Đọc truyện Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên – Chương 42
An Tử Thiên lặng im không nói, nhưng lại nắm tay cô thêm chặt, giống như là lo lắng Bạch Thấm sẽ thoát khỏi vòng tay anh đi ra ngoài vậy.
Bạch Thấm bỗng nhiên hung hãn lấy tay còn lại nhéo tai anh: “Chị Tử Nguyệt nói anh đấy! An gia gia gần đây ông ấy hay nhắc rằng anh chẳng chủ động gọi điện thoại cho ông, Tử Thiên anh thật là bất hiếu! Chẳng lẽ mỗi lần đều là lão nhân gia ông ấy chủ động gọi cho anh? Anh không thể chủ động gọi điện thoại cho ông nội anh sao?”
“Anh về sẽ gọi.” Tâm tình khẩn trương cuối cùng cũng thả lỏng, An Tử Thiên theo phản xạ nhanh chóng trả lời.
“Thế này mới tốt! Nhưng mà ngàn vạn lần đừng nói là chị Tử Nguyệt gọi điện đến nhắc nhở nha, nếu không An gia gia sẽ nổi giận!” Nghe được câu trả lời của anh, mới thả tai anh ra, còn không quên dặn dò, Bạch Thấm khôi phục lại nụ cười vừa nãy.
“Đã biết.” Đi tính tiền rồi về nhà thôi.
“Tốt nhất vẫn là gọi video cho An gia gia một chút nhỉ, để ông nhìn thấy dáng vẻ của anh một lát. Như vậy ông sẽ vui vẻ hơn!” Bạch Thấm vừa đi vừa nói.
“Được.”
Hai người cầm tay nhua bước vào nhà trọ, dưới ánh nắng chiều hạ, thoạt nhìn tất cả mọi thứ dường như trông rất hài hòa, không một thiếu sót.
Buổi tối, hai người cùng ở trong phòng sách, Bạch Thấm đang làm bài tập, còn An Thử Thiên thì ngồi cạnh cô đọc sách.
“Thấm Thấm?” An Tử Thiên ngẩng đầu phát hiện đôi mắt vốn chăm chú trên màn hình máy tính nay lại say sưa chăm chú nhìn mình đến ngẩn người.
“Ừ?” Bạch Thấm hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ nhìn anh.
“Làm bài tập xong rồi?”
“Không, chưa xong.” Ý thức được mình đang ngẩn người nhìn anh, Bạch Thấm cười một tiếng, rồi tiếp tục vùi đầu gõ chữ.
Giáo sư Lê phát hiện dạo gần đây ở trường Bạch Thấm có chút không để tâm, ông đã dùng ánh mắt nhắc nhở nhiều lần, nhưng dù chỉ một lần cô cũng không để ý đến.
“Như vậy, phương pháp Marketing hiện nay so với phương pháp Marketing trong quá khứ vẫn không có thay đổi, vậy trọng điểm là gì? Bạch Thấm, em có biết không? Ông đưa mắt nhìn thẳng về phía Bạch Thấm, nhưng cô lại ngồi ngơ ngác không hề nhúc nhích: “Bạch Thấm?”
Tô Thanh Thiển vội vàng thúc thúc cánh tay vào người đang ngẩn ngơ bên cạnh, lúc này Bạch Thấm mới phản ứng, nhìn về phía Tô Thanh Thiển rồi nhanh chóng chuyển mắt lên giảng đài, thấy giao sư Lê đang nhìn chằm chằm mình không vui thì vội vã đứng dậy.
“Bạch Thấm, nếu em không muốn nghe giảng thì đừng đến, mà nếu đẫ đến đây rồi thì hãy tập trung lắng nghe. Tôi vừa hỏi vấn đề gì em có biết không?” Cho dù là học sinh yêu thích của mình, giờ thái độ học không nghiêm túc, ông càng phải nghiêm túc phê bình, bởi vì đối với ông đây là một điều không tôn kính, như vậy học trò của ông làm sao có thể nể phục được!
Bạch Thấm nửa cúi đầu ánh mắt khẽ di chuyển, nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Thầy đnag hỏi em là phương pháp Marketing giữa hiện đại và quá khứ không có một chút thay đổi, điểm chính là gì ạ?”
Thấy Bạch Thấm trả lời chính xác câu hỏi của mình, vẻ mặt ông hơi dịu lại: “Đúng, vậy em nói xem trọng điểm của điều này là gì?”
Bạch Thấm lưu loát nói ra câu trả lời. Sắc mặt thầy Lê mới khôi phục lại bình thường: “Ngồi xuống đi, lên lớp hãy tập trung chú ý hơn.”
Bạch Thấm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cô gắng tập trung chú ý nghiêm túc học bài.
“Tiểu Thấm, lúc cậu học có chuyện gì xảy ra vậy?” Vừa hết tiết, Lâm Thước Nhạc liền ngã nhào trước mặt Bạch Thấm.
Bạch Thấm lắc đầu: “Có chút thất thần mà thôi. Vừa rồi cảm ơn!” Câu nói sau đó là nói với Tô Thanh Thiển, nếu không phải cô nhanh chóng viết vấn đề đặt ra và câu trả lời trên giấy thì mình đâu thể kết thúc thuận lợi được như vậy.
“Không có gì.” Tô Thanh Thiển lắc đầu. “Cậu vừa lên lớp đã ngẩn người.”
Lâm Thước Nhạc nghe Tô Thanh Thiển nói vậy cẩn thận suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hôm nay Bạch Thấm có gì là lạ: “Đúng vậy, Tiểu Thấm cậu sao vậy?”
“Không sao mà, có chuyện gì thật thì tớ sẽ nói cho các cậu biết.” Bạch Thấm cười một tiếng trấn an.
Thấy vậy, hai người không thể làm gì khác hơn là không hỏi thêm cái gì nữa, ăn ý dời đề tài, bắt đầu bàn tán chuyện khác.
“Tiểu Thấm, hôm nay cậu còn muốn đi giúp Trình Việt Vũ sao?” Lâm Thước Nhạc hỏi.
“Thời điểm thi sắp đến, thời gian còn rất ít! Có thể không nhỉ?” Tô Thanh Thiển nói, bây giờ mới bắt đầu thu thập những số liệu luận chứng quan trọng một lần nữa, thời gian quả thật có phần eo hẹp.
“Hôm nay phải đi một lát, sau này thì không cần đi nữa.”
“Tài liệu thi các cậu đã chuẩn bị xong nhanh như vậy rồi sao.” Đây cũng thật là nhanh quá đi, Lâm Thước Nhạc kêu lên!
“Cậu còn đang giải quyết vấn đề?” Tô Thanh Thiển hỏi.
“Ừ, tớ hỏi đúng là công ty chủ quản và Trình Việt Vũ có chút mâu thuẫn, nên cố ý gây chướng ngại. Đến lúc đó, tớ nói một tiếng là được.”
“Chủ quản này cũng quá thất đức, chỉ vì ân oán cá nhânh mà cũng cản trở tiền đồ của người khác sao? Tiểu Thấm, sao cậu không nói An đại nhân khai trừ hắn ta chứ?” Lâm Thước Nhạc thở phì phò, mặc dù không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng ấn tượng của cô về Trình Việt Vũ cũng không tệ lắm, anh tuấn hài hước, tích cách sáng sủa, hai người ở chung một chỗ cũng luôn trò chuyện qua lại.
“Tử Thiên không để tâm đến chuyện này, quên đi, nói không chừng mâu thuẫn này người khác coi như không là gì cả nhưng lại rất quan trọng với công ty chủ quản.” Bạch Thấm lắc đầu một cái, không cho Lâm Thước Nhạc cơ hội nói tiếp: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ tớ thông báo với các cậu, vài hôm tới tớ sắp đi du lịch, hưởng thụ thế giới đầy rạng rỡ bên ngoài!”
“A a a, Tiểu Thấm, đi đâu cho tớ đi cùng với, mang theo tớ đi!” Lâm Thước Nhạc lập tức đứng lên, vừa nghe đến đó thì quên luôn mọi việc phía trên.
“Đừng có nằm mơ, cậu muốn làm kỳ đà cản mũi sao?” Tô Thanh Thiển ở bên cạnh rất bình tĩnh.
Chậu nước lạnh này dội lên người rất thành công, Lâm Thước Nhạc vừa nghe là đi cùng An Tử Thiên thì ngay lập tức: “Tiểu Thấm, cậu thật không có lương tâm! Thấy sắc quên bạn!”
“Là anh ấy nói, đi nơi nào còn chưa quyết định.”
“Tớ mặc kệ, đi đâu thì cũng phải đem quà về cho tớ! Ôi chao, hạnh phúc quá mà, vừa mới cầu hôn đã ra ngoài hưởng tuần trăng mật.” Mắt Lâm Thước Nhạc lấp lánh, nói: “Sau này bạn trai tớ cũng nhất định phải đối xử với tớ như vậy.”
Bạch Thấm im lặng xấu hổ: “Được rồi, tớ đi nói với Triệu Ngạn Bân chuyện này một chút đã, tránh cho cậu ấy mệt mỏi gần chết còn làm không công!”
Sau khi chia tay hai người bạn, vừa đi tới chỗ phòng dạy nghiên cứu, vừa lấy điện thoại ra gọi điện.
“Chị Tử Nguyệt, là em đây.”
“Ừ, Bjach Thấm, chuyện gì vậy?”
“Chị Tỷ Nguyệt, chị phân phó cấp dưới đưa chứng chỉ thực tập của học trưởng em đi đóng dấu, đồng thời đồng ý cho hắn sử dụng những tư liệu kia nhé!” Bạch Thấm suy ngĩ một chút, vẫn là mở miệng nói.
“Tử Thiên không đồng ý?”
“Không phải, em không nói chuyện này cho anh ấy. Chị Tử Nguyệt dù sao chị ở thành phố W làm không ít việc tốt, Tử Thiên anh ấy vốn không mấy quan tâm đến những việc này.”
“Sao em không nói chuyện với cậu ấy?”
“Nếu là em trực tiếp nói với anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ không đồng ý, lần trước không phải như vậy sao? Em không nghĩ đến là hai người lại phát sinh mâu thuẫn, chị Tử Nguyệt coi như là chị vì Tử Thiên lo nghĩ, hai chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”
“Được, chuyện này chị giúp em. Nhưng mâu thuẫn còn ở đó, nếu như lần tới còn phát sinh những chuyện như thế, em hãy tự nghĩ biện pháp giải quyết.” Nhắc tới em trai mình An Tử Thiên vẫn đáp ứng Bạch Thấm, thật ra thì cũng là vậy, hai người bọn họ so với người khác không có ồn ào gây gổ gì. Mỗi lần có mâu thuẫn, Tử Thiên nhất định sẽ bị tổn thương, bất kể ai đúng ai sai. Thật ra thì so với trước kia Bạc Thấm bây giờ càng hợp tâm ý cô hơn, biết nhẫn nại nhân nhượng. Nhắc tới chuyện đối với Bạch Thấm có chút không công bằng, nhưng dù sao thì mình cũng là chị của Tử Thiên chứ không phải chị của Bạch THấm. Cô cảm thấy hẳn là Bạch Thấm có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt được mâu thuẫn.
“Em biết, cảm ơn chị Tử Nguyệt.”
Lúc ngừng cuộc gọi, Bạch Thấm đã đến cửa phòng làm việc, đi vào nhìn một cái, ơ, người đâu? Nhìn xung quang trong phòng không có bóng người Trình Việt Vũ, nhìn đồng hồ, đang buồn bực, theo lý thuyết thì hẳn lúc này hắn phải ở đây chứ!
Bỗng nhiên bị người vỗ một cái lên vai: “Em đến nhanh thật, còn tích cực hơn cả tôi! Người không biết còn tưởng là luận văn của em!”
Là Trình Việt Vũ, Bạch Thấm xoay người: “Anh rất thích đánh lén sau lưng em nha! Hôm nay soa tới chậm thế, thiếu chút nữa là em cho rằng anh không ở đây?”
Giơ chồng sách trên tay lên, Trình Việt Vũ cười nói: “Ừ, lấy sách, cho nên chậm hơn.”
Rất nhiều sách, Trình Việt Vũ có chút dùng hết sức ôm lấy, Bạch Thấm bỗng nhiên cười: “Có lẽ lúc này anh phải dọn chỗ sách này về rồi.”
“Hả? Vì sao vậy?” Trình Việt Vũ nghi ngờ hỏi.
“Em giúp anh hỏi thăm, có vài người trong An thị hiểu lầm anh nên mới không cho phép. Em nói rõ thực lực của anh với bọn họ, hôn phu của em cũng đã gặp vài người cấp dưới, hẳn không quá mấy ngày vấn đề của anh sẽ giải quyết xong.”
Trình Việt Vũ nghe vậy cũng chỉ là bình tĩnh nhìn thẳng Bạch Thấm mấy giây, nghi ngờ cô cười nhẹ: “Phải không, tôi biết, cảm ơn em!”
“Chẳng lẽ anh không vui sao?”
“Có vui nhưng mà… Em không phải làm không công cho tôi nhiều chuyện như vậy sao?” Hắn có chút mệt mỏi quanh sát phòng làm việc hỗn loạn, thở dài.
“Không sao đâu, những thứ này sao có thể ngại nhiều chứ!” Bạch Thấm động viên nói.
“Nói cũng phải, như thế nào, muốn cùng tôi đi trả sách không?” Phấn chấn lên tinh thần hỏi.
“Không được, em đến là để nói cho anh chuyện này. Em còn có việc phải đi trước!”
“Được rồi, xem ra trời sinh tôi sổ khổ thế này đây!” Trình Việt Vũ tự giễu nói.
“Ha ha, anh như vậy mà còn chưa thỏa mãn sao? Vậy thì em thật không giúp được anh, di trước!”
“Được rồi, tôi làm sao dám không thỏa mãn! Cái đó, tôi không tiễn em được, chuyện này cảm ơn em trước, hẹn gặp lại!”
“Gặp lại sau!” Lắc đầu tỏ ý không có gì.
Bạch Thấm nhanh nhẹn rời đi, không quay đầu lại nhìn một cái, bỏ đằng sau Trình Việt Vũ đứng lặng một chỗ chìm trong suy nghĩ.
Đi tới cao ốc An thị, vừa đến thang máy tầng trệt thì thấy An Trì.
“Bạch tiểu thư.” An Trì mỉm cười chào hỏi.
“Không phải đã nói gọi thẳng tên tôi rồi sao?”
Nhìn cánh cửa cách đó không xa, An Trì vẫn mỉm cười nói:“Tên vẫn để là gọi riêng thôi.”
“Được rồi.” Gặp An Trì như thế, Bạch Thấm cũng hiểu được:“Đoạn thời gian sau tới đây có lẽ vất vả cho cô đó, trợ lý An!” Chưa cho hắn thời gian phản, cô đã đẩy cửa vào phòng làm việc.
“Tử Thiên.” Đẩy cửa ra vào:“Anh đang ngẩn người sao?”
An Tử Thiên xoay người:“Là đang nhớ em!” Tiếp theo đã thấy mặt Bạch Thấm nổi lên chút ngượng ngùng.
“Phải không, lười biếng nên mang em ra làm bia đỡ đạn hả!” Bạch Thấm vào vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ chỉ lên trán An Tử Thiên.
Thuận thế ôm cô vào trong lòng:“Không có mà”
“Được rồi, tạm thời tin anh một lần! Anh đã nghĩ xong nên đi đâu chơi chưa?” Thấy An Tử Thiên sửng sốt, Bạch Thấm lại mở miệng:“Không phải anh nói muốn du lịch nước ngoài sao? Anh nói chôi thôi hả?
“Không phải, khi nào đi?” An Tử Thiên rõ ràng đang vui lên.
“À, có thể là ngày mai, thật ra thì hôm nay cũng được.” Nhìn An Tử Thiên cười, Bạch Thấm cũng không tự chủ cười theo.
“Ngày mai vậy!” An Tử Thiên quyết định ngay lập tức, gọi An Trì vào ngay, sắp xếp chuyện kế tiếp.
Bạch Thấm cười híp mắt ngồi xuống bên sô pha, nhìn An Trì đi vào.
Lúc này An Trì mới hiểu được lời của Bạch Thấm lúc nãy là có ý gì, liền hiểu sao có thể cười quỷ dị như vậy, vẻ mặt đau khổ, yên lặng thừa nhận cấp trên vô trách nhiệm dồn ném hết công việc nặng nề cho hắn.