Đọc truyện Trùng Sinh Thế Gia Tử – Chương 513: Vọng Hải rối loạn
Buổi trưa, ở trong phòng tiệc khách sạn Vọng Hải, bữa tiệc được tổ chức rất long trọng. Một mặt là để đón tiếp lãnh đạo Tỉnh ủy và Trung ương, mặt khác là để chào đón các lãnh đạo mới về Vọng Hải nhậm chức.
Tổng cộng có tám bàn, trong đó, hai bàn cho các cán bộ và thư ký đi theo lãnh đạo, hai bàn cho một số lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, các phó lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, thư ký lãnh đạo các ban ngành của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cùng với một số nhân vật quan trọng trong thành phố ngồi ba bàn. Một bàn cuối cùng là của Vu Thắng Đông và một số lãnh đạo Tỉnh ủy tới lần này, cùng với Bí thư thành phố Vọng Hải, Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
Bàn này đương nhiên tách biệt với các bàn khác. Lãnh đạo lớn ở đây, người ăn cơm ở dưới cũng không dám làm chuyện gì.
Mặc dù là giữa trưa, thế nhưng Vu Thắng Đông rất nể mặt, cũng không nhắc đến chuyện cấm rượu. Ngược lại, còn cầm ly rượu lên cụng ly với các vị lãnh đạo lớn, và uống với một mình Nhiếp Chấn Bang một ly.
Lúc này, biểu hiện của Vu Thắng Đông rất khác nhau. Nhìn thấy Trần Nhân Thanh chau mày, Trần Thắng Đông này vì tạo áp lực cho Nhiếp Chấn Bang, thật đúng là có thể làm mọi thứ.
Sau khi ăn trưa xong, buổi chiều, đoàn người bay khỏi Vọng Hải. Từ sân bay Vọng Hải đến Bắc Kinh vừa hay sẽ bay qua sân bay Mân Châu, mấy người Trần Nhân Thanh cũng đi luôn.
Ngày hôm sau, Hội đồng nhân dân thành phố Vọng Hải mở cuộc họp thường ủy, chính thức thông qua quyết định bổ nhiệm ba người Nhiếp Chấn Bang, Lý Thường Thiên, Lưu Cao Hoa. Nhiếp Chấn Bang được chọn làm Chủ tịch thành phố một cách thuận lợi.
Bình thường mà nói, quyền Chủ tịch thành phố hoặc là đại diện gì đó, ở trong thể chế có hai phương thức lựa chọn theo thời gian khác nhau. Nếu như là sáu tháng cuối năm, bình thường đều đợi đến đại hội đầu năm sau sẽ thông qua tiến cử. Một kiểu khác là giống như Nhiếp Chấn Bang bây giờ, sau khi đại hội được tiến hành lại cân nhắc tới thời gian nửa năm đảm nhiệm quyền Chủ tịch thành phố cũng có thể được mời đến dự hội nghị đặc biệt của Hội đồng nhân dân, chuyên môn thông qua tuyển cử. Mấy người Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đã thích ứng với quy định này.
Đại viện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, phía Nhiếp Chấn Bang xem xét căn phòng của mình dưới sự hướng dẫn của trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố.
Đã ở tại Thành ủy Tiểu Chiêu gần nửa năm, trước kia là vì vẫn không có phòng phù hợp để bố trí nên kéo dài đến tận bây giờ. Hiện giờ, sau khi Thạch Nghị Vũ tự sát, Vương Á Quang điều đi Mân Châu, vì vậy ở đại viện này không ít phòng trống.
Tiểu viện của gia đình các lãnh đạo ở thành phố Vọng Hải đều là kiểu biệt thự điển hình kết hợp giữa kiến trúc Trung Quốc và phương Tây, nhà đơn, cao ba tầng.
Vào cửa là đâm thẳng vào phòng khách, cầu thang xoắn ốc, và kiểu tivi thường thấy trong các biệt thự. Tầng một ngoài phòng khách, nhà ăn còn có hai phòng ngủ. Còn tầng hai là không gian của chủ nhân, trong phòng lớn có nhà vệ sinh ở trong phòng, ngoài ra, còn có một phòng khách nhỏ và một gian thư phòng. Tầng ba gồm có hai phòng ngủ và sân phơi.
Phong cách trang trí của Vương Á Quang có thiên hướng cổ xưa nhưng cũng không phải là phong cách thuần túy cổ điển là trang trí bằng gỗ. Nhìn tổng thể mà nói, vẫn rất hiện đại. Màu sắc chủ đạo là màu vàng nhạt rất thịnh hành trong thời gian đó.
– Chủ tịch, ngài xem, muốn sửa sang như thế nào, phía chúng tôi sẽ bắt tay vào bố trí công ty lắp đặt đến đây đê tiến hành sửa sang, hơn một tháng là được thôi.
An Quốc Vũ ở bên cạnh, tỏ ra rất tận tâm tận lực.
An Quốc Vũ cũng cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định ban đầu của mình. Chủ tịch Nhiếp Chấn Bang quả nhiên như mình đã đoán, đã trở thành Chủ tịch thành phố Vọng Hải. Mà đến bây giờ, vị trí này của mình rất có thể vẫn giữ được.
Nhiếp Chấn Bang trầm ngâm một chút. Việc sửa sang này cũng phải đầu năm sau mới tiến hành. Hơn nữa, trong nhà của Vương Á Quang, con cái đều cũng đã trưởng thành, toàn bộ phòng ở đều được giữ gìn rất tốt, không có tỳ vết nào. Nhiếp Chấn Bang nghĩ một lát rồi lạnh nhạt nói:
– Đồng chí Quốc Vũ, sửa sang thì không cần đâu. Con người tôi không quá coi trọng hình thức. Cậu bố trí người đổi đệm phòng ngủ chính rồi tổng vệ sinh lại là được rồi, những thứ khác thì không cần làm gì cả. Tập đoàn Á Hải đóng cửa để lại cho thành phố không ít rắc rối. Năm nay, thu nhập của thành phố cũng không lạc quan, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
– Vâng, suy nghĩ của Chủ tịch đúng là chu toàn hơn tôi. Xin Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ làm ngay, trong vòng một ngày sẽ xong. Ngoài ra, Chủ tịch, ngài xem, có cần tìm một người giúp việc không. Một mình ngài ở, bình thường công việc bận rộn, ăn cơm cũng không tiện, tìm một người giúp việc để giúp ngài.
An Quốc Vũ đề nghị, giọng nói nhẹ nhàng nịnh bợ.
Trưởng ban Thư ký Thành ủy, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng chính là một tổng quản. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, việc hành chính ở cơ quan, hậu cần cho đơn vị, mọi việc đều là vì phục vụ cho lãnh đạo, hơn nữa, cũng gồm cả việc lo cho cả cuộc sống của lãnh đạo. Tìm người giúp việc cũng là việc ở trong phạm vi công việc của Trưởng ban Thư ký.
Người giúp việc, Nhiếp Chấn Bang suy nghĩ một lát. Chuyện này với mình cũng là một chuyện đau đầu. Người giúp việc bình thường đều là phụ nữ, mình còn trẻ tuổi khỏe mạnh, vợ lại không ở Vọng Hải, tối đến chỉ có một mình trong nhà. Nếu không cẩn thận e là sẽ có lời đàm tiếu không hay. Nhưng nếu không tìm người giúp việc thì quả thật là rất bất tiện. Ở bên Thành Ủy Tiểu Chiêu còn dễ, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi nhân viên phục vụ, phục vụ 24/24. Im lặng một chút, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói:
– Ừ, phải tìm một người giúp việc, nếu không cuộc sống thường ngày sẽ loạn lên mất. Nhưng người giúp việc phải lớn tuổi một chút, khoảng 40, 50, tính tình phải thật thà. Chuyện này, đồng chí Quốc Vũ giúp tôi là được rồi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang thản nhiên nhìn An Quốc Vũ nói:
– Đồng chí Quốc Vũ, sáng nay, phía đồng chí Hoa Quang ở Ủy ban Kỷ luật thành phố gửi cho tôi một bức thứ tố cáo cậu. Cậu có chuyện gì vậy?
Nghe được câu này, An Quốc Vũ cũng không tỏ vẻ bối rối. Nếu Chủ tịch thật sự muốn điều tra mình thì nhất định là sẽ không nói với mình. Tương Hoa Quang mới đến, lại liên lụy đến chuyện tố cáo lãnh đạo, có vẻ rất thận trọng. Hơn nữa, vụ án Á Hải buôn lậu lớn như vậy, dính líu vào đã sớm đi rồi, căn bản không thể kéo dài tận tới bây giờ. Thêm vào đó, các thư tố cáo nặc danh, ở trong thành phố cũng là chuyện bình thường, không có mấy ai quan tâm.
Lập tức, An Quốc Vũ cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
– Chủ tịch, ngài cũng hiểu tôi mà. Ở vị trí này, liên quan đến rất nhiều thứ, cũng khó tránh khỏi đắc tội với một số người.
Nhìn bộ dạng oan ức của An Quốc Vũ, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười. Hiện giờ, sau khi trải qua vụ án buôn lậu của Á Hải, muốn dùng một chữ để đánh giá, chính là “loạn”. Sự “loạn” này không đơn thuần chỉ là loạn về kinh tế, mà loạn tổng thể.
Trong kinh tế, dĩ nhiên là không cần phải nói nhiều nữa, tập đoàn Á Hải đóng cửa hàng loạt, để lại không ít dự án đang xây dựng. Điều này đã hình thành một cục diện hỗn loạn.
Về mặt trị an, cũng là một chữ “loạn”. Tập đoàn Á Hải là một thế lực lớn nhất của thành phố Vọng Hải. Hiện tại, tất cả côn đồ lớn nhỏ trong thành phố Vọng Hải đều rất vui mừng, muốn trở thành tập đoàn Á Hải thứ hai, nên không ngừng ẩu đả.
Trong quan trường, toàn bộ quan trường thành phố Vọng Hải cũng rất hỗn loạn. Hiện tại, không ít cơ quan cục ủy trực thuộc thành phố đều có lãnh đạo, chức phó, hoặc chánh chức dính líu vào vụ án buôn lậu, sau khi tuyên án đều bị giáng chức. Có thể nói, các đơn vị đều bàng hoàng. Chưa nói đến các đơn vị phía dưới, e là trong cơ quan Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng không ít cán bộ đều cảm thấy bàng hoàng.
Có một số người lo lắng liên lụy đến mình nên tìm cách, nhưng cũng có càng nhiều người nhân cơ hội đục nước béo cò. Trước khi Tương Hoa Quang đến, thư tố cáo nặc danh ở phía Tề Tư Nguyên cũng tăng lên không ít. Không ít thư tố cáo sau khi xác mình đều là những thư giả mạo.
Nhưng thế cục rối loạn này hiện giờ vẫn có một cách khống chế.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng cười cười nói:
– Cậu cũng đừng ở đây mà giả vờ oan ức nữa. Tình hình của thành phố Vọng Hải, chắc là cậu cũng biết. Lòng người rất loạn, số người đục nước béo cò cũng không ít. Cứ yên tâm làm tốt công việc của mình đi, quần chúng tinh mắt lắm đấy.
An Quốc Vũ cũng rất xúc động. Làm việc trong thể chế cũng có chỗ khó. Nhất là vị trí Trưởng ban thư ký này. Nếu không được Chủ tịch hoặc Bí thư tín nhiệm thì bất kể là Trưởng ban thư ký Ủy ban thành phố hay là Trưởng ban Thư ký Thành ủy đều rất khó làm việc được.
Hiện giờ, thái độ của Nhiếp Chấn Bang cũng khiến An Quốc Vũ yên lòng, gật đầu nói:
– Chủ tịch nói rất đúng. Hiện giờ, thành phố Vọng Hải như vậy, e là vài năm nữa cũng khó mà hồi phục lại được.
Trong chuyện này, quan trọng là kinh tế dễ làm, lòng người khó định. Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
– Đúng thế, gánh nước đường xa mà. Quốc Vũ, chuyện này giao cho cậu đấy.
Sau khi đi từ đại viện ra, Nhiếp Chấn Bang lại từ từ đi vào trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban thành phố. Dọc đường đi, không ít cán bộ nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang đều chủ động dừng bước. Thực lực mà vị Chủ tịch thành phố trẻ tuổi này thể hiện khiến cho toàn bộ cán bộ của thành phố đều không vì tuổi tác mà coi thường, ngược lại còn hết sức tôn trọng.
Đi vào trong thang máy, nhấn số 12, đi tới tầng cao nhất, Nhiếp Chấn Bang đi tới văn phòng của Bí thư thành phố. Lúc này, nhất định phải bàn bạc với Lý Thái Thạch về tình hình rối loạn của thành phố. Nếu muốn chỉnh đốn cục diện thành phố Vọng Hải, phải củng cố trước tiên chính là quan trường của Vọng Hải. Trong chuyện này, nhất định phải kết nối tốt cùng với Lý Thái Thạch.