Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 22: Hôn khẽ


Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 22: Hôn khẽ

Mặc dù ấm ấm ức ức, tiểu hắc long vẫn ngậm miệng, có vẻ là không định lên tiếng.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ, cảm thấy nó thật là xấu xa, cậy mình không thể làm gì nó nên cứ cuộn tròn giả ngốc, đáng ghét ghê gớm.
Giỏi thì biến thành người xem!
Tô Mộc Lạc nghĩ vậy, vỗ đầu tiểu hắc long một cái.
Một lát sau, cơn buồn ngủ ập tới lần nữa, cậu kéo chăn lên, nằm trở lại giường.
Tiểu hắc long: “Áu?”
Vẫn muốn ngủ ư?
“Ta mệt,” Tô Mộc Lạc nói, “Chắc chắn là ngươi lây cho ta rồi.”
Tiểu hắc long nghe vậy câm nín, nhận cái nồi này, biến lớn lần nữa, quấn phượng hoàng nhà nó lại.
Tô Mộc Lạc díp mắt, buồn ngủ không muốn động, chỉ ẩn ẩn nó mấy cái lấy lệ: “Không được giở trò với ta đấy.”
Hắc long giả điếc.
Khi buồn ngủ phượng hoàng nhà nó sẽ trở nên vừa mềm mại vừa đáng yêu, mặc cho nó quấn, quá đà một tí cũng chẳng sao.
Thích Phượng Hoàng nhất.
Nghĩ tới đây, hắc long sung sướng vùi đầu vào vai phượng hoàng nhà nó.
Tô Mộc Lạc lười biếng mà để nó quấn, được mấy phút lại tỏ ra ghét bỏ: “Người ngươi lạnh.”
Sau khi hắc long biến lớn lớp vảy trên người trở nên lạnh như băng, mấy ngày trước nhiệt độ chưa thấp còn ổn, bây giờ mới thấy rõ cái lạnh.
Hắc long lại im lặng, kéo chăn cho Tô Mộc Lạc: “Áu.”
Tô Mộc Lạc khẽ níu chăn, nửa mặt vùi vào trong gối, nhắm mắt lại.
Hắc long nhìn phượng hoàng ngủ say trong lòng nó, nũng nịu cọ tới cọ lui.
Thế rồi lại cọ rớt một cọng lông chim.
Hắc long: “…”
Tô Mộc Lạc đã nhắm mắt đi ngủ, không phát hiện ra. Hắc long lặng lẽ tha chiếc lông chim nọ đi, rồi lại dịu dàng quấn phượng hoàng thêm vòng nữa.
Đúng là gần đây phượng hoàng nhà nó có gì đấy không ổn.

Hắc long thầm nghĩ.
Quan sát thêm một ngày, nếu vẫn không chuyển biến tốt, vậy thì nó sẽ…
Ôm suy nghĩ này, hắc long nhẹ nhàng dựa sát đầu Tô Mộc Lạc, yên lặng canh giữ phượng hoàng nhà nó.
Giấc ngủ này rất thoải mái, khi Tô Mộc Lạc tỉnh lại lần nữa, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng tiêu tan.
Cậu mở mắt, đối diện với cặp mắt rồng vàng sậm, tâm tình tốt mà sờ đầu nó một cái.
Hắc long thân mật cọ cọ lên lòng bàn tay cậu, thế rồi Tô Mộc Lạc đứng dậy, nhìn thấy một chiếc lông trắng cạnh gối.
“…”
Cậu trầm mặc cầm cọng lông lên, liếc nhìn hắc long bên cạnh.
Hắc long lập tức biến thành con rồng nho nhỏ, cực kỳ cảnh giác ôm cái đuôi của mình, “áu” lên một tiếng.
Không phải nó cọ rớt đâu!
Tô Mộc Lạc: “Mặc kệ, cứ trách ngươi.”
Tuy nhiên dù nói thế, cậu cũng không làm gì tiểu hắc long, mà chỉ thở dài một hơi, thu cọng lông chim vào.
Thử tính một chút, gần đây cậu đã rớt sáu chiếc lông chim, nhiều hơn tổng cộng số lông từng rụng mấy trăm năm về trước. Mặc dù cố gắng an ủi mình đấy chỉ là kỳ rụng lông mà thôi, lông mới còn mọc ra nữa mà… thế nhưng vẫn thấy không vui nổi.
Tiểu hắc long nhận ra cậu không vui, lật một vòng trong lòng bàn tay cậu, hai cái sừng mềm mềm nhỏ nhỏ cọ tới cọ lui lên ngón tay cậu.
Tô Mộc Lạc xoa xoa đầu tiểu hắc long, liếc nhìn di động, vừa lúc đến giờ mở tiệm, liền đứng dậy rửa mặt.
Dạo này trời lạnh hơn, mùa đông sắp về, tối qua còn xả một trận mưa, gió lạnh xào xạc, Tô Mộc Lạc mặc một chiếc áo khoác nhạt màu mềm mại, ôm tiểu hắc long ấm áp trong tay.
Trời trở lạnh, Thiên Tuế không thích ra ngoài. Lúc Tô Mộc Lạc đến nơi nó đang ngồi ngoài cửa, sau lưng còn mấy con mèo hoang ngoan ngoãn.
Người và mèo đối mắt mấy giây, Tô Mộc Lạc nói: “Đây là bạn ngươi à?”
Thiên Tuế: “Miao.”
Tô Mộc Lạc mỉm cười, nói: “Vậy bảo chúng vào đi.”
Thế là một dòng mèo xếp hàng vào quán, Tô Mộc Lạc mở cho mỗi đứa một hộp thức ăn cho mèo.
Khi mấy con mèo vùi đầu ăn uống, Thiên Tuế đứng bên cạnh nhìn. Chờ bọn chúng kêu một tiếng, dẫn mấy con mèo vào phòng nhân viên nghỉ ngơi.
Ban đầu Tô Mộc Lạc cũng không để ý, còn tưởng Thiên Tuế muốn chơi với bạn bè bên trong. Cho đến khi bên trong không ngừng truyền ra tiếng mèo kêu thất thanh, mà lại kêu dữ dội vô cùng, cậu mới nhận ra có điều không ổn.

Một lũ mèo tụ tập trong một căn phòng, lại còn kêu to đến vậy, đừng bảo là Thiên Tuế muốn…
Tô Mộc Lạc giật mình một cái, bước nhanh tới, đẩy cửa phòng nghỉ cho nhân viên.
—–trong phòng nghỉ, cửa phòng tắm đang mở, một cậu thiếu niên ngồi bên trong, cố gắng ấn mấy còn mèo gào thét chói tai vào bồn tắm đầy bong bóng.
Tô Mộc Lạc: “…”
Cậu thiếu niên nhìn chẳng tới mười tám, ngoại hình ưa nhìn, con ngươi xanh biếc, chính là hình người của Thiên Tuế.
Nhận ra có người tới, Thiên Tuế ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn về phía Tô Mộc Lạc.
“Làm gì vậy,” cậu ta nói, “Có chuyện gì à?”
Tô Mộc Lạc: “Ta còn tưởng ngươi đang dâm loạn mèo.”
Thiên Tuế: “???”
Thiên Tuế tức giận trợn tròn hai mắt, vừa định nói điều gì, đã thấy tiểu hắc long thò đầu ra khỏi túi áo Tô Mộc Lạc—- vì vậy cậu ta chỉ đành nuốt lời xuống bụng, bình tĩnh nói: “Không phải, ta đang tắm cho chúng.”
Rồi lại bổ sung: “Ta sẽ dọn sạch chỗ này.”
Tô Mộc Lạc nhìn cậu ta phải nén giận mà buồn cười, nói: “Được, không quấy rầy ngươi nữa.”
Sau đó đóng cửa, ra ngoài.
Tuy hôm nay trời rất lạnh, thế nhưng vẫn có không ít khách khứa tới tiệm cà phê. Bọn họ bưng tách cà phê ấm nóng, nhàn nhã trò chuyện, bầu không khí thư thái vô cùng.
Không lâu sau, một vị khách đẩy cửa bước vào, là cậu thanh niên xỏ khuyên từng tới. Tô Mộc Lạc lập tức thả tiểu hắc long vào túi áo, giấu kỹ không cho cậu ta nhìn.
Trong quán mở điều hòa, cậu thanh niên vừa tới đã thở phào một hơi, nói: “Ấm thật, chủ quán, một tách cà phê đặc biệt nhé.”
Cậu ta móc mấy tờ tiền mặt đưa cho Tô Mộc Lạc, rồi lại liếc nhìn cổ tay Tô Mộc Lạc theo thói quen, muốn tìm con lươn đồ chơi ngày nọ.
Còn khướt Tô Mộc Lạc mới để cho cậu ta trông thấy nó, cậu chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Mấy giây sau cậu thanh niên ngại ngùng hắng giọng, rời đi tìm chỗ.
Đằng kia, cửa phòng nghỉ cho nhân viên bật mở, một con mèo cam dẫn theo mấy con mèo nhỏ sạch sẽ bước ra.
Đám mèo này rất đáng yêu, lập tức gây chú ý với khách trong quán, làm cho bọn họ nhao nhao muốn nựng mèo. Nhất thời tiếng mèo ỉ ôi vang khắp quán cà phê, Tô Mộc Lạc thậm chí còn suýt ảo tưởng rằng thực ra nhà mình đang mở tiệm thú cưng.
Khi khách trong quán đùa chơi với mèo, Thiên Tuế nhảy lên quầy bar, mượn thế mạnh địa hình mà ưu nhã nhìn xuống quan sát mọi người trong quán.
Tô Mộc Lạc cảm giác ánh mắt của nó giống bố mẹ vợ nhìn con rể một cách khó hiểu, tuy nhiên cậu cũng đoán được đây có lẽ chính là nguyên nhân nó dẫn đám mèo hoang tới nơi này.

Tiết trời dần trở lạnh, chờ đến khi mùa đông chính thức bắt đầu đám mèo lưu lạc sẽ càng thêm khổ sở. Nếu có người bằng lòng nhận nuôi chúng nó, thì khả năng cao cuộc sống của chúng nó cũng sẽ được cải thiện nhiều hơn.
Do trong quán nhiều tiếng mèo kêu quá, tiểu hắc long còn tưởng phượng hoàng nhà nó có mèo khác bên ngoài, nó cực kỳ phẫn nộ mà ló cái đầu, “áu” lên một tiếng.
Mèo đâu ra đấy!
Tô Mộc Lạc chọc nó một cái, nói: “Ta nào có đụng vào chúng nó, tiểu giấm tinh.”
Tiểu hắc long cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn phượng hoàng nhà nó không có mèo khác bên ngoài, rồi mới níu ống tay áo Tô Mộc Lạc, thở phì phò phì phò trèo lên tay cậu.
Thiên Tuế lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút, giữ một khoảng cách thuận lợi nhằm sẵn sàng bỏ chạy. Tô Mộc Lạc liếc nó một cái, nói: “Nếu ngươi còn có bạn bè khác thì có thể dẫn chúng tới. Chỉ là tối không được gây ồn, sẽ bị khiếu nại.”
Thiên Tuế nghe xong yên lặng vài giây, đoạn nói tiếng “cảm ơn” nho nhỏ.
Đúng lúc đó, Tô Mộc Lạc phát hiện có một con mèo mun ngồi một mình giữa đám mèo hoang, không biết là bởi thiếu mất nửa cái tai hay là vì màu lông đen kịt, mà nó không hề được hoan nghênh như bạn bè của nó, chỉ có thể lẻ loi nhìn mọi người xung quanh.
Cũng ngay tại lúc này, một bàn tay duỗi về phía nó, là cậu thanh niên xỏ khuyên tai.
Mèo mun ngửa đầu nhìn thanh niên mấy giây, tiến lại gần, cọ nhẹ lên bàn tay cậu.
Cậu thanh niên mừng rỡ mở to hai mắt, muốn thử bế con mèo. Tuy nhiên còn chưa chờ cậu ta duỗi hết cả hai tay, mèo mun đã nhảy phắt vào lòng cậu ta.
Mấy phút sau, thanh niên hưng phấn bế mèo mun tới trước quầy bar.
“Chủ quán, tôi có thể nuôi con mèo này được không!” Cậu ta nói, “Tôi cảm thấy tôi với nó có duyên cực!”
Tô Mộc Lạc liếc Thiên Tuế, Thiên Tuế cũng đang quan sát cậu thanh niên, không lên tiếng.
Tô Mộc Lạc thay nó mở miệng: “Nó bằng lòng đi với cậu không?”
Thanh niên cúi đầu nhìn con mèo một cái, mèo mun ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu ta, “miao” một tiếng về phía Thiên Tuế.
“Nó trả lời này!” Cậu thanh niên phấn khích, “Chủ quán xem này! Nó bằng lòng đấy!”
Tô Mộc Lạc lại nhìn Thiên Tuế, thấy nó không có ý kiến gì, liền đáp: “Được rồi, nhớ đối xử tốt với nó đấy, không là sẽ bị nhìn chằm chằm đấy nha.”
Ban đầu cậu thanh niên cũng không hiểu ý Tô Mộc Lạc lắm, còn tưởng cậu nói đùa, nhưng đến khi cậu ta rời đi, vô tình va phải ánh mắt của con mèo cam bên cạnh… lại chợt rùng mình một cái.
Ánh mắt này, trông kiểu gì mà giống đại ca xã hội đen thế nhỉ?
Thanh niên vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa vuốt ve con mèo mun trong ngực một cách đầy trìu mến, rồi ôm nó rời đi.
Trải qua một ngày này, đám mèo do Thiên Tuế dẫn tới được khách trong quán ôm về quá nửa. Tô Mộc Lạc để ý lúc những vị khách này rời đi Thiên Tuế còn đặt ký hiệu lên người bọn họ, hẳn là sau đó sẽ đến nhìn xem, bọn họ có đối xử tử tế với đám mèo ấy hay không.
Bảy giờ tối, Thiên Tuế và hai con mèo còn sót lại ăn thức ăn trong ổ. Tô Mộc Lạc bắt đầu buồn ngủ, nói với nó: “Đợi lát nữa ngươi đóng cửa đi, tối nay đừng ra ngoài.”
Thiên Tuế khựng lại một giây, ngẩng đầu nói: “Mỗi lần ngươi nói vậy là sẽ có chuyện.”
Tô Mộc Lạc mỉm cười, đáp: “Yên tâm, không phải nhằm vào ngươi.”
Đoạn phủ áo khoác, bước ra ngoài.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày, gió lạnh quét qua, người trên đường bọc kín áo khăn, đi lui vội vã.

Tô Mộc Lạc từ tốn bước đi, cổ tay còn quấn một con rồng con mềm mềm ấm áp. Giống như mọi lần, từ từ xuyên qua phố phường náo nhiệt, dừng chân tại một con phố không người.
Đèn đường hai bên trầm trầm ám ám, ba bóng người lặng lẽ hiện lên.
Bọn họ mặc hoodie đen, khuôn mặt cúi gằm giấu sau mũ áo, không thấy rõ diện mạo—- có điều Tô Mộc Lạc liếc qua là thấy được chân thân của bọn họ, ba con điểu yêu.
Điểu yêu… người của Điểu tộc.
Tô Mộc Lạc nhớ đến trưởng lão Điểu tộc mình đã gặp ở Cục dị nhân, nét mặt không đổi, nói: “Có chuyện gì không?”
Ba tên điểu yêu yên lặng đứng đó, không nói không rằng.
Tô Mộc Lạc hơi rũ mắt, thầm nghĩ buồn ngủ khiếp.
Rồi lại bảo: “Không có chuyện gì thì ta đi đây.”
Cậu nói xong liền thật sự xoay người rời đi, đúng lúc này, ba tên điểu yên bỗng cử động.
Đôi cánh mọc ra sau lưng bọn họ, vọt về phía Tô Mộc Lạc bằng tốc độ siêu phàm—- sau đó cũng bị đánh bay trong chớp mắt.
Ba bóng người đổ rầm xuống đất, tiếng rên la cất lên tứ phía. Tô Mộc Lạc đứng dưới ánh đèn đường, chán chường nhìn bọn họ.
“Ta không quen các ngươi, cũng không quan tâm các ngươi có mục đích gì.” Cậu bình tĩnh nói, “Cút đi.”
Ba kẻ cắn răng nhịn đau ngẩng đầu, từ góc nhìn của bọn họ, chỉ có thể thấy một người đàn ông trẻ tuổi mỹ mạo tuyệt trần đứng dưới ánh trăng lạnh lùng mà trong trẻo, con ngươi màu mực lạnh lẽo như bị ngâm trong nước đá, không chứa dù chỉ là chút ít độ ấm.
… Sức mạnh của kẻ này không lường trước được, tính tình lại tàn bạo lạnh lùng, không dễ động tới.
Ba tên điểu yêu liếc mắt nhìn nhau, đoạn biến thành ba con chim nhỏ màu sắc khác nhau, nhanh chóng bay đi mất.
—– Thực ra, bọn họ không biết Tô Mộc Lạc chỉ đơn giản là buồn ngủ gần chết, cảm giác có thể ngủ gật bất cứ lúc nào, vậy nên mặt mới xị lại, không muốn dây dưa nhiều với bọn họ.
Sau khi điểu yêu rời đi, xung quanh cũng dần trở nên an tĩnh. Tô Mộc Lạc ôm tiểu hắc long trong tay, vốn định bay trở về, nhưng bước chân chợt lảo đảo, giơ tay chống lấy đèn đường bên cạnh.
Cặp mắt vàng sậm của tiểu hắc long tức thì híp lại: “Grrrr?”
“không sao…” Tô Mộc Lạc cố gắng đứng vững, hàng mi cong dài rủ xuống, con ngươi mất tinh thần, đen nhám như một khối mực cô đặc, “Ta chỉ là buồn ngủ… muốn đánh một giấc thôi.”
Cơn buồn ngủ nồng nặc ập tới như thủy triều, tầm mắt cậu bắt đầu mờ ảo, nghe tiểu hắc long lo lắng gọi mình còn muốn an ủi nó một chút… Chẳng qua, những lời này chưa kịp nói thành lời.
Phượng hoàng mất ý thức, một giây sau, ngã vào lồng ngực một người đàn ông.
Một người đàn ông tóc đen đồ đen, dung nhan tuấn tú, ngũ quan sâu sắc, sở hữu cặp con ngươi vàng sậm.
Cánh tay thon dài mà hữu lực của hắn ôm bên hông Tô Mộc Lạc, dễ dàng kéo cậu vào lòng. Chân mày hơi nhíu, ánh mắt tối tăm, nhìn chằm chằm phượng hoàng của mình không chớp mắt.
Tô Mộc Lạc nặng nề tựa lên vai hắn, đại loại là thấy lạnh, trong lúc vô ý thức còn níu lấy vạt áo hắn.
Người đàn ông: “…”
Hắn cúi đầu, cọ nhẹ lên trán Tô Mộc Lạc cực kỳ quyến luyến, rồi lại hôn khẽ lên mi mắt cậu, sau đó nhanh chóng đưa cậu rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.