Trưởng Công Chúa

Chương 47: Tranh Đoạt


Bạn đang đọc Trưởng Công Chúa – Chương 47: Tranh Đoạt


Có vài khái niệm mới trong chap này nên giới thiệu trước:
Tam tỉnh lục bộ (三省六部) là một quan chế từng được các triều đại phong kiến Trung Quốc sử dụng.

Tam tỉnh là Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh; lục bộ trực thuộc Thượng thư tỉnh, gồm có Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ.

Mỗi bộ đều chia làm 4 ty, tổng cộng 24 ty.
→Đặc điểm của “Tam chế lục tỉnh” là phân tán quyền lực của thừa tướng cùng các cơ quan trung ương, đem quyền lực “chia làm ba”, kiềm chế lẫn nhau; đồng thời, lại đem quyền hành pháp của Thượng thư tỉnh chia ra cho lục bộ, tức hạn chế sự sản sinh và phát triển của các thế lực, củng cố hoàng quyền.
Môn hạ tỉnh, trưởng quan là Thị trung, từ thời Tùy đổi tên thành Nạp ngôn, phụ trách kiểm tra phân loại tấu chương của triều thần; phúc thẩm các chiếu, sắc của Trung thư tỉnh; có văn bản nào bị cho là không thích đáng có thể gửi trả, công việc này chủ yếu do Cấp sự trung đảm nhiệm.

Là cơ quan giám sát.
Thượng thư tỉnh, tưởng quan là Thượng thư lệnh, thực tế không bổ nhiệm, phó quan là Tả, Hữu phó xạ.

Dưới phó xạ có Tả, Hữu thừa; Tả, Hữu ty lang trung; Viên ngoại lang.

Thượng thư tỉnh xây dựng ở bên ngoài cung, điều hành lục bộ.

Các sắc lệnh do Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh phát ra đều do Thượng thư tỉnh gửi đi, từ các cơ quan trung ương tới các châu, huyện địa phương; hoặc căn cứ vào sắc lệnh mà lập ra chính lệnh, gửi tới các ban ngành liên quan.

Chính lệnh của các cơ quan trung ương như tự, giam, ty gửi xuống địa phương cũng phải do Thượng thư tỉnh gửi.

Là cơ quan hành pháp.
(Nguồn: Wikipedia)
***
Trên đường ra khỏi hoàng cung, Lý Dung chợt nhớ đến một việc, “Hôm nay ngươi không đi công sở à?”
“Vốn có chút việc muốn thương lượng với cô”, Bùi Văn Tuyên giải thích, “Vừa hay nghe bảo cô cũng đang ở trong cung nên trực tiếp đến đây”
“Ồ?”, Lý Dung có chút ngoài ý muốn, “Có chuyện gì lại khiến ngươi phải vội vã tìm ta?”
“Hôm nay triều đình nhận được tin đại thắng từ tiền tuyến”, Bùi Văn Tuyên vừa nói xong, Lý Dung liền nhướng mày.

Rất nhanh, nàng nghe thấy Bùi Văn Tuyên tiếp tục, “Bản danh sách xin ban thưởng cho các tướng lĩnh mà Tiêu Túc dâng lên đã dẫn đến tranh chấp”
Vừa nghe xong, Lý Dung lập tức hiểu được vấn đề.
Tiêu Túc là anh trai của Nhu phi, ngày xưa chỉ là một người xuất thân hàn tộc.

Sau này, đọc sách mấy năm, dựa vào quan hệ với Nhu phi mới được đề bạt lên.
Lần này Lý Minh diệt Dương gia, lại phái Lý Xuyên đến chiến trường, thông qua việc khống chế Lý Xuyên làm các thế gia ra tay giúp đỡ, phải hao tốn không ít công sức mới có thể ổn định cục diện Tây Bắc.

Kết quả, vào đêm trước ngày lập công, Lý Minh lại ngăn cản Lý Xuyên, một mực để Tiêu Túc làm chủ tướng ra chiến trường, sự nghẹn khuất này trong lòng Thượng Quan gia hẳn là vẫn chưa tiêu tan.
Thượng Quan gia là danh môn đã trăm năm, quan hệ thông gia trong triều rộng khắp.

Trong cuộc đối kháng với Dương gia vừa rồi, các gia đại tộc sợ rằng đã phí không ít sức lực.
Mà Tiêu Túc lại xuất thân hàn vi, là lưỡi đao sắc nhọn mà Lý Minh chuyên dùng để chèn ép các thế gia.

Hắn đưa lên danh sách lĩnh thưởng, dù cho đó không phải người của hắn, cũng tuyệt đối không thể là người từ các thế gia.

Lúc trước, các thế gia đã tổn thất to lớn như vậy, hiện tại nếu không vớt lại được chút lợi lộc gì, sao có thể dễ dàng để yên?
Cho nên, khi tiền tuyến giành được toàn thắng, bản danh sách kia được trình lên, các thế gia lập tức làm ầm ĩ với Lý Minh.
“Bọn họ nói thế nào?”
Lý Dung xoay cây quạt nhỏ trong tay, suy tư nói, “Các thế gia không thể động vào đám người Tiêu Túc vì Nhu phi đang đắc sủng, nếu có thể động, bọn họ sớm đã làm từ lâu.

Cho nên bọn họ bây giờ chỉ có thể chọn ra đối tượng để hù dọa mà thôi”

Đột nhiên, Lý Dung nghĩ đến một việc, “Tiêu Túc trình lên những tướng lĩnh nào?”
“Tổng cộng có mười bảy người”, Bùi Văn Tuyên phân tích nói, “Cơ bản là những người xuất thân hoặc hàn vi hoặc khoa cử hoặc thuộc các thế gia hạng hai”
“Tần Lâm có nằm trong danh sách không?”
Lý Dung vội vã hỏi, Bùi Văn Tuyên lắc đầu đáp, “Không, nhưng có Tần Phong.

Ta nghe qua chiến báo*, chắc hẳn Tiêu Túc sợ bản thân lý lịch còn kém nên đem công lao đẩy cho chú của hắn.

Nhưng bọn họ đều là người nhà, cũng chẳng khác biệt gì”
(*là những báo cáo của tướng lĩnh cấp dưới viết cho cấp trên về tình hình chiến tranh)
Lý Dung đồng tình đáp một tiếng.

Tần Lâm hiện giờ còn quá trẻ, nếu nổi bật sớm quả thật không tốt.

Nhưng chỉ cần Tần gia có thể đứng vững ở Tây Bắc, việc Tần Lâm xuất đầu lộ diện chỉ là chuyện không sớm thì muộn.
“Vậy thì…”, Lý Dung khẽ gõ lên bàn, “Các thế gia e là sẽ xuống tay từ những tướng lĩnh bình thường kia mà Bệ hạ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn”
“Đúng vậy”, Bùi Văn Tuyên đồng tình nói, “Vừa hạ triều, Bệ hạ liền triệu kiến nhị thúc của ta”
Bùi gia, bắt đầu từ Bùi Lễ Chi, chính là nhân vật trung tâm mà Lý Minh chuyên môn nâng đỡ để đối kháng sĩ tộc.

Từ sau khi Bùi Lễ Chi qua đời vì bệnh, Bùi Lễ Hiền tiếp tục con đường của anh mình, tuy không thể so sánh với Bùi Lễ Chi nhưng vẫn giữ chức Môn hạ tỉnh Nạp ngôn.
Vị trí này tuy không có thực quyền quản lý lục bộ như chức Thượng thư tỉnh Tả bộc xạ của Bùi Lễ Chi năm đó nhưng cũng có quyền phong bác*, tra xét, có liên hệ mật thiết với Hoàng đế.
(*niêm phong, thu lại những chiếu lệnh Hoàng đế ban sai và sửa lại những tấu chương sai lầm, vi phạm của các quan lại)
Lý Minh tìm Bùi Lễ Hiền đại khái là muốn thương lượng cách xâu xé khối bánh lớn ở biên giới Tây Bắc với các thế gia.
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên ngồi bên cạnh nàng, đợi hồi lâu mới lên tiếng, “Điện hạ nghĩ sao?”
“Hôm nay ta cùng mẫu hậu xảy ra tranh chấp”
Lý Dung nhàn nhạt nói, “Bà ấy một mực muốn Xuyên nhi thành hôn với người của Thượng Quan gia, đặc biệt là Thượng Quan Nhã.

Chuyện cung yến đêm qua khiến bà ấy vô cùng phẫn nộ nên đã răn dạy ta và Xuyên nhi”
“Điện hạ đã nói gì?”
Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung không thể nào cứ thế mà khuất phục trước Thượng Quan Nguyệt nên trực tiếp hỏi thái độ của nàng.

Lý Dung chậm rãi nói, “Ta phân tích cái lợi và cái hại cho mẫu hậu nghe.

Việc Xuyên nhi cưới Thượng Quan Nhã là không cần thiết, ngược lại sẽ mang đến nhiều mầm tai hoạ.

Nhưng xem ra bà ấy chẳng chịu nghe ta”
“Nương nương sẽ không nghe đâu!”
Bùi Văn Tuyên bưng ly trà nhẹ nhấp một ngụm, “Nương nương dù sao cũng là con cháu của Thượng Quan gia, quan hệ cùng Thượng Quan gia mật thiết gắn bó vô cùng.

Lần này, biên cảnh Tây Bắc xảy ra chiến loạn, các thế gia trong triều đã xuất ra không ít xương máu, nếu không lấy vị trí Thái Tử phi làm phần thưởng trấn an các thế gia, trong lòng Thượng Quan gia e là sẽ cảm thấy bất bình, nương nương chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn”
Lý Dung trầm mặc không nói, Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung đang tự suy xét lại, hắn đợi hồi lâu, không khỏi khẽ cười hỏi, “Vì sao Điện hạ lại lo lắng?”
Lý Dung cảm thấy khó hiểu, nàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo chút tò mò của Bùi Văn Tuyên, “Cái gì?”
“Thật ra việc này không liên quan gì mấy đến Điện hạ”, Bùi Văn Tuyên phân tích nói, “Cứ để các thế gia và Bệ hạ đấu đá với nhau.

Nếu thế gia thắng, bọn họ vốn ủng hộ Thái Tử, sẽ không có gì đáng ngại.

Nếu Bệ hạ thắng, bản danh sách mà Tiêu Túc tiến cử, có một bộ phận là người của chúng ta, bộ phận còn lại, chúng ta lại tìm biện pháp khác.

Đã thế Điện hạ có gì phải lo lắng?”
Lý Dung trầm ngâm, sau hồi lâu, nàng chậm rãi nói, “Ngươi thật sự cho rằng, những người mà các thế gia sắp xếp đến biên giới Tây Bắc, sau này sẽ trở thành người của chúng ta?”

Bùi Văn Tuyên chỉ im lặng mỉm cười, cúi đầu châm trà.

Lý Dung thấy hắn không trả lời mình, không nhịn được hỏi, “Vì sao ngươi không nói gì?”
“Điện hạ, câu này phải hỏi bản thân Người chứ không phải ta”
“Ngươi có ý gì?”
“Kiếp trước…”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt, thần sắc bình tĩnh, “Điện hạ không phải cũng đứng về phía các thế gia sao?”
Khi Lý Dung trở thành Trưởng công chúa, bắt đầu từ lúc Lý Xuyên đăng cơ, bọn họ đã không còn đi chung một đường.
“Quyền lực mà Điện hạ nắm trong tay ở kiếp trước, hoàn toàn bằng với quyền lực của Thái Tử Điện hạ sao?”
Lý Dung không tài nào trả lời được.
Hai tay của Bùi Văn Tuyên luồn trong tay áo, hắn khẽ cười nói, “Chỉ khi có sự tồn tại của ta Điện hạ liền có đối tượng muốn lật đổ, vì cần sự trợ giúp của Thái tử Điện hạ, hai người mới có thể luôn đứng cùng phía với nhau.

Nhưng nếu một ngày ta không còn nữa, trong triều chỉ có Trưởng công chúa một tay nắm đại quyền, lưỡi dao sắc của Người, có thể sẽ chỉ về phía Thái tử Điện hạ”
Lý Dung nâng mắt, lẳng lặng nhìn Bùi Văn Tuyên, sau hồi lâu, nàng rốt cuộc lên tiếng, “Vậy quyền lực của ngươi thuộc về ta sao?”
“Tương lai thì ta không biết nhưng ít ra giờ này khắc này”, Bùi Văn Tuyên trả lời vô cùng chân thành, “Toàn bộ của Bùi Văn Tuyên đều thuộc về Điện hạ”
Lý Dung hơi ngẩn người, nàng nhìn đôi mắt thanh triệt của Bùi Văn Tuyên, dù biết rõ hắn đang nói chuyện công nhưng trái tim như cũ không khỏi đập lỡ một nhịp.
Nàng cố ý dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vân vê hoa văn trên chiếc quạt vàng, tiếp tục nói, “Ngươi liên hệ với Tần Lâm, nếu y có yêu cầu gì cứ thỏa mãn.

Về phía triều đình, ta sẽ bảo Thác Bạt Yến âm thầm móc nối quan hệ giúp Tần gia, nhưng chuyện này không thể để ai phát hiện.

Quan hệ giữa Tần gia cùng ta, cùng Thái tử phải càng xa lạ càng tốt”
“Ta đã hiểu”
Bùi Văn Tuyên đáp xong, hai người cũng không nói thêm nhiều.

Một lát sau, Lý Dung quay đầu lại, sau khi đánh giá Bùi Văn Tuyên từ trên xuống dưới một lượt, nàng bỗng thở dài, khẽ lắc đầu quay mặt đi.
Bùi Văn Tuyên bị hành động này của Lý Dung làm cho mê mang, không nhịn được hỏi, “Điện hạ đây là có ý gì?”
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung bất đắc dĩ lên tiếng, “Sao con đường thăng quan của ngươi có thể chậm đến vậy?”
Nghe được câu hỏi khiến người khác phải nghẹn khuất này của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên hờ hững liếc nàng một cái, bàng quang đáp, “Điện hạ, vẫn là Người chưa nhận được đủ sủng ái, bằng không ta sẽ thăng quan rất nhanh”
“Xem cái miệng của ngươi này”, Lý Dung khẽ gõ quạt lên tay Bùi Văn Tuyên, “Quả thật phiền người”
Bùi Văn Tuyên cười một tiếng, hắn không trả lời Lý Dung, chỉ lấy sổ con ra, cúi đầu không nói gì nữa.
Mấy ngày sau, Lý Dung cho người cẩn thận theo dõi động thái ở các nơi.

Trên triều không ngừng tranh luận về việc ban thưởng cho các đại tướng lĩnh ở biên cương, quan trọng không nằm ở vấn đề tiền bạc mà nằm ở chức vị.
Có câu, đèn nhà ai nấy sáng, nếu một vị trí đã có người này đảm đương thì một người khác liền không làm được.

Từ sau khi Dương gia ngã xuống, khối thịt mỡ Tây Bắc lớn như vậy, ai cũng muốn giành một ít.

Vì thế, mỗi ngày thượng triều đều cãi cọ tới lui, các thế gia công kích những người Tiêu Túc đề cử, mỗi lần Lý Minh muốn thưởng liền nói người này có vấn đề.

Lý Minh cưỡng ép muốn thưởng thì gặp Trung thư tỉnh không chịu hạ lệnh.

Đến khi vất vả một hồi mới khiến Trung thư tỉnh đồng ý thì Môn hạ tỉnh lại bác bỏ, nói rằng cũng có vấn đề.
Lý Minh tức giận đến độ đập đồ vật trong cung cả đêm.

Chờ đến khi các thế gia dâng lên danh sách các phương pháp dùng để ban thưởng, Lý Minh liền trực tiếp xé nát mà chẳng màng phản bác.
Hai bên giằng co vài ngày, mỗi ngày ở trên triều đều cãi nhau ầm ĩ.
Bùi Văn Tuyên làm ở Ngự Sử Đài, tuy chức quan không lớn nhưng lại là “chủ lực thực chiến” lần này của Lý Minh, vì xét về khía cạnh cãi nhau, việc Bùi Văn Tuyên lấy một địch mười không hề quá sức.


Do đó, mỗi ngày Bùi Văn Tuyên trở về đều là trạng thái mệt rã rời, vừa ngã xuống giường liền ngủ.
Lý Dung vốn không muốn quấy rầy hắn, nhưng mỗi lần nàng vừa lên giường, liền nghe được Bùi Văn Tuyên mơ mơ màng màng hỏi, “Về rồi à?”
“Hôm nay cô làm những gì?”
Lý Dung cũng chẳng biết hắn có đang tỉnh táo không, bất quá hắn đã hỏi nàng đương nhiên phải trả lời.

Mỗi ngày nàng đều được ngủ đủ giấc, tinh thần vô cùng tốt nên có rất nhiều sức lực trả lời Bùi Văn Tuyên.
Cuộc sống của nàng nhàn nhã hơn nhiều so với Bùi Văn Tuyên.

Chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày là đi dạo các nơi thăm viếng người quen hoặc đến các trà lâu nghe các cuộc đàm luận của các sĩ tử, nhìn xem có nhân tài nào có thể tiếp cận không.
Có lẽ ngày tháng của nàng quá mức nhàm chán, vừa tùy ý nói vài câu, Bùi Văn Tuyên liền ngủ.
Lý Dung không khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng biết đây là thói quen gì của Bùi Văn Tuyên, hắn nhất định phải nói mấy câu với nàng xong mới bằng lòng đi ngủ.
Chớp mắt, cuộc tranh cãi đã diễn ra được năm sáu ngày.

Lý Dung gọi Thượng Quan Nhã ra trộm hỏi thăm tin tức, xem tình hình, các thế gia e rằng sẽ không tiếp tục cãi nhau mà sẽ chuyển sang hành động.
Bọn họ hết cách với Tiêu Túc, hết cách với Lý Minh nên liền chọn một người trong nhóm tướng lĩnh được phong thưởng hòng giết gà dọa khỉ, làm bọn họ biết khó mà lui.
Muốn chọn một người tới hù dọa, đương nhiên phải chọn quả cứng nhất trong đám quả hồng mềm, lại có chức vụ tốt nhất.
Lý Dung nhìn một lượt danh sách, phỏng đoán đối tượng các thế gia sẽ xuống tay hẳn là Tưởng gia ở Sơn Nam mà Tiêu Túc coi trọng nhất, kém cỏi hơn cũng phải là số ít những người có quan hệ thân thiết với Tiêu Túc.
Thế gia động người của Tiêu Túc, tương đương với việc động người của Lý Minh.

Lý Minh tất nhiên sẽ không chịu để yên, ngược lại còn muốn hung hăng đánh trả.

Cho nên chờ hai bên đấu đá mệt mỏi, Lý Dung liền có thể ra mặt, âm thầm khuyên giải các thế gia cùng Lý Minh, sau đó chọn một nhóm người trung lập thuộc thế gia hạng hai bổ sung vào.
Lý Dung đã tính toán đâu vào đấy, ngay cả danh sách người được chọn đều chuẩn bị sẵn.

Ai ngờ đến vào buổi tối ngày thứ tám, khi nàng còn đang say giấc, bên ngoài bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Đêm đó mưa tầm tã, tiếng mưa rơi át hết thảy những âm thanh bên ngoài.

Lý Dung chỉ mơ hồ nghe được tiếng người cùng tiếng mưa rơi lồng vào nhau.

Khi còn mơ màng chưa tỉnh, bỗng có người giơ tay che lại hai mắt nàng, nhắc nhở nói, “Đốt đèn”
Lý Dung dần tỉnh lại, Bùi Văn Tuyên chậm rãi buông tay, chờ Lý Dung thích ứng ánh sáng xong, hắn đứng dậy nói, “Ta ra ngoài nhìn xem”
Nói rồi, Bùi Văn Tuyên mặc y phục, đứng dậy ra ngoài.
Lý Dung thấy Tịnh Lan tiến vào thắp đèn, thầm biết nhất định đã có chuyện xảy ra.

Nhưng nàng cũng không vội hoảng hốt, chậm rãi đứng dậy mặc quần áo.

Vừa mặc xong áo ngoài, Lý Dung đã thấy Bùi Văn Tuyên quay về.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong tay niết một tờ giấy, hắn lạnh lùng nói, “Người của Hình Bộ đã niêm phong phủ Tần gia”
Nghe thế, Lý Dung ngẩng phắt đầu, “Cái gì?!”
“Buổi chiều ngày hôm qua Ngự Sử Đài trình tấu, tố cáo Tần gia cũng tham dự vụ án Dương thị, cấu kết với Nhung quốc, thông đồng địch bán nước.

Hình Bộ xử lý suốt đêm, sau đó ba ti Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự cùng nhau hạ lệnh điều tra.

Hiện giờ họ đã điều động quân lính ở thành Nam, bao vây phủ đệ Tần gia”
“Vậy ngươi còn đứng đó làm gì?!”
Lý Dung hét lớn, trực tiếp đi thẳng ra ngoài, “Ngươi lập tức tiến cung bẩm báo Bệ hạ, ta sẽ mang người qua đó”
“Cô mang người qua đó làm gì?”, Bùi Văn Tuyên giữ nàng lại, vội vàng nói, “Nếu cô qua đó, mối quan hệ giữa cô, Thái tử và Tần gia sẽ bại lộ!”
“Nhưng nếu ta không qua đó, bọn họ vừa tra xét xong, muốn chứng cứ gì đều sẽ có! Ngươi còn quan tâm cái gì bại lộ với không bại lộ!”
Lý Dung duỗi tay đẩy hắn ra, dù cũng chẳng kịp lấy, vội vã quát lớn phân phó người cùng nhau chạy đi.
Bùi Văn Tuyên cắn chặt răng, cuối cùng chỉ có thể lấy một con ngựa, cầm lệnh bài một đường chạy thẳng vào cung.
Lý Dung mang người chạy về phía Tần phủ.

Vừa đến nơi, nàng liền nhìn thấy Tần phủ bao trùm với tiếng khóc than, binh lính canh chừng gắt gao.

Lý Dung không dám tùy tiện xuống xe, chỉ đứng ở chỗ tối quan sát tình thế để tìm đối sách.
Mưa như trút nước khiến thế giới như chìm vào màn sương mù dày đặc, căn bản không thể nhìn rõ khunh cảnh xung quanh.


Lý Dung đứng trong màn mưa, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Bọn người kia sao lại nhắm vào Tần gia?
Rõ ràng nàng sớm đã âm thầm lệnh Thác Bạt Yến móc nối với các thế gia, hơn nữa Tần gia không hề gây chú ý như Tưởng gia ở Sơn Nam, dù nghĩ thế nào, các thế không thể nào xuống tay từ Tần gia.
Lý Dung hít sâu một hơi, quyết định cứ mặc kệ nguyên nhân là gì, trước hết phải tranh thủ thời gian rồi lại tính sau.

Nhưng nàng vừa nhấc chân bỗng có một bàn tay vươn đến, bắt lấy góc váy của Lý Dung.

Nàng quay đầu lại liền thấy bàn tay đó vươn ra từ sọt tre bên cạnh.
Lý Dung ném sọt tre đi, phát hiện một cô nương khoảng mười mấy tuổi ngồi xổm bên trong.

Cả người nàng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, nháy mắt Lý Dung liền nhận ra nàng là thị nữ bên người Tần Chân Chân.

Lý Dung tiến đến gần, ngồi xuống bình tĩnh hỏi, “Ta quen biết Tần Lâm, ta đến để cứu các ngươi.

Tiểu thư nhà ngươi đang ở đâu?”
Cô nương đôi môi run rẩy, nâng tay lên chỉ về hướng Bắc, lắp bắp nói, “Chạy…!Chạy…”
Lý Dung lập tức hiểu được, nàng đứng dậy, mang người theo hướng thị nữ chạy qua.
Theo hiểu biết của nàng về Tần Chân Chân, Tần Chân Chân tuy ngay thẳng gần như ngây thơ nhưng nàng không hề ngốc.

Nàng liều chết thoát ra ngoài như vậy, nhất định là biết rõ chuyện đã xảy ra, đồng thời cũng mang theo thứ gì đó.
Lý Dung chạy một lát liền thấy trên vách tường nơi ngõ nhỏ có vết kiếm.

Lý Dung lần theo đó mà đi, không bao lâu sau nàng phát hiện vết máu, dòng máu nhanh chóng theo nước mưa trở nên loãng ra.

Trong đêm tối, Lý Dung cố gắng phân biệt nước mưa, máu loãng, vết kiếm còn có các loại dấu tích đánh nhau.
Những dấu vết này kéo dài đến tận cuối con hẻm hẹp.

Nơi này dường như là nơi các bá tánh dùng để chất những đồ vật không dùng đến, chúng được chất cao non nửa bức tường.

Theo bản năng, mọi người vòng qua mặt sau của bức tường mà đuổi theo.
Lý Dung đứng im không nhúc nhích.

Nàng quan sát xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt nàng dừng lại ở một rương gỗ nằm chính giữa đống đồ vật kia.
Nàng bước nhanh đến, mở nắp rương gỗ ra.

Chính trong nháy mắt kia, một hàn quang cắt ngang màn mưa, lưỡi kiếm nhuốm đầy máu thẳng lăng lăng đặt trên cổ Lý Dung.
Lý Dung nhìn Tần Chân Chân cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ bị thương rất nặng.

Nàng thở hổn hển, cách Lý Dung chỉ trong gang tấc.
Tần Chân Chân gắt gao nhìn Lý Dung, kiếm trong tay cầm đến cực khẩn.
Lý Dung thần sắc trấn định nhìn xuống người thiếu nữ như vừa đấu giác thú trước mặt, sau hồi lâu, nàng bình tĩnh mở miệng, “Lấy kiếm ra”
“Ta đến là để cứu ngươi”
“Sao ta có thể tin cô được?”
Tần Chân Chân khàn khàn lên tiếng.

Lý Dung im lặng nhìn nàng, không có nửa phần hoảng loạn, “Nếu ngươi không tin, cứ trực tiếp giết ta”
Tần Chân Chân không nói gì, nàng siết chặt thanh kiếm trong tay.

Phải rất lâu sau, nàng mới thu kiếm lại, gian nan chống người lên, đi ra rương gỗ.
Lý Dung đỡ lấy nàng, Tần Chân Chân đang bị thương, vừa nhúc nhích liền khiến miệng vết thương chảy máu.

Nàng đè lại máu đang chảy, thở hổn hển nói, “Đi!”
♪Góc tám nhảm♪
Đọc đến đây cũng đoán được chị Chân Chân là nằm không cũng trúng đạn rồi, haiz, bởi dính đến Hoàng gia, quyền lực các thứ sao có thể toàn thây.

Đây cũng là lý do Xuyên và Chân vĩnh viễn chẳng thể đến được với nhau, haiz..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.