Đọc truyện Trúc Mã Trúc Mã – Mạt Kinh Uyên Lộ – Chương 7
Lục Tu rất thích Văn Anh, từ những hành động trên của cô thì cũng có thể đoán rằng Văn Anh cũng thích Lục Tu.Trong lúc cả hai đang ‘tình chàng ý thiếp’ thì tự dưng bị tên Văn Thiên xúi quẩy kia nhảy ra phá rối. Lục Tu đáng thương, nguyên cả buổi trưa lúc nào hắn cũng có cảm giác như là đang có cặp mắt nhìn chòng chọc vào hắn, cho dù hắn có đang làm gì đi nữa cũng vậy cả. Làm hắn cứ như bị kim châm vào lưng, câu chuyện tình yêu đang tốt lành sao lại trở thành mối tình vụng trộm giống như một đôi gian phu *** phụ rồi?
Văn Anh thì trái lại rất tự nhiên, thành thạo chìa tay với Văn Thiên – “Chào anh, em tên là Văn Anh. Chắc anh là bạn học của Lục Tu, nghe nói anh tên là Văn Thiên. Thật là trùng hợp nha, không ngờ chúng ta lại là người một nhà, không bằng sau này em gọi anh là anh Văn Thiên nha, được không?”
“Được chứ, em gái dễ thương.”
Một giây kia, Lục Tu rất lo lắng Văn Anh có khi nào sẽ như cái cô lần trước – bị Văn Thiên hút hồn đi mất không? Nhưng khi hắn trông thấy Văn Anh vẫn điềm tĩnh xoay người tách khỏi Văn Thiên, mới nhịn không được mà thở phào một hơi.Đảo mắt ngó thấy khuôn mặt lạnh lùng của Văn Thiên, một hơi tiếp theo cũng không dám nhả ra.
Đến giữa trưa mới phát hiện Văn Thiên vẫn còn có lương tâm, thay đồ xong anh nói với bọn họ – “Tôi có việc phải ra ngoài, các cậu không cần chờ.”
Đi chuyến này…. Vậy mà lại chẳng thấy tăm hơi. Văn Anh ở lại ăn cơm tối xong thì về, Lục Tu đi tiễn cô. Lúc về trong nhà vẫn trống không, tắm rửa xong đi ra mà vẫn không thấy anh trở về; nhìn đồng hồ đã là chín giờ, còn sớm nên hắn ngồi chờ một chút. Mở máy tính chơi game, không tập trung nên để chết mấy lần, chịu đựng kéo dài tới mười giờ hơn thì Lục Tu đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Lấy di động, lần đầu tiên bấm dãy số kia – “A lô” Hắn nghe thấy bên kia hơi ồn ào.
Lục Tu bỗng nhiên bực mình phát cáu, mình ở nhà lo lắng như vậy mà anh ta hết chuyện làm lại tới quán bar uống rượu là sao chứ – “Sao còn chưa về, tớ đi ngủ rồi thì ai mở cửa cho cậu đây.”
Văn Thiên ha ha cười, tiếng cười làm Lục Tu bực bội – “Tôi quay về sẽ làm phiền cậu.” Anh nói.
“Cho cậu nửa tiếng, về nhà ngay cho tôi!” Nói xong câu đó hắn liền ngắt máy rồi quẳng luôn điện thoại, điện thoại đụng trúng tường, tan tành nát bét.
Lục Tu sốt ruột ở trong phòng đi tới đi lui, đồng hồ trên tường tick tac tick tac xê dịch,mau chóng vượt quá ba mươi phút. Văn Thiên vẫn chưa trở về, hay là anh kẹt xe? [tác giả: lão Đại, cái cớ thối nát này mà cậu cũng lấy, nửa đêm kẹt xe?] Có lẽ anh ta sẽ gọi điện về báo! Cầm điện thoại bị mình ném tan tành, không thể xài được nữa; tới ngăn kéo lấy điện thoại cũ đã lâu không dùng, mau chóng như đang sợ sệt chuyện gì đó. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lục Tu ngồi trên sô pha nín thở chờ đợi.
Thế nhưng thời gian lại trôi qua quá chậm, từng giây từng phút cứnhư đang giày vò thần kinh người ta. Lại qua tiếp ba mươi phút, dưới lầu cuối cùng cũng vang lên tiếng đập cửa. Lục Tu như con báo chờ thời đã lâu – chạy ào xuống phía dưới.Động tác mở cửa liền mạch lưu loát, kẻ đang ngồi xổm ngoài cửa đích thị Văn Thiên –đầu bù tóc rối, quần áo nhăn nhúm dơ bẩn.Anh loạng choạng đứng dậy, nhưng lại ngã ngồi xuống mặt đất, anh ha hả cười, cả người đầy mùi rượu.
Lục Tu cau mày – “Sao lại uống nhiều như thế. Vậy mà còn có thể bước trở về được, thằng khỉ cậu rốt cuộc là đang cười cái quái gì hả?”
Hắn kéo anh dậy đặt ngồi xuống một chiếc ghế trong tiệm, rồi tới khoá cửa lần hai – “Tôi thế nào lại không nhận ra cậu là một tên nát rượu chứ, đi, đi theo tôi lên lầu!” Hắn nâng anh lên, kéo tay anh khoác bên vai mình, còn tay hắn thì vòng qua choàng eo anh. Vừa ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, miệng lại bị một đôi môi vô cùng nóng bỏng và đầy mùi rượu lấp kín, ngay cả đầu cũng bị một đôi tay mạnh mẽ cố định khiến không thể nhúc nhích. Một chiếc lưỡi ngọt ngào linh hoạt chui vào miệng hắn khuấy đảo, đảo qua hàng răng và chiếc lưỡi đang bị doạ ngẩn ngơ của hắn.
Lục Tu chỉ cảm thấy đầu ầm vang một tiếng, suy nghĩ gì trong não cũng đều bay biến sạch. Đến khi hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người ta chiếm hết tiện nghi, bàn tay ai kia vẫn còn đang sờ eo hắn, hắn liền dùng hết sức đẩy cái tên đang bám lấy mình ra. Người kia bị hắn đẩy, ngã ra sau rồi đụng phải giá sách sau lưng, lăn đùng ra đất nằm bất động.
Qua ít nhất ba phút sau Lục Tu mới nhớ tới việc đi qua xem anh thế nào rồi, đừng nói là cụng đầu một cái rồi chết luôn a? Đi qua nhìn, ai ngờ chỉ là ngủ, hắn tức khí đá cho anh một phát, ai dè người nọ lại ngay đơ ra, một chút động đậy cũng không có.
Rốt cuộc thì anh đã đi uống rượu với ai? Hẳn là chính anh cũng chẳng biết người mà mình hôn vừa rồi là ai đâu ha, hầy. Hắn nâng anh dậy lần hai, dìu anh lên lầu rồi ném anh xuống giường, cởi áo khoác và giày của anh ra, kéo chăn đắp cho anh.
Lục Tu vẻ mặt phức tạpngồi trên ghế sô pha nhìn Văn Thiên đang ngủ say. Mặt anh có chút tái, chắc đã uống vào không ít rượu. Ngón tay xoa nhẹ nơi vừa mới bị hôn qua, hắn hoảng hốt mà rùng mình một cái. Hắn từng có bạn gái, và cũng đã từng hôn môi với cô, nhưng vừa rồi Văn Thiên lại cho hắn biết một kiểu hôn khác hẳn của hắn, nụ hôn ấy khiến hắn không thể nào động não suy nghĩ nổi, và cũng như việc không tài nào hít thở nổi.
Tâm tư Lục Tu đang rối bời, Văn Thiên nằm trên giường lại đột ngột trở mình, trong miệng dường như đang gọi “Lục Tu” gì đó, nhưng người bị gọi tên kia trái lại không nghe thấy, chỉ chăm chăm dán mắt vào một điểm hồng hồng sau gáy anh, đó là cái gì? Dấu hôn? Anh ta thật sự đã nhầm hắn với người khác sao?
Tỉnh dậy vào ngày kế, đầu Văn Thiên vẫn còn âm ỉ đau, nhìn đồng hồ thì thấy mới bảy giờ sáng, bên cạnh lại không thấy Lục Tu đâu. Tối qua uống nhiều quá, ngó đồ trên người thì thấy vẫn còn y nguyên hôm qua – đầy mùi rượu. Đêm qua do tâm tình không tốt nên anh mới ra ngoài uống rượu, sau đó còn bị một thằng cha cưỡng hôn nữa chứ. Anh vác một bụng khó chịu về tới nhà, nhưng lại không nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo cả. Cơ mà, sao anh lại có cảm giác như là, anh đã hôn cậu ấy nhỉ?
Nhất định là đã gặp cậu ấy, bằng không thì mình vào nhà bằng cách nào? Vậy chẳng lẽ, mình thật đã hôn cậu ấy? Văn Thiên bật người dậy rồi đột ngột ngồi xuống, sau khi say, đầu có hơi choáng váng. Lục Tu không bao giờ dậy trước lúc anh đi làm, vậy thì cậu ấy đi đâu?
Văn Thiên không tài nào giữ nổi bình tĩnh nữa, nói không chừng, mọi thứ đều bị anh làm rối loạn cả rồi. Rửa mặt chải đầu qua loa một phen, anh gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ, còn bản thân thì ôm cây đợi thỏ chờ Lục Tu. Tiểu Mao tới, thấy anh ngồi đó nhưng không thấy Lục Tu thì giật mình, nhưng cậu nhóc thông minh này vốn thông minh nên gì cũng không hỏi, chỉ cất tiếng chào rồi làm việc của riêng mình. Tiểu Mao tới đây đã gần một tiếng, Lục Tu mới cúi đầu trở về.
Văn Thiên nhìn hắn không nói gì, Tiểu Mao thì kêu – “Ông chủ, anh về rồi!”, hắn mệt mỏi nên chỉ ư hử một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại bị ai đó chặn đường. Hắn không ngờ Văn Thiên vẫn còn ở đây giờ này, hắn đi ra ngoài cũng là bởi vì muốn trốn tránh anh, nhưng hiện tại đã tránh không được thì đành thôi vậy – “Sao cậu còn chưa đi làm?”
Lục Tu với vẻ mặt bình tĩnh đã lập tức khiến trận tuyến của Văn Thiên rối loạn, anh tận lực tỉnh bơ đáp lại – “Đầu còn hơi đau, mà sao cậu dậy sớm vậy?”
“Đói bụng nên ra ngoài ăn sáng, tớ không biết cậu còn ở đây, nếu không thì tớ đã mua chút gì đó về rồi.”
Văn Thiên bồn chồn lo sợ, hỏi dò – “Hôm qua uống rượu nhiều quá nên chẳng biết đã về nhà thế nào nữa, tớ không làm phiền hà gì cậu chứ?”
Lục Tu nín thở, tuy đã dặn lòng không nghĩ tới, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không thể nào tảng lờ đi nụ hôn kia được, đành cười hì hì, dùng giọng điệu gượng gạo nói – “Không có gì, chẳng qua có hơi mệt khi lôi cậu từ cửa lên trên lầu thôi”, chợt nhớ tới dấu hôn nơi gáy kia, trong lòng lại nhói đau.
Văn Thiên bối rối, có lẽ anh nằm mơ thật rồi, mà đây cũng đâu phải lần đầu tiên anh nằm mơ thấy việc ấy. Chẳng lẽ bởi có cậu ấy ở bên nên đã tự tưởng tượng ra rằng bản thân mình đã hôn chăng, nhưng nếu đã hôn thật, thì với tính tình của Lục Tu, lẽ nào còn không nhào tới dần cho mình một trận? Tuy nguy cơ bị đánh rồi đuổi ra khỏi cửa không còn, nhưng qua đó, cũng đã đánh mất một phần hi vọng bé nhỏ nằm tận sâu trong tim anh rồi, sức lực toàn thân anh dường như đã bị rút sạch, cảm thấy mệt mỏi vô bờ.
Buổi tối hôm ấy, Văn Thiên gói ghém đồ đạc bay vào miền Nam, công ty cử anh đi công tác. Xem ra cũng tiện, có thể để hai con người đang có cùng tâm tư rối bời một khoảng thời gian để suy nghĩ.Thế nhưng, nếu tình cảm có thể tỉnh táo mà suy nghĩ như thế, thì thế giới này đã không còn cái gọi là nam nữ si tình nữa rồi, huống hồ chi trong tâm mỗi người đều có khúc mắt và hiểu lầm nho nhỏ. Chỉ e là, nút thắt nàycó lẽ càng gỡ sẽ càng thêm rối.