Đọc truyện Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở – Chương 21: Con chuột nhỏ
Cái gì dợ?!
Đã xảy ra chuyện gì?!
Sao nó lại có thêm một tiểu tình nhân cho được?!!!
Tiểu hắc long hoàn toàn không ngờ rằng phượng hoàng nhà nó đi nhìn gương xong về không cần nó nữa, nó vừa đờ người vừa kinh hãi vừa không thể tin nổi, sau đó lập tức biến lớn, quấn chặt lấy phượng hoàng.
“Áu!”
Tô Mộc Lạc cúi đầu, liếc nhìn con rồng đen cuốn mình không buông này, rầu rầu không buồn nói chuyện.
Cặp mắt vàng sậm của hắc long cũng ấm ức chết, vùi đầu vào vai phượng hoàng nhà nó cọ tới cọ lui.
“Áu.”
Nó không có tiểu tình nhân nào hết! Rõ ràng ngoài phượng hoàng nó không thích chim khác bao giờ.
Phượng hoàng nhà nó còn xinh đẹp nhất, những con chim khác đều kém xa! Còn khướt nó mới nhìn bọn họ.
“không phải,” Tô Mộc Lạc nghe vậy lại nói, “Người kia còn đẹp… Không đúng, cũng đẹp như ta vậy.”
Hắc long: “Áu!”
Kể cả vậy nó cũng chỉ thích mình phượng hoàng của nó thôi! Mãi mãi là thế! Hơn nữa nó chẳng có tiểu tình nhân nào hết, trước kia không có, sau này cũng sẽ không có!
Còn thò chân muốn thề.
Tô Mộc Lạc nhìn chân nó, nói: “Ngươi muốn dùng cái gì thề?”
Hắc long nghĩ nghĩ, “áu” một tiếng.
Mật ong?
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc gõ đầu hắc long, nói: “Ai thèm mật ong.” Sau đó hơi dừng lại, bổ sung: “Nếu ngươi lừa ta, ta sẽ bắt ngươi uống sữa tươi mỗi ngày.”
Rõ ràng giọng điệu đã dịu đi đôi chút, là lời đùa cợt. Hắc long biết phượng hoàng nhà nó được dỗ ngoan rồi, lại biến trở về con rồng con nho nhỏ, cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay cậu.
“Chíp áu.”
Thích Phượng Hoàng nhất, cũng chỉ thích một mình Phượng Hoàng mà thôi.
Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ trên lòng bàn tay, mấy giây sau, xoa xoa đầu nó.
Thật ra cậu cũng không tin rồng nhà cậu sẽ thích người khác, bởi vì ít ra bọn họ cũng đã ở bên nhau từ khi còn là quả trứng. Chỉ có điều đoạn hồi ức trong gương vừa rồi vẫn khiến cậu để bụng một chút, nhất thời không biết nên tiếp nhận ra sao.
Rốt cuộc phượng hoàng tóc bạch kim kia là ai?
Tô Mộc Lạc trầm tư suy nghĩ.
Chẳng lẽ… có quan hệ bố con với rồng nhà cậu chăng?
… Có vẻ không giống lắm.
Tô Mộc Lạc lại xụ mặt chọc tiểu hắc long một cái.
Tiểu hắc long lập tức ôm ngón tay cậu, vừa cọ cọ vừa chiêm chiếp một cái.
Tô Mộc Lạc: “…”
Ý cười lan trên mắt cậu, rồi lại nhanh chóng chấn chỉnh, nói: “Bất kể ra sao, chờ sau này ngươi hồi phục trí nhớ, ngươi không được phép không thích ta.”
Tiểu hắc long: “Áu!”
Không có chuyện nó không thích Phượng Hoàng đâu—- từ xưa khi còn ở trong trứng, nó đã có cảm giác yêu thích và không muốn rời xa Phượng Hoàng bẩm sinh rồi. Rõ ràng chưa hiểu điều gì, ấy vậy mà vẫn hiểu được đây là phượng hoàng của nó, chỉ thuộc về nó, là báu vật không thể bị ai cướp mất.
Vậy nên, dù rằng nó có một đoạn quá khứ trước cả khi ở trong trứng, dù rằng nó đã sớm quên đi đoạn quá khứ ấy, nó cũng chỉ biết một điều—– nó chỉ thích đúng con phượng hoàng này, nếu có kiếp sau, nếu được chuyển kiếp, nó cũng sẽ chỉ thích con phượng hoàng này mà thôi.
Tiểu hắc long ôm chặt ngón tay Tô Mộc Lạc, bắt đầu thở phì phò phì phò mà cọ loạn. Tô Mộc Lạc cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ con rồng nhỏ trong lòng bàn tay, tâm tình vốn có chút bất an cũng dần an tĩnh lại.
Qua tố nguyên kính và những giấc mộng lần trước của cậu, ắt hẳn cậu và tiểu hắc long đều từng có quá khứ. Chẳng qua không biết quá khứ ấy cụ thể là gì, cũng không biết khi đó quan hệ giữa bọn họ ra sao.
Có điều, nếu sau cùng bọn họ đã trở thành hai quả trứng duy nhất sót lại của Long tộc Phượng tộc mà nương tựa lẫn nhau, thì chuyện này cũng chứng minh quan hệ khi đó giữa họ hẳn là không tầm thường… Có lẽ thật lâu trước kia, bọn họ đã ở bên nhau rồi thì sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc Lạc sáng lên, tâm trạng cũng tươi tắn hơn hẳn.
Bất kể ra sao, người mà rồng nhà cậu thích cũng đều là cậu. Gì mà phượng hoàng tóc bạch kim, ai mà biết, chẳng ai quen.
Thế là không nhìn chiếc gương kia nữa, dẫn tiểu hắc long ra ngoài.
Ngoài cửa, Liễu Hạc đang chờ đợi. Thấy Tô Mộc Lạc đi ra nàng mỉm cười, nói: “Ngài Tô đã thấy được điều mình muốn xem chứ?”
Tô Mộc Lạc im lặng một giây, đáp: “Không thấy.”
Liễu Hạc: “!”
Sắc mặt nàng không bình thường lắm, lén lút liếc vào phòng một cái, thấy Tố nguyên kính vẫn nằm yên ổn trên bàn, lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hành vi lén lút của nàng không qua được mắt Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc nghĩ nàng lo mình sẽ làm hỏng gương, nói: “Yên tâm, gương vẫn nguyên vẹn.”
Liễu Hạc thấy đối phương nhận ra hành động của mình, ngại ngùng cười xòa, nói: “Xin lỗi ngài Tô, vừa rồi tôi chỉ là phản xạ có điều kiện.”
Tô Mộc Lạc nhìn nàng bằng con mắt nghi hoặc, nàng giải thích: “Thật ra chúng tôi thường điều động chiếc gương này, cơ bản là vì bên trên có mấy vị lãnh đạo… chuyên dùng nó bắt gian.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc nhìn tiểu hắc long một cái.
Tiểu hắc long: “…”
Liễu Hạc nói tiếp: “Thế rồi ngài biết đấy, tâm trạng của người bị đội nón xanh thường không tốt lắm, thế nên thi thoảng họ sẽ làm ra mấy hành động khác người, ví dụ như là ném gương chẳng hạn… Bởi Tố nguyên kính bị ném nhiều lần, chi nhánh Lâm thành còn bị Tổng cục ban cho danh hiệu bộ phận kém văn minh nhất, cục trưởng phải mời mấy bữa cơm mới xóa bỏ được danh hiệu này đấy.”
Nàng nói xong, lại nhớ câu trả lời Không thấy vừa rồi của Tô Mộc Lạc, dè dặt liếc cậu một cái.
“Không phải là ngài—–“
“Không,” Tô Mộc Lạc lập tức ngắt lời, “Tôi không có nón xanh, cảm ơn.”
Liễu Hạc: “Ồ.” Sau đó nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tôi không định hỏi ngài cái này.”
Tô Mộc Lạc: “…”
Tô Mộc Lạc cảm giác chuyến đi Cục dị nhân hôm nay của mình cực kỳ không đúng dịp, một giây cũng chẳng muốn nán lại thêm. Cậu liền cảm ơn Liễu Hạc, sau đó nhanh chóng rời đi.
Một người một rồng ra khỏi Cục dị nhân, sắc mặt đều không tốt mấy. Tiểu hắc long ôm tay Tô Mộc Lạc mà cọ cọ, kết quả là cọ cọ một hồi, cọ rớt một cọng lông chim.
Một cọng lông phượng hoàng, trắng muốt.
Tô Mộc Lạc: “…”
Lại rụng lông!
Lại còn vẫn rớt khi bị rồng nhà cậu cọ loạn nữa!!
Cậu bèn chọc tiểu hắc long một cái, nói: “Bị ngươi cọ rớt rồi, ngươi đền cho ta!”
Tô Mộc Lạc cảm giác mình như là nhà dột gặp mưa rào, dù hiện giờ có vẻ cậu đang bước vào thời kỳ thay lông, lông rớt đi còn có thể mọc lại… Nhưng cậu vẫn lấn cấn ở chỗ cậu đã một nghìn tám trăm tuổi rồi, về lý thuyết là trưởng thành từ lâu rồi, sao mãi thì không sao, cứ phải thay lông vào đúng đợt này?
Hơn nữa dạo gần đây cậu cũng hay mệt mỏi rã rời, ban ngày cũng thấy buồn ngủ, giống y hệt tiểu hắc long lần trước.
Tô Mộc Lạc càng nghĩ càng thấy chuyện này dính dáng đến tiểu hắc long, mọi sự khác thường của cậu đều xuất hiện sau khi tiểu hắc long phá vỏ, thế là cậu bèn vò đầu con tiểu hắc long, định bụng vò cho nó ngốc luôn.
Tiểu hắc long ấm ấm ức ức để phượng hoàng nhà mình vò đầu, nó biết ngay đến Cục dị nhân chẳng có gì tốt lành cả, ghét nhất Cục dị nhân.
Sau này nhất định phải coi chừng phượng hoàng nhà nó, không tới cái nơi này thêm nữa!
Bởi chuyện Tố nguyên kính và chuyện rụng lông mà hôm nay Tô Mộc Lạc chẳng có tâm tình đến tiệm cà phê nữa. Chưa kể tự dưng cậu thấy buồn ngủ, không sao vực dậy được, liền dẫn tiểu hắc long về nhà.
Ban đầu cậu chỉ hay buồn ngủ buổi tối mà thôi, rồi dần dần chuyển sang chiều—- mà đến hôm nay, ban ngày ban mặt rõ rành rành, cậu đã thấy không mở nổi mắt.
Trở về căn hộ, Tô Mộc Lạc nấu cơm đơn giãn. Tiểu hắc long nằm trên bàn gặm thịt, nhìn phượng hoàng nhà nó vừa ăn cơm vừa díp mắt, díp mắt… sau đó gục thẳng xuống bàn mà ngủ.
Tiểu hắc long: “Áu!”
Không ngủ ở đây được! Lạnh mất!
Nó lập tức ẩn ẩn Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc mở cặp mắt mê man, nói: “Biết rồi…”
Sau đó miễn cưỡng đứng dậy, ôm tiểu hắc long lên giường.
Giường lớn mềm mại, Tô Mộc Lạc vùi mình vào chăn nệm ấm áp, tóc lòa xòa che kín hàng mi xinh đẹp, cả người uể oải, như một chú chim xinh đẹp trộm làm biếng không làm mà ngủ.
Tiểu hắc long hóa lớn, quấn kín Tô Mộc Lạc. Tô Mộc Lạc “ừm” một tiếng, đẩy đẩy nó ra, miệng líu nhíu: “Không cho ngươi nghịch…”
Hắc long cảm thấy phượng hoàng nhà nó siêu mềm mại, đáng yêu vô cùng, thế là nó im lặng không nói, chỉ quấn thêm vòng nữa.
Ban đầu Tô Mộc Lạc còn cố gắng đẩy mấy cái, thế rồi thấy đẩy không ra, mình thì buồn ngủ, liền không vui mà nói: “Không quan tâm ngươi nữa… Ta buồn ngủ rồi.”
Lời này nói ra nhão nhão dính dính, cặp mắt vàng sậm của hắc long ánh lên nụ cười, quyến luyến cọ đầu lên tóc Tô Mộc Lạc, gầm khẽ một tiếng.
Tô Mộc Lạc không thèm để ý con rồng này, kéo chăn che kín đầu, nhanh chóng ngủ say trong ngực con rồng.
Giấc ngủ nặng nề, không biết qua bao lâu, Tô Mộc Lạc mới mơ màng tỉnh dậy.
Tuy nhiên cậu cũng không hoàn toàn tỉnh táo, một nửa ý thực ở ngoài thực tại, một nửa ý thức hẵng còn trong mơ, toàn thân rã rời không mở nổi mắt.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác hông của mình bị một cánh tay hữu lực ôm chặt lấy, dường như bản thân đang vùi vào lòng ai, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người đối phương.
Cảm giác quen thuộc mấy ngày trước lũ lượt kéo đến, Tô Mộc Lạc tỉnh hơn đôi chút, giãy giụa trở mình từ trong cơn buồn ngủ.
Cánh tay ôm hông cậu bỗng thả lỏng, chiếc giường nhẹ đi, như có ai đó từ bên người cậu rời đi.
Tô Mộc Lạc từ từ mở mắt, ý thức chậm rãi trở về, cậu nghe tiếng khép mở phía phòng tắm… Chờ đến khi cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, ngồi dậy khỏi giường, nơi ấy lại không có người nào.
Cậu cúi đầu, nhìn thấy một con rồng nhỏ đang nằm bên gối, đánh cái ngáp lười biếng vô cùng.
“…” Tô Mộc Lạc nhìn tiểu hắc long một hồi, nói, “Nhà có chuột đấy.”
Tiểu hắc long: “Áu?”
Nào có con chuột nào?
“Ta vừa nhìn thấy,” Tô Mộc Lạc nói, “Một con dài dài bé bé, đen thùi lùi, chui vào phòng tắm một cái đã không thấy tăm hơi.”
Tiểu hắc long không áu nữa.
“Xem ra phải đập chuột rồi.” Tô Mộc Lạc tiếp tục nói, “Nếu không nó sẽ không chỉ vào phòng tắm, mà có khi còn trèo luôn lên giường nữa.” Cậu bình tĩnh kể lại, kể xong còn mỉm cười ôn hòa với tiểu hắc long, “Ngươi thấy có đúng không?”
Tiểu hắc long: “…”
Tiểu hắc long đối diện với đôi mắt thân thiện hiền lành của Tô Mộc Lạc, yên lặng hồi lâu, “hức” một tiếng khe khẽ.
Được rồi, phượng hoàng nhà nó nói sao thì là thế vậy.
Nhưng mà vẫn sợ sợ.
Còn ấm ức nữa.