Trung Cung Lệnh

Chương 198: Xoay Chuyển Tình Thế


Đọc truyện Trung Cung Lệnh – Chương 198: Xoay Chuyển Tình Thế


Bây giờ, đúng như Tĩnh phi dự đoán, Hoàng hậu biết Tang Chi bất chấp mà chạy tới Vĩnh Thọ cung, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt còn càng trầm xuống.
Tĩnh phi nhìn, trong lòng lại có tia cay đắng.

Cuối cùng chỉ hỏi, “Hoàng hậu, như thế này là muốn đối nghịch với Thái hậu đấy sao?”
Tĩnh phi giải vây cứu một ván thua trống thấy, Hoàng hậu vừa nói lời cảm tạ biết ơn, Tĩnh phi cũng yên lặng mà nhận.

Nghe câu hỏi như thế, Hoàng hậu đáp, “Qua chuyện ngày hôm nay bổn cung càng cảm thấy không thể cứ thế ngồi chờ chết được.”
Tĩnh phi khẽ than thở, lại hỏi hai người kia có dự liệu gì.

Hoàng hậu theo bản năng đưa mắt nhìn Tang Chi, khổ nỗi vừa nhìn Tang Chi đã càng thêm bực bội buồn phiền.

Tang Chi nhìn, đương nhiên là hiểu, mà Tĩnh phi còn đang ở đây, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà yên lặng ngồi bên.

Hoàng hậu suy tư, rốt cuộc là nói cho Tĩnh phi nghe.
Tĩnh phi nghe xong, có phần bất đắc dĩ mà nói, “Tính toát rất hợp lý đấy, chỉ có điều, quá ngốc nghếch.”
“Xin cô mẫu chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không dám.” Thần sắc Tĩnh phi vẫn ung dung, “Đánh rắn phải đánh cho dập đầu, nếu đã đánh thì đừng có sợ đầu sợ đuôi, từng có tự bó tay bó chân.

Đường đi vòng vèo, đi không cẩn thận, Thái hậu chặn được thì chính là tự chuốc lấy họa.

Nghĩ từng bước từng bước cũng không sai, nhưng các ngươi cần phải hiểu được trọng điểm.

Quyền lực là một thứ mạo hiểm nhất.” Nàng nhìn Hoàng hậu, “Huống hồ thân phận của người, muốn đoạt về tay, liền trực tiếp đoạt là được.”
“Trực tiếp đoạt?”
“Con cũng hiểu Thái hậu cũng phải có chỗ dựa, mà chỗ dựa là cái gì.” Nói đến đây Tĩnh phi dừng lại, chợt hỏi, “Biện pháp kia là do Tang Chi nghĩ ra phải không?”
Tang Chi và Hoàng hậu cho nhau một ánh mắt, đáp án, không nói cũng có thể tự hiểu.

Tĩnh phi cười trào phúng một tiếng, “Quả nhiên.” Nàng thở dài, “Tính tình không giống người thường của Tang Chi, nghĩ ra một biện pháp tỉ mẩn như thế cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng mà, Hoàng hậu người sao lại như vậy, bây giờ tất cả đều nghe theo nàng?”
Hoàng hậu nhíu mày, “Ta…!Ta thấy nàng nói cũng có đạo lý, cách kia cũng có thể thực hiện được.”
“Ngốc nghếch.” Tĩnh phi cười lạnh, lại nói, “Có đạo lý là một chuyện, cũng phải nhìn xem trên thực tế lợi hại thế nào.

Chiêu trò kia, vừa nghe đã biết của một kẻ quá trọng đạo lý.

Việc cần phải mưu tính, chính là làm thế nào để củng cố thế lực, muốn củng cố thế lực thì phải đặt bản thân mình vào vị trí của một người có thế lực trong tay, đứng ở trên mà nhìn xuống.

Hoàng hậu nương nương, thân là Trung cung, há điều này lại không hiểu?” Lại nghe Tĩnh phi hỏi, “Các ngươi có biết Tô Ma Lạt Cô khác Thái hậu ở điểm nào không?”
Hoàng hậu khẽ lắc đầu, Tĩnh phi nhìn về phía Tang Chi, thấy biểu tình người ấy cũng mịt mờ.
Tĩnh phi cười cười, “Thái hậu xuất thân cao quý, từ cách bày mưu tính kế cho đến cách đối nhân xử thế đều không giống hạ nhân bình phàm.

Từ trước cho tới nay, Thái hậu đều là đứng từ trên đỉnh mà nhìn xuống, cho nên cứ như thế, đứng ở đó, qua hai triều mà không ngã.

Còn Tô Ma Lạt Cô, chính là thần tử, là dân mọn, cho dù hôm nay lên đường vị trí ấy, thế nhưng con đường nàng đi chính là một đường từ dưới leo lên, góc độ nhìn đời cũng vẫn chỉ là ở tầm thấp mà thôi.

Có lên cao như thế rồi cũng không thể trở thành chủ tử.

Vị trí cao nhất mà Tô Ma Lạt Cô có thể đạt được chính là như hôm nay đấy.

Cho dù không phải là tâm phúc theo hầu hạ Thái hậu mà là hậu phi, cũng chỉ sợ chẳng trèo cao được tới như ngày hôm nay.”
“Sao có thể như thế?” Tang Chi chưa tường, “Với thủ đoạn của Tô Ma Lạt Cô, muốn lên đến vị trí dưới một người trên một người cũng có gì là không thể?”
Tĩnh phi cười một tiếng, “Ngươi nghĩ nếu Tô Ma Lạt Cô là phi tử của Tiên đế sẽ địch nổi với Thái hậu sao?”
Tang Chi mím môi, “Cũng có khả năng…”
“Nhất định không.” Tĩnh phi nghiêm mặt, “Nếu như Tô Ma Lạt Cô là tần phi, không tranh đấu với Thái hậu thì thôi không nói, nhưng nếu tranh, chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Thái hậu.


Ngươi có biết vì sao hay không?”
Ngay đến Hoàng hậu cũng đã lắc đầu.
“Xuất thân hèn mọn.” Tĩnh phi chậm rãi nói, “Cho dù là thành chủ tử, cũng không thể có được đôi mắt của người có xuất thân tôn quý.”
“Xuất thân tôn quý?”
“Phải.

Mấu chốt chính là ở chỗ này.

Tô Ma Lạt Cô sẽ luồn lách lợi dụng quy tắc, còn Thái hậu, Thái hậu sẽ đặt ra quy tắc để áp chế người.”
Tô Ma Lạt Cô và Thái hậu, nhìn tưởng thực ăn ý, thế nhưng thực chất là khác nhau trời vực.

Tô Ma Lạt Cô là dạng người sẽ nghĩ ra cách lợi dụng quy tắc để đạt được mục đích của mình, còn Thái hậu chính là dạng người sẽ nghĩ ra cách thay đổi quy tắc, áp đặt người khác để đạt được mục đích của mình.

Chỉ vài chữ khác biệt, ấy thế mà tạo ra khoảng cách không thể vượt qua.

Tang Chi hiểu được ý tứ của Tĩnh phi rồi.
Tĩnh phi lại nói, “Hoàng hậu, người muốn thằng Thái hậu, nhất định phải hiểu được nàng thắng được là do căn nguyên gì.

Việc này e rằng Tang Chi sẽ không thể nghĩ ra được.

Tang Chi không giống Tô Ma Lạt Cô, nhưng cũng không ở trong vị trí của chúng ta.

Chúng ta là nữ nhi Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, chẳng nhẽ điểm ấy Hoàng hậu cũng không hiểu?”
Hoàng hậu siết khăn tay, lại nói, “Khi xưa…!khi xưa Thái hậu cho người tới dạy ta, ta cũng chưa từng nghe cô cô nói nhưng lời này.”

Tĩnh phi đã hiểu ra vì sao, “Thì ra là thế.

Chẳng trách đã nhập cung nhiều năm như vậy rồi, chịu thao túng mà chẳng hề có ý muốn phản kháng! Thái hậu quá thủ đoạn, quá thủ đoạn.”
Khó so được với Mạnh Cổ Thanh, từ nhỏ đã được Trác Lễ Khắc Đồ thân vương kèm cặp, tuy rằng xuất thân cao quý, thế nhưng từ năm mười tuổi khi Thái hậu nhìn trúng Hoàng hậu, bắt đầu từ khi ấy nàng đã bị người của Thái hậu kèm bên dạy bảo.

Thân phụ của Hoàng hậu, Xước Nhĩ Tế thân vương thậm chí còn mang ơn, thế nhưng không biết được viên ngọc trong tay hắn đã được Thái hậu dạy dỗ điều gì.

Để biến người mà mình chọn trở thành một người chỉ biết răm rắp phục tùng, Thái hậu đã rèn luyện một đứa trẻ mười tuổi trở thành một quân cờ sáng bóng.

Tố Lặc học cách làm một Hoàng hậu ưu tú, học nghe nghe lời, chưa từng học cách kiểm soát khống chế người khác.
Tĩnh phi buông một tiếng thở dài, ánh mắt nhìn Tố Lặc toát ra tia thương cảm.

Cuối cùng chỉ nói, “Tố Lặc, con phải nhớ kỹ, con là chủ tử.

Nô tài răm rắp theo quy củ, nhưng chính chúng ta mới là người ban ra luật lệ.

Chúng ta là chủ tử, quy tắc không hợp, kìm hãm chúng ta, chúng ta sửa lại, không cần phải sống chết cố thủ.

Đừng nghe Thái hậu sớm tối mang quy tắc ra treo trên miệng thì cứ thế mà tuân theo.

Chỉ e rằng trên đời này Thái hậu mới chính là người không để những thứ quy củ luật lệ ấy vào trong mắt nhất đấy.”
Lời này như khiến Hoàng hậu tỉnh ngộ.

Nàng chưa từng nghe những lời này, cũng chưa từng hiểu những thứ này.

Coi như là khi ở bên nàng Tang Chi không tuân theo quy củ, thế nhưng nàng vẫn là cảm thấy có điểm bất đắc dĩ, đôi khi vẫn sẽ trách một câu.

Từ nhỏ Hoàng hậu đã bị dạy dỗ kèm cặp theo hướng ấy, mọi chuyện đều tuân theo quy củ mà làm, không thể lệch ra được một phân.

Nàng tuy biết người khác trước mặt nói lời quy củ, sau lưng vẫn là làm chuyện không hợp lẽ, thế nhưng nàng cho rằng vốn dĩ không nên như thế.


Tĩnh phi nhìn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, “Muốn thắng Thái hậu, có chỗ dựa cho tốt là được.

Những điều các ngươi suy tính cũng không sai, nhưng phải hiểu chỗ dựa của Thái hậu là từ đâu mà có.

Vất vả cho các ngươi phải nghĩ đến cả gia tộc sâu xa, lại không tìm ra hướng hành động cho chính xác.” Tĩnh phi nói tiếp, “Thái hậu dựa vào Khoa Nhĩ Thấm bộ và nhất tộc Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, mà hai thứ này không phải chỉ là của Thái hậu, mà còn là của Hoàng hậu người đấy.

Hoàng hậu người có gia tộc Mãn Châu Tập Lễ, thêm có nhánh của A mã ta, ngoài ra thì là Sát Hãn thân vương và Tác Dạ Mộc thân vương.

Đại gia tộc của chúng ta không thể chia năm xẻ bảy được.

Chỉ cần người dám hành động, để có được sự hậu thuẫn, không khó.

Thái hậu còn có thế lực của Đa Nhĩ Cổn ủng hộ, có khó, nhưng bây giờ thế lực của Đa Nhĩ Cổn đã bị Hoàng thượng diệt trừ, chặt đứng cánh tay của Thái hậu trước tiền triều.

Cho nên, căn bản người không cần lôi kéo mệnh phụ triều thần, vô ích mà thôi.” Trên thực tế, quyền thế trong tay Tĩnh phi cũng không thể khinh nhờn, cũng chính vì lẽ ấy mà nàng mới dám đối kháng với Thái hậu, mà Thái hậu cũng hết cách với nàng.
Nói tới đây, Tĩnh phi dừng tiếng, hạ giọng, “Mà thực ra người cũng có lợi thế.

Thân tỷ tỷ của người là Phúc tấn của Định Viễn đại Tướng quân, còn có Phúc tấn của Giản Thân vương, như thế chẳng khác nào trong tay có một phần binh quyền! Hoàng hậu, người không cần phải đi đường quanh co, cứ cầm chắc thứ có sẵn trong tay, Thái hậu tuyệt đối sẽ không dám khinh suất coi thường.”
Điểm sáng suốt của Thái hậu chính là – Kèm cặp dạy dỗ Hoàng hậu từ nhỏ, định hình hết tư tưởng lẫn suy nghĩ của nàng.

Nếu như không phải là đã ở bên Tang Chi lâu rồi, suy nghĩ đã thay đổi, chỉ sợ hôm nay Tĩnh phi có nói với nàng những điều này nàng cũng sẽ gạt bỏ đi.

Nàng như một chú ngựa nhỏ vốn đang rong ruổi nơi thảo nguyên, chợt dây cương bị kìm hãm, rồi lại chưa từng có cơ hội giãy giụa phản kháng.

Thế cho nên, dù khi đã trưởng thành rồi, đủ khả năng rồi, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn để người nắm lấy dây cương.
— Hết chương 126 —
Editor lảm nhảm: Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị là dòng dõi thế gia vọng tộc, một thời làm trùm cái TCT, thế nhưng Thái hậu làm sao có thể níu giữ mãi được.

Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, Ô Lạp Na Lạp Thị, Nữu Hỗ Lộc thị, Phú Sát thị, Diệp Hách Na Lạp thị,…!Thế sự luân chuyển, ai cũng không níu giữ được quyền lực. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.