Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 76
Chương 76:
Bóng của cây cối lướt qua trên kính chắn gió, Panamera đi vòng qua đài phun nước, tiến vào hầm để xe dưới lòng đất của tòa nhà trụ sở GC.
Rốt cuộc cũng gọi được cho Cố Tụ, có lẽ chính anh cũng phát sợ vì sự kiên nhẫn không mệt mỏi của Diệp Khai.
“Tầng hai dưới mặt đất, cửa C.” Diệp Khai nói ngắn gọn.
Không đến mười phút sau, thang máy ở cửa C đi xuống, cửa kính rung chuyển, bóng dáng của Cố Tụ thản nhiên bước ra.
Ngay khi anh vừa mới nhìn quanh một lượt, Diệp Khai đã nháy đèn, rồi bấm còi một lần nữa.
Cố Tụ tìm theo tiếng âm thanh phát ra rồi đi tới.
Diệp Khai cúi người bước xuống xe, trên người cậu vẫn mặc bộ quần áo khi họ gặp nhau ngày hôm qua.
Cửa xe bị đóng sầm lại, cậu dựa vào thân xe rồi cúi đầu châm thuốc.
“Có việc gì?”
Cố Tụ dừng lại cách Diệp Khai hai bước.
Qua làn khói nhàn nhạt, anh nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Diệp Khai.
So với hai năm trước thì cậu thay đổi không chỉ một hai điểm.
Cố Tụ im lặng nhìn người, không có nhiều người có thể khiến cho anh khắc sâu ấn tượng, huống chi còn là người chỉ tiếp xúc trong 1-2 tuần.
Nhưng anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp mặt Diệp Khai.
Cậu mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản, đôi mắt trong veo, tuy rằng có hơi ngây ngô nhưng rất điềm đạm xinh đẹp.
Cậu mang trên mình khí chất cao quý, biết tiến lùi đúng mực, phẩm hạnh cực kỳ tốt, những thứ này còn khiến người ta ấn tượng hơn cả khuôn mặt cậu.
Diệp Khai lúc đó, cả người giống như một đỉnh núi băng trong gió xuân, tuy rằng lạnh lùng nhưng cũng không hề khiến người ta chùn bước, thậm chí còn khiến cho những người tiếp xúc với cậu rất nhanh chóng mà nảy sinh ấn tượng tốt.
“Hiện giờ Trần Hựu Hàm đang ở đâu?”
Giọng nói của Diệp Khai kéo thần trí đang bay tán loạn của anh quay về.
Anh nhìn đối phương chằm chằm, chiếc áo sơ mi chỉn chu trên người cậu, sắc mặt tái nhợt vì không ngủ đủ, không biết vì sao, cậu mới chỉ là một cậu thanh niên 20 tuổi, nhưng trên người lại có vẻ trầm lắng lơ đãng.
“Không thể trả lời.”
“Trần Hựu Hàm kêu anh không nói cho em biết sao?”
“Nói tóm lại, hắn không muốn gặp cậu.” Khóe môi Cố Tụ nhếch lên một nụ cười lạnh, anh phong độ nhẹ nhàng xòe tay: “Cậu cần gì phải đến quấy rầy hắn.”
“Cố Tụ, anh sai rồi.” Diệp Khai từ từ đứng thẳng dậy, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc màu trắng, cười nhạt, “Anh ấy muốn gặp em.
Anh ấy không chờ mong gặp được em, nhưng anh ấy muốn gặp em, anh hiểu chứ?”
Cậu lười biếng vươn tay ra, đó là một túi đựng tài liệu.
“Đây là tư liệu dự án mà anh đưa cho em ngày hôm qua.
Trong đó có tiến độ thi công và địa chỉ của tất cả các trường học.
Nếu anh không nói cho em biết, em vẫn có thể phái người đi tìm, tìm từng chỗ, từng chỗ một.”
Khuôn mặt căng thẳng của Cố Tụ dần thả lỏng, dưới ánh nhìn không tập trung nhưng lại rất kiên trì của Diệp Khai sinh ra một tia do dự.
“Cậu muốn làm gì?”
Diệp Khai cúi đầu cười: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Từ bên trong nụ cười này, Cố Tụ có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng của Diệp Khai khi trước.
“Hôm nay em đến gặp bác Trần, bác ấy nhờ em thuyết phục Trần Hựu Hàm kết hôn.”
Cố Tụ ngạc nhiên, nghẹn lời.
Diệp Khai nhấp hai hơi thuốc lá, trong tầng hầm để xe nóng bức và yên tĩnh không có ai lên tiếng.
Cậu nhướng mắt, trên mặt không chút biến sắc mà nhếch môi: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết rồi chứ?”
Cố Tụ há miệng: “Vân Nam.” Sau đó nói ra một địa danh nghe rất lạ.
Diệp Khai ghi nhanh nó vào bản ghi nhớ trên điện thoại, rồi lập tức cầm túi hồ sơ đứng dậy, “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho Hựu Hàm ca ca trong suốt hai năm qua.” Cậu mở cửa xe ra, quay đầu lại vào một giây trước khi lên xe, sau đó cười mà như không bổ sung một câu: “Có điều lần sau mà còn muốn đánh hay mắng người khác thì nên hỏi rõ ràng mọi chuyện trước rồi hẵng động thủ.”
Trong tiếng động cơ gầm rú, Diệp Khai gọi điện thoại: “Tư Kỳ, đặt vé máy bay cho tôi.”
Trên đỉnh núi tuyết có mây dày cuồn cuộn, sương mù trắng xóa che dấu vết tích của các vị thần.
Đây là một ngôi làng của người Tây Tạng ẩn mình trong vùng núi sâu của Địch Khánh, nơi đây rất rộng, được chia thành hai ngôi làng nằm dọc theo con suối trong núi tuyết, đi bộ qua lại cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Hầu hết các ngôi nhà của dân làng đều có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết trắng ngay khi ngẩng đầu lên.
Ban đầu Trần Hựu Hàm cũng không biết, sau khi trao đổi với bí thư thôn xong hắn mới phát hiện ra, thì ra mấy cái đỉnh núi nhọn hoắt kia chính là Mai Lý Thập Tam Phong, chỉ có điều ở đây là nhìn từ mặt sau.
Tháng 7, tháng 8 là mùa mưa ở đây, phong cảnh có đẹp đến đâu thì cũng bị ẩn giấu dưới mây mù, chỉ vào buổi chiều mới ngắm được cảnh đẹp đến kinh tâm động phách.
Trần Hựu Hàm đang ngồi uống trà trên sân thượng khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Khai.
Ánh nắng có vẻ cực kỳ khó chịu dưới sự phản xạ mạnh mẽ ở ranh giới mặt tuyết, mấy ngày nay cơ thể của hắn không khỏe lắm, chỉ khi được mặt trời sưởi ấm như thế này mới cảm thấy mình còn sống.
Hắn nửa do dự nửa ngạc nhiên khi nhìn thấy tên người gọi đến.
Mọi chuyện đều đã nói rõ ràng ra rồi, hắn không nghĩ rằng Diệp Khai sẽ lại gọi điện thoại cho mình.
Cũng không phải là hắn chưa từng nằm mơ.
Mơ thấy cậu còn mặc đồng phục của trung học Thiên Dực, vào giờ tan học ngày thứ sáu, cậu chạy về phía hắn trong ánh hoàng hôn màu cam.
Hoặc là khi cậu dẫn hắn đi tham quan sân trường đại học.
Những con đường rợp bóng cây xanh, những cây long não hàng trăm năm tuổi, hàng dây leo thường xuân rủ xuống bờ tường.
Xung quanh đều là những khuôn mặt của người nước ngoài.
Rồi bỗng khung cảnh như bị đánh tan, Diệp Khai khẽ mỉm cười rồi nói, Hựu Hàm ca ca, em đi học ở Thanh Hoa.
Khi hắn nhìn kỹ lại, không hiểu sao bên người cậu bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông khác.
Mộng đẹp đột nhiên biến thành ác mộng, Trần Hựu Hàm tỉnh lại trong cơn trống ngực đập dồn.
Có đôi lúc cũng mơ đến những hình ảnh không lành mạnh cho lắm.
Bởi vì hắn đã hứa sẽ không đi quấy rầy cậu nữa, thế nên mỗi khi mơ đến những cảnh tượng đó lại cảm thấy bản thân mình như đang xúc phạm, không tôn trọng Diệp Khai.
“Ơi em.” Trần Hựu Hàm nhấc máy, tay phải cầm tách trà Ô Long đang bốc khói.
“Hựu Hàm ca ca, em bị lạc đường rồi.” Diệp Khai nói, vừa nói vừa thở nhẹ: “Lạc đường?” Trần Hựu Hàm khẽ giật mình, vừa buồn cười vừa cảm thấy lòng mình như mềm lại.
Thật giống như một làn sóng cuốn theo cát trắng, là chuyện mà hắn không thể khống chế được: “Không tìm được chỉ đường sao?”
“Không tìm thấy, trời sắp tối rồi.”
Trần Hựu Hàm vô thức nhìn sắc trời.
Đúng là sắp tối thật.
Trên núi thường tối sớm, nếu là ở thành phố thì hiện tại hẳn là vẫn còn sáng.
“Gọi người nhà đến đón em đi.”
Diệp Khai lắc đầu: “Không đón được.
Em không biết mình đang ở đâu.”
Cậu vừa nói như vậy, hắn liền thu lại sự dịu dàng hờ hững trước đó.
Giọng điệu nghiêm túc hơn: “Xung quanh có biển chỉ dẫn nào không? Có ai không? Em đi hỏi thăm một chút xem? Hoặc là chia sẻ tọa độ cho ai đó đi.”
“Chỗ em đang đứng.
.
.” Diệp Khai quay đầu nhìn một chút, “Có một Cọc Mani Tây Tạng rất cao, có lá cờ cầu nguyện, bên tay phải có một ngôi nhà bằng đá, trong sân có trồng một cây.
..
một cây …!là một cái cây gì đó em không biết.”
Cánh tay đang vịn ghế mây của Trần Hựu Hàm có chút dùng sức, giọng hắn khàn khàn: “Còn gì nữa?”
“Phía trước có một con đường nhỏ bị chia đôi, một con đường dẫn đến một ngôi chùa mái vàng, có bãi cỏ rất rộng, con đường còn lại thì đi xuống dốc, dọc theo con dốc đó là một con suối nhỏ.”
Tấm chăn lông trượt xuống đất, Trần Hựu Hàm bật dậy, hầu kết hắn lăn lăn, nuốt khan hai lần mới tìm lại giọng nói của mình: “Em đứng yên đó, đừng đi đâu cả, anh đến đón em ngay.”
Diệp Khai liền đáp “Dạ.”
Cậu đang đứng trước lối vào của ngôi làng, đi về bên phải là thôn trên, đi sang bên trái là thôn dưới, dòng suối màu trắng chảy theo triền núi thấp cuộn lên những đợt sóng trắng xóa.
Có một người đàn ông trong thôn khiêng củi đi ngang qua chỗ cậu, dùng tiếng phổ thông nặng khẩu âm mà hỏi: “Tashi Delek! Đi đâu thế?”
Diệp Khai cũng đáp lại “Tashi Delek” rồi lắc đầu: “Không đi đâu cả.”
Cô bé người Tây Tạng đang lùa bò cũng rụt rè nhìn cậu: “Tashi Delek, anh định vào thôn chơi ạ?”
Diệp Khai đút hai tay vào túi, nhẹ nhàng cười: “Anh không đi đâu cả.”
Đàn trâu chậm rãi đi ngang qua cậu.
Mặt trời đang xuống núi, những ánh hào quang rực rỡ cuối ngày nhuộm lên sắc vàng óng cho những ngọn núi tuyết.
Khi gió nổi lên, cậu kéo khóa áo khoác, chiếc mũ ngư dân của Balenciaga không đội được, bị gió thổi bay liên tục hai lần liền, cậu đành cởi ra rồi cầm trong tay.
Mái tóc màu đen bị gió thổi cho rối bời, cậu đeo balo xoay quanh trong gió.
Gót chân quay tròn, một vòng, hai vòng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con đường đất dưới chân.
Những lá cờ cầu nguyện bị thổi bay phấp phới, khiến cho người nghi ngờ rằng chỉ một giây sau thôi chúng sẽ bị thổi bay.
Đến khi cậu xoay tròn được chừng năm vòng thì bắt đầu cảm thấy chóng mặt, Diệp Khai dừng lại, thấy một người Tây Tạng đang khom lưng tụng kinh cầu phúc với Cọc Mani, trước khi người đó đi, anh ta nhặt một hòn đá rồi đặt chồng lên đó.
Trong lòng Diệp Khai khẽ động, ngay khi người Tây Tạng kia vừa đi thì cậu cũng nhặt lên một viên đá, học theo người kia mà xếp chồng nó lên một cách vững chắc.
Bàn tay đút trong túi còn chưa kịp vươn ra để chắp tay trước ngực thì đã nghe thấy có tiếng cười khúc khích lẫn vào trong tiếng gió.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang đứng cách mình hai ba mét.
Trong ánh hoàng hôn, hắn được tắm trong ánh sáng màu cam rực rỡ, trên người hắn là bộ đồ đen, trên tay cầm điếu thuốc, nhìn rất ngầu.
Gió thổi tung mấy sợi tóc mái che mắt, Diệp Khai bình tĩnh hoàn thiện nốt nghi thức còn lại, cậu từ Cọc Mani quay lại, chậm rãi bước về phía hắn: “Có gì mắc cười đâu.”
Trần Hựu Hàm nhìn cậu, hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Em lạc đường.”
Trần Hựu Hàm cong môi cười: “Lạc đường trùng hợp quá.”
“Em không biết.” Diệp Khai nhìn bình giữ nhiệt trên tay hắn, “Em khát rồi.”
Trần Hựu Hàm mở nắp chiếc bình rồi đưa nó cho cậu.
Là độ ấm vừa phải để uống, Diệp Khai ngửa đầu uống hai ngụm, cảm thấy toàn thân đều được ủ ấm.
“Em còn tưởng sẽ có cẩu kỷ chứ.”
Trần Hựu Hàm nhéo gáy cậu một cái, “Anh mới 36 thôi, nghe chưa.”
Diệp Khai nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thật không, lần trước Trát Tây nói anh chỉ lớn hơn em vài tuổi, em còn tưởng anh mới chỉ 25.”
“Lúc anh 25 tuổi em còn đang học tiểu học.” Trần Hựu Hàm thản nhiên nói.
Diệp Khai cảm thấy mình thật là vụng về, im lặng một lúc trong tiếng gió rồi mới nói: “Em không có ý đó.”
Trần Hựu Hàm dẫn cậu đi lên con đường núi bên trái: “Em tới cũng đúng lúc lắm, ngày mai là anh sẽ không còn ở đây nữa rồi, em có lạc đường thì cũng không có ai đến đón đâu.”
Diệp Khai căng thẳng: “Tại sao?”
“Phải đi đến địa điểm tiếp theo.
Đáng lẽ anh phải đi từ hôm qua rồi, vì lý do thời tiết nên mới phải ở lại.”
Là do đau dạ dày, nhưng dĩ nhiên hắn không thể nói thật với Diệp Khai.
“Em tới đây là để tìm anh, nếu anh đi thì em cũng đi.”
“Tìm anh làm gì?” Trần Hựu Hàm dừng lại, không thể không châm một điếu thuốc.
Sự xuất hiện của Diệp Khai ở đây đã vượt qua mọi giấc mơ của hắn, vượt qua cả hi vọng xa vời lý tưởng nhất mà hắn có thể chạm tới, vượt qua cả lý trí và sự mong đợi của hắn.
Tồn tại của hắn đối với Diệp Khai mà nói là hiện thân cho sự đau đớn.
Không một ai lại chủ động tìm đến đau đớn cả.
Bản năng duy nhất khi đối mặt với đau đớn chính là trốn tránh.
Thân là sự đau khổ ấy, nơi lý tưởng nhất của hắn chính là ở bên ngoài cuộc sống của Diệp Khai.
“Ba anh nói muốn bắt anh quay về kết hôn.” Diệp Khai nhìn hắn chằm chằm.
Ngay sau khi mặt trời xuống núi, sắc trời liền nhanh chóng tối lại.
Mời vừa rồi còn có thể mơ hồ phân biệt được khuôn mặt của đối phương, nhưng bây giờ thì đến cả ánh sáng trong mắt cũng không thể nhìn ra nữa.
Cả người Trần Hựu Hàm cứng đờ lại: “Em đến gặp ông ấy rồi sao?”
“Em gặp bác ấy dắt chó bên bờ biển.
Liệp Liệp đã nhận ra em trước.” Không biết là học từ đâu, mà giờ Diệp Khai đã có thể nói dối mà không cần nháp trước.
Trần Hựu Hàm vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, Diệp Khai lại nói: “Bác ấy nói em đến kêu anh quay về đi xem mắt, nếu được thì kết hôn luôn trong năm nay, sang năm sinh con là vừa đẹp.”
Trần Hựu Hàm bị sặc khói rồi ho khan sù sụ, ở nơi độ cao 3.000m này, hắn vịn vào thân cây mà ho đến thở không ra hơi.
Hắn biết Diệp Khai đến đây sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp, đến ông trời cũng sẽ không thoả mãn tâm nguyện hèn mọn nhỏ bé mà qua quýt của hắn.
“Ra vậy.” Hắn chỉ có thể nói như vậy, sau đó mới lại hỏi: “Vậy em tới đây làm gì?”
“Ba anh nói em với anh rất thân nhau, anh sẽ nghe lời em hơn.” Hai tay Diệp Khai đút túi, ôn tồn nói: “Bác ấy nhờ em đến khuyên anh kết hôn.”
Vỏ cây cứng rắn thô ráp, bàn tay đang vịn vào nó của Trần Hựu Hàm vô thức dùng lực, lòng bàn tay bị mài đến đau nhức, hắn buông tay ra rồi quay người lại, giả vờ bình tĩnh mà tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau, hắn mới nói: “Nếu em thực sự muốn khuyên anh thì chỉ cần gọi điện thoại là được, không cần phải đích thân tới đây.”
Diệp Khai nhẹ giọng đáp: “Thật sao, vậy mà anh chẳng nói sớm.”
Giọng của Trần Hựu Hàm đanh lại: “Giờ em biết rồi đấy.” Giọng điệu hắn rung lên, có vẻ dịu dàng hờ hững: “Tới cũng tới rồi, em cứ ở lại chơi thêm mấy ngày đi, phong cảnh chỗ này cũng không tồi.”
“Ngày mai anh sẽ đi luôn à?” Diệp Khai nhìn theo bóng lưng hắn, “Là đi đến hạng mục tiếp theo, hay là quay về xem mắt?”
“Sao cũng được.”
Tiếng suối chảy róc rách bên tai.
Một bên đường là vách núi, ẩn hiện bởi những bụi cây rậm rạp và những thân cây xiên xẹo, một bên là dốc đất cao cỡ nửa người.
Con đường quanh co khúc khuỷu dẫn vào ngôi làng sáng đèn bên dưới, trong bóng đêm còn có thể nhìn thấy khói bếp bốc nghi ngút, là các nhà dân đang nấu cơm.
Dãy núi nhìn đen kịt, bên ngoài một tầng núi nữa mới là Mai Lý Thập Tam Phong.
Những ngôi sao cứ như đang treo trên vai chúng.
Trên đường vắng bóng người đi lại, những người dân du mục cũng đã sớm tìm được đường về nhà.
Có những ngọn đèn trong làng thắp sáng cho họ, chúng sáng rực, ấm áp, hết ngọn này đến ngọn khác.
Diệp Khai cao giọng nói: “Hựu Hàm ca ca, khi anh kết hôn em phải mừng bao nhiêu tiền mừng nhỉ?”
Bước chân Trần Hựu Hàm dừng lại.
Hắn không quay đầu lại, quay lưng về phía Diệp Khai mà nói: “Em thích mừng bao nhiêu cũng được.”
Diệp Khai chậm rãi tới gần hắn: “– nhưng mà anh ơi, anh yêu em nhiều đến thế, liệu anh có thể cứng lên với người khác không?”
Trần Hựu Hàm không thể tin được, hắn ném điếu thuốc xuống đất, hung hăng dẫm mạnh nó: “Em nói gì vậy?”
“Anh dẫn theo chị dâu mới, liệu có còn nhìn em bằng ánh mắt đó không? Nếu như không khống chế nổi mà bị phát hiện ra thì phải làm sao bây giờ?” Diệp Khai xích lại gần hắn, cậu ngước mắt, trong mắt cậu tràn đầy những cảm xúc mà Trần Hựu Hàm không hiểu, rồi Diệp Khai khẽ cười một tiếng: “Anh giận rồi à?”
Bịch một tiếng, cơ thể cậu bị đẩy lên sườn con dốc, rễ cây trơ trọi chọc vào balo của cậu, những mảnh bụi đất ào ào rơi xuống.
Trần Hựu Hàm túm lấy vạt áo, tay đệm sau gáy cậu, trầm giọng nói: “Đủ rồi!”
Diệp Khai ngoảnh mặt làm ngơ trước sự hung hắng quát tháo của hắn, không những thế mà còn quay sang hùng hổ dọa người: “Anh sẽ tặng cho người đó một chiếc nhẫn sapphire chứ? Có thể lên giường với người đó mỗi ngày không? Có thể làʍ ŧìиɦ với người đó trong bồn tắm hay không? Liệu có khi nào vì uống say mà thậm chí còn không dám hôn vì sợ người ta ghét bỏ không? Anh sẽ rán sườn cừu cho người đó chứ? Liệu anh có –“
Một tràng ép hỏi bị bịt kín lại giữa răng môi, Trần Hựu Hàm nâng mặt cậu, hôn lên một cách hung hăng.
Thực sự rất hung hăng, hung hăng cực kỳ, mang theo tình yêu bất lực không thể giải tỏa, mang theo ham muốn chiếm hữu có thế nào cũng không tránh thoát được, mang theo nôn nóng và đau đớn.
Trái tim như bị xé rách, Trần Hựu Hàm đè ép cánh môi, liếʍ ɭáρ hàm trên mẫn cảm của cậu, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào.
Hắn nặng nề mà hôn cậu, áp trán vào trán cậu, thở hổn hển mắng: “Em muốn biết sao? Mẹ kiếp em thật sự muốn biết sao? Người anh muốn cɦịƈɦ mỗi ngày là em, muốn ôm em thức dậy mỗi sáng, nếu em mà có thể sinh con thì mẹ kiếp anh sẽ sinh với em 18 đứa, không phải em đã buông xuống rồi sao? Đến đây trêu chọc anh làm gì? Muốn khuyên anh kết hôn sao? Khuyên anh lấy người khác à? Nhìn thấy vợ anh liệu em có gọi ra được hai chữ chị dâu không? Em có gọi ra được không hả!” Lòng bàn tay hắn vừa nặng nề mà vẫn hết sức nhẹ nhàng vuốt ve má Diệp Khai, “Tiểu Khai, Bảo Bảo, em hận anh đến vậy sao, đến tận bây giờ vẫn muốn đâm dao vào tim anh như vậy à? Có phải em muốn khiến anh đau đớn đến chết không? Anh đau chết đi rồi, em sẽ hết hận, hết giận chứ? Em muốn anh kết hôn còn khiến anh đau đớn hơn cả kêu anh đi chết đấy.
Bảo Bảo, em biết dù em có nói gì anh cũng sẽ đều đồng ý đúng không, hôm nay em tới tận đây rồi, nếu như em thật sự muốn anh kết hôn, em chỉ cần gật đầu một cái thôi, thế là xong, anh sẽ nghiêm túc mà yêu người đó, nắm tay nhau đi hết đời này, tuyệt đối không qua loa,” Trần Hựu Hàm đỏ cả vành mắt, hắn thở dốc, phí công mà hung ác: “Chỉ cần em gật đầu một cái thôi.”
Diệp Khai không nhúc nhích, chỉ là gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn.
Môi cậu mấp máy.
Trần Hựu Hàm tuyệt vọng nhắm mắt, không màng quát tháo đấu đá gì nữa mà bất chấp hôn cậu, sợ cậu gật đầu, sợ cậu nói ra một chữ “Được”.
Môi bị cắn rách, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng.
“Nếu em muốn để anh kết hôn,” Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu, gắt gao ấn cậu vào bên gáy mình, giọng hắn nghẹn ngào: “Ít nhất hãy để anh nhìn thấy em kết hôn trước đã.
Anh sẽ hoàn toàn buông tay, từ đó trở đi anh có thể đối diện với em một cách thẳng thắn, không đi quấy rầy em nữa, anh có thể biến mất hoàn toàn, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mắt em, nhưng xin em đừng ép anh, trước khi em kết hôn, xin đừng ép anh như vậy.”
Diệp Khai chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế mà trào ra.
Cậu nghẹn ngào đưa tay ôm lấy Trần Hựu Hàm: “.
.
.
Anh có biết ngày này tuần sau là ngày gì không?”
Trần Hựu Hàm giờ phút này hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa, suy nghĩ đầu tiên lại là ngày Diệp Khai đính hôn với ai đó, trong lòng hắn đau đớn quặn thắt, hắn mạnh mẽ ôm Diệp Khai vào lòng, gần như muốn khảm cậu vào trong ngực: “Ngu ngốc!” Diệp Khai nhẹ nhàng nói, âm cuối còn mang theo run rẩy: “Khuyên kết hôn gì chứ, em tới đây để tổ chức sinh nhật cho anh mà.”