Đọc truyện Trúc Mã Là Đại Nhân – Chương 23: Yêu nghiệt tác oai tác quái
– Chuyện này là thế nào?
Mẹ Bạch Cốt Tinh bị ngắt lời liền khó chịu ra mặt.
– Cậu không biết tôn trọng người lớn sao? Thái độ xen ngang vô văn hóa như vậy à?
Yêu nghiệt không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta, miệng nhếch lên một đường cong trăng khuyết.
Ôi trời, cái thứ gợi đòn này!!!
Quả nhiên, mẹ Bạch Vy nổi gân xanh trên trán, giận dữ.
– Cậu…
Đúng lúc này, Bạch Cốt Tinh liền níu tay mẹ cô ta, ra dấu. Cô ta thì thầm gì đó, khiến bà ta mặt biến sắc, từ xanh sang trắng, cuối cùng thu liễm lại thái độ, lập tức nở nụ cười tươi như hoa đầy chuyên nghiệp.
– Thực ra chuyện kỉ luật không gấp lắm. Cậu có việc gì cứ trình bày với hiệu trưởng.
Yêu nghiệt tất nhiên không cần sự cho phép của bà ta.
Hắn thong thả đưa tờ giấy thông báo gì đó cho hiệu trưởng.
Không biết vì mặt mũi hắn lớn, hay vì tờ giấy kia có nội dung độc đáo, mà đến cả hiệu trưởng cũng biến sắc mặt.
– Thế này… Sao kết quả lại thay đổi?
– Em chưa từng công bố kết quả chính thức.
– Nhưng tác phẩm dự thi chẳng phải đã quyết định rồi sao?
Yêu nghiệt liền liếc mắt ngó sang tôi.
– Em gái, tại sao tập san là do em làm, lại đề tác giả là tập thể lớp?
Tôi tròn mắt chưa kịp tiêu hóa, lại nghe hắn nói tiếp.
– Chính vì sự gian lận này, nên anh quyết định không đồng ý miễn thi cho cả lớp chuyên văn.
Đầu tôi bắt đầu ong ong. Cái tên yêu nghiệt này từ bao giờ lại có thái độ bản quyền nghiêm túc như vậy?Ai mà còn quan tâm xem có được miễn thi hay không chứ, vấn đề là con của tôi, con của tôi ba chìm bảy nổi về đâu rồi!! Làm gì có mẹ đẻ nào lại nhẫn tâm nhìn đứa con tinh thần của mình chết yểu đâu…
Tôi cố đè nén sự sốt ruột của mình, hỏi hắn:
– Tác phẩm của tôi thì sao? Có được dự thi không?
Yêu nghiệt mím môi, ra vẻ nghiêm túc.
– Tất nhiên là có. Anh đã dùng tên của em để gửi đi rồi.
Câu nói của hắn thốt ra một cách hết sức bình thản, nhưng lại như ném cho tôi một củ khoai nướng nóng bỏng tay.
Cái gã chết tiệt này! Sự kiện trọng đại với người ta như vậy, có thể thông báo trước một tiếng để người ta còn chuẩn bị tâm lí hay không.Hại tôi mất ăn mất ngủ vì đau lòng xót ruột bao nhiêu ngày.
Còn chưa kịp tiêu hóa hết củ khoai nướng đó, yêu nghiệt lại ném thêm cho tôi một thông tin động trời làm tôi suýt chết nghẹn.
– Không những gửi đi dự thi, mà còn đoạt giải luôn rồi.
– …
Lần này tôi thật sự bội phục khả năng làm người khác nghẹn chết của hắn. Tôi là tác giả, là tác giả đó có được không? Đến lúc đạt giải rồi mới biết đứa con xinh đẹp của mình được người ta đem đi dự thi. Quan trọng là, hắn có thể đừng nói ra tin tức sốt dẻo mà mặt không biến sắc, mắt không thèm chớp lấy một cái như thế chứ!
Trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, cảm xúc của tôi lên lên xuống xuống như đồ thị hình Sin. Hiệu trưởng lâm vào trạng thái trầm tư, mẹ con Bạch Vy mặt xám ngoét. Lại trông thấy mẫu hậu đang trao cho tôi một ánh nhìn khó hiểu.
Tôi oan uổng. Mẹ à, con cũng bị người ta dắt mũi thôi, con không biết gì hết.
Bầu không khí đang lâm vào trầm mặc. Kẻ ném ra một đống thức ăn làm người ta nghẹn chết bây giờ mới nói đến chủ ý của mình.
– Thấy mọi người có vẻ hăng hái thảo luận vụ gian lận, kỉ luật gì đó. Thật tiếc quá, e là phải để các vị ở đây thất vọng rồi.
Mẹ Bạch Vy mặt biến sắc.
– Cậu có ý gì?
– Tôi có ý gì? Ý ở mặt chữ đó. Vốn dĩ tin tức về giải thưởng không cần công bố sớm như thế. Nhưng tôi cũng không thể để nhân tài gánh tiếng xấu được.
Nói rồi, hắn không khách khí mà nhắc nhở hiệu trưởng:
– Thầy chắc không phải quên rồi đấy chứ. Quy định thầy đặt ra thì cứ thế mà tiến hành thôi. Tác phẩm của Tuyết Hồng đã được dự thi rồi, còn đem về cho trường thành tích như thầy mong muốn. Em ấy vốn dĩ không cần phải tham gia cái kì thi khảo sát chất lượng gì gì đó. Gian lận hay không, chắc cũng chẳng quan trọng nữa đâu.
Nghe đến đây, Bạch Vy như tức đến phát run lên.
– Anh Bình, sao anh lại nói giúp cậu ta như vậy? Cậu ta gian lận ai cũng nhìn thấy. Phẩm hạnh kém như thế, phải kỉ luật nặng thì mới giữ gìn được danh tiếng của trường chúng ta.
Yêu nghiệt lúc này mới thèm liếc mắt về phía Bạch Vy. Miệng hắn vẫn cong cong ngả ngớn nhưng ánh mắt lại trầm xuống đến rét lạnh.
– Bạn học này, hình như chúng ta không thân quen đến vậy?
Bạch Vy hốt hoảng thu hồi lại cảm xúc của mình, hai bàn tay nắm lại thật chặt. Cô ta cắn răng, sửa lại:
– Hội… Hội trưởng…
Yêu nghiệt có vẻ không thích nghe người khác nhiều lời. Hắn vậy mà chẳng thèm chớp mắt phun ra một câu:
– Chuyện ở đây không đến lượt cô xen vào. Tôi đang nói chuyện với hiệu trưởng.
Tôi cảm thấy thật là ba chấm…
Bây giờ thì hiệu trưởng cũng không thể im lặng thêm được nữa.
– Nếu em Tuyết Hồng đã đạt được giải thưởng cho trường, vậy thì chuyện gian lận lần này, tôi cũng không truy cứu nữa.
– Sao có thể như thế được?
– Thầy!!!
Hai mẹ con Bạch Vy đồng loạt tỏ thái độ bất bình. Đúng rồi, bất bình là đúng rồi. Tốn công tốn sức dội cho người ta chậu nước bẩn như thế, giờ lại thành công cốc, không tức đến hộc máu đã là nín nhịn tốt lắm rồi.
Tôi mặc kệ bọn họ diễn trò. Ở cái trường học này, trước giờ cũng chẳng có cái gì gọi là công bằng, chính nghĩa, chỉ có nhiều tiền và nhiều tiền hơn.
Hiệu trưởng cố gắng giảm bầu không khí căng thẳng trong phòng.
– Chuyện này… Chị cũng thấy đấy, quy định là do tôi đặt ra. Bây giờ lại đi trách phạt em Tuyết Hồng, thế thì không được thỏa đáng cho lắm.
Mẹ Bạch Vy tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Hiệu trưởng vội vã tiếp lời.
– Nhưng sự thật là em Tuyết Hồng đã tham gia thi và có hành vi gian lận, cái này ai cũng nhìn thấy, nếu tôi cứ nhắm mắt bỏ qua thì… các em học sinh khác sẽ nêu gương xấu… Tôi thấy, giải thưởng lần này sẽ không vinh danh khen thưởng em Tuyết Hồng nữa, coi như là một hình phạt cảnh cáo cho em.
Bạch Cốt Tinh mẹ định nói gì đó, Bạch Vy liền níu áo mẹ cô ta. Thấy thái độ hòa hoãn của con gái, bà ta liền bày ra bộ dạng quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.
– Nếu hiệu trưởng đã quyết định như vậy thì chúng tôi cũng không có ý kiến.
Tôi cảm thấy nực cười. Hắt nước bẩn cho người khác, giờ còn muốn cướp không giải thưởng của tôi? Không vinh danh khen thưởng sao? Hình phạt cảnh cáo sao? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Yêu nghiệt nãy giờ vẫn im lặng, mỉm cười. Không hiểu sao tôi thấy nụ cười này của hắn so với lúc đầu còn sâu hơn, khó lường hơn một chút. Ba người kia kẻ tung người hứng chán chê xong, hắn mới chậm rãi mở miệng.
– Hiệu trưởng, em thấy… Thầy ngồi trên cái ghế đó cũng hơi lâu năm rồi thì phải.
Không khí trong phòng lại quay về rét lạnh.
Khuôn mặt hắn sau khi thốt ra một câu đe dọa gián tiếp lại có thể bình tĩnh như vậy. Đúng là hại nước hại dân. Ôi!!! Nhưng mà tôi lại không thể ghét bỏ được cái bộ dạng tưng tửng đó được nữa.
Không cần biết hắn là ai, không cần biết hắn gợi đòn thế nào, ngày hôm nay Đại Thánh tôi cam tâm tình nguyện đứng nhìn yêu nghiệt tác oai tác quái.