Trừng Mắt Tất Báo

Chương 1: Mở Đầu


Đọc truyện Trừng Mắt Tất Báo – Chương 1: Mở Đầu

Tiết tử
Thế giới này… Có thực hay không…
Khách du lịch khi đến London đương nhiên không thể không tới các con phố nổi tiếng như phố Oxford, phố Bond hay mấy con đường nổi danh tại đây, giống như người bên ngoài khi đến Thượng Hải dù sao cũng phải dạo qua đường Nam Kinh hay đường Hoài Hải nếu không muốn bỏ phí. Nhưng mà, nếu như muốn cảm nhận cuộc sống sinh hoạt thời thượng tại London, ngàn vạn đừng bỏ qua mấy con đường nhỏ phụ cận, tượng Seven Dials, hay Carnaby Street. Nơi đó có rất nhiều các cửa hàng nhỏ đầy cá tính, nhà ăn quán rượu, rạp chiếu phim, cùng với viện ca kịch hoàng gia trứ danh với rất nhiều rạp hát, sẽ làm bạn cảm thấy mình có một nửa dòng máu người London, vui vẻ sung sướng hưởng thụ bầu không khí thời thượng ở London.
Quẹo vào một con đường nhỏ, trước mắt là rất nhiều phòng ốc sắc màu tươi đẹp rực rỡ, trên tường lát ngọc xanh, minh hoàng, màu sơn hồng phấn, hai bên rất nhiều nhà hàng, quán rượu cùng các cửa hàng nhỏ, tương đối giống đường Thái Khang ở Thượng Hải. Ở một góc giao lộ là một cửa hàng bán hoa, mặc dù cửa vào không lớn, nhưng được phối hợp màu sắc sáng ngời hài hòa với tấm rèm hoa văn tinh xảo làm cho con người ta có một cỗ ham muốn muốn đẩy cửa vào.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh, trong cửa hàng khách không nhiều.
Thế là cửa tiệm bị đẩy thô bạo ra sau, nhân viên trong cửa hàng lờ đờ uể oải toàn bộ tinh thần phấn chấn ngẩng đầu khát vọng xem người mới vào.
Người vừa mới vào cửa liền bị nhân viên dùng ánh mắt quỷ dị thêm mong đợi vô hạn sợ run lên, lập tức bọn họ thu hồi ánh mắt, khôi phục lại vẻ mặt vô hại vốn nỗ lực để người đàn ông không tiếp tục mở cửa chạy mất.
Mấy tối vài tuần đây xuất hiện các vụ án cướp bóc liên hoàn, tội phạm tựa hồ ẩn sau các cửa hàng tiện lợi, cửa hàng bán hoa và quán cà phê, làm cho các cửa hàng bên cạnh các cửa hàng này vừa đến chạng vạng liền đúng giờ đóng cửa… Ân, trừ cửa hàng trước mắt này.
Người đàn ông thân thể cao lớn đi qua giữa những bông hoa tươi, chủng loại hoa trong cửa hàng phong phú, rất nhiều loại hoa không có tên. Hắn nỗ lực đem tầm mắt tập trung tiêu tốn, nhưng sau lưng phảng phất vô số ánh mắt thăm dò, lỗ chân lông quanh thân vô pháp khống chế run rẩy.
Rốt cục hắn nhẫn không được đánh bạo quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không một bóng người… Xa xa các nhân viên cửa hàng không giống các nơi khác bình thường vây tới giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ, hắn mới phát hiện nhân viên cửa hàng này khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ ngoài ý muốn. Bọn họ không ngồi thì nằm, biếng nhác phảng phất như là một bức tranh yên lặng tươi đẹp.
Hắn bắt đầu cảm thấy cửa hàng này lộ ra chút cổ quái, do dự có nên hay không tông cửa xông ra ngoài.

“Hì hì… Có thể ăn sao? Có thể ăn sao?”
Một âm thanh lướt qua bên tai. Hắn sợ hãi cả kinh, giương mắt nhìn nhưng lại không thấy bóng người.
“Ngươi chẳng biết chọn gì cả, nhìn một cái liền biết ngay loại thịt này chất không tốt, ăn sẽ tiêu chảy…”
“Ta đói, đói…”
“Còn ăn, ngươi nên giảm béo, nên giảm béo!”
“Ta đói, đói!”
Thủy chung xem không thấy người đâu, hắn bắt đầu sợ hãi, chân run run tiểu tâm muốn chạy ra ngưỡng cửa.
“Nha ~ hắn muốn đi, thịt muốn đi!”
“Hì hì, thịt của ta, không cho đi…”
“Ôi, thịt béo nhanh đến miệng còn bay đi.”
“Đừng nghĩ đi, ta muốn xem chất thịt, chất thịt!”
Hắn nghe vậy càng hoảng sợ vội chạy đến ngưỡng cửa, nhưng trải qua khoảnh khắc qua quầy hàng, dưới chân hắn đột nhiên cảm thấy nặng nề, hắn chưa kịp phản ứng thì y phục dày trước ngực hắn đột nhiên bị kéo lên, trong khoảnh khắc bộ ngực trần liền lộ ra bên ngoài không khí lạnh…
Hắn sẽ bị ăn sao…
“Thiên a! Là lông ngực! Lông ngực!!!”
Một cỗ lực đạo khổng lồ đem y phục của hắn bị mở ra một lần nữa lại quay về, khí lực to thậm chí đem băng đô sau lưng hắn toàn bộ nghiêm nghiêm thực thực che trên ngực!
“Á! Lông ngực! Thật là đáng sợ thật là đáng sợ…”
“A a, lông ngực, ta chán ghét lông ngực…”
“Vẫn là người phương Đông tốt, vị có đủ Q có nhai kình, điểm trọng yếu nhất là “không có lông ngực!!!”
“A a ~ ta chán ghét lông ngực, chán ghét lông ngực…”

Người đàn ông tay chân đều đủ kinh hồn chưa định cúi đầu nhìn bộ ngực bị che nghiêm nghiêm thực thực, nửa ngày không kịp phản ứng.
“Tiên sinh, ngài còn đứng lên được sao?”
Giọng nữ mềm mại vang lên, trước mắt tiểu LOLI gò má tuyết tóc đen, cười lên bờ môi lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, hết sức khả ái. Chính là gương mặt khả ái xuất hiện lúc này trần ngập cỗ quỷ dị không nói ra lời.
Nàng thấy hắn không có đáp lời mà là sung mãn cảnh giới nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng giương lên một nụ cười khả ái, “Ngài yên tâm, ta là chủ nghĩa ăn đồ chay.”
… Hắn càng không yên lòng.
Hắn nghĩ, hắn cần càng nhiều lông ngực… Rất cần.
“Xem ra là bị kinh hách quá độ… Thôi, khó được ngày hôm nay tâm tình tốt, ta tống ngài xuất môn.”
Một tiểu LOLI hết sức nhỏ lại nhu nhược một tay đem một người đàn ông cường tráng cao gần 190cm nhấc lên, một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó hắn phát hiện chính mình đang đứng trước cửa hàng hoa, tiểu LOLI mặt không đỏ khí không suyễn duỗi tay về phía hắn, “Phí khuân vác.”
“…”
“Nghĩ quịt nợ sao?” Nàng nheo mắt lại, cánh tay gầy nhỏ bé lần theo túi rách nát rút ra một hộp quẹt vàng ròng nhẹ nhàng nắm chặt tay, lúc mở tay ra nàng nghiêng mặt đem khối kim loại bị bóp vụn đưa ra trước mặt hắn, làm cho hắn táng đởm kinh hồn tay chân run run.
Hạnh phúc a…
Nàng sờ sờ ví tiền phồng hài lòng thỏa dạ đi tại đầu đường, mua một số lớn trứng phục sinh cùng một số lớn nguyên liệu nấu ăn, cố gắng dọn ra một bàn tay vác một cây thông Noel cao hơn người, gần như chiếm lợi phẩm che khuất tầm mắt nàng, coi thường người đi đường ánh mắt kinh hãi, chuyên tâm đi trên đường trở về.
Trên đường người đi đường rất nhiều các cặp tình nhân hoặc các gia đình, nàng vừa nhìn các đồ triển lãm trong tủ cửa ven đường vừa chậm rì rì dạo bước.

Phố đối diện có một lão nhân Hoa kiều đang đứng gần một cửa hàng, tựa hồ vừa mới từ bên trong ra. Bên cạnh ông có 3 đứa bé, lớn nhất ước chừng 15, 16 tuổi, bọn họ vây quanh lão nhân ầm ĩ muốn sang cửa hàng tiếp theo…
“Gia gia? Gia gia ông đang xem cái gì?”
Tiểu tôn tử ngọt ngào ngây thơ hỏi, lôi kéo ống tay lão nhân nỗ lực hấp dẫn sự chú ý lão nhân đang đột nhiên ngơ ngẩn.
Lão nhân không nói chuyện, chỉ là ngơ ngẩn nhìn thấy thiếu nữ đối diện giống ngọn núi nhỏ di động, khóe mắt dần dần đỏ lên ướt át, khàn giọng thì thào, “…Chị …”
Thiếu nữ phát hiện ánh mắt lão nhân, tầm mắt cùng lão nhân đụng nhau trong khoảnh khắc nàng chấn động một chút, mím môi lập tức ôm ngọn núi nhỏ kia vội vàng xoay người bước nhanh ly khai.
“Chị!”
Lão nhân tập tễnh đuổi theo nàng, 3 đứa cháu không rõ nguyên do, cũng vội vàng đuổi kịp lão. Vừa qua khỏi một góc, thân ảnh nhỏ hết sức bắt mắt lại phảng phất biến mất, hoàn toàn không thấy tung tích…
Lão nhân loạng choạng mấy bước đứng tại ngã tư đường rộng lớn, lão lệ tung hoành, “Chị ——”
“Chị ——”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.