Đọc truyện Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh – Chương 122
Nếu tiết mục cổ vũ của đại học X là nhảy cổ động, như vậy tiết mục của điện ảnh X chính là biểu diễn vũ đạo do Kris dẫn đầu, có cơ hội tuyên truyền tốt, trường học sao có thể buông tha, Tịch Lục Chân Tần Kris có thể nói là con át chủ bài hiện tại của bọn họ, cho nên đến loại tình huống này thì sẽ không chút do dự để cho bọn họ làm đại diện.
Kris vốn là đã từng học vũ đạo, thân thể mảnh mai, khuôn mặt lai đứng ở trong đám người chói mắt vô cùng, nam sinh tới nơi này xem thi đấu là một chuyện, nhưng hướng về phía Kris cũng không phải số ít.
Cô nàng nhìn thấy Trần Giới thì chủ động đi lên chào hỏi, lúc Trần Giới nhìn thấy cô nàng cũng rất bất ngờ, dù sao đó cũng là gương mặt đã từng quen biết, hai người từng tranh tài kịch liệt ở trong bể bơi.
“Đã lâu không gặp.” Kris nói, từ lúc trước cô nàng đã rất thích cá tính của Trần Giới, so với mình vì hình tượng mà dồn hết tâm trí đón ý nói hùa người khác, trái lại cô nàng cảm thấy không hợp với người khác như Trần Giới càng sống được thoải mái hơn.
Trần Giới gật đầu, nói: “Ừm, chào cậu.”
Kris cười cười, ngẩng mặt, nhìn xung quanh, giống như vô tình nói: “Trần Giới, cậu biết Tịch Lục cũng tới tham gia thi đấu không?”
Trần Giới trầm mặc vài giây, gật đầu.
Kris cười cười, nói: “Một bên là trường học các cậu, một bên lại là Tịch Lục, cậu muốn cổ vũ cho bên nào đây? Rất khổ não đúng không?” Cô nàng nhìn Trần Giới, hi vọng từ trên mặt cô nhìn ra một chút đầu mối.
Nhưng Trần Giới vẫn là bộ dáng trong trẻo lạnh lùng đó, cô nhìn về phía trước, trả lời: “Từ đầu đến cuối chỉ có một người.”
Kris ngẩn người, con ngươi màu nhạt đột nhiên co lại, hốt hoảng một chút, nhìn mặt Trần Giới, trong trẻo lạnh lùng mang theo một loại cảm giác cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm, chỉ là người như vậy đối mặt với một số người đặc biệt nào đó cũng sẽ lộ ra một mặt dịu dàng nhu tình, cô nàng cười lên, nói: “Biết rõ ràng là tốt rồi, như vậy cố gắng lên.”
Cô nàng cất bước, tầm mắt rơi vào trên người Tịch Lục cách đó không xa.
Tầm mắt của cậu vẫn chăm chú đi theo một người.
Kris quay đầu, không chú ý hai người nữa, tập trung lại với các bạn nhảy của mình lần nữa, để chuẩn bị biểu diễn giữa trận.
…
Lúc Tịch Lục vừa định xông qua chào hỏi Trần Giới, đội trưởng lại tuyên bố tập hợp, cậu đáng thương nhìn Trần Giới một cái, nhận mệnh đứng thành một hàng cùng với một đám người.
Tịch Lục cũng không phải là ra sân ngay từ đầu, bởi vì kỹ thuật của cậu cũng không tính là tốt lắm, thể lực lại rất dồi dào, cộng thêm vóc dáng cao, dưới một số tình huống nào đó vẫn rất có ưu thế, so sánh một chút, kỹ thuật bóng của Chân Tần rất tốt, nhưng thể lực lại xa không bằng Tịch Lục, cho nên cậu ta ra sân mở màn, đối sách của bọn họ là trước tiên tấn công mạnh kéo dãn khoảng cách, đợi đến lúc thể lực Chân Tần chống đỡ hết nổi, Tịch Lục mới ra sân, thể năng của đội viên đối phương cũng không xê xích gì nhiều, Tịch Lục như vậy là rất chiếm ưu thế.
Tịch Lục giơ hai tay hai chân tán thành đối sách này.
Chân Tần nhìn thoáng qua Tịch Lục đang tâm tâm niệm niệm Trần Giới, nhíu mày, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tịch Lục, ông đừng quên xung quanh có phóng viên, nếu ông tùy tiện nói chuyện với Trần Giới, chụp được ảnh hoặc là để cho những người khác nhìn thấy, đối với ông có ảnh hưởng là việc nhỏ, Trần Giới bên kia cũng không dễ nói.”
Tịch Lục mím môi, gật gật đầu, cậu nói: “Tôi biết rồi, tôi nhịn đến thi đấu kết thúc, đến lúc đó tôi mới đi tìm cô ấy.”
Chân Tần nhìn đội ngũ đại học X phía đối diện, tầm mắt dừng tại trên người Giang Ninh dẫn đầu, cậu ta nói: “Tôi mỗi lúc nghỉ một lần, sẽ nói cho ông cảm tưởng chơi bóng với Giang Ninh, sau đó tìm ra khuyết điểm của hắn, chờ ông ra sân ông phải chú ý những thứ này, tôi sẽ nói cho ông biết cách đánh.”
Tịch Lục gật đầu, nói: “Được, vậy ông cố gắng lên, đừng làm cho đại học X đuổi được chúng ta.”
Chân Tần hất tóc một cái, nói: “Tôi là ai đây? Tôi là Rukawa Kaede giới diễn viên.”
Tịch Lục khó được không có nói móc, cậu nói: “Được, Rukawa Kaede, dựa vào ông rồi.”
Chân Tần có loại cảm giác được cưng mà lo sợ, cậu ta mở to hai mắt, nói: “Chỉ bằng những lời này của Tịch Lục ông, tôi sẽ nhất định giúp ông đánh cho Giang Ninh hoa rơi nước chảy.”
Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Vẫn là tự tôi đánh cho Giang Ninh hoa rơi nước chảy mới tự hào.”
Chân Tần dùng một loại ánh mắt “ông có thể được không” nhìn Tịch Lục từ trên xuống dưới một lần, sau đó thở dài một hơi, yên lặng vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Chúc ông thành công.”
Các lãnh đạo đứng ở trên đài lần lượt cầm micro nói chuyện, đơn giản chính là có thể cử hành trận đấu này là vui mừng, sau đó hi vọng hai trường có thể hòa hợp hơn, quan hệ giữa các sinh viên có thể trở nên thân mật hơn.
Tịch Lục thờ ơ nghe, tầm mắt lại không tự chủ bay về phía Trần Giới.
Lúc chạm phải tầm mắt Trần Giới, cậu có chút vui mừng bất ngờ, trên mặt Trần Giới trang điểm nhàn nhạt, một đôi mắt lành lạnh phối hợp với phấn mắt thích hợp, quả là xinh đẹp, làn da trắng nõn, dưới ánh mặt trời thậm chí có một loại khuynh hướng cảm xúc gần như trong suốt, mái tóc màu đen cùng với làn da màu trắng tạo thành đối lập rõ nét, thoạt nhìn cho người ta một loại mỹ cảm kinh diễm.
Nghe nói có người thầm nói Trần Giới là hoa khôi đại học X, Tịch Lục cảm thấy Trần Giới là hoàn toàn xứng đáng.
Lúc Trần Giới chạm phải tầm mắt Tịch Lục, cong môi lên rộng rãi, cười cười, ngũ quan của cô càng thêm xinh đẹp hơn trước kia, thân hình cao gầy cùng với dáng người mảnh mai mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp, cũng làm cho không ít người ‘tách tách’ chụp ảnh cô.
Thật là đôi chân đẹp, vừa thẳng vừa trắng vừa dài.
Vừa nghĩ như vậy, hoóc-môn tuyến thượng thận của Tịch Lục đột nhiên tăng mạnh, mặt cũng không tự chủ đỏ lên, cậu ngượng ngùng cười cười với Trần Giới, đáy mắt hàm xuân, sợ là bất luận kẻ nào nhìn thấy cậu như vậy cũng sẽ đoán được những gì đi.
Chân Tần ở bên cạnh đạp cậu một phát, nói: “Tao niên ngây thơ, thu hồi cái mẹt ngu si của ông đi, có người chụp ảnh.”
Tịch Lục mím môi, làm cho vẻ mặt của mình bình thường một chút.
Cậu nghe thấy mấy cái nam sinh bên cạnh cầm máy ảnh nói: “Kris thật là xinh đẹp, thật không hổ là khoa khôi học viện điện ảnh X, chụp thêm mấy tấm ảnh cô ấy, sau này cất kỹ.”
“Nè, các cậu xem nữ sinh nhảy cổ động đại học X kia kìa, có phải cũng rất xinh đẹp hay không?”
“Đừng nói, thật đúng vậy.”
“Không thể tưởng được đại học X vậy mà còn có loại mĩ nữ này, nào nào, mau chụp mấy tấm.”
“Được được.”
Tịch Lục dùng ánh mắt oán hận nhìn bọn họ một cái, lại đối mắt với mấy người trong đó, đối phương ngẩn người, quả thật là không biết mình đã chọc Tịch Lục chỗ nào.
Trái lại một người phản ứng nhanh nhất, cầm máy ảnh nhanh chóng chụp mặt Tịch Lục một tấm nói: “Tuy rằng không phải mĩ nữ, nhưng ít nhất là ngôi sao, chụp một tấm đi.”
Tịch Lục: “…”
Tịch Lục ai oán quay đầu, nhìn về phía Trần Giới.
Trần Giới cũng đang nhìn bên này, tầm mắt không có dời đi, Tịch Lục vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Trần Giới, trong đó chỉ có ba chữ.
(Thật xinh đẹp)
Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Trần Giới, Trần Giới cúi đầu nhìn nhìn màn hình di động, sau đó giương môi lên, ngẩng đầu, hướng về phía Tịch Lục, mở miệng.
Tịch Lục không nghe được thanh âm của cô, nhưng hiểu được cô đang nói cái gì.
(cố gắng lên)
Tịch Lục gật gật đầu thật mạnh, cảm thấy mình tràn đầy lực lượng, phảng phất như nhất định sẽ thắng, lại nghe thấy bên trên có người cầm micro lớn tiếng tuyên bố: “Trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu.”
Đội trưởng vươn tay, mọi người tự phát đặt tay lên nhau, hô to: “Tất thắng!”
Chân Tần vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, đưa mắt tà mị quyến cuồng nói: “Tôi ra trước, ông cứ yên lặng chờ tin tức tốt của tôi đi.”
Tịch Lục nhìn thấy Trương Giai ngồi cách đó không xa, bèn nói: “Trương Giai ở bên kia, phải biểu hiện thật tốt, không được thất thố.”
Chân Tần giật mình một cái, sau đó quay đầu, nhìn thấy Trương Giai, giương môi lên, giả vờ giả vịt vẫy tay, hô to với bên kia: “Mĩ nữ bên kia phải cổ vũ cho tôi đấy nhé!”
Trương Giai ngẩn người, lại nghe thấy tiếng thét chói tai của một đám con gái bên cạnh.
Cô giương môi lên, gật gật đầu, sau đó lớn tiếng hô: “Chân Tần, cố lên!”
Nữ sinh bên cạnh cũng hùa theo hô to.
Chân Tần giương mắt lên, trong mắt đều là ý cười, đấm đấm ngực, cùng những người khác vào sân.
Tác giả có lời muốn nói: =-=