Trùng Sinh Đô Thị An Nam

Chương 50: Gián điệp?


Đọc truyện Trùng Sinh Đô Thị An Nam – Chương 50: Gián điệp?

Không biết qua bao lâu, Anh Kiệt tiếp đãi mấy người quân nhân trong phòng, mặc dù là phòng trong quân khu nhưng cũng miễn cưỡng nói đầy đủ tiện nghi không sai, trà cũng được mà cà phê cũng tốt. Mấy vị quân nhân ở đây không ai quan tâm những thứ này, điều quan trọng họ cần biết là kế hoạch hiện tại nên làm thế nào

Kế hoạch gì? Tất nhiên là đưa Anh Kiệt vào hàng ngũ quân sự, với tư chất của Anh Kiệt theo kết quả điều tra thì không có gì phải chê, Anh Kiệt chính xác năm nay tròn 17 tuổi bối cảnh không có gì đặc sắc, ba mẹ đều là bư chãi kiếm từng đồng từng cắt, mà Anh Kiệt trong trường học cũng không có gì nổi bật, trừ lúc mới gần đây đột nhiên trở nên lợi hại thì có lẽ liên quan đến việc tu luyện

Mấy tên quân nhân từng cái một đem lai lịch Anh Kiệt điều tra ra tất tần tận, bọn họ cuối cùng đưa ra một cái lý do thích hợp chiêu mời Anh Kiệt, đó là đem quyền lợi đặc biệt cùng chức vụ trao tặng thiếu tướng đặc ân, mà trong đó còn ban bố miễn tất cả đều luật của nhà nước lập ra, có thể nói là vô âu vô lo, ai mà không muốn? Sẽ không, họ tin tưởng Anh Kiệt sẽ chấp nhận đề nghị này.

Vì vậy, theo lệnh của thủ trưởng phát ra, lão Vương liền từ Bắc vô Nam đích thân đi tìm Anh Kiệt, bất quá chưa đến nhà đã gặp người ta giữa đường có thể nói bớt được chút thời gian, sau đó lại lặng lẽ đưa người ta vào một cái dịch chuyển trận kéo ra tới Bắc, cái này là do Anh Kiệt sơ suất không nghĩ tới

Có điều cũng không có gì đáng lo, Anh Kiệt tự tin cho dù hắn hiện tại rời khỏi đây cũng không có ai cản được, huống hồ vị trí truyền tống trận hắn còn nhớ rõ như in trong đầu đây. Chẳng qua Anh Kiệt nán lại xem những người này ở đây muốn hắn làm gì, hiếu kỳ mà thôi

Cho nên lúc này mọi người đều tụ tập trong phòng tạm thời của Anh Kiệt, đưa ra một cái giao dịch là một vị lão nhân


“Võ đại sư uy phong, võ pháp song tu! Chúng ta hôm nay chứng kiến tận mắt đúng là vinh hạnh!” mấy câu khách khí, lão nhân này gọi là Minh Khai, Lương Minh Khai một vị trung tướng cấp bậc, tuổi chừng 60 nhìn qua còn rất khỏe mạnh

Anh Kiệt mặt không thay đổi, gật gật đầu sau đó cũng khiêm tốn một chút hỏi:

“Không biết lão nhân cùng mấy vị đưa ta đến đây là có việc gì?”

Những người khác thấy Anh Kiệt thái độ tự nhiên không cung kính cũng không thấp thái độ, cũng không có nói cái gì, đùa? Người ta đường đường là võ đạo tông sư, còn là thuật pháp đại sư thì một cái quân khu tính là gì? Huống hồ mấy người ở đây ai dám đọ tu vi mình cao hơn thiếu niên này?

Mặc kệ những người kia tâm tư gì, Anh Kiệt muốn biết lí do mình bị kéo đến đây mà không có lời giải thích, hắn rất tò mò. Cũng không có lâu, lão nhân Minh Khai hít một hơi sau đó lại thở dài, nhìn nhìn thiếu niên trước mặt cười khổ nói

“Chúng ta đưa ngài đến đây là có lí do, chính là giúp chúng ta đào tạo binh sĩ mạnh mẽ đi ra, bất quá lúc đó không thể nói sợ là Võ đại sư cự tuyệt cho nên đành ra cái thủ đoạn nho nhỏ, ngài chớ để ý a?” lão nhân nhìn thấy Anh Kiệt trầm mặt, cũng lập tức nói tiếp, biết rằng thiếu niên này không thích nghe việc vặt, đành vào chính chuyện


“Chúng ta quân khu bí mật này thành lập đã 80 năm, từ mấy đời lão tướng trải qua chiến sự hoàn toàn bình yên vô sự, chỉ là bất quá gần đây có biến cố. Phòng tuyến phía bên ngoài có vẻ không chịu được lâu nữa, mà quân đội của nước ta đã trải qua huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, thể chất nâng cao tới cực hạn còn có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng mà…”

Nói tới đây lão nhân Minh Khai có chút buồn lòng, vì chuyện này mà lão gần đây khó ăn khó ngủ, phòng tuyến bên ngoài chính là trụ cột của quốc gia, nếu như phòng tuyến bị phá chẳng phải nói bên trong nước coi như xong? Chẳng hạn như một quả quýt dày gặp móng tay nhọn lột sạch sành sanh bên ngoài thậm chí là đâm thủng, bên trong mềm nhũn thì chóng cự như thế nào?

Đừng nói hiện tại quốc gia trong nước có cảnh sát, chuyên gia xử lý nội quốc thì cũng tương đương quân đội. Thật ra hai phe thực lực không hề cân bằng một chút nào, quân đội có đủ loại súng ống hiện đại, tank, còn có trực thăng quân sự hay tên lửa chóng không quân, đủ loại vũ khí hạng nặng. Mà cảnh sát trong nước thì sao? Chỉ có súng ống, mà nhân lực so với quân đội còn kém xa xa, cho nên nói quân đội chính là vỏ quýt dày bảo vệ bên trong mình ruột mềm, một khi bị phá thì sẽ chẳng còn sót lại thứ gì

Anh Kiệt nhìn ra được mấu chốt trong vấn đề, hắn thầm nghĩ những người này chiến sự thì là chiến tranh ngầm, làm sao lại có vũ trang chiến? Chẳng lẽ còn có ai gan lớn như vậy không xem nước Mỹ ra gì? Nước Mỹ hiện tại chính là mạnh nhất cùng lớn nhất về lực lượng, họ ỷ vào sức cao cùng thế lớn đứng ra bảo vệ những nước nhỏ hơn, mà Việt Nam cũng nằm trong vùng bảo vệ. Hiện tại có kẻ dám nhắm vào Việt Nam khởi động vũ trang chiến đấu, nước Mỹ bị lãng tránh qua một bên, nghĩ nghĩ một hồi, dám không xem Mỹ trên mặt thì cũng chỉ có tam đại cường quốc Anh, Nga, Trung.

Mà cường quốc luôn dòm ngó Việt Nam ngoại trừ Anh và Nga thì còn ai? Chính là Trung Quốc!


“Vì vậy các vị muốn mời ta làm huấn luyện viên binh sĩ? Được thôi, cái này ta có thể đáp ứng. Dù sao với tình hình hiện tại các vị đã không thể chống cự thêm bao lâu, nếu như phòng tuyến bị phá, cho dù không có thương vong trong nước thì đất nước của chúng ta cũng bị hạn chế hoạt động, bị người khác nắm quyền ngầm điều khiển, chẳng phải nói sống không được mà chết cũng không xong?” Anh Kiệt biết rõ vấn đề, cho nên hiện tại cũng muốn giúp một chút gì đó cho quê nhà của hắn

Mà lão nhân Minh Khai nghe Anh Kiệt nói thì giật mình, hắn chưa nghĩ xa như vậy, phòng tuyến tuy trụ không còn vững nhưng cầm cự được địch nhân bên ngoài không cho xâm chiếm vào bên trong, đây là hắn tự tin cho tới nay quân khu có lực lượng. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phòng tuyến bị phá, cho dù có cũng chỉ là giả thuyết mà thôi

“Cái này, không thể nào! Chúng ta có thể còn cầm cự được rất dài thời gian, bất quá có thương vong, mà cho dù là cường quốc nào xâm nhập cũng khó thể tiến vào bên trong, làm sao bị khống chế được chứ, ngài làm ta hoảng sợ a!” lão nhân đúng là sợ vỡ mật, Anh Kiệt nói ra một cái kết quả làm cho hắn mặt mài tái méc

Anh Kiệt nhún nhún vai, thản nhiên nói

“Ta cũng không có nói phòng tuyến thật sự bị phá vỡ, mà là thí dụ, dù sao người ta đem cày gián điệp vào trong nước cũng khó nói, cái này cũng tính là phòng tuyến gián tiếp bị phá nha!”

Không chỉ lão nhân Minh Khai mà tất cả mấy người trong phòng đều sững sờ, không đợi họ suy nghĩ Anh Kiệt liền thêm một câu

“Lúc trước ta từng cứu giúp Lê Dương Hùng khỏi tử kiếp trong tay một tên thuật pháp đại sư, nhưng mà môn pháp của hắn là ma tu, cực kỳ độc ác. Nếu như ta không ra tay kịp thời đoán chừng Lê Dương Hùng ông ta đã ngỏm mất rồi, với lại khiến ta nghi ngờ, Hồ Bắc cho người đều tra khắp nơi trong phạm vi do ta xác định thì người thi triển ám toán Lê Dương Hùng giống như bốc hơi vậy, không để lại manh mối, các ngươi nghĩ thế nào? Cho dù là ta cũng không dám tự tin một chút thời gian liền có thể ra khỏi phạm vi truy tìm của quân đội a!”


“Ý của ngài là?” lão nhân không tin nhìn Anh Kiệt, Anh Kiệt là tông sư cùng thuật pháp đại sư, thủ đoạn nhiều vô cùng lại tự nhận mình không khả năng che đậy sạch dấu vết, làm ai không sợ? Người kia mạnh thế nào cũng chỉ là thuật pháp đại sư nha, không trốn được quân đội truy quét.

Mà Hà Trọng đứng một bên trầm ngâm một lát, đột nhiên giật nảy mình hét lớn:

“Có gián điệp!”

“Gián điệp?” mấy người khác đồng dạng kinh hoàng, hoảng hồn giật mình

Vì lí do gì phòng tuyến mấy chục năm không xoay chuyển, gần đây đột ngột phát sinh? Cái này đem lên đầy nghi vấn, cộng thêm Anh Kiệt phân tích ra vấn đề, mà để họ tin tưởng có gián điệp chính là Lê Dương Hùng trong nước chưa từng có kẻ thù nào trong giới võ đạo cùng tu đạo, đây là tình báo chính xác 100.

Chỉ có thể là ngoại quốc! Đây là kết luận đưa ra hiện tại, không có ai phản đối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.