trong phủ đến khám bệnh.
Đại phu rửa sạch miệng vết thương, ra đơn thuốc xong mới quay đầu với nói Lý Dung, “Đây đều là vết thương ngoài da, vị cô nương này chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao, Điện hạ không cần lo lắng”
Lý Dung khẽ gật đầu, cho đại phu lui xuống.
Nàng đứng cạnh mép giường nhìn Tần Chân Chân nhắm hai mắt dường như đang nghỉ ngơi.
Lý Dung nghĩ hồi lâu, đang muốn lên tiếng thì bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Lý Dung vội vã bước ra, vừa vòng qua bình phong, nàng đã thấy Bùi Văn Tuyên cùng Lý Xuyên đi đến.
“Tình hình sao rồi?”
Lý Dung vội vã nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, người hắn hãy còn thấm nước mưa, thần sắc ngưng trọng đáp, “Quá trình niêm phong Tần gia không có vấn đề, Bệ hạ hiện tại chỉ có thể phái thêm người trung gian, tận lực bảo đảm bọn họ không gây ra sai lầm”
“Đã phái thêm ai?”
“Tô Dung Khanh.
Y là Hình Bộ thị lang, chức vị cao, hơn nữa lại không tham dự tranh chấp lần này”
Lý Dung nghe thấy tên của Tô Dung Khanh, trong lòng có chút yên tâm.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung thay đổi sắc mặt, động tác khẽ khựng lại, sau đó hắn lại nói, “Ta ở trước cửa cung gặp được Thái tử Điện hạ, ngài ấy muốn tìm nàng nên ta cùng ngài ấy quay về”
Lý Dung đáp một tiếng.
Nàng quay đầu nhìn Lý Xuyên thì thấy tuy hốc mắt cậu ửng đỏ nhưng biểu tình lại lạnh lẽo vô cùng.
Lý Dung ngầm hiểu trong cung nhất định đã xảy ra chuyện gì đó liền nói, “Sao đệ lại tiến cung?”
“Đệ đi tìm mẫu hậu”
Lý Xuyên khàn giọng đáp, Lý Dung dừng một chút mới do dự hỏi, “Sau đó thì sao?”
Lý Xuyên không trả lời nàng, sau hồi lâu, cậu đột nhiên nói, “Vụ án này, tỷ tỷ đứng ra điều tra đi”
Lý Dung lập tức ngẩn người, Lý Xuyên bình tĩnh nói, “Đệ không tiện ra tay, sự trở ngại của các thế gia quá lớn, nếu đệ xuất đầu, e rằng bọn họ sẽ lập tức nghĩ cách phế truất đệ.
Hiện tại Phụ hoàng không tín nhiệm đệ mà đệ lại không thể chống lại được sức mạnh của các thế gia”
“Cho nên đệ muốn can thiệp vào việc chọn người điều tra vụ án lần này”
Lý Dung khẳng định nói, “Bọn họ đều là người của cậu, đệ đã nghĩ kỹ chưa?”
“Đệ nghĩ kỹ rồi”
Lý Xuyên bình tĩnh đáp, “Một thanh đao không vâng lời, lại không chịu mài đi sự bén nhọn, đệ cũng không cần”
Lý Dung trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi hỏi, “Mẫu hậu đã nói gì với đệ?”
“Vừa biết Tần gia xảy ra chuyện xong đệ liền tiến cung chất vấn bà ấy.
Việc này quá nguy hiểm, nếu có thể dễ dàng đổi trắng thay đen, chỉ dựa vào nội bộ quan hệ của các thế gia là có thể biến vụ án của một hàn tộc thành vụ án không thể lật lại như thế này, đối với Phụ hoàng mà nói, là việc có bao nhiêu kiêng kị? Hơn nữa, chỉ vì cuộc tranh đấu trên triều mà vu hãm, giết cả nhà người khác…”, Lý Xuyên nhắm mắt, “Bọn họ dùng thủ đoạn quá mức rồi”
“Mẫu hậu trả lời thế nào?”
“Bà ấy hỏi phải chăng đệ cùng Tần Chân Chân có tư tình?”, Lý Xuyên bật cười, tựa hồ cảm thấy vô cùng hoang đường, “Hỏi đệ có phải vì thế mà không chịu cưới Thượng Quan Nhã?”
“Bà ấy cho người điều tra đệ.
Bà biết được lúc trước đệ từng đi tìm Tần Lâm xong liền cho rằng đệ là vì Tần Chân Chân mới gặp Tần Lâm.
Sau này trong cung yến, hương của Tần Chân Chân đứng hạng hai, đệ cùng nàng ấy nói mấy câu cũng bị bà ấy tra được”
“Hơn nữa, do trong cuộc thi Tần Chân Chân trở nên nổi bật, trong cung đều truyền tai nhau rằng Phụ hoàng dường như có ý phong nàng làm Thái tử phi.
Mẫu hậu lo lắng Tần Chân Chân uy hiếp đến vị trí của Thượng Quan Nhã vì thế liền báo tin cho cậu”
Lý Xuyên có chút cười khổ, “Mà cậu vừa hay đang tìm một gia tộc giết gà dọa khỉ, cho nên họ liền chọn Tần gia”
“Việc họ muốn tìm một gia tộc để khai đao đệ cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.
Chỉ là đệ không lường được, họ thế nhưng sẽ làm ra thủ đoạn chấn động đến thế”
Lý Dung cũng đoán được Thượng Quan gia sẽ chọn một gia tộc để chèn ép, chỉ là nàng cũng không nghĩ đến, cái mũ chụp xuống lại là tội danh thông đồng với địch bán nước.
Một tội nghiêm trọng nhường ấy, ai cũng thấy được, đây là một cảnh cáo mà Thượng Quan gia dành cho Lý Minh.
Hiện tại xem ra, bọn họ cũng muốn cho Lý Xuyên, người không muốn nạp Thái tử phi, một cảnh cáo.
Nhìn Lý Xuyên có chút mệt mỏi, Lý Dung không nói gì.
Lý Xuyên nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói, “Tỷ, tỷ từng nói, chỉ khi một người đủ mạnh mẽ mới có quyền được lựa chọn”
“Đúng vậy”
“Như vậy hôm nay, Cô hỏi tỷ một câu”, Lý Xuyên nhìn chằm chằm nàng, “Tỷ có bằng lòng can dự vào vụ án này?”
Lý Dung trầm mặc, Lý Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, tiếp tục nói, “Nếu tỷ bằng lòng, Cô sẽ dùng hết sức trợ giúp.
Hôm nay tỷ hãy tìm một lý do thích hợp để quy phục Bệ hạ, sau đó nhân cơ hội này, lấy danh nghĩa tra rõ vụ án, thành lập Giám sát ti.
Cơ quan này sẽ trực thuộc với quyền quản lý của Bệ hạ mà không tính vào phạm trù quản lý của Tam tỉnh.
Nó sẽ là cơ quan giám sát độc lập đứng ngoài triều đình và bản thân có quyền sinh sát”
“Tỷ là Công chúa, nể mặt đệ cùng mẫu hậu, sẽ không một ai dám tùy ý làm gì tỷ.
Để tỷ làm chuyện này, là thích hợp hơn hết”
“Sau này, nếu đệ đăng cơ…”, Lý Xuyên hạ giọng, hứa hẹn nói, “Giám sát ti như cũ là của tỷ”
Đây mới là quyền lực hoàn toàn thuộc về nàng.
Lý Dung không đáp lời, Lý Xuyên vội vã tiếp tục, “Bất quá vì mức độ nguy hiểm quá lớn, tỷ tỷ cũng không cần vội vàng quyết định.
Nếu tỷ tỷ không muốn, cũng không sao”, Lý Xuyên nhìn nàng, dừng một chút, thần sắc trịnh trọng, “Bất luận như thế nào, tỷ vẫn là Công chúa”
Lý Xuyên quay đầu nhìn ra màn mưa tầm tã ngoài phòng, thấp giọng nói, “Đệ phải chuẩn bị lên triều, tỷ tỷ nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi trước”
Lý Dung rốt cuộc đáp một tiếng, cùng Bùi Văn Tuyên hành lễ cung tiễn Lý Xuyên.
Chờ Lý Xuyên đi rồi, Lý Dung vẫn đứng tại chỗ trầm mặc.
Bùi Văn Tuyên im lặng đứng bồi nàng.
Qua hồi lâu, hắn mới lên tiếng, “Cô trước quay về mặc thêm chút quần áo, hiện tại Tần gia cũng đã bị bắt vào ngục, việc này không vội…”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến một tiếng hô khẽ, “Điện hạ”
Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đồng thời quay đầu liền thấy Tần Chân Chân đang đứng ở bên cạnh bình phong.
Bùi Văn Tuyên kinh ngạc liếc nhìn Lý Dung, muốn hỏi gì đó song lại không dám nói nhiều.
Hắn không dấu vết lui một bước, đứng ở phía sau Lý Dung.
Lý Dung im lặng nhìn Tần Chân Chân, sau đó nhìn Tần Chân Chân cầm kiếm quỳ xuống trước mặt mình.
“Dân nữ khẩn cầu Điện hạ, thành lập Giám sát ti”
“Ngươi cầu ta vậy ngươi có thể cho ta cái gì?” Lý Dung cười nhạo hỏi, Tần Chân Chân mím môi, chỉ có thể cắn răng nói, “Vượt lửa qua sông, tuyệt không khước từ”
“Vượt lửa qua sông?”, Lý Dung khẽ cười, “Ngươi chỉ là một cô nương từ một thế gia hàn vi, có thể làm cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể cho ngươi đi liên hôn?”
“Dân nữ thân phận thấp hèn, trừ trường kiếm trong tay, không còn gì khác.
Nếu Điện hạ nguyện ý”, Tần Chân Chân ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lý Dung, “Trên đời này sẽ không còn Tần nhị tiểu thư”
Lý Dung nhìn vào đôi mắt của Tần Chân Chân, đột nhiên hiểu được điều Tần Chân Chân muốn.
Tần Chân Chân quả thật không thuộc về Hoa Kinh, cũng không thuộc về triều đình.
“Nếu ta muốn ngươi giết người?”
“Có thể”
“Nếu ta muốn ngươi đi Tây Bắc?”
“Được”
“Tần Chân Chân, ta sẽ không vì một mình ngươi mà đưa ra quyết định này”
“Thần hiểu nhưng thần vẫn muốn thử”
Lý Dung không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau hồi lâu, Lý Dung phất tay áo xoay người, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ nghĩ lại”
Lý Dung phân phó người hầu chăm sóc Tần Chân Chân xong trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Bùi Văn Tuyên đi bên cạnh Lý Dung, hai người cùng sóng vai bước trên hành lang dài.
Lý Dung vuốt ve cây quạt vàng trong tay, không nói gì.
Bên ngoài mưa to như trút nước, mây đen giăng khắp tạo nên một mảng trời đen như mực, ánh đèn lồng trên hành lang bị gió thổi lay lắt.
Bùi Văn Tuyên đi bên cạnh Lý Dung, giúp nàng chắn đi những cơn gió lạnh.
Hai người không ai nói gì, lúc này Lý Dung đột nhiên lên tiếng, “Ta còn có lựa chọn sao?”
“Chỉ cần Điện hạ bỏ được quyền lực…”, Bùi Văn Tuyên nhìn nơi cuối hành lang dài, hai tay luồn trong tay áo, chậm rãi mở miệng, “Thì còn gì không chọn được?”
“Không lập Giám sát ti, thậm chí không quan tâm Thái tử, Người vẫn là thê tử của ta, Bình Nhạc Công chúa”
Bùi Văn Tuyên quay đầu sang nhìn nàng mỉm cười nói, “Lập Giám sát ti, nếu thắng, sẽ là Trưởng công chúa Điện hạ, dưới một người trên vạn người; nếu thua, thiên đao vạn quả, thi cốt chẳng còn”
“Nếu ta chẳng còn gì, ta vẫn là thê tử của ngươi sao?”
Lý Dung cảm thấy có chút buồn cười hỏi, Bùi Văn Tuyên không trả lời.
Vào khoảnh khắc Lý Dung hỏi hắn câu ấy, không biết vì sao, hắn theo bản năng mà nghĩ, nếu Lý Dung thật sự chẳng còn gì, có lẽ nàng có thể là thê tử của hắn cả đời.
Nhưng suy nghĩ chỉ một thoáng lướt qua, hắn không hề bám riết không tha, bất kể đáp án này là đúng hay sai đều không thích hợp nói cho Lý Dung biết vào lúc này.
Bởi Bùi Văn Tuyên hiểu, không những Lý Dung sẽ không tin, không chừng còn sẽ giẫm hắn vài cái.
Vì thế hắn khẽ cười nói, “Có lẽ ngày kia sẽ đến, lúc đó, cô sẽ biết thì sao?”
“Vậy bỏ đi”, Lý Dung bật cười, “Cái giá phải trả quá lớn, vẫn là không biết thì hơn”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến trước cửa phòng, Lý Dung chậm rãi nói, “Ngươi chuẩn bị thượng triều đúng không? Tìm gian phòng khác thay quần áo đi, để ta một mình nghĩ lại”
Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng.
Khi Lý Dung đẩy cửa, hắn đột nhiên gọi Lý Dung lại, “Điện hạ”
Lý Dung không quay đầu lại, chỉ lắng nghe người phía sau nói, “Thật ra, bất luận Người chọn con đường nào, nếu có một ngày Người phải bị thiên đao vạn quả, ta nhất định chắn ở phía trước”
Nàng là thê tử của hắn, nếu muốn nàng chết, người khác nhất định phải bước qua thi thể của hắn.
Nếu nàng lập Giám sát ti, nàng đi đời, hắn nhất định cũng đi đời.
Bất luận là phu thê hay là minh hữu, bọn họ đã sớm cùng sinh cùng tử.
“Chính vì thế…”, Bùi Văn Tuyên khẽ khàng lên tiếng, “Hãy chọn con đường mà Người thích”
Lý Dung đưa lưng về Bùi Văn Tuyên, khóe miệng không kiềm được nhếch lên, “Ta đã biết, ngươi ồn quá”
Nói xong, nàng bước vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi vào phòng, bóng tối bao trùm lấy Lý Dung, nàng đi đến cạnh án thư tìm vị trí ngồi xuống.
Lập Giám sát ti hay những việc tương tự như thế, ở kiếp trước, nàng không phải chưa từng làm qua.
Quyền lực của một người, nhất định xuất phát từ việc trong tay người đó nắm giữ bao nhiêu quyền quyết định số phận của người khác.
Quyền nắm giữ càng nhiều, phạm vi quyết định càng lớn, từ đó quyền lực nàng chân chính sở hữu được cũng sẽ nhiều hơn.
Ví như hiện tại Bùi Văn Tuyên chịu sự khống chế của nàng, cốt lõi là vì Bùi Văn Tuyên cần tiền, nhân mạch, cùng thân phận Công chúa của nàng, điều đó giúp hắn trên quan trường có thể vô thức làm người khác kinh sợ.
Nhưng những thứ như tiền, nhân mạch, thân phận, cũng không phải là tài nguyên khan hiếm.
Nếu Lý Dung muốn xây dựng một khối quyền lực lấy chính mình làm trung tâm, nàng nhất định phải nắm giữ binh quyền.
Kiếp trước nàng cũng từng thành lập các loại cơ quan giống Giám sát ti, nhưng phần lớn đều nương theo thân phận Trưởng công chúa, không như hiện tại trực tiếp thành lập một cơ quan độc lập với tam tỉnh.
Giám sát ti là một lưỡi dao sắc bén, nếu dùng không tốt, nàng có lẽ sẽ tự làm mình bị thương.
Lý Dung nhắm mắt, khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, chậm rãi chải chuốt lại toàn bộ thế cục một lần.
Hiện giờ nàng có ba con đường.
Con đường thứ nhất, cứ chiếu theo kiếp trước, khuyên Lý Xuyên cưới Thượng Quan Nhã làm chính phi, Tần Chân Chân làm trắc phi, chỉ cần Tần Chân Chân không ảnh hưởng gì đến Thái tử phi, Hoàng hậu sẽ không một mực diệt Tần gia.
Nhưng nếu như vậy, Lý Xuyên phải lộ ra con bài tẩy là Tần Lâm cho Thượng Quan gia biết, từ đó hoàn toàn phụ thuộc vào thế gia.
Sau này, khi Lý Minh tìm một lý do để phế bỏ Thái tử, Lý Xuyên sẽ phải một lần nữa dựa vào sự giúp đỡ của thế gia đăng cơ.
Nhưng kiếp này, Dương gia bị lật đổ quá sớm, tương lai rốt cuộc sẽ có biến hóa gì, nàng cũng không biết được.
Mà nếu đã ỷ lại vào thế gia, mâu thuẫn giữa thế gia cùng Lý Xuyên như cũ vẫn sẽ nổ ra.
Con đường thứ hai, mặc kệ tất cả, để Lý Xuyên và Bùi Văn Tuyên tự chọn lấy, hoặc Lý Xuyên hoàn toàn từ bỏ Tần gia, hoặc Lý Xuyên phải đi con đường thứ nhất.
Nhưng bất luận thế nào, Lý Xuyên như cũ vẫn phải bị Thượng Quan gia khống chế.
Mà con đường thứ ba, lập Giám sát ti.
Lý Dung mở mắt, nhìn ánh sáng nhàn nhạt sau giấc bình minh xuyên thấu qua cửa sổ chiếu trên mặt đất, ánh mắt nàng sáng lấp lánh.
Thế gia là đao, nhưng đao cần thiết có vỏ.
Hiện giờ hàn tộc chưa đủ sức để gánh trọng trách này cho nên nàng phải làm vỏ cho thanh đao kia.
Lập Giám sát ti, tra rõ những người có liên can đến vụ án Tần gia, dùng Giám sát ti uy hiếp các thế gia, sau đó âm thầm móc nối với những người khác trong Thượng Quan gia, nâng đỡ một gia chủ mới.
Cứ như vậy, Lý Dung sẽ hoàn toàn khống chế Thượng Quan gia, uy hiếp các thế gia, thậm chí có được quyền lực trực tiếp đánh đổ Nhu phi mà không cần giống hiện tại nơi nơi bị người ngăn cản.
Chỉ khi thế gia trở thành thanh đao có vỏ bị nàng khống chế, mâu thuẫn giữa Lý Xuyên cùng thế gia sau này mới có thể được hóa giải, Thượng Quan gia mới không lâm vào hoàn cảnh như kiếp trước, ngoại trừ Thượng Quan Nhã sống trong cung, nếu không phải Lý Dung liều mạng che chở, quá nửa số người đều phải có kết cục ảm đạm.
Chỉ khi quyền lực nằm trong tay nàng, nàng mới có quyền lựa chọn.
Lý Dung nghĩ thế, trong mạch máu liền có một loại nhiệt huyết quen thuộc đang trào dâng.
Giống như lời Bùi Văn Tuyên nói, Giám sát ti là con đường tốt nhất, cũng là con đường nguy hiểm nhất.
“Thiên đao vạn quả?”
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, một lát sau, nàng khẽ cười thành tiếng.
Nàng đứng lên, đi đến trước án thư, nghĩ sơ lược toàn bộ những phương án thành lập Giám sát ti sau đó viết thành một sổ con.
Lý Dung vừa viết vừa phân phó Tịnh Lan đứng bên ngoài, “Tịnh Lan, đi mời Tần tiểu thư đến đây, đồng thời sai người đến hoàng cung, chờ Phò mã hạ triều liền ngăn lại, bảo chàng đến tìm ta”
Tịnh Lan đáp một tiếng, chẳng bao lâu sau, Tần Chân Chân đã được dẫn vào phòng.
Tần Chân Chân đã thay một bộ quần áo mới, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nàng tiến vào đầu tiên liền hành lễ với Lý Dung, Lý Dung giơ tay bảo nàng đứng lên, vừa viết sổ con vừa nói, “Chốc nữa ta sẽ tiến cung, yêu cầu thẩm tra vụ án Tần gia, ngươi có thứ gì muốn giao cho ta không?”
Tần Chân Chân nghe thế liền nâng mắt nhìn Lý Dung, trong mắt mang theo vài phần kỳ vọng, “Điện hạ đồng ý rồi?”
“Chuyện Giám sát ti ta sẽ thương nghị với Bệ hạ.
Về phần ngươi…”, Lý Dung nhìn Tần Chân Chân, “Ta có hai con đường cho ngươi chọn”
Tần Chân Chân ngẩn người, Lý Dung nói thẳng, “Ngươi không thích hợp Hoa Kinh, cũng không thích hợp hôn nhân với các thế gia.
Hôm nay ngươi có hai con đường, đem vật ngươi mang từ Tần gia giao cho ta, ta sẽ lệnh người bảo vệ ngươi về Tần gia, ngươi như cũ là Tần nhị tiểu thư, tương lai gả cho một người trong sạch trong Hoa Kinh, giúp chồng dạy con, sống an ổn cả đời”
“Con đường thứ hai thì sao?”
Tần Chân Chân nhìn Lý Dung, trực tiếp chất vấn.
Lý Dung nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Chân Chân bỗng nhớ đến khoảnh khắc khép lại quan tài của Tần Chân Chân ở kiếp trước.
Nàng nằm bên trong quan tài, trong ngực ôm một thanh trường kiếm, đó không phải là lễ chế Quý Phi tầm thường nên có mà là Lý Xuyên một mực đặt vào quan tài cho nàng.
Lý Dung nhìn nàng, sau hồi lâu mới lên tiếng, “Giám sát ti nếu được thành lập, muốn điều tra vụ án Tần gia, có lẽ sẽ phải dùng chút thủ đoạn không giống bình thường.
Ta yêu cầu một người có võ nghệ cao cường giúp ta, sau khi động thủ, các thế gia có lẽ sẽ tiến hành trả thù một cách cực đoan.
Bọn họ không dám tìm ta gây sự nhưng sẽ tìm thủ hạ của ta”
“Người muốn ta làm người đó?”, Tần Chân Chân lập tức nói.
Lý Dung rất nhanh đáp, “Đúng vậy, một khi vụ án Tần gia kết thúc, ngươi không thể ở lại Hoa Kinh.
Ta sẽ đưa ngươi đến Tây Bắc, hiện nay Dương gia ở nơi đó đã sụp đổ, cục diện vô cùng rối rắm.
Ngươi sẽ lập nhánh nhỏ của Giám sát ti ở Tây Bắc, giúp đỡ Tần Lâm nắm giữ binh quyền, ổn định Tây Bắc.
Chờ ngày sau ta vây cánh vững vàng, lại tính toán tiếp”
“Nhưng từ nay về sau”, Lý Dung ngữ khí trầm xuống, “Ngươi không họ Tần, cũng không phải nữ nhi Tần gia, để tránh làm ra việc liên lụy Tần gia.
Về thân phận Tần Chân Chân, ta sẽ an bài một cách chết hợp lý”
Tần Chân Chân trầm mặc không nói.
Lý Dung cúi đầu, viết câu cuối cùng xuống sổ con xong, nàng buông bút, ngẩng đầu lên, “Nói cho ta đáp án của ngươi”
Tần Chân Chân tay áo rộng phất ra, nàng quỳ xuống dập đầu, cung kính nói, “Thỉnh Điện hạ ban tên”
Đối với lựa chọn này của Tần Chân Chân, Lý Dung không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng lẳng lặng nhìn Tần Chân Chân hỏi, “Không hối hận?”
“Điện hạ vì Tần gia chọn đi trên con đường chông gai, dân nữ sao dám chỉ lo thân mình? Dân nữ nguyện lấy thân là kiếm”, Tần Chân Chân ngẩng đầu, thần sắc nghiêm túc, “Giúp Điện hạ thu phục bốn phương*”
(bản gốc, 剑指四方, kiếm chỉ tứ phương, Tây nghĩ ý nghĩa như trên nên dịch vậy, có bạn nào có kiến giải hay hơn góp ý mình nha)
“Ta không phải là vì Tần gia”, Lý Dung đón nhận ánh mắt của nàng, “Nếu ngươi muốn báo ân thì không cần”
“Thần cũng là vì chính mình”
Tần Chân Chân nghiêm túc đáp.
Lý Dung nhìn nàng, sau một hồi, nàng cầm sổ con, đi về phía Tần Chân Chân, “Sau này ngươi tên Tuân Xuyên.
Đứng lên đi, cùng ta vào cung”
Tần Chân Chân đứng dậy, đi phía sau Lý Dung.
Lý Dung cầm sổ con hỏi, “Nhà của ngươi giao cho ngươi thứ gì?”
“Lệnh bài nội bộ Tần gia”, Tần Chân Chân thấp giọng nói, “Còn có huyết thư ông nội tự trần trong sạch, vốn muốn thần đưa tới Tây Bắc cho tam thúc cùng ca ca”
“Tốt”
Lý Dung gật đầu, mang Tần Chân Chân đi ra ngoài.
Vết thương trên người Tần Chân Chân rỉ máu, nàng theo bản năng đưa tay che đi.
Lý Dung nhìn lướt qua, mỉm cười nói, “Hôm nay có thể phải ủy khuất ngươi, nhìn càng thảm càng tốt”
“Xin nghe theo sự phân phó của Điện hạ”
Hai người lên xe ngựa, chỉ chốc lát sau liền đến trước cổng hoàng cung, Lý Dung ở trong xe đợi trong chốc lát.
Bùi Văn Tuyên mới vừa hạ triều liền gặp người của Lý Dung tới thông báo, bảo hắn đến cửa cung gặp nàng.
Bùi Văn Tuyên nghe xong liền bừng bừng hứng thú chạy đến, hắn vui vẻ vén màn nhảy lên xe ngựa, hớn hở nói, “Hôm nay cô có việc nhờ…”
Còn chưa dứt lời, Bùi Văn Tuyên liền khựng lại, khi thấy Tần Chân Chân ngồi ở bên trong, hắn khẽ liếc nhìn Lý Dung, do dự hồi lâu mới xoay người nói, “Nếu không ta đổi chiếc xe khác…”
“Ngồi xuống”
Lý Dung trực tiếp mở miệng ngăn cản.
Bùi Văn Tuyên nghe xong, vội vã ngồi bên cạnh Lý Dung, dường như càng ngồi gần nàng mới có thể nhận được cảm giác an toàn nào đó.
Lý Dung kỳ quái liếc nhìn hắn, tiếp tục nói, “Ta vào cung tìm Bệ hạ, nói rằng Tần Chân Chân là người quen cũ của chàng.
Nàng ấy trốn thoát thành công liền tìm chàng, được chàng cứu, sau đó chàng mang nàng đến gặp ta.
Ta không đành lòng khi nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết này nên quyết định thay Tần gia làm chủ”
Bùi Văn Tuyên đáp, “Ừ, ta sẽ nói với Bệ hạ, là ta ly gián quan hệ giữa nàng và Hoàng Hậu, làm nàng muốn có được quyền lực của chính mình, nên mới có tư tâm lập Giám sát ti”
“Tốt”
“Chàng nhìn sổ con xem”, Lý Dung đem sổ con giao cho Bùi Văn Tuyên, “Xem có vấn đề gì không”
Bùi Văn Tuyên nhận lấy sổ con, quét mắt nhìn một lần sau đó nói, “Như vậy được rồi”
Hai người thương lượng, trao đổi chi tiết về khẩu cung, để Tần Chân Chân nói đúng sự thật là được, chỉ là đổi đối tượng cứu người thành Bùi Văn Tuyên chứ không phải Lý Dung.
Ba bên trao đổi khẩu cung xong cũng vừa lúc đến Ngự Thư Phòng.
Bùi Văn Tuyên và Lý Dung cùng xuống xe, Tần Chân Chân vì có thương tích nên vẫn để nàng ở trên xe nghỉ ngơi.
Hai người đứng trước cửa Ngự Thư Phòng, bảo người hầu vào thông báo cho Lý Minh.
Lúc này, thần sắc của Bùi Văn Tuyên rõ ràng thoải mái rất nhiều.
Lý Dung liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi, “Lúc nãy trên xe ngựa tại sao ngươi lại căng thẳng?”
“Ta cũng không biết”, Bùi Văn Tuyên thở dài, suy nghĩ hồi lâu không khỏi lên tiếng, “Chắc là giống cảm giác của cô như lúc có Tô Dung Khanh trên xe ngựa ấy”
Lý Dung lập tức hiểu được loại cảm giác này.
Lý Dung suy nghĩ một lát, sau đó tiến lại gần Bùi Văn Tuyên, nhỏ giọng nói, “Ta muốn làm phiền ngươi một việc”
Bùi Văn Tuyên nghe xong liền có dự cảm không tốt.
Hắn xoay đầu lại, có chút cảnh giác nhìn Lý Dung, “Cô nói như vậy thường thường không phải chuyện gì tốt”
Lý Dung lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Đợi chốc nữa ngươi đi công sở, giúp ta hẹn Tô Dung Khanh được không?”
Bùi Văn Tuyên, “…”
Lý Dung nhướng mày, “Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không chịu giúp, ngươi còn dám nói chúng ta là bạn bè?”
“Thời gian, địa điểm”, Bùi Văn Tuyên quay đi, trên mặt vẫn như cũ vân đạm phong khinh*, “Nếu cô còn chưa biết chọn nơi nào, ta cũng có thể giúp cô”
(*ý nói thái độ thờ ơ, lạnh nhạt)
“Vậy ngươi đề cử cho ta xem?”
“Đỉnh Thính phong lâu, hóng gió, ngắm trăng, tâm sự, vô cùng có phong cách”
Kiến nghị này của Bùi Văn Tuyên không tồi, dù chỉ là nói chuyện chính sự, Lý Dung cũng thích phong nhã một chút.
Vì thế nàng khẽ gõ cây quạt nhỏ vào lòng bàn tay, cao hứng nói, “Được, vậy cứ quyết định chiều nay ở Thính phong lâu đi.
Hoàng hôn đối ẩm, cực kỳ tao nhã”
“Đừng có nằm mơ”, Bùi Văn Tuyên liếc nhìn nàng trào phúng nói, “Nơi này rất đắt khách, phải đặt chỗ trước một tháng.
Tùy tiện tìm một trà lâu nói xong liền thôi, còn bày đặt muốn cái gì tao nhã?”
“Ngươi nói sai rồi”
Lý Dung lập tức sửa hắn, “Tô công tử…”
Lời còn chưa dứt, Phúc Lai đã đi ra đánh gãy hai người.
“Công chúa, Phò mã, Bệ hạ mời hai vị tiến vào”
Hai người liếc nhau, Lý Dung khẽ gật đầu, liền cất bước đi vào.
Góc tám nhảm
Mấy nay lỗi không đăng được, hên quá hôm nay hết lỗi tranh thủ đăng luôn ????
Thấy tấm ảnh này liền nhớ đến Tuyên nên quyết định làm ảnh cho anh luôn ????.
Cre: Y xuy ngũ nguyệt
https://ichapt.sstruyen.vn/public/images/storyimg/20210518/truong-cong-chua-48-0.jpg.