Đọc truyện Trung Cung Lệnh – Chương 197: Xoay Chuyển Tình Thế
Trận đọ sức này, vì sự can thiệp như có như không của Tĩnh phi, cuối cùng lại giúp Hoàng hậu tạm chiếm thế thượng phong.
Nhưng rồi thắng thua nhất thời cũng chẳng mấy có giá trị, nhất là khi hiện tại Hoàng hậu sức yếu lực mỏng.
Tang Chi tuy rằng không biết bên trong Từ Ninh cung lúc này đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng nàng vẫn là lo lắng bồn chồn không yên.
Điều Thái hậu lo lắng nhất, chính là việc một Hoàng hậu mềm dẻo biết nhẫn nhịn đứng cùng bên với một Tĩnh phi ngang tàn cứng rắn.
Thái hậu có thưởng thức nét cá tính của Tĩnh phi, đây là điều không thể nghi ngờ.
Thế nhưng lão nhân gia cũng lại không thể giữ Tĩnh phi bên mình, càng không thể để Tĩnh phi tác động lên Hoàng hậu.
Mà đây cũng là điều Thái hậu khó kiểm soát nhất.
Nếu như Tĩnh phi có lòng muốn chủ động, chắc chắn không thể ngăn cản được, hết thảy cũng đều là hợp tình hợp lý, khiến cho lão nhân gia đau đầu.
Tô Ma Lạt Cô nói, “Thái hậu chủ tử người cũng đừng quá lo lắng, suy cho cùng thì Hoàng hậu nương nương xưa nay cũng vẫn luôn là người biết chừng mực, hẳn sẽ không để chuyện vượt ra ngoài tầm kiểm soát.”
Thái hậu nghe, cũng đành thở dài, “Chính là huynh trưởng của ai gia, Trác Khắc Lễ Đồ Thân vương vô cùng bao bọc che chở nữ nhi, khi xưa cũng là vì chuyện Hoàng đế nhất quyết muốn phế Hậu mà thiếu chút nữa đã xông thẳng vào nội cung.
Nếu không phải là do nuông chiều quen thói, Tĩnh phi sao lại có tính nết như thế được.
Thật không coi ai ra gì! Ai gia lo lắng cũng không phải là vì Tĩnh phi, mà chính là lo Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương.”
Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương Ngô Khắc Thiện, huynh trưởng của Hiếu Trang Hoàng thái hậu Bố Mộc Bố Thái, cũng là thân sinh của Tĩnh phi Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị.
Hậu cung của Thuận Trị đế, thực ra cũng là một vòng tròn của Khoa Nhĩ Thấm bộ, huyết thống gia tộc có liên quan không xa thì là gần.
“Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương không phải là người không biết nghĩ, nhiều năm qua ấy vậy mà vẫn vô cùng quan tâm kính trọng Thái hậu người.”
“Ngươi không cần phải nói lời ngon ngọt dỗ dành ta.” Thái hậu thở dài, “Kể từ khi Mạnh Cổ Thanh bị phế, Đồ Thân vương vẫn là bằng mặt không bằng lòng đấy.
Mạnh Cổ Thanh là viên ngọc trên tay hắn, sao hắn có thể không oán trách ai gia.
Nếu như có thể trực tiếp đưa Tĩnh phi ra khỏi Tử Cấm Thành này chỉ e hắn đã sớm đón người đi rồi.”
Tô Ma Lạt Cô đương nhiên hiểu Thái hậu đang lo lắng điều gì.
Chỗ dựa sau lưng Thái hậu cũng chính là gia tộc Khoa Nhĩ Thấm bộ, quyền nghiêng tiền triều như vậy, cũng là nhờ bốn trụ cột vững chắc – Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương Ngô Khắc Thiện, Cố Sơn Bối tử Sát Hãn, Tác Dạ Mộc thân vương, và Hòa Thạc Đạt Nhĩ Hãn Thân vương Mãn Châu Tập Lễ – trong đó hai nhân vật quyền lực nhất, chính là Ngô Khắc Thiện và Mãn Châu Tập Lễ, là chỗ dựa vững chắc cho hai nhánh của gia tộc.
Vì đại cục, để đảm bảo rằng mối liên hệ giữa đại thống của dòng họ Ái Tân Giác La và Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị càng thêm chặt chẽ, vị Hoàng hậu đầu tiên của Thuận Trị đế, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Mạnh Cổ Thanh, chính là nữ nhi của Ngô Khắc Thiện.
Phế đi rồi, Hoàng hậu thứ hai, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc, lại chính là tôn nữ, là viên ngọc trên tay Mãn Châu Tập Lễ.
Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, dẫn đầu bởi Thái hậu Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Bố Mộc Bố Thái, đưa chất nữ của Thái hậu, Mạnh Cổ Thanh, sau đó là chất nữ của Mạnh Cổ Thanh, Tố Lặc – ba đời vào cung lập Hậu.
Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa, hậu cung của Ái Tân Giác La, nhất định chỉ có thể nằm trong tay của nữ tử Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị.
Đây không chỉ là lợi ích cá nhân, đây còn chính là vinh quang gia tộc.
Lại xét, thân phụ của Mạnh Cổ Thanh là huynh trưởng của Thái hậu, nhưng thân phụ của Tố Lặc lại phải gọi Thái hậu một tiếng cô mẫu.
Mạnh Cổ Thanh, với Ngô Khắc Thiện đứng sau lưng, dám quang minh chính đại khiêu chiến với Thái hậu, thế nhưng chắc chắn Tố Lặc sẽ không thể như vậy.
Xét bối phận, thân phận của Tố Lặc quá thấp, nàng nhập cung khi quyền thế của Thái hậu đang ở đỉnh cao ngút trời, thân phụ nàng cũng không phải là bậc trưởng bối, cho nên từ khi vào cung cho tới nay, nàng không dám có nửa phần bất kính.
Tô Ma Lạt Cô đương nhiên hiểu rõ.
Thái hậu, thoạt nhìn thì là phong quang vô hạn, thế nhưng suy cho cùng vẫn là cao xử bất thắng hàn – càng ở vị trí cao, càng lạnh lẽo, càng phải mưu tính, càng không thể có chút sơ suất.
Nhưng rồi trên đời này đâu có đạo lý hết thảy mọi chuyện đều theo ý mình cho được? Cho dù là ai đi chăng nữa, ở chốn thâm cung này, có bày xếp thiên la địa võng, rồi rốt cuộc cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, từ từ xoay xở mà thôi.
Cho dù là trong lòng có mưu toan, trong tay có quyền thế, nhưng Tử Cấm Thành này vốn là một nơi toan tính của lòng người chẳng bao giờ là đủ.
Không thể tính cho chu toàn được.
Nơi này, ai rồi cũng sẽ tới ngày sức cùng lực kiệt.
Nhìn vào Từ Ninh cung, cứ mặc cho tất cả đều cho rằng quyền thế của Thái hậu là trường tồn bất biến, dường như chỉ có mình Tô Ma Lạt Cô hiểu rõ ràng rằng – đến một khi Thái hậu ngã xuống, tấm lưới thiên la địa võng này, hết thảy những sắp xếp toan tính này, rồi sẽ khiến chủ nhân của nó trả một cái giá còn đắt hơn.
Cho nên không thể có một ngày không lo toan tỉ mỉ, không thể có một ngày không chú ý cẩn thận.
Thói quen, mọi sự trên đời đều là thói quen.
Bao năm qua đi, đây cũng đã thành một loại thói quen rồi.
Thắng thua, có người thắng, phải có người thua, mà người có thể sống sót đến cuối cùng, người duy nhất mỉm cười ở phút cuối, ấy mới chính là người thắng.
Tô Ma Lạt Cô cười, “Lão nô nói lời ấy cũng là thật lòng, Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương vẫn còn rất quan tâm tới Thái hậu người.”
Thái hậu nhíu mày, “Ngươi nhìn biểu hiện của Tĩnh phi hôm nay là biết, hiển nhiên là đứng về phía Hoàng hậu rồi.
Chuyện này không có lợi.” Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, chợt nói, “Tô ma, ngươi nói xem, chi bằng ai gia đồng ý cho Trác Lễ Khắc Đồ thân vương đưa Tĩnh phi xuất cung? Giữ nó ở lại trong này, vừa khiến hắn không vui, vừa để cho Hoàng hậu bị ảnh hưởng.”
“Chuyện này…” Tô Ma Lạt Cô cả kinh, nhưng nghĩ lại, cảm thấy chuyện Thái hậu đã tính ắt phải có lý của Thái hậu.
Vì thế trầm ngâm, “Hiện tại Hoàng thượng cũng đã mặc kệ không quản, nếu muốn cứ để Tĩnh phi âm thầm về Khoa Nhĩ Thấm, có lẽ cũng sẽ không khó.
Biết đâu như thế Trác Lễ Khắc Đồ Thân vương sẽ hiểu tấm lòng của người, hiểu rằng người đây là đang mạo hiểm suy nghĩ cho huynh trưởng, nhất định sẽ cảm kích, ngày sau sẽ càng tận tâm tận lực.”
“Phải.” Thái hậu nheo mắt, “Không tệ, để ai gia cân nhắc thêm một chút.”
—
Tĩnh phi, giờ phút này đang ở Khôn Ninh cung.
Khi Tang Chi khập khiễng chạy tới Vĩnh Thọ cung tìm nàng, nàng vừa nhìn đã biết là vì Hoàng hậu rồi.
Người này, chân đã thành như vậy, ấy thế mà còn cố chấp tự mình tới Vĩnh Thọ cung, Tĩnh phi nhìn thấy chỉ biết thở dài.
Tĩnh phi khi ấy cũng chẳng dài dòng, lập tức hỏi, “Có chuyện gì?”
Tang Chi kể lại đầu đuôi, còn nói, “Tĩnh phi nương nương, cầu xin người tới Từ Ninh cung một chuyến, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không êm xuôi!”
Tĩnh phi nhìn khuôn mặt người kia, có lẽ vì đau đớn mà đã tái đi, “Bộ dạng ngươi như vậy còn cố chấp chạy tới đây, quay đầu không sợ Hoàng hậu trách móc?”
Tang Chi bất đắc dĩ, “Nếu là người khác tới nương nương người có tiếp không? Dù có tiếp thì cũng sẽ không đi.”
Tĩnh phi từ chối trả lời, trong lòng cũng hiểu, qua thật đúng là như thế đấy.
Dù sao tâm tư nàng hiện tại đã chẳng mấy thiết tha mặn mà với chuyện bên ngoài, chỉ đặt lòng mình ở khoảng sân nhỏ của Vĩnh Thọ cung này mà thôi.
Tang Chi nói thế, Tĩnh phi câu môi, “Còn ngươi tới thì ta nhất định sẽ đi?”
“Ít nhất sẽ có sức thuyết phục hơn bất kỳ ai khác.” Tang Chi còn định quỳ xuống, Tĩnh phi đã nói, “Miễn đi, Hoàng hậu dù gì cũng là chất nữ của ta, một chuyến đi cũng chẳng có gì to tát.”
Tang Chi mừng rỡ, nhìn bóng lưng Tĩnh phi đi, rồi cũng trở về Khôn Ninh cung.
— Còn tiếp —
Editor lảm nhảm: Thế nào, đọc tiểu thuyết mà như đọc chính sử có phải không? Gia phả nhức nhối, quan hệ hoa mắt phải không? Chưa hết đâu, còn phần phụ lục của editor nữa :))) *cô gái có đam mê với chính sử*