Trừng Mắt Tất Báo

Chương 2


Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 2

Nột.
Em trai…
Chị rất hoàn hảo, tứ chi đều đủ và sống rất tốt.
Cho nên… Đừng tiếp tục chờ đợi cũng đừng tiếp tục tìm kiếm.
Chị rất hạnh phúc… Thật, rất hạnh phúc.
Chuyện xưa phát sinh năm 1996, London.
Lúc ấy nàng vẫn là thiếu nữ 16 tuổi, trong đời phiền não nhất chính là… Ân, tên gọi.
Nàng họ Kim, có một người cha ham tài như mệnh, cho nên… Cho nên có thể tưởng tượng tiêu chuẩn cha đặt tên. Không sai, tên nàng hoàn toàn kêu là — Kim Nguyên Bảo!
Bởi vì cái tên này, lúc nhỏ nàng bị những đứa bạn trong khu người Hoa cười nhạo. Sau nhiều lần yêu cầu mãnh liệt đổi tên không hiệu quả, nàng vô cùng kiên quyết yêu cầu tất cả mọi người gọi nàng “A Bảo”, tuyệt đối cấm chỉ bất kì ai gọi cả tên họ nàng.
Đáng an ủi chút là, trong nhà không chỉ riêng nàng có tên gọi bi thảm.
Em trai nàng kêu Kim Huống, em gái kêu Kim San, Kim sơn mỏ vàng kim nguyên bảo… Ba a, ngài có thể có hàm súc được một chút hay không, rất bẽ mặt nha.
Hiện giờ là tháng bảy, nàng sờ sờ vòng ngọc đeo trên tay phiền muộn ở nhà.
Nghe ba nói nàng sinh đúng 6 giờ ngày 6 tháng 6, tại bệnh viện Christ, số 666 này rất bất tường* (khi gặp điềm may người ta gọi là tường, giống câu như ý cát tường, còn điềm xấu gọi bất tường) . Trong «Thánh Kinh» ghi lại, chỉ có đại biểu mê muội yêu ma quỷ quái trên trán có ấn dấu hiệu 666, mà người theo đuổi ma quỷ trán hoặc tay phải cũng có ấn 666 đại biểu cho ma quỷ… Nói lung tung! Nàng cùng ba bĩu môi dè bỉu, ba nói nếu như ở Trung Quốc, 6 nghĩa là thuận, còn gọi là “Lục lục đại thuận”.
Nhưng bà nội vẫn ưu sầu lo lắng bắt nàng đeo vòng ngọc trên tay, nghe nói là tổ tiên truyền lại, có khả năng trừ tà tránh hung (điềm xấu) rất tốt.
Tổ tiên bà nội ở phương bắc là thế gia bà đồng, ông nội là quân phiệt, lúc đương thời ông nội đi trên đường nhìn thấy bà nội sau giật mình, bắt bà nội bên đường làm vợ bé. Vài năm sau ông nội trong trận hỗn chiến quân phiệt bị ám sát, vì tránh vợ cả hãm hại bà nội liền mang ba nhỏ tuổi suốt đêm lên thuyền qua sông ra bên ngoài…
Mới trước đây bà nội thường kể cho nàng và em trai nghe về quốc gia tại phương đông xa xôi, bởi vì ba đã cắm rễ ở chỗ này, bà nội cũng chỉ có thể lưu tại London tưởng niệm cố hương xa xôi.

Sau bà nội mất, nàng cùng em trai lặng lẽ sưu tầm tư liệu về Trung Quốc hẹn nhau sau khi lơn lên nhất định phải đi về Trung Quốc.
Đáng tiếc… Sau, nàng rốt cuộc không có cơ hội lớn lên.
“Chị, chúng ta đi chơi đi! Đi chơi đi! Trong nhà thật nhàm chán.” Kim Huống đứng trước mặt A Bảo nỗ lực giật dây.
A Bảo lắc đầu, “Hiện tại là tháng bảy, vẫn còn tháng ma quỷ ra vào trên dương gian.”
“Sợ cái gì, sợ cái gì. Ba không phải ra ngoài sao? Chúng ta cũng ra ngoài thôi.”
“Bởi vì bọn họ là người lớn, hiện tại đã là buổi chiều, trẻ con ra ngoài dễ dàng va chạm.”
“Thật giống bà nội, đều mê tín. Lại nói, em đã 13 tuổi rồi không còn là trẻ con!” Kim Huống ngẩng đầu ưỡn ngực đem bộ ngực nhỏ ra vỗ cái “Phách phách.”
“Không được, chờ ba trở về bị ba đem ra xào thịt, đến lúc đó chị cũng không giúp được em…” Tuy nói như thế, nhưng a Bảo trong lòng bắt đầu có chút dao động.
“Đi thôi, đi thôi!” Kim Huống cẩn thận sát ngôn quan sắc (dựa theo lời nói và sắc mặt để đoán ý tứ), thấy nàng có dấu hiệu dao động vội gắng sức châm ngòi thổi gió, “Đi thôi đi thôi, cùng lắm… Cùng lắm bị ba phát hiện tội danh để em gánh chịu.”
“Cái này…” Nàng lại dao động nhiều hơn.
“Mặc kệ, em đi ra ngoài trước, em ở bên ngoài chờ chị!” Kim Huống như một trận gió mở cửa đi ra.
“Chao ôi, em trai, chờ chị một chút!” A Bảo cũng vội ra cửa đuổi theo.
Bọn họ một nhà ở phía tây khu phố người Hoa, phố người Hoa không lớn lắm, theo thứ tự có ba cái đền thờ cao cao, một con đường cái, mấy khu phố nhỏ. Nơi này thuộc về Việt (chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây), ngã tư đường không khác Hương Cảng hoặc đường nhỏ Quảng Châu là mấy, mọi người nói chủ yếu là tiếng Quảng Đông, nhà hàng cũng nhiều món ăn Quảng Đông.
Hai chị em khom lưng chạy xuyên qua đám đông cẩn thận tránh cửa hàng ven đường của người quen, một đường chạy qua phố người Hoa.
“Chị, hôm nay chúng ta ra đây chơi.”

“Đi phố gần đây dạo sao?” Nàng nắm tay em trai đi trên đường cái sầm uất, phố người Hoa không lớn nhưng cũng chiếm một khoảng đường hoàng kim, cách không xa điện Buckingham và phố shopping.
“Đi chơi nhiều lần, chán ngấy.”
“Kia bằng không em nói xem?”
“Hắc hắc, xem em!” Kim Huống cười thần bí, sớm có dự định nắm tay này vòng qua vòng lại mấy ngõ nhỏ và đường nhỏ, đến khi mắt nàng bắt đầu hoa mắt thì cậu đột nhiên dừng lại, “Chị xem!”
Một thân cây, xác thực nói một gốc cây táo, đứng ở một đình viện xa lạ.
Nàng nhìn thấy em trai thần tình khoe khoang, do dự nói, “Không tốt đâu…”
“Không quan hệ, lần trước em đến không ai phát hiện, rất an toàn. Chúng ta từ cửa bên chuồn êm vào, không có người trong coi đâu.” Cậu vẻ mặt quen thuộc thèm nhỏ dãi làm nàng rất muốn đánh bạo đầu cậu.
“Làm như bộ dáng quỷ chết đói đầu thai, táo này cũng không phải vật trân quý gì.” Ba lại không để đói hắn.
“Đây chính là khác biệt giữa nam và nữ, chính mình khổ cực hái trái cây mới là mỹ vị chân chính a.” Tuy rằng táo hiện tại vẫn còn xanh.
“…”
Cuối cùng nàng vẫn đồng ý với em trai, ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây thay cậu canh chừng. Em trai là con trai duy nhất trong nhà, lại là bảo bối đệ đệ của nàng, nàng không nghe nó thì nghe ai?
Hai chị em đứng dưới tàng cây hơn hai giờ đồng hồ, đến khi mặt trời gần lặn xuống phía tây nàng mới lôi kéo em đang lưu luyến không rời trở về nhà.
“Đi nhanh chút, đã hoàng hôn. Ba sắp trở về.”
“Tốt thôi tốt thôi, chị, chúng ta lần sau tới chơi.” Cậu vẫn chưa thỏa mãn lôi kéo tay chị gái cầu khẩn.
Nàng sờ sờ đầu em trai, “Tốt nha, nhưng mà lần sau đến sớm một chút.” Đi sớm có thể cho em trai chơi càng tận hứng.

“Dạ!” Cậu cầm theo chiến lợi phẩm hưng phấn múa may.
Lần này trước khi ra ngoài cậu đã chuẩn bị trước một túi nhỏ. Lúc về nhà nhét táo còn lại vào trong, về tới phòng giấu còn có thể cùng chị ăn mấy ngày.
“Tiểu quỷ gièm pha.” Nàng nghiêng đầu ôn nhu nhìn em trai thân ảnh nhảy nhảy nhót nhót…
Sự tình — ngay tại một khắc này phát sinh biến hóa.
Túi không hề báo động đột nhiên rơi xuống đất, táo bị văng ra trên đường dành cho người đi bộ…
“Táo của mình!” Em trai đuổi theo quả táo không tự giác chạy ra phần đường dành cho xe đi.
Không hề trì hoãn, giờ phút này ở chỗ rẽ một chiếc xe con đang đi với tốc độ nhanh hướng tới —
Toàn bộ mọi thứ hết thảy phát sinh như ánh điện, nàng vốn là động vật ngu ngốc chính mình có thể chạy nhanh như vậy, nhanh như vậy…
Một tiếng nặng nề xen lẫn tiếng phanh chói tai, nàng bị tông vào đầu sau đó nửa người trái tiếp xúc với mặt đường, lúc chạm xuống đường còn phát ra âm thành “Khanh khách” rợn người…
Nàng chỉ kịp nhìn thấy mặt tài xế kinh hoàng, bên tai nghe thấy tiếng kêu khóc của em trai
“Chị— “
Lỗ tai dần dần không nghe thấy bất kì tiếng gì, nàng lẳng lặng nằm trên mặt đất, ánh mắt sau cùng dừng tại hình ảnh bầu trời màu đỏ tươi, màu đỏ tươi như máu lại rõ đến như thế…
Trước khi bà nội mất đi từng nói qua với nàng, hoàng hôn, là thời khắc ma quỷ giao thoa.
Nghe nói, thời khắc giao thoa nháy mắt tức là lúc ma quỷ giao thoa. Đến lúc đó, vạn vật thế gian đều lâm vào trạng thái hỗn độn, yêu ma trong địa ngục cũng sẽ hiện thân trên nhân giới. Thời khắc người thấy lúc hoàng hôn thấy sắc trời đỏ tươi, sẽ bị dục vọng khống chế, sau đó… Bách quỷ sẽ xuất hiện, nghênh đón tân bằng hữu.
… Ý thức dần dần tiêu tán, trong lòng nàng lúc này lại trỗi lên một chấp niệm mãnh liệt.
Ta không can tâm…
Ta không muốn chết…
Không muốn chết…

Không muốn chết…
Đói, thật đói a…
A Bảo mở to mắt, một cỗ đói khát mãnh liệt thúc dục nàng đứng dậy kiếm ăn, bốn phía tối om, nàng mơ mơ màng màng cảm giác giường trong nhà thế nào lại hẹp nhỏ đi nhiều, duỗi tay ra không ngờ chạm được tới trần nhà. Nàng hơi dùng lực bất đỉnh nửa ngồi dậy, trên thân để giấy vàng, giấy bạc, tiền xu toàn bộ rơi xuống đất, trong không khí nồng nặc mùi hương nến tàn, nàng há miệng thở dốc đang muốn gọi người, cổ họng căng thẳng, nàng “A phi” một tiếng, phun ra một đồng bạc?
Đói chết đói chết, giờ phút này đầu óc hỗn độn cũng tinh tường tố cáo nàng tiếp tục đói cũng không thể coi đồng bạc giống cơm ăn.
Cơm kia, cơm kia…
A Trân thẩm khóc trước linh đường khóc vài lần Kim tẩu cùng Kim thúc đỡ dậy đưa đến phòng nghỉ ngơi, 2 đứa nhỏ cũng bị khuyên đến trong ngõ hẻm ăn cơm tối xong tiếp tục túc trực bên linh cữu. Mọi người làm láng giềng cũng vài thập niên, hai đứa nhỏ mọi người đều chứng kiến lớn lên. Đáng thương ô, a Bảo tuổi nhỏ liền đi như vậy, người tóc bạc tiễn người tóc xanh bảo ba mẹ nàng làm sao chịu được.
Nàng đứng trước linh đường lau lệ thổn thức… Khóe mắt chợt lóe, nàng chợt phát hiện vốn “cơm cúng” trên bàn thờ không thấy!
Trong lòng nàng có chút sợ hãi, sau bước lên phía trước phát hiện vốn quan tài đóng chặt cũng bị mở một nửa…
Nàng níu lấy y phục, chẳng lẽ… Xác, xác, xác chết vùng dậy?!
Quan tài đột nhiên động động, mà sau, một cánh tay nhỏ bé từ bên trong vươn ra —
“Tới… tới, người tới a…” Nàng run miệng nhỏ giọng kêu lên.
Quan tài lại tiếp tục động động, một cái đầu từ trong quan tài thò ra…
“Tới, người tới a!” Tiềm lực của con người là vô cùng, a Trân thẩm trước giờ đều nhỏ nhẹ bỗng dưng thét chói tai lên tận quãng tám, “Người tới! Xác chết vùng dậy! A Bảo xác chết vùng dậy!”
Mọi người lấy tốc độ ánh sáng chạy rầm rầm tới linh đường, Kim mẹ cùng Kim ba mắt ứa lệ xông vào trước.
“A Bảo a, con còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, cùng ba nói, ba nhất định làm được!”
A Bảo sờ sờ mũi, mơ mơ màng màng chưa kịp phản ứng. Nàng đem một thứ ở sau người vươn ra, trên tay rõ ràng một cái bát trống không bị liếm sạch sẽ bóng loáng —
“Ba, cho thêm một bát.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.