Đọc truyện Trúc Mã Trúc Mã – Mạt Kinh Uyên Lộ – Chương 6
Bởi vì lời hứa mai mối mà áy náy với Lục Tu, nên bà xã Quân Sư liền đồng ý. Lục Tu bên thì nấu cơm, bên thì dọn dẹp, bận bịu ghê nơi. Tiểu Mao thì chắc chắn sẽ ở lại, nhưng cậu nhỏ lại chẳng biết làm gì, thành ra nhiệm vụ nấu cơm dĩ nhiên là rơi vào người hai chủ nhân của cái nhà này rồi.
Do hôm nay Văn Thiên chủ động đứng kế bên phụ giúp này nọ, nên cứ làm Lục Tu bối rối tim đập loạn mãi, thậm chí lúc xào rau còn bị dầu bắn vào làm bỏng da. Lúc bị Văn Thiên nắm tay thì hắn lại càng thêm lúng túng, vội vã rút tay về – “Đàn ông con trai nào có ai yếu ớt mỏng manh, không có việc gì đâu.”
Đến tận lúc mang đồ ăn lên bàn, ánh mắt của Văn Thiên vẫn còn găm chặtmãi trên tay Lục Tu, khiến Lục Tu hận không thể chặt phứt cái tay của mình đi.Hết cách, đành phải tìm đề tài – “Khụ khụ, hôm nay Quân Sư anh đến đây làm gì? Đừng có nói tới đây để thăm hỏi tôi nha, anh có lòng tốt đó khi nào vậy?”
“Hì hì, người anh em à, tôi còn không phải đều vì cậu?”
“Hửm, chuyện gì vậy?” Văn Thiên hỏi dò.
“Hầy~~” Quân Sư thở dài – “Này còn không phải đều do bà xã anh sao, cổ giới thiệu cho nó hai cô rồi mà chẳng được tích sự gì. Cổ cảm thấy có lỗi quá nên mới đặc biệt kêu anh tới đây nói chuyện, cổ nói cổ vừa tìm được cho cậu nhóc một cô nữa, cô này không những xinh mà còn ngây thơ nữa, bảo đảm cậu gặp rồi sẽ thích. Đã hẹn luôn rồi, ở quảng trường Đông Thanh vào năm giờ chiều ngày thứ bảy, đừng tới trễ nha. Gặp rồi thì nói là anh dẫn tới, thôi ăn cơm đi.”
Không khí xung quanh chợt yên lặng khiến bàn tay đang gắp đồ ăn của Quân Sư ngưng bặt giữa chừng. Tự nhiên bị ba người nhìn chăm chăm làm gã bỗng cảm thấy lạnh người, ngay cả gió mát ở bên ngoài chen qua khe cửa len vào phòng cũng có chút buốt giá, gió cứ thế bị áp suất đang tăng lên trong phòng xô đẩy, thổi vòng quanh căn phòng.
“Nè, bộ có vấn đề hả?” Quân Sư rụt rè hỏi, khẩu khí ôn hoà, giọng nói khẽ khàng.
Lục Tu cũng cảm thấy ớn lạnh, thời tiết mau thay đổi ghê. Chính hắn cũng chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chả biết tại sao mà ánh mắt của Tiểu Mao và Văn Thiên cứ nhìn chòng chọc vào kẻ bị nêu tên là hắn mãi, làm hắn thiệt là căng thẳng – “Vụ này, hay là khỏi đi.”
“Sao lại không đi?” Quân Sư đột nhiên cao giọng.
“Dù sao thì cũng không thành nổi, con gái nhà người ta nhìn em chướng mắt.”
“Anh nói cậu nha Lục Tu, hình như cậu có ý kiến với anh và chị dâu thì phải, ám chỉ bọn anh giới thiệu cho cậu một người cũng không được đúng không?”
“Không phải, không phải!” Lục Tu vội vã giải thích – “Ý tôi không phải thế. Tôi sẽ đi, được chưa? Tôi nhất định sẽ đi, tuyệt đối sẽ không tới trễ.”
“Vậy còn được.”
Tiếp theo đó, Lục Tu không được an nhàn cho lắm. Tiểu Mao vừa no bụng liền viện cớ rồi vắt giò lên cổ mà chạy, Quân Sư – cái tên yêu rượu hơn mạng này, vừa xa bà vợ sư tử một chút là y như rằng làm tới bến, chẳng biết nín nhịn gì. Nghĩtới cái cảnh đưa gã trở về là Lục Tu liền thở không nổi, thấy gã vẫn còn uống tiếp, hắn bèn lén lút đi ra ngoài gọi điện cho bà vợ sư tử nhà gã – “Chị dâu, Quân Sư đang ở nhà em, dạ không có gì, bọn em chỉ uống chút rượu thôi, chị đừng lo lắng quá.”
Quả nhiên, vừa trở lên lầu chưa tới 5 phút thì di động của Quân Sư liền réo – “Anh về nhà ngay cho tôi!”. Lục Tu và Văn Thiên đều nghe rõ ràng câu này.
Quân Sư hầu như không nói tiếng nào, đứng dậy mặc áo khoác vào rồi bỏ đi ngay. Lục Tu hết sức ân cần đưa gã ra ngoài xong còn giúp gãgọi xe, nhanh-gọn-lẹ, khỏi cần đưa tiễn.
Mỗi khi ăn xong hắn và Văn Thiên thường dọn dẹp bàn ăn rồi rửa chén cùng nhau, bây giờ cái gì hắn cũng mặc kệ, chạy ào vô phòng bếp. Chốc lát sau từ bên trong truyền ra tiếng nước róc rách. Lục Tubỗng cảm thấy cô đơn, cô đơn và buồn chán, nếu cuộc sống cứ như thế này mãi, thì sẽ có tư vị gì đây?
Lúc rửa chén xong đi ra ngoài, hắn thấy Văn Thiên đang đứng hút thuốc bên cửa sổ. Ánh trăng nhàn nhạt rọi lên người anh, để lại trên mặt đất một bóng dáng mờ ảo, mông lung. Những ngón tay thon dài lộ rõ các khớp kẹp lấy điếu thuốc, khói trắng phập phông che phủ khuôn mặt khiến cả người anh tựa như không thật. Lục Tu chưa từng thấy anh hút thuốc, bây giờ trông anh như thế, tự dưng Lục Tu cảm thấy đau lòng khó hiểu. Thế nhưng hắn lại không biết nên nói gì, lần đầu tiên lên giường đi ngủ sớm.
Ở trên giường trở mình lần thứ n nhưng vẫn không thấy Văn Thên đi vào, Lục Tu dần dà ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ hắn thoáng cảm thấy tay mình man mát, giữa mơ hồ nghe tiếng người nói – “Có là tay đàn ông cũng không được để phỏng, tôi nhìn mà đau lòng.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì Văn Thiên đã đi làm. Lục Tu ngây ra nhìn tay phải của mình, chỗ đó quả thật không đau cũng không ngứa, còn thoang thoảng hương thơm. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Văn Thiên không trở về ăn cơm tối, Lục Tu đành phải ngồi ăn một mình. Ăn cơm một mình thật rắc rối. Một là làm nhiều, hai là không có người ở bên để nói chuyện, chỉ có thể nhàm chán xem TV.
Văn Thiên trở về lúc trời đã rất khuya, anh than mệt, tắm qua loa rồi đi ngủ ngay. Lục Tu nằm trên giường, nhìn người bên cạnh mà lòng bỗng cảm thấy yên bình.Dạo gần đây hắn cứ bị cảm xúc không sao nói rõ được của bản thân làm phiền lòng mãi, e rằng phải sớm lấy vợ thôi, nhất định là do hắn độc thân quá lâu rồi.
Thứ bảy Văn Thiên không tăng ca, từ sáng đến tối đều yên lặng ngồi bên cửa sổ trong tiệm sách của Lục Tu, hấp dẫn không dưới mười ánh mắt của phụ nữ khi đến mua sách trong tiệm của hắn. Lúc mấy cô rời đi còn nhân tiện mua luôn vài quyển sách, làm Lục Tu hí ha hí hửng không khép nổi miệng.
Tình hìnhvẫn duy trì liên tục cho đến buổi trưa, lúc này Lục Tu đã cao hứng hết nổi. Chỗ Văn Thiên ngồi cách cửa ra rất gần, Lục Tu ở trên lầu rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, nhưng ngay cả dũng khí để bước xuống cũng không có chứ đừng nói gì tới việc ra khỏi cửa. Mắt thấy thời gian đang dần trôi đến 4:30, giờ có bắt xe tới đó thì cũng đã muộn rồi. Tim hắn như bị ai đó cào một nhát, ông đây rốt cuộc thì đang sợ cái quái gì chứ, ông đây là đi làm quen chứ có phải đi giết người cướp của đâu! Tức thì đi một mạch xuống lầu, bỏ lại cho Tiểu Mao một câu – “Cậu ở đây tự lo liệu” xong, đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Toàn bộ quá trình, hắn ngay cả một chút dũng khí liếc mắt nhìn Văn Thiên cũng không có.
Nhìn bóng dáng hắn chạy như điên, Văn Thiên phát ra một tiếng thở dài sâu kín, khiến tâm can Tiểu Mao cũng theo đó mà run lẩy bẩy. Văn Thiên ném sách đi thẳng lên lầu.
Lúc hết giờ làm, Tiểu Mao gọi với lên trên lầu một tiếng rồi co giò bỏ chạy luôn. Không hề để ý là lầu trên không có tiếng người đáp lại.
Lục Tu nói cao lắm thì 10 giờ tối hơn sẽ trở về. Cô gái mà hôm nay hắn gặp thật sự rất tốt, hoặc có thể nói là, ở trong thời đại này mà vẫn còn có thể tìm được một cô gái đơn thuần thiện lương như cô thật sự rất hiếm. Càng hiếm hơn nữa chính là, người ta trông rất là xinh.Nhưng mà vấn đề ở chỗ, lúc cả hai đang nói chuyện, cô gái này nói cổ tên Văn Anh.
–
Khi bước đến lầu dưới, hắn mới phát hiện đèn trên lầu đều tắt tối thui. Văn Thiên không có ở nhà? Đầu tiên là trong lòng hắn cả kinh, lát sau chính là thả lỏng,hắn cảm thấy, anh không ở nhà có lẽsẽ tốt hơn. Lục Tu mở cửa tiệm ra, lầu dưới cũng là một mảnh tối đen, thuận tay mở đèn, đóng cửa tiệm lại; hắn không khoá cửa, bởi chút nữa Văn Thiên trở về còn phải ra mở cửa cho anh nữa. Một hồi sau, hắn khoác áo, đi ra siêu thị vừa mới mở mua bia về uống, bỗng dưng hắn nổi hứng hát bài “Cô gái đáng yêu như em”. Vừa hát vừa cầm đồ đi lên lầu, tới phòng bếp đem bia bỏ vào tủ lạnh, ra ngoài phòng định đem áo khoác ném lên ghế sô pha, thì thấy ở một góc sô pha có đốm lửa nhỏ đang nhàn nhạt bốc khói.
“Văn Thiên?” Trong giọng điệu của Lục Tu bất giác đi kèm cơn bực bội. Ban nãy anh doạ hắn sợ không hề nhẹ chút nào, suýt nữa thì hồn đã xuất khiếu luôn rồi.
“Về rồi à?” Thanh âm ôn hoà bình tĩnh.
“Ừm, sao lại không bật đèn?” Tức giận không còn, tâm lý bất an.
“Muốn ra đây ngồi một lát, không mở đèn cũng không sao.” Thanh âm có chút tiêu điều.
“Tớ đi tắm.” Chính xác mà nói, là Lục Tu hắn đang chạy trốn thì đúng hơn. Tắm rửa xong xuôi nhưng Văn Thiên vẫn chưa đi vào, Lục Tu chui vào trong chăn, đem tấm chănbọc kín mình lại. Có thể là do cơ thể quá mệt mỏi, tối hôm đó hắn nằm mơ bị quỷ áp giường.
Nếu có người hỏi bạn, trên thế giới này ai là người gan dạ nhất, thì hãy nhớ cho kỹ, đó-chính-là-nữ-giới! Họ chân chân chính chính gan dạ, nhất là mấy cô gái đang yêu.
Số đào hoa của Lục Tu đã tới thật rồi! Ngày mai là ngày cuối tuần, hôm ấy tiệm sách vừa mới mở cửa, đã thấy cô nàng tên Văn Anh kia tìm tới tận nơi.