Đọc truyện Trùng Sinh Đô Thị An Nam – Chương 51: Tôi không có quyền phán xét các cậu?
Chuyện gián điệp thì để cho nhà nước giải quyết, dù sao họ có không ít cao thủ. Anh Kiệt hôm nay chính thức nhậm chức huấn luyện viên, có đều so với những người khác thì quân phục của hắn hoàn toàn khác biệt, cũng là một thân thiếu tướng quân hàm. Cái này đem đi ra để cho mọi người sững sờ, thiếu tướng vì sao lại muốn đi làm huấn luyện viên?
Tuy nói cũng có cấp cao quân nhân đi huấn luyện binh sĩ, nhưng cũng chỉ là trao đổi kinh nghiệm cùng kiến thức đã trải qua mà thôi, đằng này thiếu niên thiếu tướng trước mặt lại còn lập ra một bản kế hoạch huấn luyện rất là nghiêm túc
Mà người này ngoài Anh Kiệt còn ai trẻ tuổi được gọi thiếu niên thiếu tướng? Tuy có nhiều người không hiểu rõ nguồn gốc về Anh Kiệt nhưng là lãnh đạo ở trên thông báo thì không thể sai, người thiếu niên trước mặt này chính là thiếu tướng đặc ân mệnh danh thiên tài
Mà mấy tên huấn luyện viên này cũng biết điều, gặp Anh Kiệt đi ngang qua thì khom người chào một cái tỏ ra lễ nghĩa, Anh Kiệt đáp lại thì cũng là gật gật đầu
Anh Kiệt đứng trong bãi huấn luyện rộng rãi, nơi này có hàng rào phân chia từng khu một, còn có dụng cụ để tập luyện các loại. Bất quá những thứ này trong mắt hắn là rác rưởi vô dụng đồ vật, mà đứng ở đối diện hắn là năm hàng binh sĩ, một hàng cũng có 10 người, đây là tiểu đội 5 của Anh Kiệt phụ trách, tổng nhân số 50 binh sĩ.
Anh Kiệt kêu người lấy một cái ghế để hắn ngồi xuống sau đó bắt chéo chân, hai tay thì chắp lại đặt trên đùi, thái độ một cái cấp trên hiện rõ liếc nhìn đám binh sĩ, mà cái biểu hiện này rơi vào mắt của tiểu đội 5 thì khiến người ta phát hỏa
Đây là cái gì? Đắc ý cùng xem thường bọn họ?
Tuy là nổi giận nhưng cũng không ai dám làm gì ngoài chửi thầm trong bụng, người ta dù sao cũng là thiếu tướng a… Vạn lần không nên mà trêu chọc vào, tiểu đội 5 hiểu rõ cho nên cứ mặc kệ Anh Kiệt thái độ gì, họ cũng chỉ chửi cha chửi mẹ trong lòng tìm chổ giải tỏa
Mà Anh Kiệt quan sát cũng không phải người nào cũng hiểu được, hắn là đang dùng Thiên Nhãn quan sát, cái gọi Thiên Nhãn cũng không phải như Dương Tiễn ba mắt trong phim, mà là một cách gọi. Chỉ cần mắt của ngươi có thể thấy được thần bí đồ vật mà người ta không nhìn thấy được, cũng có thể gọi là Thiên Nhãn, đây là Anh Kiệt đột phá mở ra năng lực
Quan sát một lúc, hắn thầm chê cái này binh sĩ tiểu đội cũng quá mục nát, xương cốt cũng được mà thể lực cũng tốt, mấy cái này tập luyện dần sẽ có, bất quá hắn chê là những người này ngoài thể chất thể lực ra cũng không có gì khác, mạnh hơn người lười biếng một chút mà thôi
Lý do rất đơn giản, những binh sĩ này ngoài tập luyện hàng năm cũng chỉ có tập luyện mãi như thế, thể chất tăng đến cực hạn có tập bao nhiêu đi nữa cũng hoàn toàn vô dụng, con người luôn có giới hạn. Mà giới hạn đã đầy cần có cách đột phá mới có thể đi lên, dĩ nhiên muốn đột phá không thể dùng việc huấn luyện bình thường nữa, mà phải dùng cách nặng hơn bạo lực hơn
Anh Kiệt thu hồi ánh mắt, đứng lên vỗ vỗ tay, sau đó chắp tay sau lưng nói:
“Các cậu như thế này đúng là binh sĩ, ngoài binh sĩ ra không có cách nào hình dung. Bởi vì, các cậu hiện tại quá yếu, yếu đến mức thảm hại!”
Lời vừa ra, tiểu đội 5 nghe như có tiếng gió ù ù không được rõ, ngây ngẩn cả đám, một lúc sau thì sắc mặt đỏ lên như muốn nổ tung, chính xác là nổi giận, họ là quân nhân làm sao chịu nổi người ta sĩ nhục? Binh sĩ luôn có lòng tự trọng không muốn bị người khác xem thường
Không biết là nhịn không nổi hay là bị ngu, một tên cao to khỏe mạnh nhất trong đám người bước đi lên kèm theo khí thế hùng hổ, mỗi bước chân mang theo tiếng nặng nề in xuống mặt đất, thân cao hơn mét tám, da ngâm đen nhưng cơ bắp cuồn cuộn, có thể nói thể chất cùng thể lực vô cùng khủng bố mới thành ra dạng này
“Cậu đừng có xem thường người khác quá đáng, cho dù là huấn luyện viên cũng không có quyền đi sĩ nhục lòng tự trọng của binh sĩ!”
Anh Kiệt bị tên cao to này nói thì cười hắc hắc, ngược lại hỏi
“Ồ? Cậu là ai?”
“Ngô Bác!”
Vừa đáp xong, người tên Ngô Bác này cảm thấy mặt mài đột nhiên đau rát choáng váng một cái, trời đất đảo lộn xoay một vòng hoa cả mắt, tiếp theo đó là một cổ lực lượng kỳ lạ kéo hắn đi xa khỏi đám người, tiếp theo chỉ có một tiếng “Oanh!” phát ra
Theo hướng Ngô Bác va chạm phát ra âm thanh đám người nhìn thấy, Ngô Bác thân dính trên hàng rào lún sâu vào 5 tấc, hàng rào phía bên ngoài lòi ra một hình người làm cho người ta sợ hãi, mà tiểu đội 5 người còn lại thì kinh hãi quay sanh nhìn Anh Kiệt, vừa rồi không ai nhìn thấy Anh Kiệt động tác gì, Ngô Bác đứng đó đột nhiên biến mất cái vèo làm cho mấy người sững sờ, tiếp theo chỉ nghe âm thanh phát ra thì nhìn theo hướng đó
Nhất thời kinh hãi, không ai dám nhúc nhích, mồ hôi chảy dưới nắng nóng càng thêm đầm đìa, như vừa tắm mưa xong đồng dạng, mà Ngô Bác thì bất tỉnh nhân sự được đồng đạn đem hạ xuống dựa vào gốc tường chờ lấy tỉnh lại
Anh Kiệt cũng không quan tâm, hắn đang nói chuyện lại có kẻ dám cắt ngang, đây là loại hắn chán ghét nhất sự tình. Bây giờ ngược lại tốt, đem kẻ chướng mắt đánh bay tâm tình thoải mái, chấp tay sau lưng một lần nữa hỏi ra
“Tôi không có quyền phát xét các cậu?”
Câu này vừa ra làm cho người ta run rẩy, lạnh lùng ảm đạm mang theo sát khí uy hiếp, có ai dám nói không? Đồng thanh trả lời
“Thưa huấn luyện viên, Có!”
Anh Kiệt lại hỏi
“Lòng tự trọng của các cậu tôi có cần quan tâm sao?”
“Không cần, thưa huấn luyện viên!” lại một trận đồng thanh đáp
“Vậy dám đối với cấp trên như cậu ta, tôi có thể đánh?”
“Thưa huấn luyện viên, có thể!”
“Nói lớn lên!” Anh Kiệt gầm lên một tiếng, làm cho tiểu đội 5 hoảng sợ, đồng thanh hét to gấp 3 lần
“Thưa huấn luyện viên, có thể!”
Anh Kiệt lại một mặt lạnh lùng biểu lộ, khí thế một lần nữa thay đổi làm cho mấy tên binh sĩ của tiểu đội 5 càng đứng thẳng không dám nhúc nhích, tâm niệm sợ hãi nghĩ người thiếu niên này không hề bình thường, không đùa được, nhìn thấy Ngô Bác không? Vẻn vẹn hai câu thì bất tĩnh nhân sự a.