Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 77
Chương 77:
Trong bóng đêm, Trần Hựu Hàm không nhìn thấy một giọt nước mắt nóng hổi xẹt qua của Diệp Khai, hắn sững sờ một lúc lâu, giống như đang xác nhận lại sự tồn tại của Diệp Khai là chân thật, cũng giống như đang ngẫm lại câu mình vừa nghe không phải là nghe nhầm.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới ngờ vực nói: “Rất lâu rồi anh không tổ chức sinh nhật.”
Diệp Khai quay người đi lên phía trước, vững vàng đáp lại: “Em biết.”
Trong nháy mắt Trần Hựu Hàm có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng chọn mãi trong lòng vẫn cảm giác câu nào cũng nặng đến mức hắn không thể ước lượng nổi.
Trần tổng tài từng sát phạt quyết đoán trên bàn đàm phán với phong cách như sấm rền gió cuốn vậy mà giờ lại mất hết tự tin và thủ đoạn, càng trở nên sợ bóng sợ gió chưa từng có.
Đường núi gập ghềnh xoay quanh, càng đến gần ngôi làng thì tiếng dòng suối rào rào chảy càng thêm ầm ĩ inh tai.
Trần Hựu Hàm bước sau một bước, hai người trầm mặc đi hết con đường.
Hắn sống ở một trong những gia đình có điều kiện nhất trong làng, bên trong bức tường đá là hai ngôi nhà cũng được làm bằng đá nốt, nằm đối diện với nhau.
Còn có một nhà kho dùng để chăn nuôi.
Vẫn còn nhiều tranh chấp về khu vực xây dựng ngôi trường mới, chủ nhà Tang Cát với bí thư chi bộ thôn đều đóng vai trò quan trọng.
Trần Hựu Hàm đã ở nhà hắn quấy rầy nhiều ngày, gần như đã thoải mái như ở nhà mình.
Nghe thấy Trần Hựu Hàm giới thiệu với Tang Cát mình là “em trai” hắn, Diệp Khai chẳng ừ hử gì cả mà cong khóe môi lên, Tang Cát thì ngay lập tức kêu vợ mình là Mai Đóa đi làm thêm đồ ăn.
Bếp lửa bùng cháy dữ dội, có tiếng lửa tí tách vang lên, ngọn khói dày đặc len lỏi vào lòng dãy núi hiu quạnh theo đường ống khói.
Mai Đóa nấu ăn rất ngon, chị nướng nấm quết bơ, nướng thịt cừu, làm cơm sữa chua nhân sâm, tất cả đều là những hương vị mà Diệp Khai chưa từng được nếm qua.
Cậu ngồi một bên cho thêm củi vào bếp giúp chị, dáng vẻ rất ngoan, nhưng cũng không khác thêm phiền là bao.
Thằng nhóc con chị tên Bình Thố cũng ngồi chen với cậu trên một cái ghế, nó nhìn mà ngứa mắt, thế là đoạt lấy que cời trong tay cậu rồi chọc vào trong bếp.
Diệp Khai ôm thằng nhóc ngồi lên đầu gối mình, mặt Bình Thố đỏ bừng vì phơi nắng lâu ngày, cái mũi tròn xoe hít hà liên tục, xong rồi còn tìm lấy vạt áo Diệp Khai mà ra sức ngửi ngửi, chẳng có vẻ gì là biết lạ người.
Diệp Khai đi cả ngày tàu xe mệt mỏi, nước hoa cũng chỉ còn hương cuối, nhưng đặt trong không gian bị mùi bơ quẩn quanh suốt ngày này tháng nọ nơi này vẫn có vẻ cực kỳ trong lành.
Nhưng hành động của thằng nhóc kia rõ ràng đã chọc giận Trần Hựu Hàm, hắn xách cổ áo thằng nhỏ ra khỏi vòng tay Diệp Khai.
Bình Thố đã rất thân với Trần Hựu Hàm, bàn tay nhỏ tí teo của đứa nhóc 5,6 tuổi lập tức liền quấn lên hắn chào hỏi.
“Đừng có quậy.” Trần Hựu Hàm không kiên nhẫn cho lắm mà quẳng thằng nhóc xuống đất.
Bình Thố chạy nhanh như chớp đến ôm đùi mẹ mình.
Diệp Khai dùng một tay chống cằm, lơ đãng mà gẩy gẩy củi lửa, cậu cười mà như không liếc nhìn Trần Hựu Hàm qua ngọn lửa, rồi sau đó lại nhẹ nhàng thu tầm mắt về.
Trần Hựu Hàm châm thuốc, quay đầu vén rèm đi ra ngoài.
Gió mạnh đến nỗi có thể thổi bay cả người.
Một điếu thuốc chưa hút được mấy hơi đã cháy đến đầu mẩu.
Hắn ngẩng đầu ngắm sao, mẹ kiếp, chẳng có sao trăng gì hết.
Màn cửa rung rinh, Diệp Khai khoác chiếc khăn cashmere đi đến gần hắn.
“Anh ghen với cả thằng nhóc kia luôn à?”
Trần Hựu Hàm lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hất đầu, rất lạnh lùng mà ra lệnh: “Quay về đi.”
Diệp Khai rũ chiếc khăn cashmere màu xanh sẫm xuống, đưa tay quàng lên cho Trần Hựu Hàm.
Hai người sát lại gần nhau, chênh lệch chiều cao giữa hai người giờ chỉ còn 6cm, Diệp Khai không cần phải kiễng chân nữa.
Chỉ là đôi mắt cậu vẫn rũ xuống, cũng không đối diện với Trần Hựu Hàm.
Bàn tay mảnh khảnh buộc chiếc khăn cashmere cực kỳ mềm mại kia lại, đến đây Diệp Khai mới ngước mắt, chạm vào ánh mắt thâm trầm của Trần Hựu Hàm, “Tặng anh quà sinh nhật.”
Trong nháy mắt khi cậu muốn xoay người rời đi, Trần Hựu Hàm vươn tay nắm cánh tay cậu lại, những băn khoan do dự từ khi mới gặp lại đến giờ mới có thể thốt ra: “Em chia tay với Lucas rồi sao?”
Diệp Khai dừng một chút, suy nghĩ kỹ chừng một giây rồi trả lời: “Không phải.”
Trần Hựu Hàm buông tay ra: “Chơi vậy có vui không?”
Tiếng thở dài khe khẽ tan vào trong gió, Diệp Khai nhẹ nói, “Cãi nhau thôi, em muốn ra ngoài thư giãn một chút.
Anh không đồng ý sao?” Diệp Khai nhìn hắn, cười nhạt: “Không phải anh buông xuống rồi à? Em nhớ anh rồi — em trai đến tìm anh trai chơi một chút, không có vấn đề gì chứ.”
Trần Hựu Hàm bị cậu nói đến á khẩu không trả lời được, đầu lọc màu trắng gần như đã bị ngón tay hắn bóp cho biến dạng, hắn lạnh lùng mà bất lực nói: “Cũng không có.”
Ý cười trên mặt Diệp Khai sâu hơn, cậu nửa thật nửa giả đáp lại: “Vậy thì tốt rồi, cứ coi như đây là trị liệu giải mẫn cảm đi.”
Cậu rõ ràng đã nghe thấy Trần Hựu Hàm mắng ĐM
Cơm sữa chua nhân sâm ăn ngon cực kỳ, Diệp Khai không nhịn được mà ăn liền hai bát, tự mình cũng cảm thấy thất lễ.
Nhưng Mai Đóa rõ ràng là rất vui, không ngừng mời cậu ăn thêm nữa.
Bình Thố cầm lấy bát của cậu chạy vào bếp xới thêm đồ, thằng nhóc nhìn Diệp Khai bằng đôi mắt đen láy, dùng tiếng phổ thông nói oang oang: “Anh trai xinh đẹp ăn thêm đi ạ.”
Trần Hựu Hàm chậm rãi uống trà, hắn vắt chéo chân, tư thái thanh thản mà lười biếng, không có ai nhìn thấy nụ cười không nhịn được nơi khóe môi hắn.
Chết no mất.
Diệp Khai nhìn lại chiến tích tối nay của mình.
Chắc là cậu phải uống thuốc tiêu hóa mất thôi.
Cha mẹ của Tang Cát sống với anh.
Nhà anh không có nhiều phòng ngủ , phòng khách duy nhất đã dùng để dành cho Trần Hựu Hàm.
Ăn cơm xong, Trần Hựu Hàm dẫn cậu đi tìm bí thư chi bộ thôn để sắp xếp chỗ ở.
Lúc này ngôi làng đã cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng người dân tộc Tạng dắt con ngựa được đóng vó sắt băng qua con ngõ, phát ra âm thanh lộc cộc chậm rãi trên con đường lát đá xanh.
Thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài cậu thanh niên dựa vào hàng rào hút thuốc, họ thì thầm với nhau bằng tiếng Tây Tạng, mấy đốm tàn thuốc khiến bầu trời đêm trở nên tĩnh mịch lạnh lẽo.
Họ đến nhà bí thư chi bộ thôn rồi giải thích mục đích đến đây, nhà của bí thư chi bộ cũng không có phòng khách, vì vậy ông quyết định dẫn bọn họ đến những gia đình khác trong thôn để hỏi thử xem.
Rẽ trái lượn phải, Diệp Khai suýt chút nữa thì ngã vào vũng nước đọng toàn phân ngựa, may mà được Trần Hựu Hàm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
Hắn quả thật là không còn cách nào khác, thấp giọng mắng: “Ngã đến nghiện rồi có phải không?”
Bí thư chi bộ thôn cười nói: “Trên con đường này không phải ổ gà thì chính là ổ trâu, mấy cậu trai thành phố tới đây trượt cái chân, dập cái mông là bình thường thôi á!” Nói rồi liền vặn chiếc đèn pin trong tay lên mức sáng nhất.
Ánh đèn soi ra khuôn mặt có chút oan ức của Diệp Khai.
Trần Hựu Hàm trầm mặc, tiến lên kéo lấy tay Diệp Khai.
Diệp Khai dứt khoát gạt thẳng tay, giận dữ tự mình đi lên phía trước.
Cậu lạnh lùng nói: “Không cần anh quan tâm.”
Trần Hựu Hàm lại đi lên nắm tay, rồi lại bị đánh tiếp.
Đánh tới đánh lui hai lần, nhìn thấy Diệp Khai giẫm phải cục đá, bóng lưng thon gầy lại lảo đảo một chút trong bóng đêm.
Trần Hựu Hàm đành phải chịu thua, thấp giọng nỉ non: “Anh sai rồi.”
Hắn nắm lấy cổ tay Diệp Khai cách ống tay áo.
Lần này không bị từ chối nữa.
Chỉ là tư thế này đi cũng khó chịu không kém, bị bí thư chi bộ cười cho: “Dắt tay thế này thì có ích lợi gì? Chờ tí nữa cả hai người cùng nắm tay nhau ngã lăn ra cho xem!”
Diệp Khai ho khan một tiếng, rút tay mình về, giống như là muốn kêu Trần Hựu Hàm buông tay.
Trần Hựu Hàm ngay lập tức cứng đờ, sau đó liền buông tay ra.
Rồi không nói lời nào mà nắm lại lần nữa.
Một bàn tay ấm nóng, một bàn tay lạnh buốt.
Diệp Khai bị nóng đến rùng mình.
Trần Hựu Hàm nắm tay cậu rất chặt, tay còn lại đút túi, bước chân hắn không nhanh không chậm.
Qua đoạn đường này thì con đường đã dễ đi hơn nhiều, nhưng bí thư chi bộ không đề cập tới, cả hai đều không nghĩ đến việc buông tay.
Nơi này không phải một ngôi làng mở cửa với thế giới bên ngoài, chẳng mấy nhà có phòng ngủ cho khách.
Ghé qua mấy gia đình đều nhận được câu trả lời là xin lỗi.
Càng đi càng xa, đến chó còn ngủ hết cả rồi, bị tiếng bước chân của ba người đánh thức mới sủa lên vài tiếng.
Bí thư chi bộ thôn than thở: “Cũng không phải là không có, chỉ là trong thôn không có phòng đẹp đẽ, nên ngại tiếp đón mấy cậu trai thành phố, có đúng không?” Ông ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói, “Hay là cả hai chịu khó chen chúc một chút ở nhà Tang Cát đi vậy? Hai người có thể ngủ chung mà!”
Diệp Khai bị sặc không khí lạnh mà ho khan, cảm thấy bàn tay Trần Hựu Hàm đang nắm tay mình siết chặt lại trong vô thức.
Diệp Khai là người có liên quan trực tiếp, nếu cậu không lên tiếng thì sự việc sẽ không thể kết thúc được, Diệp Khai khéo hiểu lòng người mà gật đầu: “Hựu Hàm ca ca, em không có vấn đề gì.”
Trần Hựu Hàm quyết định nhanh chóng: “Anh sẽ sang nhà khác, em ngủ ở nhà Tang Cát đi.
Sáng sớm mai anh sẽ đi ngay.”
Diệp Khai đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trợn to, sau đó tức giận gạt tay Trần Hựu Hàm ra, lạnh lùng mà châm chọc: “Tùy anh.”
Nhà bí thư chi bộ ngược đường với nhà của Tang Cát.
Cũng không thể làm phiền ông dẫn Diệp Khai về, Trần Hựu Hàm nói xin lỗi với ông, rồi liếc nhìn Diệp Khai, thấy cậu chạy càng lúc càng xa liền vội vàng đuổi theo.
“Em biết đường rồi!”
Trần Hựu Hàm kéo tay cậu lại: “Đừng có đi nhanh như vậy.”
Diệp Khai gạt ra: “Anh xéo đi.”
Trần Hựu Hàm tức giận mà bật cười: “Em chịu oan ức chỗ bạn trai mình nên mới muốn tới chỗ anh buông thả sao?”
Diệp Khai đứng lại: “Không được sao? Không phải anh đã nói em có thể thoải mái buông thả ở chỗ anh sao? Hay là lời nói từ hai năm trước đã hết hiệu lực, không tính nữa rồi?”
Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Khai thật sâu: “Chỗ này,” Hắn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Diệp Khai, đặt lên trái tim mình, “Thật sự sắp bị đâm nát rồi.”
Diệp Khai nhìn thẳng hắn, mãi lâu sau mới lạnh lùng nói: “Đồ lừa đảo.”
Cả một đường không vui mà quay về nhà Tang Cát, Mai Đóa đã dọn dẹp phòng ngủ của khách.
Sàn nhà lát đá xanh, lò sưởi đang cháy đượm, đồ dùng trong nhà đều được làm thủ công bởi thợ mộc trong thôn, quét sơn dầu, chà sáp, nhìn nặng nề giản dị.
Trên cái bàn nhỏ đặt mấy miếng dưa hấu đã cắt, bên trong tách trà là trà Phổ Nhị rất tốt cho tiêu hóa, mọi thứ đều sẵn sàng để ăn ngay.
Diệp Khai ném ba lô vào góc tường, cơn tức giận như đã biến mất, ngoan ngoãn nói với Trần Hựu Hàm: “Hựu Hàm ca ca, ăn dưa đã rồi hẵng đi.”
Trần Hựu Hàm vẫn thờ ơ.
Nhưng hắn cũng không rời đi ngay lập tức.
Diệp Khai cảm thấy rất mới mẻ mà nói: “Ăn dưa hấu bên bếp lò, em mới chỉ từng thấy trên sách địa lý năm lớp 10.
Hựu Hàm ca ca, anh từng ăn thử chưa? Có ngon không? Dưa hấu có phải ngọt lắm không?”
Không một ai có thể từ chối một Diệp Khai như thế này, Trần Hựu Hàm cũng không thể.
Diệp Khai kéo cánh tay hắn: “Được không anh? Ăn xong dưa hấu rồi lại đi nhé.”
Cậu trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, Trần Hựu Hàm hoài nghi cậu yêu đương trắc trở đến độ tinh thần phân liệt.
Lucas có lẽ đã rất chiều chuộng cậu, quả thực là chiều cho một học sinh ba tốt ngoan ngoãn thành một tiểu yêu tinh.
Cả hai ngồi xuống bên bếp lò, Diệp Khai như thật mà đưa cho hắn một miếng dưa, tự mình cũng cầm một miếng, trước khi ăn còn cụng cụng với miếng dưa của Trần Hựu Hàm: “Cheers.”
Trần Hựu Hàm: “.
.
.”
Quả nhiên, sau khi nhấm nháp xong miếng dưa hấu ngọt lành trước bếp lửa, Diệp Khai đã hài lòng hả dạ: “Hay mình uống trà đi!”
Nói xong liền đứng dậy đi bưng ấm trà Phổ Nhị.
Trà Phổ Nhị lâu năm rất thơm, nhưng vì ngâm hơi lâu nên có chút đắng.
Diệp Khai nhấp một ngụm rồi liền tráng qua, cho thêm nước nóng lại lần nữa.
“Hựu Hàm ca ca, viên sapphire với ván trượt tuyết mà em gửi cho anh, anh đã vứt đi rồi à?” Diệp Khai nói chuyện phiếm.
Trần Hựu Hàm mấp máy môi, như thể không kịp chuẩn bị trước là sẽ bị hỏi câu này, nhất thời hắn không nghĩ ra được câu trả lời phù hợp nhất, tốt cho nhất tất cả mọi người.
Diệp Khai mím môi: “Vứt thật à?”
Nói rồi cậu gật gật đầu, nhàn nhạt nói, “Cũng đúng thôi, khi đó anh chán ngấy em rồi.
Vứt đi cũng là chuyện thường tình.”
Trần Hựu Hàm chỉ có thể nói theo cậu: “.
.
.
Bỏ rồi”
“Em từng tra thử viên Sapphire kia, thì ra nó đã được đấu giá bên Christies, cuối cùng bán ra với giá 7 triệu, anh đúng là không biết tiếc của.
Hai năm nay anh không quen với ai hợp ý sao, bằng không thì có thể tặng nó cũng được mà.”
“Em thông minh thật đấy.” Trần Hựu Hàm lạnh lùng khen ngợi.
“Tàm tạm thôi.” Diệp Khai nhấp một hớp trà nóng: “Là do anh dạy giỏi.”
“Anh chưa từng làm chuyện không có đẳng cấp như vậy.”
“Anh quay lại với người yêu cũ cũng rất không có đẳng cấp.”
Trần Hựu Hàm chửi bậy một câu, căn bản là không có cách gì với cậu: “Không quay lại, em mắng thiệt anh rồi.”
Diệp Khai không nhịn được mà bật cười, lập tức quay mặt về phía bếp lò, cậu ho khan một tiếng, nghiêm trang hỏi: “Anh muốn tổ chức sinh tuổi 36 của mình thế nào đây?”
Trần Hựu Hàm cầm chén trà, chân hắn vắt chéo, khuôn mặt lạnh lùng: “Cắm 36 ngọn nến, ước 36 điều.”
“Anh tham lam thật đấy.”
“Em quản được chắc.”
“Anh muốn ước những gì? Nói em nghe thử đi.”
“Nói với em thì có ích lợi gì?”
“Nhỡ đâu được thì sao.”
Trần Hựu Hàm đặt chén trà xuống, đứng dậy: “Nói ra miệng là mất linh, em chưa từng nghe qua à?”
Hắn đi về phía cửa phòng.
Diệp Khai nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, khóe miệng nở nụ cười như có như không: “Muộn thế này rồi anh sẽ không đi quấy rầy người khác chứ?”
Trần Hựu Hàm dừng bước.
“Đã gần 11 giờ rồi, đến cả chó cũng ngủ cả rồi.
Hựu Hàm ca ca, anh mà làm thế thì mất lịch sự thật đấy.”
Cậu khoanh tay dựa vào cửa tủ: “Ngủ cùng em thôi mà, anh sợ gì chứ?”
Bị lừa rồi, thì ra kéo hắn ở lại ăn dưa hấu, uống trà, nói chuyện phiếm là để câu giờ.
Trần Hựu Hàm hết cách: “Tiểu Khai, em đúng thật là đến đây để giày vò anh.”
Diệp Khai kiên trì với tuyên bố của mình: “Em tới là để tổ chức sinh nhật cho anh.”
Trần Hựu Hàm không muốn tổ chức sinh nhật.
Hai năm vừa qua, sinh nhật hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn từng nhận được món quà là ốc biển hoá thạch Himalaya, từng được tỏ tình trong ngày sinh nhật, từng được hát chúc mừng sinh nhật trong rạp chiếu phim, những lần ấy khắc sâu, rõ ràng mà sống động, khó quên như thế.
Kiều Sở từng hỏi hắn vô số lần, Trần Hựu Hàm, tại sao cậu không tiếp tục cuộc sống ăn chơi trác táng như trước?
.
.
Hắn từng có được tình yêu, vậy nên không thể quay lại cuộc sống đó nữa rồi.
Hắn không thể quay về, nhưng cũng không thể tiến về phía trước, hắn bị mắc kẹt ở tuổi 18 của Diệp Khai, tự mình xoay quanh nó.
“Tiểu Khai, một khi người ta chạm đến ngưỡng cửa tuổi 30, người ta sẽ không còn thích sinh nhật nữa.” Trần Hựu Hàm dùng sự dịu dàng sâu sắc và thầm kín nhất để ngóng trông nhìn cậu cách ánh đèn.
“Em sẽ làm cho anh thích sinh nhật lại.” Diệp Khai nói một cách bướng bỉnh.
Trần Hựu Hàm cúi đầu cười: “Em thật sự rất tùy hứng.”
“Hựu Hàm ca ca, em chỉ tùy hứng với một mình anh.”
Trái tim hắn không tránh khỏi run rẩy vì những lời này.
Trần Hựu Hàm quay lại, đi tới trước người Diệp Khai, nhìn xuống cậu, ánh mắt hắn thâm trầm, đè nén những tình cảm không ai hiểu được.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn Diệp Khai một cách quang minh chính đại sau 2 năm.
Em ấy đã trưởng thành thật rồi, sự ngây thơ đã biến mất, ngũ quan xinh đẹp luôn luôn trong dáng vẻ trầm mặc, chỉ khi ở trước mặt hắn mới hiện lên vẻ lạnh lùng.
Trần Hựu Hàm vén tóc mái Diệp Khai ra, lòng bàn tay ấm áp thuận theo thái dương, lướt về phía đuôi mắt, quét qua gò má trơn bóng như ngọc, dừng lại trên chiếc cằm thon thon.
Diệp Khai cảm thấy cằm mình bị tay hắn bóp lấy, rồi nâng lên.
Đôi mắt đối diện với Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm cười cười: “Bảo Bảo, thì ra em hận anh đến vậy, muốn vây hãm anh cả một đời.”
Diệp Khai không nói gì cả.
Trần Hựu Hàm nhắm mắt lại.
Vốn hắn đã quen với mùi đèn bơ trong nhà, nhưng rốt cuộc đến lúc này hắn đã hiểu tại sao Bình Thố lại không nhịn được mà muốn ngửi mùi nước hoa trên người Tiểu Khai.
Nó phản phất như có như không, khiến cho Trần Hựu Hàm nhớ tới khoảnh khắc khi mình chạy qua rừng cây linh sam rậm rạp để đi đến bãi cỏ trên núi cao.
Hắn cúi đầu xuống, đặt lên trán Diệp Khai một cái hôn.
Diệp Khai nhắm mắt lại.
Hầu kết trẻ tuổi khẽ run lên.
Nụ hôn nóng bóng thiêu đốt mí mắt mỏng manh của cậu.
Thiêu đốt chóp mũi cao thẳng.
Thiêu đốt đôi môi sắc nét và căng đầy như những cánh hoa của cậu.
Cọ xát, ngậm lấy, nhẹ nhàng mút vào liếʍ ɭáρ.
Diệp Khai ngoan ngoãn hé mở đôi môi mình, cảm nhận nụ hôn sâu của Trần Hựu Hàm.
Bên ngoài cửa sổ gió lớn dữ dội, cơn mưa bất ngờ xuất hiện trút nước ầm ầm lên cửa kính.
Diệp Khai kiễng chân, ôm cổ Trần Hựu Hàm.