Trúc Mã Là Đại Nhân

Chương 22: Họp phụ huynh


Đọc truyện Trúc Mã Là Đại Nhân – Chương 22: Họp phụ huynh

Dẫu sao tôi cũng chỉ được cái mạnh miệng. Gia đình không tên không tuổi, không gia thế, không quyền hành, cuối cùng vẫn phải thông báo câu chuyện oan uổng này cho bố mẹ.

Biết tin, bố tôi vô cùng kinh ngạc.

– Con gái, có phải tên con trai đó thích thầm con nên cố tạo sự chú ý không?

Mẹ tôi lập tức cắt ngang.

– Ông nói gì kì quái vậy. Gây sự chú ý cái gì chứ. Ông tỉnh táo lại cho tôi.

Tôi gật đầu, vẫn chỉ có mẹ là nắm đúng trọng tâm.

Nào ngờ, mẹ tôi tiếp lời:

– Tên nhóc đó rõ ràng là không có được con gái nhà chúng ta, sinh hận nên tìm cách trả thù đấy!

Tôi bất lực:

– Bố, mẹ, hai người có thể nghiêm túc một chút không?

– Bố mẹ nghiêm túc mà!!

– …

Đúng là vợ chồng có thâm niên, nói một câu thôi cũng có thể đồng thanh được.

Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, mẹ tôi mang vào phòng cho tôi một cốc sữa. Tôi đang chong đèn làm đề Tiếng Anh, rất chăm chỉ ngoan ngoãn.

– Con uống sữa rồi đi ngủ sớm đi, ngày nào cũng học khuya như thế, cẩn thận hói đầu đấy!

Lúc nào rồi mà mẹ tôi còn đùa được.


Tôi nhìn mẹ. Khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn, tàn nhang trên mặt khá rõ rệt, không hề trẻ trung như mẹ Đại Nhân. Mẹ mỗi ngày đều vất vả làm việc quên cả chăm sóc bản thân, vậy mà tôi lại gây ra sự tình ngày hôm nay, thật có lỗi.

– Mẹ, bố mẹ không trách con chuyện bị kỷ luật ạ?

Mẹ tôi nhìn tôi, bộ dạng ngạc nhiên.

– Sao phải trách con, đâu phải lỗi của con chứ. Rõ ràng là giám thị đó bị mù rồi!!!

Thấy tôi có vẻ buồn lòng, mẹ tôi an ủi.

– Con đừng lo. Nhà chúng ta tuy không khá giả bằng bọn họ, nhưng bố mẹ nhất định không để con chịu thiệt thòi. Ngày mai đi họp, mẹ sẽ yêu cầu làm sáng tỏ mọi chuyện. Sao có thể vấy nước bẩn lên con gái vàng ngọc nhà người ta thế chứ!

Tôi cảm động.

– Bố mẹ tin con đúng không?

Mẹ tôi gật đầu chắc chắn:

– Con ngoài việc có hơi mê tiền ra, đầu óc thỉnh thoảng ngu đột xuất, hay mơ mộng viển vông, thì nhân phẩm hoàn toàn có thể tin tưởng được.

Tôi trợn mắt. Cái này cũng gọi là an ủi hả mẹ?

– Thôi, ngủ sớm đi. Ngày mai phải thật xinh đẹp mà đi nhận kỉ luật chứ!

Câu chuyện “mời phụ huynh” của tôi kết thúc một cách lạ lùng như thế.

Buổi sáng hôm sau, tôi và mẹ tay trong tay dắt nhau vào phòng hiệu trưởng với phong thái oai phong lẫm liệt. Dù sao cũng phải chiến đấu trong tư thế ngẩng cao đầu, có bại trận cũng không cảm thấy buồn bã.

Nào ngờ vừa tới nơi, tôi đã nhìn thấy Bạch Cốt Tinh cùng mẹ cô ta vui vẻ uống trà, trò chuyện ríu rít cùng hiệu trưởng.


Mẹ tôi huých huých cánh tay tôi:

– Con gái, bạn nữ này cũng bị kỉ luật giống con hả?

Tôi nhỏ giọng trả lời:

– Không phải. Cậu ta muốn ăn đánh nhưng chưa được con thành toàn.

Mẹ tôi lo lắng:

– Vậy con làm kín kẽ một chút, đừng để mẹ bị mời lên trường lần hai…

Trông thấy mẹ và tôi, mẹ con Bạch Vy lập tức thu lại nụ cười thân thiện, hiệu trưởng cũng thu liễm bớt vài phần tươi tắn. Chúng tôi chính thức được mời vào vòng debate.

– Chào chị. Hôm nay đến đây, chắc chị đã nắm rõ việc em Tuyết Hồng gian lận trong kì thi kiểm định vừa rồi. Sự việc lần này gây ra ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của trường, đồng thời cũng tạo gương xấu cho các em học sinh khác. Vì vậy, chúng tôi mời chị cùng trao đổi với hội trưởng hội phụ huynh để đưa ra hình thức kỉ luật.

Mẹ tôi gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

– Với sự việc này, tôi mong muốn nhà trường đưa ra bằng chứng rõ ràng trước khi kết luận con gái tôi vi phạm quy chế.

– Còn cần bằng chứng gì nữa chứ? Có thể chị không tin, nhưng giám thị đã bắt được tại phòng thi, các học sinh khác cũng chứng kiến, đâu còn gì để chối cãi nữa?

Mẹ tôi lần đầu gặp mặt đã bị thái độ lồi lõm của mẹ Bạch Vy công kích, trạng thái chiến đấu lập tức được kích hoạt.

– Chào chị, chị là hội trưởng hội phụ huynh phải không?

– Phải, đúng là tôi.

– Vậy xin hỏi, nhiệm vụ của hội trưởng hội phụ huynh không phải là đại diện cho các phụ huynh khác bảo vệ quyền lợi, công bằng cho các em học sinh hay sao? Tại sao chị lại có thái độ phản cảm vô lí với con gái tôi như thế?


Tôi âm thầm thả tim cho mẹ. Mẫu hậu nương nương, người nói hay lắm. Mau ra đòn tiếp đi.

– Giám thị chứng kiến thì đã sao? Học sinh khác chứng kiến thì đã sao? Nếu lời nói suông của mỗi người đều trở thành chứng cứ, thì pháp luật và công lí không còn tồn tại nữa rồi. Tôi chỉ tin những gì mắt tôi nhìn thấy. Nếu bây giờ các người giao đoạn camera ghi lại cảnh con gái tôi sử dụng tài liệu ra, tôi sẽ xem xét lại vấn đề này.

Trán Bạch Cốt Tinh mẹ bỗng chốc nhăn lại.

Nghĩ mẹ tôi hiền lành, dễ chơi sao? Xin lỗi nhé, mẹ tôi trước đây từng làm chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện của trường cấp ba đó!!

Có điều, người ta có gan chơi xấu, thì hẳn sẽ có khả năng ngụy tạo chứng cứ.

Camera của trường tuy “hỏng”, nhưng lại rất trùng hợp ghi lại được cảnh tài liệu nằm trên bàn tôi và mắt tôi thì đang chăm chú nhìn vào đó. Tên biến thái ném tài liệu hoàn toàn không có đất diễn chút nào cả.

Tôi giận dữ:

– Phòng thi có nam sinh ném tài liệu vào bàn của em. Tại sao camera không ghi lại cảnh này?

Mẹ Bạch Vy liền ngắt lời tôi.

– Đúng là không chịu ăn năn hối cải. Làm sai thì phải biết nhận lỗi, đừng tìm cách đổ lỗi cho người khác như thế. Con gái chị quả là có giáo dục.

Tôi nhìn mẹ, ấm ức không nói nên lời. Việc đến nước này, mẹ tôi cũng không dễ phủi tội cho tôi nữa.

– Em Tuyết Hồng, thầy cho em cơ hội cuối cùng để nhận lỗi. Nếu em chịu thừa nhận sai phạm của mình, thầy sẽ cân nhắc giảm nhẹ hình thức kỉ luật cho em.

– Em không làm sai, tài liệu là của bạn nam cùng phòng ném tới chỗ của em.

– Nếu như cậu không chịu thừa nhận, được thôi, tôi sẽ đem danh sách phòng thi đến để cậu nhận diện người ném tài liệu cho mình.

Tôi nghi ngờ nhìn Bạch Cốt Tinh. Cậu ta từ bao giờ lại có thái độ hợp tác như thế?

Quả nhiên, dự cảm không lành nhanh chóng biến thành sự thật. Một lần nữa, tôi lại trở thành kẻ nói dối khi phát hiện, phòng thi của tôi ngày hôm đó, không hề có thí sinh nào giới tính nam.

Có vẻ hiệu trưởng đã hoàn toàn mất tin tưởng ở tôi.

Lời nói của tôi từ lúc này không còn chút giá trị nào nữa. Tôi bất lực, dùng ánh mắt để xin lỗi mẹ. Bị gài bẫy triệt để thế này, tôi đúng là nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.


– Em đã chịu nhận sai chưa?

Tôi rớm nước mắt. Sớm biết bị người ta dắt mũi, tôi nhất định không để mẹ tôi tới đây chịu oan ức cùng mình. Chưa bao giờ tôi cảm thấy căm ghét trường học như vậy.

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên buông tay mẹ, nhìn cánh cổng trường khép lại, mẹ đã nói với tôi:

– Mẹ không cần con quá giỏi giang, chỉ cần con cố gắng hết sức và không hổ thẹn với chính mình là đủ.

Từ ngày đó, tôi chưa từng một lần gian lận trong thi cử, cho dù giáo viên có nhắm mắt làm ngơ cho bạn bè xung quanh, tôi cũng nhất quyết chỉ làm bài theo khả năng của mình.

Vậy mà, bao nhiêu tự tôn và kiêu ngạo đó, ngày hôm nay đều bị bóp chết.

Tôi cắn răng, thốt ra từng chữ:

– Em! Không! Làm! Sai!!!

Hiệu trưởng giận dữ đập bàn.

– Thật là ngang bướng! Nếu em đã nhất quyết không chịu thừa nhận, vậy để hội trưởng hội phụ huynh quyết định hình thức kỉ luật cho em.

Nghe tới đây, mẹ con Bạch Vy như mở cờ trong bụng.

– Được thôi, theo ý kiến của tôi…

– Khoan!!!

Lời Bạch Cốt Tinh mẹ chưa kịp thốt ra đã bị người ta chặn lại.

Tôi mở to mắt nhìn về phía cửa ra vào. Yêu nghiệt Trịnh Hữu Bình không biết đã đứng đó từ bao giờ. Khuôn mặt vẫn tưng tửng gợi đòn như xưa.

Không thèm đợi ai cho phép, hắn liền tự giác đi vào, tự giác ngồi xuống. Hắn nhìn tôi, nháy mắt, hàng mi dài rung lên khiến người ta nhanh chóng bị thu hút mà cuốn vào tròng mắt nâu cà phê. Nốt ruồi phía đuôi mắt cũng rất biết điều mà quyến rũ con gái nhà người ta.

Hắn không đầu không cuối, buông một câu bình thản.

– Trước khi quyết định gì đó kỉ luật gì đó, em có chuyện muốn thông báo với thầy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.