Đọc truyện Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ – Chương 486: Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch
Những sách kỹ năng bị xếp lại thành từng chồng. Nhiếp Ngôn nhìn qua mấy cuốn sách kỹ năng của Đạo tặc, ngày xưa hắn cũng đã học được khá nhiều kỹ năng mạnh mẽ nên sau khi xem qua mấy cuốn sách kỹ năng này cũng không giật mình nhiều lắm. Bất quá vẫn có ba cuốn sách kỹ năng khiến hắn khá vui, một cuốn là Phản Chế, có thể thong qua động tác tay chân để né tránh công kích của đối thủ, sau đó dùng khuỷu tay đánh trả làm đối thủ rơi vào trạng thái tàn phế. Một cuốn là Thuấn Kích, bất ngờ tăng tốc lao đến đánh ngất đối thủ. Cuốn còn lại là Đoạn Tích, công dụng như tên, chính là tấn công vào xương sống làm đối thủ tàn phế.
Hai cái kỹ năng gây tàn phế, một cái đánh ngất, xem như là ba kỹ năng khống chế không tệ, lúc này Nhiếp Ngôn rất thiếu kỹ năng khống chế!
Đạo tặc không có mức độ đo thực lực tuyệt đối, không giống như Chiến sĩ và Pháp sư. Chiến sĩ và Pháp sư chỉ cần trang bị tốt, cấp bậc cao như nhau thì không xê xích nhau bao nhiêu, chỉ có cách biệt về kỹ thuật, vận khí mới có thể nghịch chuyển một chút càn khôn. Còn Đạo tặc, cái quan trọng nhất chính là ý thức, kỹ xảo cùng kỹ năng. Nếu có ý thức tốt, kỹ xảo cùng kỹ năng tốt thì có thể giết chết một người chơi khác có trang bị xịn gấp mấy lần mình. Đạo tặc mà ý thức cùng kỹ xảo kém, dùng kỹ năng không tốt thì dù trang bị có xịn mấy cũng vô dụng.
Có thể vận dụng tất cả những kỹ năng một cách thuần thục thì dù Nhiếp Ngôn có mặc đồ trắng cũng có thể đùa chết những nghề nghiệp bằng cấp khác.
Sau khi học xong hết mấy kỹ năng này, Nhiếp Ngôn pm cho Quách Hoài, bảo hắn sai người đến đây giúp mình đem đống sách kỹ năng này về phân phát.
Đám cao thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc chia nhau mấy cuốn sách kỹ năng tốt xong, còn lại những cuốn sách tương đối bình thường thì ném vào kho bang.
Còn thừa lại một lượng lớn quyển trục, phối phương, bảo thạch cùng vật phẩm đặc thù. Nhiếp Ngôn kiểm tra đống phối phương bên cạnh mình một chút, hắn đếm được hơn 150 bản, phần lớn đều là cao cấp, cấp đại sư cùng tông sư phối phương, ngoài ra còn có một vài tờ phối phương luyện kim và phụ ma…
“Có 15 bản Cao cấp Thuấn hồi dược tề cùng 7 bản Cao cấp Thuần hồi ma pháp dược tề.” Đường Nghiêu tính sơ qua một chút. Cao cấp Thuấn hồi dược tề cùng Cao cấp Thuần hồi ma pháp dược tề hiện tại là rất quan trọng. Theo lượng mana và máu của người chơi ngày càng tăng cao, nhu cầu đối với cao cấp dược tề ngày càng lớn hơn.
Người chơi trong lúc đi train bình thường sẽ không nỡ sử dụng dược tề mắc tiền như vậy, những thứ này thường được để dành lúc đánh phó bản. Có dược tề cao cấp này, bọn họ có thể kéo dài sức chiến đấu, tăng tỷ lệ sống sót của đoàn đội lên cao, cho nên cao cấp dược tề trên thị trường rất được săn đón, hơn nữa số lượng hàng ít ỏi nên giá cả cũng khá xa xỉ.
Nhiếp Ngôn nhìn qua một chút, trừ hai loại phối phương này thì vẫn còn khá nhiều thứ tốt, tỷ như Đại sư cấp Giải độc dược tề, Đại sư cấp Hỏa kháng dược tề, Đại sư cấp Băng kháng dược tề… vô số thứ tốt.
Nhiếp Ngôn gọi Điểu Bất Thặng Đản tới.
Điểu Bất Thặng Đản đi vào phòng thí nghiệm, thấy một núi quyển trục đặt trên bàn, rồi nào là bảo thạch, phối phương liền đực mặt ra, Nhiếp Ngôn không phải là đi cướp của NPC tạp hóa đó chứ? Sao nhiều thứ tốt như vậy?
“Ông chủ, ngươi gọi ta tới đây có chuyện gì?”
Điểu Bất Thặng Đản hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay Nhiếp Ngôn, không chút chớp mắt. Hắn là một Cao cấp Dược tề sư, khoảng cách đến cấp Đại sư chỉ còn một chút, đương nhiên biết thứ Nhiếp Ngôn cầm trên tay là gì. Trong lòng hắn không khỏi chấn động, tay Nhiếp Ngôn đang đặt trên một chồng phối phương cao như núi, ít nhất phải hơn 100 bản.
“Đem đống này chia xuống dưới đi.” Nhiếp Ngôn nói, hắn muốn giao đống đồ này cho Điểu Bất Thặng Đản xử lý.
Điểu Bất Thặng Đản run run nhận lấy, khi nhìn thấy tên của đống phối phương này hắn lại càng đần thối ra. Ôi, ông trời ơi, nhiều phối phương cao cấp như vậy! Đống này kiếm đâu ra đây?
“Tình huống bây giờ của Tinh Không dược điếm sao rồi? Có ai thăng cấp lên Đại sư chưa?” Nhiếp Ngôn hỏi, hắn bình thường rất ít hỏi về chuyện của Tinh Không dược điếm, còn về phần giấy tờ thì Quách Hoài cách mấy ngày sẽ gửi cho hắn một bản báo cáo. Dù sao hắn vẫn rất an tâm về cách làm việc của Điểu Bất Thặng Đản, bởi vì lúc đầu hắn chiêu dụ Điểu Bất Thặng Đản, tên này vẫn chỉ là một tiểu tử nghèo vô danh, đến bây giờ vẫn luôn biết ơn, tìm cách báo đáp cho hắn.
“Đê Điều Đích Nan Nan hôm qua vừa thăng cấp lên Dược tề đại sư, ngoài ra còn khoảng 60 Cao cấp Dược tề sư đang trên đường thăng cấp nữa. Có đống phối phương này, qua một thời gian ngắn nữa nhất định sẽ cho ra đời một lượng lớn Cao cấp Dược tề sư và Dược tề đại sư nữa.”
Điểu Bất Thặng Đản nghiêm túc nói, nếu không có Nhiếp Ngôn lúc trước tìm được một số phối phương vượt cấp thì bây giờ Tinh Không dược điếm không thể có nhiều Cao cấp Dược tề sư như vậy. Trong sự phát triển của Tinh Không dược điếm, có thể nói Nhiếp Ngôn đóng vai trò rất quan trọng. Lần này, hắn lại đem về một lượng lớn phối phương cao cấp hơn, sự giúp đỡ này đối với bọn họ không cần phải bàn.
Nhiếp Ngôn cười: “Nhanh chóng dùng đống phối phương này bồi dưỡng ra nhiều Cao cấp Dược tề sư và Dược tề đại sư nữa đi, đừng lãng phí.”
Nhóm Dược tề sư này thiên phú bản thân vốn đã không tồi, cộng thêm lượng lớn phối phương mà Nhiếp Ngôn cung cấp, lại được Ngưu Nhân Bộ Lạc cung cấp nguyên liệu, có thành tích hiện nay là thứ hợp với lẽ thường.
Ngoại trừ Dược tề sư ra, những ngành nghề khác của Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng đang nhanh chóng phát triển, toàn bộ đều chuyển đến công hội sản xuất, bây giờ công hội sản xuất có thể nói là vô cùng cường thịnh.
Điểu Bất Thặng Đản ôm đống phối phương này đi phân phát, nếu sử dụng tốt những tài nguyên này, Tinh Không dược điếm có thể một lần nữa tăng mạnh đà phát triển, đè bẹp những nhóm Dược tề sư của công hội khác. Ngoài ra những phối phương của ngành luyện kim, phụ ma… cũng sẽ phát huy tác dụng không tệ.
Sau khi xử lý xong đống phối phương, Nhiếp Ngôn nhìn chồng quyển trục còn sót lại. Trong đống này, cao cấp quyển trục gì gì cũng có, nào là Âm Ảnh Khốn Phược, Quang Mang Chiếu Diệu, Thần Thánh Thủ Hộ, Liệt Diễm Trùng Kích, Đằng Mạn Triền Nhiễu, Mạt Nhật Thẩm Phán… có tới hơn 170 bản.
“Cầm mớ quyển trục này lại để phòng thân đi.” Nhiếp Ngôn nói, hắn đối với người của mình trước giờ đều không keo kiệt.
“Ừ.” Đường Nghiêu gật đầu, sau đó chọn ra 30 bản, theo hắn nhiêu đó là đủ dùng rồi.
Nhiếp Ngôn cũng chọn ra hơn 50 bản, hắn chỉ chọn hai loại, một là loại khống chế như Âm Ảnh Khốn Phược, Đằng Mạn Triền Nhiễu… loại còn lại là ma pháp quyển trục quần công, những thứ này đều thuộc về vật phẩm tiêu hao.
Hắn nhớ lại Ảnh Sát, có những quyển trục này, lần tới nếu gặp lại Ảnh Sát, hắn sẽ không để tên kia chạy nữa. Không chỉ là Ảnh Sát, nếu Nhiếp Ngôn dùng quyển trục khống chế thì đối thủ gần như đừng mơ đến việc chạy trốn.
“Còn đống dư này, cứ giao cho bọn Đao Quang đi, bọn họ đi phó bản sẽ cần dùng đến.”
Nhiếp Ngôn nói, còn dư lại hơn 90 bản, nếu quăng cả đống này lên thị trường thì tuyệt đối sẽ bán được một số tiền không tệ. Bất quá bọn hắn lại không thiếu tiền, nên thà giao cho đoàn đội tinh anh của công hội xài, có thể còn phát huy tác dụng lớn hơn.
Sau khi giải quyết xong đống quyển trục, trên bàn chỉ còn dư lại lượng lớn bảo thạch và đạo cụ, chỉ riêng bảo thạch cũng đã hơn hai ba trăm viên, bất quá bảo thạch hi hữu lại khá ít. Nhiếp Ngôn lục lọi một chút, mò trong đống bảo thạch ra sáu miếng Quang Hoa Bảo Thạch, hắn có thể dùng mấy cục này đi nâng cấp vật phẩm đặc thù của mình. Hắn còn đang định lục lọi xem tiếp thì chợt nghe Đường Nghiêu hỏi:
“Nhiếp Ngôn, ngươi xem hai cái này là vật phẩm gì đây?”
Trên tay Đường Nghiêu là hai sợi dây chuyền tinh sảo màu trắng, được làm vô cùng tinh tế, vừa nhìn là biết do Đại sư chế tạo. Phía dưới sợi dây chuyền có dính một vòng bạc hình mặt trăng, dưới đèn ma pháp chiếu rọi, nó phát ra ánh sáng màu trắng vô cùng đẹp mắt.
“Một cái linh xảo +3, một cái nguyên tố hấp dẫn +1, đây là thuộc tính gì? Hai cái dây chuyền này nhìn giống nhau nhưng thuộc tính lại khác.” Đường Nghiêu hơi kinh ngạc, loại đồ này rất hiếm thấy, đây là lần đầu hắn nhìn thấy vật phẩm dạng này.
“Đây là thuộc tính lúc chế tác ra được tặng thêm, cho ta xem một chút.” Nhiếp Ngôn nói xong liền cầm lấy hai sợi dây chuyền trong tay Đường Ngôn xem xét. Sau khi nhìn kĩ hai sợi dây chuyền này, hắn không nhịn được run run, bởi vì hai sợi dây chuyền này không ngờ chính là Ma Lực bạch ngân hạng liên.
“Thì ra là đồ của chức nghiệp sản xuất, khó trách!”
Đường Nghiêu nói, hắn luôn tập trung vào việc train quái luyện cấp, tránh cho bị người khác vượt mặt nên đối với mấy món đồ loại này hắn rất ít tiếp xúc, cho nên không biết nhiều.
Nhiếp Ngôn nhớ lại lúc hắn dùng Quang Hoa Bảo Thạch thăng cấp vật phẩm đặc thù, Bảo thạch công tượng đại sư Bội Cát đã nói, chỉ cần thu thập Mê Mộng Trạm Lam Bảo Thạch, Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch, Sinh Mệnh Thúy Lục Bảo Thạch và một sợi Ma Lực bạch ngân hạng liên là có thể dùng Phan Đa Lạp Hạp hợp thành Túc Nguyện Hạng Liên.
Hai sợi dây chuyền này chính là Ma Lực bạch ngân hạng liên, có thể gia tăng thuộc tính của chức nghiệp sản xuất.
Mê Mộng Trạm Lam Bảo Thạch, Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch cùng Sinh Mệnh Thúy Lục Bảo Thạch? Nhiếp Ngôn trong lòng chợt động, vội vàng lúc đống bảo thạch bên cạnh.
Thấy Nhiếp Ngôn tìm kiếm bảo thạch, Đường Nghiêu nghi ngờ hỏi: “Ngươi đang làm gì đó?”
“Giúp ta tìm xem có Mê Mộng Trạm Lam Bảo Thạch, Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch và Sinh Mệnh Thúy Lục Bảo Thạch không.” Nhiếp Ngôn vừa nói vừa lục lọi, nhiều bảo thạch như vậy để một chỗ vô cùng huyễn lệ chói mắt khiến người ta rất khó phân biệt, muốn tìm mấy viên bảo thạch trong đó càng không dễ.
Sau mấy phút đồng hồ tìm kiếm, ánh mắt Nhiếp Ngôn chợt nhìn chăm chăm vào một viên bảo thạch trong đó. Giữa đống bảo thạch, có một viên bảo thạch màu đỏ, nó hình thoi, ở giữa có một tiêu ký hình ngọn lửa đang cháy, phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Là Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch!
Nhiếp Ngôn giật mình, hắn cầm viên bảo thạch này lên, kiểm tra một chút, đúng là nó rồi!
Hắn đặt viên bảo thạch này sang một bên, tiếp tục tìm kiếm tiếp, nếu có thể tìm ra Hỏa Diễm Tinh Hồng Bảo Thạch, không chừng cũng có thể tìm được Mê Mộng Trạm Lam Bảo Thạch cùng Sinh Mệnh Thúy Lục Bảo Thạch!