Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 514: Bộ máy hòa hợp
Chính trị không chỉ có cạnh tranh và đối kháng, cũng không phải lúc nào cũng anh chết tôi sống, tôi đề xướng, anh phản đối. Lúc nào cũng như vậy thì không phải là một đất nước nữa. Như vậy thì xã hội này căn bản không thể phát triển được.
Những chuyện trong thể chế rất huyền diệu. Hôm nay, vì chuyện này có thể hợp tác với nhau, nhưng ngày mai có thể sẽ thành đối thủ của nhau. Trong chính trị phải không ngừng hợp tác và thi sức với nhau. Thi về chỗ dựa, thi về năng lực, thi về đạo đức, thi xem ai sống lâu hơn!
Một nhà chính trị cao siêu nhất định phải biết hợp tác, chỉ có như vậy mới có thể trở thành một chính trị gia xuất sắc. Chính khách đáng xấu hổ vì chính khách không có đạo đức, chỉ biết tư lợi, người như vậy sẽ bị mọi người phỉ nhổ. Chính trị gia thì khác , vừa có thể nắm chắc giấc mơ chính trị, đồng thời lại vừa có thể khống chế thiên hạ. Đó chính là sự khác biệt.
Mà mục tiêu của Nhiếp Chấn Bang chính là một chính trị gia. Lúc trước, nói về chính trị có lẽ còn không đủ tư cách lắm. Nhưng từ khi lên làm Chủ tịch thành phố Vọng Hải, rồi tiến vào hàng ngũ Thứ trưởng, nói như thế nào cũng đã là cán bộ cấp cao. Hiện giờ cũng coi như đã đủ tư cách để nói chuyện chính trị.
Muốn chỉnh đốn lại quan trường thành phố Vọng Hải, đầu tiên phải tiến hành điều chỉnh tất cả các đơn vị trong thành phố. Bộ máy Thành ủy, Ủy ban thành phố phải thống nhất nhận thức. Những điều này nhất định phải làm. Mà những điều này đều do Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch phụ trách. Dù sao thì Bí thư quản lý Đảng, Chủ tịch quản lý công việc nội bộ, đây đã là quy củ. Nếu bước quá ranh giới này thì Nhiếp Chấn Bang đã đi quá giới hạn của mình. Nếu gây ra rạn nứt trong bộ máy sẽ ảnh hưởng xấu đến thành phố Vọng Hải. Đây cũng không phải là hành động sáng suốt. Cho nên, lúc này Nhiếp Chấn Bang mới chủ động đến đây.
Tính cách của Nhiếp Chấn Bang từ trước tới nay đều không muốn đắc tội với người khác. Nói cách khác, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Sau khi Lý Thái Thạch đến nhậm chức ở thành phố Vọng Hải, quan hệ giữa Nhiếp Chấn Bang và Lý Thái Thạch rất hòa hợp. Hơn nữa, Lý Thái Thạch này rất thông minh, đã nói rõ sẽ không nhúng tay vào những chuyện của Ủy ban thành phố. Thời gian này, Lý Thái Thạch khiến cho người ta cảm giác rất dễ tiếp xúc, phối hợp rất tốt. Vì thế, Nhiếp Chấn Bang cũng rất chú ý. Đừng thấy đây chỉ là những chi tiết nhỏ, đàn kiến có thể giết chết được voi, một khi đã sinh ra vết nứt sẽ ảnh hưởng tới nhau. Đó là rất không đáng.
Khi đi đến cửa phòng làm việc, cửa phòng đang khép hờ. Thư ký mới của Lý Thái Thạch, Hàn Cường lúc này đang ngồi ở trước bàn làm việc. Nhiếp Chấn Bang gõ cửa rồi tiện tay đẩy cửa vào, mỉm cười nói:
– Tiểu Hàn, Bí thư Thạch có rảnh không?
Có thể được Lý Thái Thạch đồng ý, năng lực và tính cách của Hàn Cường cũng không tệ. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đi vào, anh ta vội đứng lên, nhiệt tình nói:
– Chủ tịch Nhiếp, ngài tới rồi, xin mời vào. Bí thư đã dặn từ sớm, nếu ngài tới thì cứ vào.
Không biết có thật là Lý Thái Thạch đã dặn Hàn Cường từ trước không, nhưng ít nhất Nhiếp Chấn Bang nghe được cũng cảm thấy rất thoải mái. Điều này chứng tỏ thân phận và địa vị của mình.
Lúc này, cửa phòng làm việc của Lý Thái Thạch cũng mở từ trong ra. Lý Thái Thạch đứng ở cửa, cười nói:
– Chủ tịch Chấn Bang đến rồi, xin mời vào. Nếu Chủ tịch không đến tôi cũng đang định đến Ủy ban thành phố tìm ngài đây.
Trước kia Nhiếp Chấn Bang cũng đã từng đến văn phòng này một lần. Chỉ tiếc rằng khi đó Thạch Nghị Vũ hoàn toàn khác với sự mạnh mẽ và cứng rắn bây giờ. Tâm tính cũng đã hoàn toàn khác.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang có vẻ vô cùng thoải mái, ngồi trên sô pha cũng rất tự nhiên. Lý Thái Thạch tự mình rót trà. Sau khi rót trà, Lý Thái Thạch cũng không trở về bàn làm việc mà ngồi ở cạnh Nhiếp Chấn Bang. Đây cũng là một hành động thể hiện thái độ làm việc có thiện cảm.
Hai người, cấp bậc giống nhau. Điểu khác nhau duy nhất chính là, Lý Thái Thạch là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, còn Nhiếp Chấn Bang chỉ là Ủy viên Tỉnh ủy, chỉ khác nhau về cấp độ cao thấp ở trong Đảng mà thôi. Nếu thật sự ngồi ở bàn làm việc thì Lý Thái Thạch hẳn là đang ra vẻ ta đây.
– Chủ tịch Chấn Bang, có chuyện gì quan trọng sao?
Lúc này Lý Thái Thạch cũng có vẻ hết sức quan tâm. Quan hệ giữa hai người cũng coi như hòa hợp, đương nhiên cũng không cần phải giả vờ khách sáo làm gì, nên đi thẳng vào vấn đề.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút, rồi nói thẳng:
– Bí thư Thái Thạch, lần này đến đây chủ yếu vấn là vì cục diện của thành phố Vọng Hải.
Những lời này khiến cho Lý Thái Thạch có vẻ rất bất ngờ, cười nói:
– Thật đúng là ứng với câu tục ngữ “anh hùng chí lớn gặp nhau”. Mấy hôm nay, Tôi cũng đi lại trong thành phố một chút, cảm giác của tôi là, thành phố Vọng Hải lúc này giống như là một mớ lộn xộn. Các cán bộ Đảng chính đều như những con ruồi không đầu bay tán loạn. Tình hình này mà không điều chỉnh thì thành phố Vọng Hải khó mà phát triển được.
– Đúng vậy. Tôi cũng có ý này. Sau vụ án buôn lậu của Á Hải, rất nhiều cán bộ trong thành phố đều không yên tâm. Về mặt này, đương nhiên có nguyên nhân là vụ án Á Hải. Tôi thấy, bản chất vẫn là những vị trí còn trống. Việc bố trí nhân sự cần phải làm càng sớm càng tốt, cũng phải mở một cuộc giáo dục tính giai cấp chính trị của toàn thành phố, nhanh chóng làm yên lòng người, sau đó tiến tới phát triển kinh tế xã hội.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Tình hình này, nếu Lý Thái Thạch không nhìn ra thì mấy năm làm cán bộ của Lý Thái Thạch đúng là uổng phí.
Lý Thái Thạch gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong quan trường có ba cái gấp, nói trắng ra chính là ba cái loạn. Một cái gấp, đó là thời gian tiến cử bộ máy mới, gấp. Trong bộ máy cũ, nhất định có không ít người phải xuống để lãnh đạo mới lên. Tất cả mọi người đều nhìn vào những vị trí này, đương nhiên là gấp đến ăn không ngon, ngủ không yên. Vì thế mà cũng không ít người phát hỏa.
Cái gấp thứ hai, Ủy ban Kỷ luật đến, gấp. Ủy ban Kỷ luật chính là đại diện cho khái niệm chống tham nhũng. Những người không liên quan đến vụ án phải vội vàng phủi sạch quan hệ, còn người đã đạt được lợi lộc gì từ đó, có dính líu thì phải cra sức che đậy, bảo vệ vị trí. Đương nhiên là cũng vội vội vàng vàng đến mức không còn lòng dạ nào mà làm việc, chỉ nghĩ đến mấy thứ này, cũng chính là loạn.
Cái gấp thứ ba, là khi muốn đề bạt cán bộ. Không ít vị trí đều có ghế trống mà tổ chức vẫn chưa quyết định cũng không nói là ai lên. Rốt cuộc là ai thì căn bản cũng không biết chính xác. Ai cũng muốn làm nhân vật số một. Như vậy là cũng loạn.
Hiện giờ, thành phố Vọng Hải đều có cả ba thứ này. Suy nghĩ một lúc, Lý Thái Thạch cũng gật đầu nói:
– Được lắm. Phương án này của Chủ tịch, tôi thấy có thể. Trước tiên có thể mở một buổi tọa đàm toàn thành phố học tập tinh thần của Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc. Sau khi xoa dịu suy nghĩ của những người này thì mau chóng quyết định. Sau khi cắt đứt được suy nghĩ của một số gười, tôi nghĩ rằng, tình hình sẽ tốt hơn một chút.
Nói xong, Lý Thái Thạch lại nói tiếp:
– Hôm nay đã là cuối tháng ba rồi. Ngày mai mở một cuộc họp các bí thư, thảo luận vấn đề này trong phạm vi nhỏ trước, sau đó thì đưa ra một chương trình, để thảo luận và chính thức thông qua trong cuộc họp thường ủy. Tục ngữ đã nói, thời loạn phải dùng luật nặng. Hiện giờ, với tình hình thành phố Vọng Hải, nếu không làm vậy e là không đủ để làm các cán bộ bên dưới kinh sợ.
– Chủ tịch Chấn Bang cảm thấy thế nào?
Hai nhân vật đứng đầu của Thành ủy, anh nói một câu, tôi một câu, cơ bản là đã quyết định xong. Tình hình này khiến cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa lòng. Sự phát triển của bất cứ địa phương nào thì sự đoàn kết của bộ máy là điều quan trọng nhất. Theo tính cách của Lý Thái Thạch có thể thấy, khi làm Bí thư Thành ủy ở thành phố Mân Châu, Lý Thái Thạch cũng không phải là người có tham vọng quyền lực quá lớn. Hiện giờ, sau khi nhậm chức ở đây, cảm nhận được sự thân thiết này, cảm thấy rất vui. Trạng thái hòa thuận này rất thoải mái. Như vậy mới có thể trong một thời gian ngắn mà xoay chuyển được cục diện suy tàn của thành phố Vọng Hải.
Ngày hôm sau là thứ năm, ngày mồng 1 tháng 4, là ngày Cá tháng tư theo truyền thống của phương tây. Ngày này cũng đã bắt đầu trở nên thịnh hành ở trong nước. Chín giờ sáng, ở trong phòng làm việc nhỏ ở tầng cao nhất của trụ sở làm việc của Thành ủy thành phố Vọng Hải, cán bộ bộ máy mới của Thành ủy thành phố Vọng Hải đều đã đến tham dự hội nghị công tác Bí thư lần thứ nhất.
Ngồi ở vị trí trung tâm là Bí thư Thành ủy Lý Thái Thạch. Bên trái là Nhiếp Chấn Bang, bên phải là Tề Tư Nguyên, bên cạnh đó là Tưởng Hoa Quang và Cố Đống Lương.
Bên cạnh, sau khi thư ký của Lý Thái Thạch, Hàn Cường rót cho mỗi vị lãnh đạo một ly nước rồi quay người đi ra. Trưởng ban Thư ký Thành ủy Dịch Sướng cũng dự thính hội nghị. Chỉ là, lần này, Dịch Sướng là người ghi chép hội nghị, không tham gia vào thảo luận hội nghị.
Lý Thái Thạch nhìn xung quanh một chút rồi cười nói:
– Ha ha, đây là hội nghị công tác bí thư lần thứ nhất của thành phố Vọng Hải chúng ta. Mọi người đừng căng thẳng, sau này chúng ta còn phải tiếp tục hợp tác. Tôi tin rằng, thông qua việc kết hợp mạnh mẽ với nhau, chúng ta nhất định có thể xoay chuyển cục diện của thành phố Vọng Hải.
Lý Thái Thạch thong thả, vẻ mặt hơi mỉm cười khiến cho người ta cảm thấy một loại lực hấp dẫn rất mạnh. Người như vậy, trời sinh đã có khiếu làm quan, thảo nào, mới 47 tuổi đã trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng.
Không khí trong phòng họp cũng có vẻ rất thoải mái. Tề Tư Nguyên ở bên cạnh cũng mỉm cười nói:
– Bí thư Thái Thạch nói rất đúng. Lòng người vững thì núi Thái Sơn cũng có thể chuyển được. Bộ máy mới của thành phố Vọng Hải chúng ta vẫn luôn rất đoàn kết. Bí thư Thái Thạch là trưởng ban, sau này đại cục của thành phố Vọng Hải phải do Bí thư Lý và Chủ tịch Nhiếp cầm lái rồi.
Tiếp theo, Tưởng Quang Hoa cũng phát biểu một chút. Trong số mọi người đang ngồi, chỉ có Tưởng Hoa Quang và Lý Thái Thạch là mới tới. Nhưng Lý Thái Thạch là Bí thư Thành ủy, là do trung ương cử tới. Vì thế cho nên, sau khi Tưởng Hoa Quang đến nhậm chức luôn rất khiêm tốn. Thái độ trong lúc phát biểu cũng rất nhẹ nhàng. Điều này khiến cho không khí trong hội trường có vẻ rất hài hòa.
Sau đó, sau khi Cố Đống Lương phát biểu, Lý Thái Thạch nhìn Nhiếp Chấn Bang ở bên cạnh nói:
– Chủ tịch Chấn Bang, tất cả mọi người đã nói rồi. Ngài cũng nói vài câu đi. Chủ tịch là người chuyên làm kinh tế, nếu không lên tiếng thì những người ngoài nghề như chúng tôi cũng không biết sao.