Đọc truyện Trùng Sinh Chi Độc Phi – Chương 17: 9.mẫu Thân Bệnh Nặng
Buổi tối hôm ấy, Tử Uyên ngủ một giấc thật ngon. Sáng hôm sau, nàng ta
qua phòng tìm Tiểu thư mới phát hiện cả đêm qua An Cẩm Tú không ngủ. Cái áo đã được nàng thêu hơn quá nửa.
“Đến rồi hả?” An Cẩm Tú nghe tiếng bước chân liền quay đầu, cười tươi với Tử Uyên.
Tử Uyên không hiểu tại sao trước kia Tiểu thư không hề quan tâm tới Ngũ
Thiếu gia, vậy mà bây giờ lại để tâm đến hắn. “Tiểu thư, người lại không ngủ đêm qua ư?” Tử Uyên bước tới trước mặt An Cẩm Tú, vẻ mặt lo lắng vô cùng, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như bị bệnh thì phải làm sao?”
“Không đâu.” An Cẩm Tú đứng dậy, nói, “Ta đi rửa mặt, chải đầu một phen. Hôm
nay chúng ta còn phải đến gặp Tần lão thái quân đó.”
“A…” Tử Uyên vội vàng chuẩn bị y phục cho Tiểu thư ra ngoài.
An Cẩm Tú ngồi trước bàn trang điểm. Dung nhan vốn đẹp như hoa, trong
gương lại trở nên tiều tụy. Tuy nàng còn trẻ, nhưng qua một đêm không
ngủ, nhan sắc dù có đẹp đến đâu cũng đi xuống rõ rệt.
“Tiểu thư mặc chiếc váy này nhé?” Tử Uyên mang y phục tới cho An Cẩm Tú xem.
An Cẩm Tú nhìn qua. Tử Uyên đang cầm trong tay bộ váy màu đỏ mà Tần thị
từng đưa cho nàng, trên có thêu hoa văn rực rỡ, thậm chí nàng còn từng
coi nó như bảo bối.
“Đổi bộ khác đi.”
“Tiểu thư?” Tử Uyên ngẩn ngơ. Bộ váy này không lọt vào mắt Tiểu thư từ lúc nào vậy?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Tử Uyên ngốc dạng, An Cẩm Tú chỉ biết lắc đầu.
Nàng đứng dậy, bước tới bên rương tủ quần áo rồi nói, “Gọi người tới,
mang nước cho ta rửa mặt.”
“Dạ, Tiểu thư.” Tử Uyên vội chạy ra ngoài.
Người hầu kẻ hạ trong Tú Các không ít, nhưng từ sau khi sống lại, đối với
những kẻ làm việc cho Tần thị này, An Cẩm Tú sớm đã sinh lòng cảnh giác. Nàng nhìn bộ váy đỏ rực rỡ được Tử Uyên đặt cẩn thận trên bàn mà cảm
thấy chói mắt vô cùng. Ở Thuận Triều, chỉ có chính thê và đích nữ được
mặc y phục màu đỏ, cho dù là Quý phi được sủng ái nhất trong cung cũng
không được phép động đến y phục có màu này. Tần thị tặng nàng một bộ váy đỏ, ngoại trừ việc để người ngoài biết bà ta đối xử ngang hàng giữa thứ nữ và con gái ruột thịt, đồng thời còn muốn gán ác danh không biết tuân thủ lễ nghĩa cho An Cẩm Tú. Thanh danh của nữ nhân quan trọng đến mức
nào? Chỉ trách kiếp trước nàng quá ngu ngốc.
Trong chốc lát, Tử Uyên đã dẫn người hầu tới, mang theo nước ấm và nước súc miệng.
“Tiểu thư mặc bộ này đi.” Dương ma ma tới cùng Tử Uyên. Thấy bộ váy đỏ đặt ở
trên bàn, bà ta lập tức nở nụ cười với An Cẩm Tú, nói, “Tần lão thái
quân nhất định sẽ rất thích.”
“Ngươi muốn hại ta sao?” An Cẩm Tú nghiêm mặt, trầm giọng nói.
Dương ma ma không kịp thu hồi nét cười cứng đờ trên khuôn mặt đã bị một lời của nàng làm cho ngây dại.
“Ta chỉ là một Tiểu thư thứ xuất, sao có thể mặc màu đỏ?” An Cẩm Tú lạnh
lùng nói, “Mẫu thân mang đến cho ta, chỉ để ta ngắm cho thỏa thích,
ngươi cho rằng ta không biết tự lượng sức mình sao?”
Dương ma ma vội vàng tát vào mặt mình. Tần thị đời nào thích An Cẩm Tú? Đám người
hầu như bà ta đều biết rất rõ. Nhưng dù sao đi nữa, Tiểu thư thứ xuất
cũng là Tiểu thư. Nếu vì việc này mà An Cẩm Tú ồn ào đến trước mặt Tần
thị, người xui xẻo nhất vẫn là hạ nhân như bà ta.
“Ra ngoài!” An Cẩm Tú xoay người lại.
Dương ma ma không dám nói gì nữa, vội vàng lui ra. Bà ta nhất định phải sớm báo việc này cho Tần thị mới được.
“Tiểu thư,” Tử Uyên đứng yên tại chỗ, chân tay luống cuống, “Ta, ta, Tử Uyên không nghĩ tới điểm này…”
“Trước đây ta cũng không nghĩ tới, thậm chí còn cực kỳ yêu thích bộ váy đó.”
An Cẩm Tú ngoắc tay, bảo Tử Uyên lại gần sát mình, “Ta không trách
ngươi. Ngươi luôn ở bên ta, ta chưa từng chỉ dạy cho ngươi những điều
này.”
Tử Uyên cảm thấy đầu óc rối rắm vô cùng. Làm sai chuyện
vẫn là làm sai chuyện. An Cẩm Tú không trách, nàng ta cũng tự băn
khoăn.
An Cẩm Tú cười, nói, “Qua đây giúp ta rửa mặt chải đầu đi. Không mặc màu đỏ, ta cũng đâu có xấu.”
Tử Uyên vội nói, “Tiểu thư mặc gì cũng đẹp hết.”
An Cẩm Tú cười. Nàng tự trang điểm cho mình bằng những nét vẽ nhàn nhạt.
Đối với một nữ nhân đã trải đời như nàng, thời gian trôi qua mới là
người trang điểm tài hoa nhất.
Tử Uyên lấy một bộ váy màu lam nhạt từ trong rương ra cho An Cẩm Tú. “Bộ này được rồi.” An Cẩm Tú không nhìn kỹ bộ váy, chỉ thấy màu sắc nó hợp với mình rồi nên cũng chẳng chọn lựa thêm.
Tử Uyên hầu hạ An Cẩm Tú thay y phục. Nàng ta còn chưa kịp nhìn xem Tiểu
thư nhà mình không để tâm tới cách ăn mặc sẽ có dáng vẻ thế nào, tiếng
của ma ma đã truyền tới từ bên ngoài cửa.
“Nhị Tiểu thư có ở trong đó không?”
Tử Uyên nghe tiếng của ma ma thì liền nói với An Cẩm Tú, “Tiểu thư, hình như bà ấy là Tiễn bà bà ở trong viện của Tú di nương.”
“Vào đi.” Không đáp lại lời Tử Uyên, An Cẩm Tú liền hô một tiếng ra phía ngoài cửa.
Tiền ma ma bước vào, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” An Cẩm Tú vội hỏi.
“Nhị Tiểu thư, Tú di nương bị bệnh.”
“Sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Tối hôm qua, sau khi tiễn Thái sư về phòng, Tú di nương đứng ngoài cửa rất
lâu, rốt cuộc khiến bản thân cảm lạnh. Tiền ma ma không tiện kể nhiều,
chỉ nói gọn, “Nhìn dáng vẻ của di nương, dường như là bị nhiễm lạnh.”
“Ta qua thăm bà ấy.” An Cẩm Tú vội chạy ra ngoài. Lúc này, nàng mặc kệ Tần
lão thái quân gì đó, tới chỗ mẫu thân ruột thịt mới là quan trọng nhất.
Tử Uyên và Tiền ma ma chạy theo sau lưng An Cẩm Tú.
“Đã mời đại phu tới chưa?” An Cẩm Tú vừa đi nhanh vừa hỏi Tiền ma ma.
“Đã báo cho Đại quản gia rồi, không biết ông ấy đi mời đại phu hay chưa,” Tiền ma ma đáp.
“Tử Uyên, ngươi đi tìm Đại quản gia một lần nữa,” An Cẩm Tú quay đầu lại,
nói với tỳ nữ tâm phúc, “Bảo với ông ta rằng, ta nói, phiền ông ta mời
đại phu đến xem mạch cho nương ta. Nếu như đợi mãi mà đại phu không đến, ta sẽ tự mình đi tìm phụ thân để nói.”
Tử Uyên vội vàng chạy đi.
Tiền ma ma thở dài một hơi nhẹ nhõm. Sau nửa đêm, bà ta phát hiện Tú di
nương sốt cao, đến khi trời sáng thì đã sốt đến mức phỏng cả tay rồi,
xem ra bệnh không nhẹ chút nào. Tiền ma ma có mối quan hệ rất tốt với Tú di nương, một lòng đối đãi chủ tử, cho dù Tần thị có bắt tội thì bà ta
cũng mặc. Đáng tiếc, Đại quản gia chỉ nhìn sắc mặt Tần thị, không muốn
mời đại phu, mà Tiền ma ma lại không gặp được Thái sư. Bà ta vốn định đi tìm Ngũ thiếu gia An Nguyên Chí, nhưng rồi nghĩ lại, dù sao cũng là mẫu thân bị bệnh, tìm con gái của Tú di nương vẫn tốt hơn. Nhớ lại mấy ngày trước, An Cẩm Tú và chủ tử thân mật, Tiền ma ma vội vàng chạy đến tìm.
Bây giờ thấy An Cẩm Tú khẩn trương lo lắng vì Tú di nương, bà ta liền
biết mình đã chạy đến đúng chỗ.
An Cẩm Tú hận không thể phi thân, bay thẳng một đường tới tiểu viện của Tú di nương.
Trong một gian phòng nho nhỏ, Tú di nương nằm trên giường, sốt cao đến mức bất tỉnh nhân sự.
Tiền ma ma thấy An Cẩm Tú dường như muốn khóc, vội hỏi, “Nhị tiểu thư đừng
nôn nóng. Đợi đại phu tới, kê phương thuốc hạ sốt cho di nương uống là
ổn rồi.”
“Tiền ma ma, ” An Cẩm Tú ngồi bên giường Tú di nương,
nói, “Bà mang cho ta một thau nước lạnh, ta muốn tắm rửa cho nương, có
thể bà ấy sẽ dễ chịu một chút.”
Tiền ma ma vội vàng nghe theo.
An Cẩm Tú nắm tay Tú di nương, kêu lên một tiếng, “Nương?”
Tú di nương sốt đến mức đỏ hết cả mặt. Dường như nghe có tiếng người nói
chuyện, bà ư ư một tiếng. Sau đó, mặc kệ con gái kêu lớn đến thế nào, bà cũng không còn phản ứng nữa.
Tiền ma ma mang một thau nước lạnh tới, nói với An Cẩm Tú, “Nhị tiểu thư, lão nô phải qua chỗ của hai vị
di nương kia, chỗ này…”
“Bà đi đi, ” An Cẩm Tú cuộn tay áo
lên, tẩm nước vào khăn rồi đắp lên trán cho mẫu thân, sau đó nói với
Tiền ma ma, “Nơi này có ta là được rồi.”
Tiền ma ma thở dài,
nói, “Vậy thì phiền Nhị tiểu thư chăm sóc cho di nương. Lão nô vốn định
đến tìm Ngũ thiếu gia, nhưng rồi nghĩ lại, Nhị tiểu thư tới vẫn tiện
hơn, cho nên mới tự ý đến chỗ của tiểu thư.”