Đọc truyện Trùng Sinh Chi Nha Nội – Chương 2136: Đi thiên sơn?
Uống rượu rất tận hứng. Sau buổi tiệc, Hải Hướng Quân trở về nhà trước, những người khác thì ở lại.
Câu lạc bộ Trường Thành ngoại trừ uống rượu, vẫn có rất nhiều hoạt động giải trí khác. Hà Thắng Lợi thịnh tình giữ Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn ở lại tắm táp, sau đó thì đi massage thả lỏng.
Nhất là Lương Kinh Vĩ, cả ngày ở trong quân doanh, thiếu thốn giải trí, ngày hôm nay hiếm khi được tụ họp, vậy nên triệt để thả mình một chút.
Lương Kinh Vĩ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Mấy người cùng nhau tắm xong, lại đi massage, sau đó Liễu bí thư và Lương tư lệnh viên vào phòng lấy trà ra pha.
Hà Thắng Lợi biết họ có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói, nên cũng không tiện ở bên gây bất tiện. Hắn bèn kéo Cam Khả Tuệ đi đến nơi khác.
Về phần hai chị em Hà Mộng Doanh và Hà Mộng Khiết thì đến phòng làm việc của Hà cố vấn, cùng nhau nói chuyện về phụ nữ việc nhà với nhau. Hà Mộng Khiết dù có là tướng quân, chung quy vẫn là em gái của Hà Mộng Doanh, thấy chị có hăng hái như vậy, đương nhiên cũng phải tiếp.
– Lúc này Trung ương điều anh đi tây bắc, xem ra đã hạ quyết tâm.
Liễu Tuấn pha cho Lương Kinh Vĩ một ly trà rồi mỉm cười nói.
Lương Kinh Vĩ gật đầu, nhíu mày nói:
– Những phần tử dã tâm đã làm quá trớn. Nói thật chứ, anh không phải hoàn toàn tán thành biện pháp ứng phó của đồng chí Ngụy Chấn Hùng.
Đồng chí Ngụy Chấn Hùng ở đây chính là đương nhiệm Ủy viên Cục chính trị, bí thư Tỉnh ủy Thiên Sơn.
Ngụy Chấn Hùng là cán bộ lãnh đạo cao cấp rất có tư cách, thời gian công tác tại tỉnh Thiên Sơn đã gần 20 năm, có thể nói là lãnh đạo có tư lịch già nhất tại tỉnh Thiên Sơn, đã đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy Thiên Sơn ba kỳ liên tiếp.
Năm gần đây, tỉnh Thiên Sơn không phải rất yên bình, một nhóm phần tử dã tâm dưới sự xui khiến của thế lực phản động bên ngoài đã thỉnh thoảng gây ra rắc rối, còn làm ra một số việc máu chảy.
Đứng trước tình huống này, Trung ương quyết định gia tăng lực khống chế tại vùng Tây Bắc, cải tổ ban lãnh đạo rồi quân khu Tây Bắc. Điều nhiệm tướng lĩnh Lương Kinh Vĩ trẻ trung nhất của quân đội làm tư lệnh viên quân khu Tây Bắc chính là quyết định dưới hoàn cảnh này.
Liễu Tuấn chỉ nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, không nói gì.
Lấy quan hệ giữa y và Lương Kinh Vĩ, thương lượng trong mật thất tự nhiên không có bất cứ điều kiêng kỵ gì. Chỉ là Liễu Tuấn tạm thời chưa có cái nhìn gì đối với biện pháp ứng phó của Ngụy Chấn Hùng.
Ngụy Chấn Hùng lớn hơn Lương Kinh Vĩ 10 tuổi, lớn hơn Liễu Tuấn 20 tuổi. Có thể nói là đã sống qua hai đời người, trên tư tưởng quan niệm khẳng định có điều bất đồng. Hơn nữa chính sách của TW đối với vùng biên cương cũng lấy hài hòa ổn định làm cốt lõi. Biện pháp ứng phó vững vàng của Ngụy Chấn Hùng cũng không thể nói là sai. Chỉ là trong mắt một quân đội tướng lĩnh cứng rắn như Lương Kinh Vĩ thì có vẻ không đủ sắc bén.
– Chuyện của cậu, rốt cuộc định thế nào?
Lương Kinh Vĩ lại hỏi.
Liễu Tuấn đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh D đã gần 4 năm. Tỉnh D dưới sự thống trị của y thể nói là phát triển không ngừng, vẫn luôn duy trì địa vị đầu lĩnh. Hơn nữa cự ly với các tỉnh thị anh em phía sau đã càng kéo càng xa. Nhất là giúp đỡ khai phá vùng tây bắc bộ đã đạt được thành tích khiến người khác kinh ngạc, vùng tây bắc bộ lạc hậu nhất tỉnh D đang lấy tốc độ phát triển cực nhanh để đi lên. Điểm này đã khiến Liễu Tuấn không chỉ tại cao tầng thu được nhất trí khẳng định, cũng khiến uy vọng của y tại quan trường và dân gian tỉnh D tăng vọt, đạt được một độ cao trước nay chưa từng có.
– Người thanh niên này thực sự không đơn giản!
Đây là lời nói của Biện lão khi đánh giá Liễu Tuấn. Khi Biện lão nói lời này, thần thái sáng láng. Bởi vì Liễu Tuấn chính là dưới sự đề cử của ông, từ tỉnh A điều nhiệm đến tỉnh D. Liễu Tuấn lấy cái tuổi 38 bước lên Cục chính trị, lúc đó quả thực đã làm cho trong lòng rất nhiều người phản đối. Nếu nói từ ý nghĩa nào đó, Biện lão xem như là lực bài chúng nghị, tự nhiên cũng cảm thấy một chút áp lực.
Trong số các nguyên lão có thâm niên tại Trung ương, Biện lão lấy “nhìn người tinh chuẩn” mà trứ danh. Nếu Liễu Tuấn tại tỉnh D không khô ra thành tích, thậm chí thất bại bỏ chạy, không khỏi sẽ làm hao tổn anh danh một đời của Biện lão.
Hôm nay Liễu Tuấn đã làm còn tốt hơn cả mong muốn, Biện lão cũng nhịn không được muốn “đắc ý” một trận.
Sự thực chứng minh, tuy tuổi tác của Biện lão đã cao, nhưng ánh mắt vẫn còn tinh lắm.
Lời này của Biện lão đã nhận được sự tán thành của rất nhiều nguyên lão khác. Vị trí của Liễu Tuấn ở trong mắt các nhân vật đứng đầu cao cấp nhất đã càng lúc càng rõ ràng.
Thế nhưng, bất kể là ai, tiếng tăm khắp thiên hạ, đồng thời cũng kèm theo cả lời phỉ báng.
Biểu hiện khác người như của Liễu Tuấn không thể không khiến cho các đại tập đoàn khác “cảnh giác”. Nếu tiếp tục như vậy, qua mấy năm nữa, sẽ không còn một cán bộ cùng tuổi nào có thể sánh vai cùng Liễu Tuấn.
Loại tình hình này cũng không phải việc một số đại lão cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Họ có thể tiếp thu sự ưu tú của Liễu Tuấn, tiếp thu sự kiệt xuất của Liễu Tuấn, nhưng rất khó tiếp thu sự “độc nhất vô nhị” của Liễu Tuấn. Căn cứ vào “nguyên tắc cơ bản” của đánh cờ chính trị. Một nhân vật loại hình thiên tài không người có thể địch sẽ đánh vỡ cân đối, khiến cán cân tiểu ly trên ván cờ nghiêng hẳn qua một bên. Đây là việc tập đoàn chính trị khác quyết không muốn nhìn thấy.
Cho nên gần đây đề tài có quan hệ tới Liễu Tuấn lại lặng lẽ truyền đi tại cao tầng.
Trong đó có một tin tức, nói là Trung ương có ý đẩy trọng trách đè lại Liễu Tuấn, để y đi tỉnh Thiên Sơn tiếp ban của Ngụy Chấn Hùng. Nếu Liễu Tuấn anh có khả năng như vậy, mọi người quốc tế quốc nội đều “sợ” anh, vậy cho anh đến vùng gian nan nhất để hiệu lực vì nước, san sẻ cho các lãnh đạo TW.
Trong thành Bắc Kinh này, những tin tức vỉa hè có quan hệ đến chính trị hầu như mỗi ngày đều có, hơn nữa phiên bản của mỗi ngày cũng không giống nhau. Người chân chính có năng lượng tại thể chế nội thì ai cũng không tin vào những tin tức này. Nhưng mà Lương Kinh Vĩ thân là tướng cao cấp của quân đội, người nối nghiệp của Hà Vũ hệ, lời mà hắn nói ra không thể coi là tin tức vỉa hè được.
Liễu Tuấn thản nhiên cười nói:
– Đúng là có người có ý nghĩ này, sợ em thoải mái quá đây.
Không sợ Liễu Tuấn anh có bản lĩnh, có thể “bãi bình” tỉnh D, vậy cho anh đến thử nơi khó xử lý hơn thử xem.
Lương Kinh Vĩ cũng không phải dạng điềm đạm gì, hắn nhíu mày, không hài lòng “hừ” một tiếng:
– Chung quy không chịu yên tĩnh đây mà?
Liễu Tuấn khẽ thở dài một hơi:
– Vốn là thái độ bình thường trên chính trị, không có gì mà phải oán giận hết. Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là tính toán, có một số người đang suy nghĩ vì em.
Lương Kinh Vĩ cau mày không nói lời nào, đoạn dựa người vào ghế.
Căn phòng trà này của câu lạc bộ Trường Thành được bài trí theo phong cách của hội sở Hoa Đô, bàn ghế đều là dùng gỗ trạm chổ, dựa vào có hơi cứng. Tuy nhiên Lương Kinh Vĩ nửa cuộc đời là nghiệp binh, đã quen với cứng rắn, nên hắn cũng không để ý.
– Nếu định ra thật, vậy lúc nào sẽ qua đó?
Buồn bực một hồi, Lương Kinh Vĩ mới hỏi.
– Nếu như thật, chắc sau Phiên họp toàn thể VI sẽ đi.
Việc này cũng trong tình lý. Liễu Tuấn ở tỉnh D đang làm rất tốt, giờ chuyển hướng trên đường, phỏng chừng chắc là giúp y cắt bớt từ “dự khuyết”, xem như là một loại ủng hộ.
Lương Kinh Vĩ nói:
– Nếu muốn qua đó thật, thì phải làm ra được thành tựu. Cái gì nên tranh nhất định phải tranh. Ngụy Chấn Hùng vẫn còn gì đó trói chân trói tay nên thi triển bản lĩnh không được.
Liễu Tuấn rất hiểu ý của Lương Kinh Vĩ nói. Trung ương đã từng có người kiến nghị để Ngụy Chấn Hùng kiêm nhiệm đệ nhất bí thư Đảng uỷ quân khu Tây Bắc, cũng chính là giao cho quyền quyết định tức thời. Thế nhưng kiến nghị vẫn chưa được thông qua. Quyền lực điều động quân đội xưa nay là mẫn cảm nhất, bất kể một thượng vị giả nào cũng không dễ dàng nhả ra đối với loại chuyện này. Có người nói kiến nghị đó sở dĩ không thể thông qua, chủ yếu là bởi vì bản thân Ngụy Chấn Hùng đã “phản đối”.
Ở chỗ cao sẽ càng lạnh!
Ngụy Chấn Hùng không muốn mình rước thêm phiền phức.
Thế nhưng Liễu Tuấn và Ngụy Chấn Hùng thì lại khác, những gì mà Ngụy Chấn Hùng không tiện đi tranh, không hẳn Liễu Tuấn cũng không thể tranh. Then chốt là sự khác biệt về tuổi tác của hai người, tương lai sau này cũng sẽ khác nhau. Một số lĩnh vực đối với Ngụy Chấn Hùng mà nói là rất kiêng kỵ, nhưng Liễu Tuấn cũng không phải hoàn toàn không thể chạm vào.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Lần này anh đi tây bắc, cũng là lão nhân chủ động muốn hả?
Lão nhân ở đây cũng không cần khách khí, tự nhiên là chỉ nguyên phó chủ tịch Quân ủy Hà Trường Chinh.
Trên thực tế, gần đây sự bổ nhiệm của mấy vị tướng cấp cao trong quân đội, nội bộ có huyền cơ cả. Hà Trường Chinh chưa hẳn là muốn đưa Lương Kinh Vĩ đến nơi khói lửa như tây bắc, nhưng tình tình đã buộc phải như thế. Căn cứ vào lý giải của Liễu Tuấn, lúc ban đầu kiến nghị của cao tầng là đưa Bạch Tú Khôn tới khu Tây Bắc, Lương Kinh Vĩ thăng chức ngay tại chỗ, khỏi cần xê dịch đi đâu. Lý do cũng rất đầy đủ, Lương Kinh Vĩ tại quân khu Đông Nam nhiều năm như vậy, đối với thế cục của vùng eo biển rõ như lòng bàn tay, để hắn tiếp tục tọa trấn Đông Nam sẽ càng thích hợp hơn so với Bạch Tú Khôn. Có thể hình thành uy hiếp rất lớn đối với bờ bên kia eo biển. Bạch Tú Khôn trực tiếp đi Tây Bắc, vậy sẽ đỡ cho hai vị tư lệnh viên phải quen thuộc tình huống trước.
Nhưng chủ tịch Lý Trị Quốc kề cà không chịu tỏ thái độ.
Nguyên nhân trong chuyện này mọi người đều biết rõ.
Bởi vì một nhóm phần tử dã tâm đang không ngừng gây rối, tình hình phân phối quân lực tới quân khu Tây Bắc đang từ từ dày thêm, chủ tướng quân đội cũng được trao cho quyền quyết định tức thời. Tiết Viễn Sơn là phó chủ tịch đã chính danh, Bạch Tú Khôn là tướng quân đội cao cấp mà Minh Châu hệ ra sức bồi dưỡng, trong lúc huyền bí thế này, không nói cũng hiểu.
Lúc này, nếu so sánh các tướng của Hà Vũ hệ tương đối trung lập, Lương Kinh Vĩ chính là người mà tất cả mọi người có thể tiếp nhận.
Trong lòng Hà Trường Chinh biết rõ việc này, nên liền chủ động đứng ra, biểu lộ thái độ của mình cho chư công đương triều, ủng hộ Lương Kinh Vĩ đi Tây Bắc. Hà Trường Chinh vừa tỏ thái độ như vậy, văn kiện bổ nhiệm lập tức được đưa xuống.
Đối với Hà Vũ hệ mà nói, Lương Kinh Vĩ đi Tây Bắc, tuy phải gánh chịu áp lực quá nặng, nhưng sẽ tích lũy càng nhiều vốn chính trị cho hắn hơn.
Một số “nhân tình” trong ván cờ chính trị là phải trả lại.
Đối với Hà Vũ hệ và Lương Kinh Vĩ, người khác nợ họ những nhân tình này, chính là vốn chính trị lớn nhất. Mượn việc chủ động xin đi giết giặc lần này, Hà Trường Chinh thuận lợi giải quyết vấn đề phù chính cho Vũ Chính Hiên.
Cánh quân phản ứng nhanh trên danh nghĩa là biên chế cấp tập đoàn quân, bởi vì tính chất đặc biệt của nhánh bộ đội này, phân lượng của người dẫn đầu tại cao tầng sẽ nặng hơn quân trưởng của tập đoàn quân thông thường.
Đương nhiên, cũng không bài trừ Hà Trường Chinh là chuẩn bị cho Liễu Tuấn. Vạn nhất quyết định cuối cùng của cao tầng là để cho Liễu Tuấn đi tỉnh Thiên Sơn, Lương Kinh Vĩ đi qua đó trước, cũng có thể dễ phối hợp với nhau.
Lương Kinh Vĩ gật đầu:
– Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên càng phải tranh, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận. Bằng không thì, nhiều việc luôn không dễ thao tác.
Liễu Tuấn trầm ngâm, có vẻ đã hiểu