Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2137: Sứ mệnh lịch sử


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Nha Nội – Chương 2137: Sứ mệnh lịch sử

Sau khi kết thúc hội nghị Cục chính trị, Liễu Tuấn đi bộ cùng cha mình trở về Xuân Hoa viên.

Hai cha con cùng nhau rời khỏi phòng họp Cục chính trị, rồi thong thả dạo bước giữa đại nội, điều này đã trở thành một cảnh tượng ở bên trong tòa cung điện hoàng gia, mọi người cũng không còn lạ lẫm gì.

Một trong những đề tài ngày hôm nay hội nghị Cục chính trị thảo luận chính là thế cục biên cương.

Trên hội nghị này, Liễu Tuấn ngoài ý muốn đã bảo trì trầm mặc. Đương nhiên, thân phận của y là Ủy viên dự khuyết, tham gia hội nghị Cục chính trị phần lớn là dưới tình huống chỉ mang tai không mang theo miệng. Cũng không phải mỗi một đề tài Liễu bí thư đều phải “nôn nóng” cho thấy sự tồn tại của mình. Tuy nhiên đề tài liên quan đến lãnh thổ và chủ quyền, y theo “lệ cũ” Liễu bí thư thông thường đều sẽ biểu thị ý kiến.

Lần này, quả thực đã khiến mọi người không tưởng được.

Hoặc là, Liễu Tuấn cũng đang cho thấy bản thân của mình.

– Xem ra là chối từ không được rồi, con phải chuẩn bị tâm lý.

Liễu Tấn Tài chầm chậm bước về phía trước, khẽ nhíu mày rồi nhẹ giọng nói. Nhìn qua, thủ tướng đang có tâm sự nặng nề.

Liễu Tuấn hơi kinh hãi:
– Đã định rồi ư?

Theo trận quốc chiến tài chính từng bước thắng lợi, nền kinh tế quốc nội cơ bản đã đi vào quỹ đạo, ổn định phát triển. Chính sách điều tiết vĩ mô của Quốc vụ viện cùng chính sách quốc chiến đã giành được thành công to lớn, uy vọng của Liễu Tấn Tài cũng đề thăng thêm một bước, quyền ngôn ngữ tại đội ngũ cao tầng nhất càng ngày càng nặng. Chuyện quan hệ đến hướng nhậm chức của Liễu Tuấn, bất kể đại lão nào đều phải tôn trọng ý kiến của Liễu Tấn Tài. Nếu như Liễu Tấn Tài kiên trì không đồng ý, dù cho ai cũng không thể miễn cưỡng.

Thế nhưng Liễu Tuấn rất hiểu rõ tính nết của cha mình, tính tổ chức kỷ luật rất mạnh, khi ý kiến của đa số đồng chí Thường ủy đều nhất trí, dù cho liên quan đến tiền đồ ngày sau của con trai mình, Liễu Tấn Tài cũng sẽ phục tòng quyết định của tổ chức.

– Trên cơ bản định đã rồi, Biện lão đã nói chuyện qua với cha, ông ấy cũng rất ủng hộ con. Nếu xuất phát từ đại cục, con quả thực là nhân tuyển thích hợp nhất để qua đó!

Nói đến đây, trên mặt Liễu Tấn Tài lộ ra vẻ ngạo nghễ.

Từ sâu trong nội tâm, thủ tướng cảm thấy kiêu ngạo cho con trai của mình.

Khi thế cục biên cương bất ổn định, hầu như trong đầu của toàn bộ đại lão cao tầng liền nghĩ tới Liễu Tuấn, nhận định y mới là nhân tuyển thích hợp nhất. Thuần thục về thủ đoạn, tính cách cường thế của người này là không thể nghi ngờ. Nếu như nói quốc nội chỉ có một đại quan biên giới có thể xử lý tốt loại thế cục này, vậy không ai khác ngoài Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn, đã rõ ràng trở thành trụ cột vững vàng, trẻ tuổi nhất thế hệ này.


Điều này đã giành được sự công nhận nhất trí của toàn bộ phe phái.

Liễu Tuấn trầm ngâm không nói.

Mặc dù y cũng không nghi ngờ gì về năng lực của mình, nhưng mà đối mặt với một cương vị mới, trong lòng Liễu Tuấn cũng chưa nắm bắt được. Vấn đề dân tộc, vấn đề biên cương, vấn đề quân sự, vấn đề kinh tế, vấn đề dân sinh, tất cả đều đan vào nhau. Ai cũng không phải vạn năng. Liễu Tuấn cũng không dám chắc chắn mười phần sẽ ứng phó tốt cục diện như vậy.

Lại nói tiếp, Liễu Tuấn vẫn rất bội phục đồng chí Ngụy Chấn Hùng, ở tỉnh Thiên Sơn tới năm 20, vẫn duy trì cục diện ổn định đến nay. Công lao này không thể không lớn, độ khó cũng không thể không lớn.

Liễu Tấn Tài hiển nhiên cũng nhận ra ý do dự trong lòng con trai mình.

Ông rất hiểu.

– Nếu như con cảm thấy không thích hợp, cũng có thể kiên trì không đi.

Lát sau, Liễu Tấn Tài khẽ thở dài một hơi rồi nói.

Bất kể là ai cũng không thể tránh khỏi sẽ có tâm lý ích kỷ. Liễu Tuấn không phải là thánh nhân, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Y theo ưu thế không gì sánh kịp của y lúc này tại trong hàng ngũ lãnh đạo thế hệ mới, hoàn toàn không cần thiết đi cầm lấy củ khoai phỏng tay này. Lý do kiên trì không đi cũng rất đầy đủ, thậm chí không cần phải lý do, chỉ cần Liễu Tuấn tỏ thái độ là được rồi, không ai có thể miễn cưỡng y. An an ổn ổn ở lại tỉnh D cho hết khóa, chính thức trở thành Ủy viên Cục chính trị, rồi có rất nhiều địa phương có thể đi. Hơn nữa cũng sẽ không tạo thành bất cứ sự ảnh hưởng bất lợi nào đối với tiền đồ của y.

Nếu như nói nhất định phải có ảnh hưởng, cũng chính là tốc độ tăng uy vọng cá nhân của y sẽ hơi chậm lại. Nhưng mà trong ván cờ chính trị cao cấp nhất, nhất là dưới hoàn cảnh hòa bình, ảnh hưởng này cũng không mấy quan trọng. Có thể thu được sự nhất trí và đề cử của các tập đoàn khác hay không, càng nhiều là dựa vào thực lực cùng thủ đoạn của mình.

Nếu như Liễu Tuấn lựa chọn đi Thiên Sơn, sử dụng một câu rất văn nghệ để nói sẽ là, một con đường hẹp quanh co đầy bụi gai! Đương nhiên, phần cuối cùng của con đường cũng có quang vinh và mộng tưởng của một đấng nam nhi tâm huyết suốt đời theo đuổi.

Liễu Tuấn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng:
– Ba, nếu bỏ qua lợi ích, chỉ theo việc mà xét. Trong lòng ba hy vọng con đi hay là không?

Liễu Tấn Tài không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn con trai.

Liễu Tuấn cũng đứng lại, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

Ánh mắt của Liễu Tấn Tài dừng lại trên mặt con trai một lúc, nụ cười đã hiện ra trên khóe môi, ông thở dài một hơi và nói:
– Xem ra cũng là cha vợ có ảnh hưởng sâu với con hơn…


Liễu Tuấn và Nghiêm Ngọc Thành có rất nhiều điểm giống nhau, trong nội tâm thủy chung luôn tồn tại một cỗ hào khí anh hùng khó có thể phai mờ!

Liễu Tuấn cười ha ha.

Hai cha con cũng không bàn về đề tài này nữa, yên lặng đi dạo ở Xuân Hoa viên.

Mới vừa về đến nhà không lâu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

– Xin chào, tôi là Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cầm lấy điện thoại, giọng ôn hòa nói.

– Chào Liễu bí thư, tôi là Dương Vọng Đức.

Bên kia truyền đến thanh âm cũng êm dịu của Dương Vọng Đức. Chức vụ thực tế của Dương Vọng Đức là đồng chí phụ trách phòng làm việc của tổng bí thư Lý Trị Quốc.

– Chào Dương chủ nhiệm.

Liễu Tuấn khẽ giương mày lên.

– Xin hỏi hiện tại Liễu bí thư có rảnh không? Tổng bí thư muốn mời bí thư qua thương nghị một số sự tình.

Trong điện thoại Dương Vọng Đức nói rất khách sáo.

Liễu Tuấn hơi giật mình, cũng không phải nói tổng bí thư triệu kiến khiến y giật mình. Từ khi bước vào Cục chính trị, tổng bí thư tự mình triệu kiến y cũng không chỉ một lần, tổng bí thư rất chú ý giao lưu liên hệ với các thành viên trong ban. Tuy nhiên trước kia mỗi lần triệu kiến đều là hẹn trước.

Lần này, có thể thấy là tổng bí thư tạm thời nảy ra ý này.

Lại không biết đã xảy ra loại biến cố thế nào.

Có thể khiến tổng bí thư bỗng nhiên nảy ra ý, vậy cũng không dễ dàng.


– Được, Dương chủ nhiệm, tôi sẽ qua ngay.

– Được, tôi cung kính đón tiếp Liễu bí thư.

Liễu Tuấn buông điện thoại xuống và nói lại chuyện với cha mình.

Liễu Tấn Tài gật đầu, đoán là tổng bí thư muốn nói chuyện chính thức cùng Liễu Tuấn.

Xuân Hoa viên và Kim Thu viên chỗ ở của tổng bí thư cách nhau không xa, Liễu Tuấn không ngồi xe mà đi bộ qua đó. Đương nhiên, cước bộ phải nhanh hơn, không còn là tốc độ như đi tản bộ.

Tổng bí thư đang chờ ở bên kia mà.

Dương Vọng Đức đích thân đứng ở cửa nghênh tiếp Liễu Tuấn.

Dương Vọng Đức bước vào hàng ngũ cán bộ cấp Chính bộ cũng đã được một năm, phỏng chừng sau Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 18 vào sang năm, Dương Vọng Đức sẽ được đưa tới địa phương để đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo chủ chốt. Năm nay Dương Vọng Đức đã đến tuổi 50, chính là cái tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, đối với Liễu Tuấn lại càng khách sáo hơn gấp bội. Toàn bộ cán bộ cao cấp của đại tập đoàn đều hiểu được “mục tiêu chiến lược” của tập đoàn mình.

Liễu Tuấn đã là người tiên phong cho thế hệ mới của đại tập đoàn.

– Dương chủ nhiệm, vất vả rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay chào hỏi Dương Vọng Đức.

– Mời Liễu bí thư đi theo tôi.

Bởi vì là triệu kiến gấp nên Liễu Tuấn không chần chờ, đi theo Dương Vọng Đức vào ngay phòng làm việc của chủ tịch Lý Trị Quốc.

Chủ tịch Lý Trị Quốc đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, thấy Liễu Tuấn đi vào ông bỏ tài liệu xuống, đứng dậy mỉm cười nói:
– Đồng chí Liễu Tuấn tới rồi à.

– Chào tổng bí thư.

Liễu Tuấn bước nhanh tới cầm tay chủ tịch Lý Trị Quốc, cung kính chào hỏi.

– Ừm, ngồi đi.

– Vâng, cảm ơn tổng bí thư.


Liễu Tuấn theo lời ngồi xuống ghế sofa, Dương Vọng Đức tự mình dâng nước trà rồi lui ra ngoài.

– Liễu Tuấn, Tây Bắc không bình tĩnh a. . .

Tổng bí thư không cần chào hỏi, trực tiếp nói vào chủ đề ngay. Đây cũng là tác phong nhất quán của tổng bí thư, khi đơn độc giao lưu với các đồng chí trong ban, cho tới bây giờ đều là như vậy.

Liễu Tuấn gật đầu.

Hai năm nay, bởi vì chúng ta phát động trận quốc chiến về tài chính tại vùng Trung Á nên đã đưa vào số lượng lớn tinh lực và vật lực, nhằm vượt mặt các cường quốc phương tây. Một số quốc gia phương tây cá biệt đã tỏ ra rất lo lắng về việc này.

Thông thường khi họ cảm thấy bất an sẽ làm ra chút sự tình. Một số thế lực cực đoan bên ngoài thỉnh thoảng sẽ gây ra chút động tĩnh.

Thế cục biên cương ở tỉnh Thiên Sơn bởi vậy trở nên tương đối khẩn trương.

Chủ tịch Lý Trị Quốc ôn hòa nhìn Liễu Tuấn:
– Cậu nói thử đi, cậu nghĩ thế nào về vấn đề này? Vừa rồi trên hội nghị cậu vẫn không nói gì.

Liễu Tuấn ưỡn thẳng người, trầm ngâm nói:
– Tổng bí thư, thế lực cực đoan ở ngoại cảnh chưa đủ để lo lắng!

Tổng bí thư nở nụ cười, gật đầu nói:
– Cậu luôn dũng cảm tiến tới như vậy. Ừm, tôi rất thưởng thức tính cách không sợ gian hiểm như vậy của cậu. Lãnh tụ đã giáo dục chúng ta, tất cả bè lũ phản động đều là cọp giấy.

Ngày hôm nay chủ tịch Lý Trị Quốc mời Liễu Tuấn qua đây nói chuyện, mục đích rất minh xác. Câu trả lời thuyết phục của Liễu Tuấn cũng làm cho chủ tịch Lý Trị Quốc rất thoả mãn. Xem ra Liễu Tuấn không phải như một số đồng chí đã đoán, muốn “bỏ gánh”. Thời khắc mấu chốt, Liễu Tuấn chưa bao giờ ậm ờ qua loa.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Trên chiến lược thì chúng ta phải coi rẻ địch nhân, trên chiến thuật chúng ta phải coi trọng địch nhân.

Chủ tịch Lý Trị Quốc liên tiếp gật đầu, cảm thán nói:
– Liễu Tuấn, thời gian qua nhanh thật. Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu là vào năm 1995 phải không? Trên đại hội biểu dương hơn 100 bí thư Thành ủy ưu tú toàn quốc, thời gian đó, cậu thực sự còn rất trẻ. Đảo mắt đã hơn 10 năm, cậu cũng đã hoàn toàn trưởng thành rồi.

Liễu Tuấn liền hạ thấp người nói:
– Đa tạ tổng bí thư quan tâm.

Chủ tịch Lý Trị Quốc khoát tay áo nói:
– Mời cậu đi Thiên Sơn đó là quyết định của tôi. Liễu Tuấn, không cần phải lo lắng gì hết. Đảng và quốc gia chúng ta đang nằm trong một thời kì then chốt, làm sao để ứng phó với thế cục quốc nội cũng như quốc tế đầy phức tạp, đối với người lãnh đạo là một sự khảo nghiệm rất lớn. Tôi tin tưởng, cậu nhất định có thể vượt qua sự khảo nghiệm này. Tôi cũng hy vọng, tại tương lai, cậu có thể lãnh đạo Đảng và quốc gia chúng ta đạt được thắng lợi lớn hơn nữa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.