Trùng Sinh Chi Độc Phi

Chương 18: Tỷ Đệ Ruột Thịt


Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 18: Tỷ Đệ Ruột Thịt

An Cẩm Tú ngồi canh ở giường hơn nửa canh giờ mà đại phu vẫn không đến, chỉ có An Nguyên Chí tới thăm, “Tỷ, nương sao rồi?” Hắn đứng ở đầu giường, thấy mẫu thân đã ngất đi vì cơn sốt liền hỏi.

“Đại phu vẫn chưa tới,” An Cẩm Tú vô cùng sốt ruột, “Tỷ đã bảo Tử Uyên đi tìm Đại quản gia!”

Lúc này, An Nguyên Chí vẫn còn là một thiếu niên mười ba tuổi. Thấy tỷ tỷ vừa nói vừa khóc nức nở, tay hắn liền nắm chặt lại thành quyền, hung hăng dậm chân một cái, sau đó bước vội ra ngoài.

An Cẩm Tú cả kinh. Nàng lập tức đứng dậy, đuổi theo An Nguyên Chí, hỏi, “Đệ định làm gì?”

An Nguyên Chí nói, “Đại quản gia không mời đại phu, tự đệ sẽ đi mời!”

An Cẩm Tú muốn nói, nếu đệ làm vậy thì sẽ phạm vào quy củ của An phủ mất! Sao có thể lén lút ra ngoài để mời đại phu chữa bệnh cho một di nương? Nhưng rồi khi nghĩ đến mẫu thân đang nằm liệt trên giường, nàng cắn răng, hỏi An Nguyên Chí, “Trong người đệ có ngân lượng không?”

Ánh mắt của hắn lập tức trầm xuống, sau đó liền lắc đầu. Hắn chỉ là một thiếu gia thứ xuất, không người hỏi han, tiền tiêu hàng tháng chưa từng được giao đúng hạn, thậm chí còn không đủ. Tháng này, hắn vẫn chưa đi lấy tiền. Nghe tỷ tỷ hỏi, hắn mới sực nhớ ra… ngay cả tiền để mời đại phu đến chữa bệnh mà hắn cũng không có.

An Cẩm Tú lấy chút bạc vụn từ trong tay áo ra, tất cả đều giao cho An Nguyên Chí, “Đệ đi đi, tỷ ở lại đây với nương.”

An Nguyên Chí gật đầu liên tục, xoay người, bước ra ngoài.

An Cẩm Tú thấy An Nguyên Chí ra ngoài mới trở về bên giường Tú di nương. Nghe tiếng mẫu thân hừ hừ, nàng vội kêu lên, “Nương, nương! Con là Cẩm Tú đây, người tỉnh rồi sao, nương?!”


Tú di nương thần trí mơ hồ. Mắt bà hé mở, thấy có người ngồi trước giường mình nhưng lại không nhận ra đó là An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú vội chạy đến bên chiếc bàn trà, rót một chén nước, mang tới rồi cho Tú di nương uống, miệng không ngừng kêu lên, “Nương, Nguyên Chí đi mời đại phu rồi. Người chờ một chút, đại phu nhất định sẽ tới.”

Tú di nương không nghe rõ lời con gái nói. Bà ừ ừ hai tiếng rồi lại lâm vào cơn mê man.

An Cẩm Tú thầm hận đám người hầu trong phủ khi dễ chủ tử. Nàng vốn không lo lắng Tú di nương sẽ không khỏi bệnh, dù sao đi nữa, bà ấy còn có mấy chục năm để hưởng phúc về sau cùng An Nguyên Chí, nhưng bây giờ nàng lại không đành lòng nhìn mẫu thân chịu khổ.

Tử Uyên chạy ào vào, vẻ mặt uất ức, nhìn chủ tử rồi rơi nước mắt.

An Cẩm Tú nhìn Tử Uyên rồi lắc nhẹ đầu, nói, “Không trách ngươi. Đừng khóc.”

Tử Uyên khóc đỏ hết cả mắt. Nàng ta cùng An Cẩm Tú ngồi canh Tú di nương ở đầu giường, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu thư, hôm nay người không qua Tần phủ sao?”

“Tự khắc cũng sẽ có người nịnh bợ Tần lão thái quân,” An Cẩm Tú lạnh nhạt nói, “Đâu nhất thiết phải là ta.”

Tử Uyên lo lắng, nói, “Chỉ sợ phu nhân sẽ trách tiểu thư.”

An Cẩm Tú thầm cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm. Giờ phút này, nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện cũ. Kiếp trước, trên đường đến Tần phủ, An Nguyên Chí đột ngột chạy ra cản kiệu của nàng. Khi đó, ánh mắt của nàng cao hơn đỉnh đầu, nào có thèm nhìn đến người đệ đệ ruột thịt này? Nhớ lại ngày ấy, nàng không hề quan An Nguyên Chí. Sau khi về An phủ rồi, nghe nói An Nguyên Chí bị đánh một trận, sau đó phải quỳ ở Từ đường.


“Thì ra là thế. ” An Cẩm Tú lẩm bẩm, ánh mắt nàng rưng rưng, rốt cuộc không thể nói ra lời. Hóa ra, An Nguyên Chí liều mạng cản lại kiệu nàng là vì mẫu thân ruột thịt của nàng bị bệnh. Trong người hắn không có bạc, trên dưới An phủ lại không người hỏi han. Bị đánh, phạt quỳ, lại thêm việc bị tỷ tỷ coi thường, An Nguyên Chí đành đi tìm phụ thân. Dựa theo tính cách của hắn, chắc chắn là đã cãi một trận rất lớn với An Thái sư. Sau tất cả, người chịu khổ chỉ có người đệ đệ ruột này của nàng.

“Tiểu thư?” Tử Uyên có cảm giác An Cẩm Tú đang đau lòng, nàng ta liền gọi chủ tử một tiếng.

“Đại quản gia có nể mặt ta rồi chịu gặp ngươi không?” An Cẩm Tú hỏi.

Tử Uyên nói, “Hình như hôm nay có khách tới phủ, Đại quản gia vội lo đi sắp xếp, vốn dĩ không thèm đếm xỉa tới ta.”

Có khách tới? An Cẩm Tú nhíu mày, thuận miệng hỏi, “Có biết là ai không?”

“Không biết,” Tử Uyên lắc đầu, “Người ở tiền viện chẳng thèm để ý tới ta.”

“Thôi,” An Cẩm Tú lại đổi một lớp khăn khác cho Tú di nương, “Nguyên Chí đã đi mời đại phu, có lẽ cũng sắp tới rồi.”

Tử Uyên thay An Cẩm Tú cho Tú di nương uống nước. Lúc nãy bị mắng ở tiền viện, nàng ta nghe được mấy lời kỳ quái, nhưng rồi lại quyết định giấu Tiểu thư.

Chủ tớ hai người luân phiên nhau chăm sóc, cố gắng giúp Tú di nương dễ chịu một chút.


Không bao lâu, An Nguyên Chí đã mời được đại phu đến.

An Cẩm Tú và Tử Uyên đích thân chuyển tấm bình phong ra chắn trước giường. Đại phu đứng cách bình phong, bắt mạch cho Tú di nương thông qua mấy sợi dây. (Tuyết – Sao giống Tôn Ngộ Không quá vậy ~~~)

Đại phu xem mạch xong thì nói với An Nguyên Chí, rằng Tú di nương chỉ bị nhiễm lạnh, sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại.

An Nguyên Chí đứng trước mặt đại phu và An Cẩm Tú ngồi cách một tấm bình phong đều nói tạ ơn.

“Không sao rồi.” An Nguyên Chí dẫn đại phu ra ngoài sắc thuốc. An Cẩm Tú ngồi bên cạnh Tú di nương, nhỏ giọng nói, “Nương, uống thuốc rồi sẽ khỏe lại ngay.”

An Nguyên Chí tiễn bước đại phu, cầm phương thuốc rồi ra ngoài mua, sau khi trở về lại bảo Tiền ma ma nhóm một bếp lò nhỏ ở dưới mái hiên bên ngoài gian phòng, đích thân hắn ngồi đó sắc thuốc cho mẫu thân.

Lúc bước ra, An Cẩm Tú trông thấy khuôn mặt đệ đệ dính đầy tro bụi, ngay cả tóc cũng phủ một mảng màu xám. Tay của hắn cầm chiếc quạt ba tiêu, không ngừng quạt lửa. An Cẩm Tú gọi một tiếng, “Nguyên Chí.”

An Nguyên Chí quay đầu, nhìn An Cẩm Tú một cái, nói, “Tỷ vào trong đi. Ở đây nhiều bụi lắm, coi chừng sặc đó.”

An Cẩm Tú bước lên phía trước, ngồi chồm hỗm xuống, dùng khăn lau đi vết bụi bám trên mặt đệ đệ.

An Nguyên Chí bị nàng đụng vào mặt liền phát hoảng.

“Đệ là đệ đệ ruột của tỷ, còn sợ cái gì?” An Cẩm Tú nói, “Đệ thường xuyên nhóm bếp ư?”


An Nguyên Chí không trốn tránh gì cả, gật đầu.

“Trong phủ cắt xén phần cơm của đệ?” An Cẩm Tú lại hỏi.

An Nguyên Chí khẽ nhếch miệng, nói, “Trong phủ ăn cơm trễ, đệ là người tập võ, dễ bị đói lắm.”

An Cẩm Tú đờ hết cả người, trong lòng thầm khó chịu, hơn nửa ngày mới đè nén được cơn tức này.

An Nguyên Chí dường như nhận ra cái gì đó. Hắn nhìn tỷ tỷ, nói, “Dù sao thì đệ cũng không đọc sách bằng mấy người Đại ca.”

“Tập võ thì có gì không tốt?,” An Cẩm Tú nói, “Đệ thích thì cứ luyện võ đi.”

An Nguyên Chí sửng sốt, “Tỷ, tỷ không phản đối sao?”

“Tỷ là thân nữ nhi, chẳng làm được chuyện gì,” An Cẩm Tú cười khổ, nói, “Đệ là người duy nhất mà nương có thể trông cậy vào, tòng quân cũng là một con đường để đi, sao tỷ lại ngăn cản đệ? Chỉ là con đường này đi không dễ dàng, phải chịu rất nhiều nguy hiểm, trong lòng tỷ cũng không dễ chịu…” Nói đến đây, nỗi bi ai bất giác trào dâng. An Nguyên Chí rời nhà tòng quân khi mới có mười bốn tuổi, phải trải qua biết bao đau khổ, vậy mà người tỷ tỷ ruột như nàng lại chẳng hề biết chuyện gì.

“Tuy rằng không dễ dàng để đi con đường đó, nhưng cũng mạnh hơn so với ở trong phủ này.” An Nguyên Chí thấy An Cẩm Tú không hề khinh thường việc hắn tập võ, trong lòng hắn lại càng cảm thấy thân thiết với nàng hơn một chút, “Ngày sau tỷ gả đến Thượng Quan gia, với tiền đồ của đệ, ít nhất cũng có thể chăm sóc tỷ được rồi.”

An Cẩm Tú lau nước mắt. Đệ đệ ngốc của nàng. Mấy ngày qua, nàng đối xử với hắn quá tốt, khiến hắn quên đi chuyện mười mấy năm qua bị khi dễ, trong mắt hắn không còn những ngày tháng phải khát khao sinh tồn kia nữa.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.