Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 72
Chương 72
Ánh mắt sững lại một cái, Diệp Khai ngay lập tức tỉnh táo lại phân nửa, cậu bật dậy.
Bởi vì men say dâng lên đầu, cậu lắc lư gần như không đứng vững, chỉ cảm thấy huyết áp bay thẳng lên cao.
“Anh vừa nói gì vậy? Ông nội –“
“Ông nội biết rồi.” Trần Hựu Hàm cũng đứng dậy theo, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt nặng nề, nhưng trong đó là dịu dàng vô kể, mà cũng nhạt như nước.
.
.
Diệp Khai cảm thấy có lẽ mình say quá rồi, cậu vậy mà nhìn thấy bi thương trong mắt Trần Hựu Hàm.
“Ông nội không sao cả,” Trần Hựu Hàm dừng lại một chút, trong giọng hắn gần như không mang theo chút cảm xúc nào, “Nếu như Lucas đối với em đủ tốt, ông nội sẽ đồng ý thôi.
.
.
Sau này em cũng không cần lo lắng đến chuyện này nữa.”
Tầm mắt nhanh chóng mờ đi, Diệp Khai nghiến chặt răng, hung hăng đẩy mạnh Trần Hựu Hàm một cái: “Anh dựa vào đâu mà xem vào chuyện của người khác? Nếu như ông nội lỡ xảy ra chuyện gì, anh có chịu trách nhiệm được không hả? !”
Diệp Khai uống quá nhiều rồi, giọng điệu cũng rất hung dữ, nhưng trên người lại không có sự lực gì.
Trần Hựu Hàm không những không bị cậu đẩy ra, ngược lại còn nắm lấy cổ tay cậu, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, em nói đúng, anh đã vượt qua ranh giới rồi.
Sẽ không có lần sau đâu.”
Bàn tay Diệp Khai bị hắn cầm, lòng bàn tay run rẩy vừa vặn áp lên trái tim.
Xuyên qua lớp áo khoác dày, cậu gần như không cảm nhận được nhịp tim chậm chạp mà nặng nề của Trần Hựu Hàm.
“Tiểu Khai, xin lỗi em vì tất cả những chuyện trong quá khứ, anh biết chỉ nói xin lỗi thôi là quá nhẹ nhàng, nhưng tới ngày hôm nay, ngoại trừ xin lỗi ra thì anh đã không còn thứ gì khác có thể đưa cho em.” Trần Hựu Hàm phớt lờ sự giãy dụa của cậu, hắn dùng sức rất mạnh, nắm chặt lấy cổ tay Diệp Khai, dưới bầu trời đêm, khuôn mặt hắn chìm vào bóng trắng, Diệp Khai chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mơ hồ, dù cậu có mở to hai mắt cỡ nào thì cũng không thể nhìn rõ sự trầm lặng của hắn, “Những lời đã nói với em hai năm trước giờ đã là gương vỡ khó lành, là do anh lúc ban đầu không nhìn thấy rõ lòng mình, không thấy rõ tầm quan trọng của em đối với anh.
Anh mang đến cho em nhiều đau đớn như thế, hiện giờ em không đồng ý tha thứ, không đồng ý cho anh cơ hội, đây đều là đáng đời anh.”
Trần Hựu Hàm cúi đầu xuống, tia sáng trong mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
“Mặc dù anh vẫn rất muốn được gặp em, nhưng hiện giờ, ý nghĩa duy nhất của anh với em chắc có lẽ chỉ còn lại đau đớn, anh đã hiểu rồi.”
Lòng bàn tay hắn dịch lên, rốt cuộc cũng vỗ nhẹ lên bàn tay lạnh như băng của Diệp Khai, lần nắm tay này thật trân trọng mà nghiêm túc.
Hắn nhìn vào mắt Diệp Khai, chậm rãi nói: “Anh từng yêu em, em cũng từng yêu anh, vậy thôi anh đã thấy đủ rồi.”
Diệp Khai mở to mắt.
Cậu nhìn thấy Trần Hựu Hàm buông tay mình ra, lùi về sau một bước: “Sau này Hựu Hàm ca ca sẽ không bao giờ khiến cho em phải đau khổ, khó xử nữa.
Em hãy sống thật tốt nhé.”
Bàn tay được buông xuống.
Gió trên cánh đồng không biết là bắt đầu thổi đến từ đâu, nó lướt qua giữa hai người, vòng quanh những cánh hoa và ngọn cỏ ẩm sương, cuối cùng không biết đã đi đâu về đâu giữa những triền núi.
Trần Hựu Hàm châm một điếu thuốc, cúi người nhặt chai rượu đã cạn: “Trở về thôi, đã muộn rồi.”
Khi đến là Trần Hựu Hàm đi sau nhìn nhìn bóng lưng Diệp Khai, lúc về, đổi lại thành Diệp Khai nhìn hắn.
Chỉ cách nhau vào bước chân, dưới ánh trăng sao ảm đạm.
Diệp Khai chợt nghĩ đến, làm sao mà Trần Hựu Hàm lại gầy nhiều như vậy.
Thân chai thủy tinh thỉnh thoảng va đập theo nhịp bước chân, đinh một tiếng, rồi lại đinh một tiếng.
Bước chân Diệp Khai không biết nặng nhẹ, ánh mắt vẫn luôn dán trên bóng lưng gầy gò của Trần Hựu Hàm.
Bỗng nhiên cậu bị vấp phải cục rễ cỏ, mới lảo đảo một bước đã bị Trần Hựu Hàm vững vàng mà đỡ lấy.
“Lúc đi đường phải cẩn thận quan sát, đừng để ngã nữa.” Trần Hựu Hàm dìu cậu đứng vững lại, làm xong liền rút tay về ngay.
“Mới chớp mắt mà em đã 20 tuổi rồi, chẳng biết tại sao mà mỗi lần nghĩ đến em đều là dáng vẻ khi 17, 18.
Đã được 1 mét 8 rồi sao?”
Diệp Khai “Ừ” một tiếng, “1 mét 81.”
Trần Hựu Hàm cười cười: “Anh già thật rồi.”
Diệp Khai mấp máy môi.
Nếu như lúc này cậu phản bác, trong lòng Hựu Hàm ca ca nhất định sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng cậu lại không lên tiếng.
“Đợi đến khi anh cũng buông tay rồi, em có thể thêm wechat anh lại không?” Thanh âm Trần Hựu Hàm thở hổn hển theo dao động từng bước chân.
Chắc hẳn hắn cũng chưa thích nghi với độ cao như vậy.
Diệp Khai gật gật đầu: “Thêm ngay bây giờ cũng được.”
“Hiện giờ không được.”
Trần Hựu Hàm nói đến chỗ này, đột nhiên dừng lại.
Không biết vì sao, hắn ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng đã khuyết đến mức sắp biến mất kia.
Điếu thuốc trên miệng đã sắp cháy đến cuối cùng, hắn gần như chưa nhấp được hơi nào.
Diệp Khai cũng dừng lại, chỉ chừng một hai giây.
Trần Hựu Hàm thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời đêm, lại tiến về phía trước, nhẹ giọng nói: “Em lớn như vậy rồi, không có năm nào là anh không ở bên.
Đột nhiên bặt vô âm tín suốt hai năm, chờ sau này anh xem bù lại từ vòng bạn bè của em vậy.”
Diệp Khai nghĩ, hai năm nay cậu rất ít đăng ảnh hay trạng thái lên vòng bạn bè.
“Lucas cũng không còn trẻ đúng chứ.” Trần Hựu Hàm nhẹ giọng hỏi.
Diệp Khai cũng không nhớ rõ hắn bao nhiêu tuổi, có lẽ từng nói qua, nhưng cậu không để vào lòng, thế nên chỉ qua loa mà đáp: “Đã ngoài ba mươi.”
Trần Hựu Hàm cười cười: “Bây giờ anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của Diệp Cẩn và Cù Gia rồi.
Em phải cẩn thận khi kết giao với đàn ông ở độ tuổi này.
Làm gì cũng phải lưu lại một đường lui, đừng vội vàng nghiêm túc như vậy.
.
.” Không biết lại nghĩ tới điều gì, hắn dừng một chút, cười cười, khàn giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi em, vô thức lại quản nhiều như vậy.
Em rất thông minh, không cần anh lo lắng.”
Một trái tim trở nên vừa chua xót vừa nặng nề.
Diệp Khai mờ mịt nhìn bóng lưng Trần Hựu Hàm, dần dần khó mà thở nổi.
Khoảnh sân nhỏ và ngôi nhà bằng đá của Trát Tây đã ở ngay trước mặt.
Dưới ánh trăng, nhìn nó trông cứ như là màu bạc.
Diệp Khai lại vấp ngã.
Đầu gối khụy trong bùn, lòng bàn tay còn chưa lành đã lại bị mài rách da.
Trần Hựu Hàm bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, kéo cậu lên, cúi người phủi đi bùn bẩn và cỏ rả dính trên ống quần cậu.
Diệp Khai phủi sạch tay.
Bên trong lòng bàn tay vừa nóng vừa đau, không biết có bị chảy máu không.
Cậu nhìn đường chỉ tay của mình, nhớ đến trò ảo thuật quê mùa của Lucas.
Cậu níu lại tay áo của Trần Hựu Hàm: “Em biết xem chỉ tay đấy.”
Trần Hựu Hàm im lặng một lúc, cong cong môi, “Để hôm khác đi.”
Những người say rượu đều có xu hướng cố chấp, Diệp Khai không buông tay, nói: “Để em xem cho anh đi, em biết xem thật đấy.”
Trần Hựu Hàm đưa tay phải ra.
Diệp Khai lắc đầu: “Nam trái nữ phải, đưa em xem tay trái.”
Trần Hựu Hàm giơ bình rượu lên: “Không tiện lắm, để mai anh cho em xem nhé.”
Đầu óc cậu choáng váng, hình như đúng là cũng không còn cách nào nữa.
Cậu cẩn thận kéo chéo áo của Trần Hựu Hàm: “Em không muốn bị ngã nữa.”
Nếu như lúc này Trần Hựu Hàm lại nắm tay của cậu, cậu đã say như vậy rồi, sẽ không đẩy ra đâu.
Nhưng Trần Hựu Hàm lại không nắm.
Điểm tốt duy nhất là hắn cũng không từ chối Diệp Khai.
Diệp Khai cứ như vậy mà nắm lấy góc áo khoác màu xám của hắn, chậm rãi đi từng bước vài mét đường cuối cùng.
Quả nhiên Trát Tây vẫn để cửa cho họ.
Đám động vật đã chìm vào giấc ngủ sâu, có một chiếc đèn ngủ nho nhỏ treo trên những kẽ gạch của cầu thang.
Trần Hựu Hàm bật đèn pin của điện thoại, bò Tây Tạng kêu lên bò….ò…!một tiếng.
Trong không khí nồng nặc mùi gia súc và phân, đúng lúc này, hắn chợt nhớ ra mục đích đến đây của Diệp Khai, nhẹ nhàng nói: “Lúc trở về anh sẽ nhờ người gửi thông tin của quỹ từ thiện đến hộp thư của em.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Bếp lửa trên tầng hai đã tắt ngúm, biến thành một cái bếp lạnh lẽo tối tăm.
Khi họ đi lên tầng ba, nghe thấy tiếng nói mơ khe khẽ của Ram, tiếng người lớn trở mình khiến chiếc giường phát ra động tĩnh.
Lên tầng 4, họ tách nhau ra trước phòng khách nhỏ.
Trần Hựu Hàm tắt đèn pin.
Ngoài cửa sổ có chút ánh sáng yếu ớt đang khuếch tán, giống như một đám sương bạc.
Trong đám sương bạc này, Trần Hựu Hàm chào tạm biệt Diệp Khai: “Chúc em ngủ ngon.”
Diệp Khai hơi khựng lại nói: “Phòng tắm…”
“Em dùng trước đi.”
Trần Hựu Hàm quay người bước vào phòng.
Cánh cửa đóng lại, ánh sáng mờ ảo bên trong bị che khuất khỏi tầm mắt của Diệp Khai.
Cậu rửa mặt và đánh răng rất chậm.
Máy nước nóng năng lượng mặt trời cần rất lâu mới có thể làm nóng nước, cậu nhanh chóng tắm qua, lúc đi ra ngoài còn không nhịn được mà phát run.
Trần Hựu Hàm nói đúng, tửu lượng của cậu cũng không tốt đến thế, hai cân rượu lúa mì thanh khoa đã đủ để hủy diệt toàn bộ thần trí Diệp Khai.
Cậu dường như đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong đêm nay.
Nhưng mà, quá say, quá khuya, quá buồn ngủ, cậu thực sự không nghĩ ra được, dù có vắt óc suy nghĩ thế nào, thì cậu vẫn không thể nhớ được mình đã đánh mất thứ gì rồi.
Mơ màng ngủ không biết được bao lâu, cậu bỗng bị đánh thức bởi một loạt động tĩnh nhỏ.
Đầu Diệp Khai đau như muốn vỡ ra, phát hiện trời vẫn còn chưa sáng.
Cậu nhắm mắt lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe một lát, có vẻ là động tĩnh bên phòng Trần Hựu Hàm.
Mấy phút sau, động tĩnh này lại chuyển sang phòng tắm.
Diệp Khai đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu khoác áo lông lên rồi nhẹ nhàng bước ra.
Cậu dựa vào khung cửa với đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy Trần Hựu Hàm đang ghé vào bồn rửa mặt và súc miệng bằng nước lạnh.
“Hựu Hàm ca ca?”
Tiếng nước ngừng.
Trần Hựu Hàm tắt vòi nước, ngước mặt lên nhìn cậu.
“Anh đánh thức em à?”
Giọng hắn đã hoàn toàn khàn đặc.
Diệp Khai nhận ra khuôn mặt hắn rất ướt, không biết là nước hay là.
.
.
Không, đương nhiên là nước rồi, trời lạnh thế này sao có thể đổ mồ hôi được? Huống chi hắn còn đang mặc áo ngắn bó sát người.
Diệp Khai buồn ngủ lắc đầu, “Anh bị sao vậy?”
Trần Hựu Hàm đứng thẳng dậy: “Không có việc gì, anh uống nhiều quá nên thấy hơi buồn nôn.” Sau khi lau tay xong, hắn đi qua cậu để đi ra ngoài: “Em ngủ đi.”
Trong nháy mắt hắn đi ngang qua Diệp Khai mới phát hiện, môi của hắn không còn chút huyết sắc nào, trên cằm còn lún phún gốc râu.
Diệp Khai đứng thẳng dậy, hai tay trong túi quần nắm chặt lại, rồi nói rõ ràng: “Để em đi rót cho anh cốc nước nóng.”
Trước khi Trần Hựu Hàm từ chối cậu liền quay người đi xuống cầu thang trước.
Diệp Khai không muốn đánh thức gia đình Trát Tây, cậu cố gắng thả nhẹ bước chân, sau đó mới nhớ ra trong phòng mình vẫn còn nửa ấm nước nóng, trước khi đi ngủ vẫn còn đang sôi sùng sục, bây giờ chắc là cũng vừa hay dùng được.
Thế là lại vịn lan can, nhón chân đi lên lầu.
Trần Hựu Hàm co gối, ngồi dựa vào góc tường, hai tay ôm bụng, cúi đầu thật sâu.
Diệp Khai dừng bước, có chút sợ hãi hỏi: “Hựu Hàm ca ca?”
Trần Hựu Hàm ngẩng đầu lên, cười rất nhạt: “Đừng tìm nước nóng, vào phòng ngủ của anh tìm xem có thuốc giảm đau không.”
Diệp Khai chạy vào phòng như một cơn gió, đầu tiên là đổ hết các thứ trong balo lên bàn.
“Nãy anh vừa tìm rồi, chắc là –“.
Trần Hựu Hàm bất ngờ cau mày lại, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục: “Có lẽ nó đã rơi vào một góc nào đó.”
Diệp Khai lật tung một vòng, không biết vì sao đáy lòng dâng lên một tia hoảng sợ: “Em xin lỗi, đáng lẽ anh không nên kéo anh đi uống rượu.
.
.”
“Em đừng vội, anh cũng không đau nhiều như vậy, cứ tìm từ từ thôi.”
Diệp Khai dùng sức chớp mắt, “Ừ” một tiếng, cậu lật tung bàn đọc sách lên, lại chạy đến tìm trong tủ quần áo.
Trong tủ được chất đầy chăn bông của Đa Cát, còn có mấy bộ áo choàng Tây Tạng dài với kết cấu phức tạp.
Quần áo của Trần Hựu Hàm treo trong góc tủ, trong tủ treo quần áo không có đèn, cậu chỉ có thể mò mẫm bằng tay.
Trong đêm lạnh như thế mà trán cậu lại đổ mồ hôi.
Cậu lại quay đầu nhìn Trần Hựu Hàm một cái, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, cánh tay dường như rất dùng sức.
Trong lòng Diệp Khai như đạp hụt một bước — Hựu Hàm ca ca sao vậy? Hắn vốn không sợ đau.
.
.
cuối cùng tay cậu cũng mò mẫm tìm được một lọ tròn nhỏ —
Đôi mắt cậu sáng lên — “Tìm thấy rồi! Có phải là cái này không?”
Trần Hựu Hàm ngẩng đầu, hơi dựa đầu vào tường, “Ừm, vẫn là em lợi hại nhất.”
Diệp Khai chạy đi lấy cốc giữ nhiệt của mình, bên trong trống không, lập tức lại chạy vào phòng mình rót nước nóng, sau đó mở nắp lọ thuốc ra nhét vào tay Trần Hựu Hàm.
Trần Hựu Hàm đổ ra bao nhiêu viên cậu cũng không thấy rõ, chỉ biết là hắn ngửa cổ nhét hết thuốc trên tay vào trong miệng, gian nan nuốt xuống cốc nước vẫn còn nóng.
Diệp Khai ngồi xổm trước mặt hắn, ảo não nói: “Ngu ngốc chết đi được, sớm biết như vậy thì em đã rót nước cho anh uống trước rồi.”
Trần Hựu Hàm cười cười: “Đừng nói như thể anh sắp chết đến nơi vậy.”
Hắn hít sâu hai hơi rồi đứng lên, cắn răng chống tường để đứng dậy, một bên vẫn bình tĩnh trêu chọc cậu: “Đa tạ ơn cứu mạng này của em, đời này không kịp lấy thân báo đáp nữa, để kiếp sau đi vậy.”
Diệp Khai nhìn hắn di chuyển đến bên giường, bước chân cậu bỗng hơi nhúc nhích, thân thể hành động trước so với ý thức mà tiến lên đỡ lấy hắn.
Đến lúc này cậu mới phát hiện ra rằng toàn thân Trần Hựu Hàm lạnh toát, cơ bắp trên người vì quá đau đớn mà kéo căng.
Giường của Trần Hựu Hàm đã hoàn toàn lạnh lẽo.
Bởi vì là mùa hè nên Đa Cát cũng không chuẩn bị thảm điện.
Cậu vén chăn lên đỡ Trần Hựu Hàm nằm xuống, cậu rút tay ra khỏi cánh tay lạnh ngắt của hắn, rồi lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn —
Hai mắt Trần Hựu Hàm mở to, toàn thân cứng đờ lại.
“Không cần phải làm thế đâu, Tiểu Khai.” Hắn nhẹ nhàng nhưng dứt khoát mà đẩy Diệp Khai ra: “Nằm một lát nữa sẽ không lạnh.”
Diệp Khai ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhìn Trần Hựu Hàm từ từ nằm xuống, đến lúc này cậu mới giống như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà đắp kín chăn mền giúp hắn: “Anh ngủ đi, chờ anh ngủ rồi em sẽ đi.”
“Chỉ là đau dạ dày mà thôi, em sợ gì chứ?” Trần Hựu Hàm nhếch môi, trấn an nói: “Sẽ không chết đâu.”
“Anh nói bậy bạ gì đó!” Diệp Khai rốt cục cũng nổi giận — cậu thật sự rất giận, mới lên cao nguyên không thể uống rượu, cậu bị ngu sao mà lại kéo Trần Hựu Hàm vào chỗ chết lúc nửa đêm?
Trần Hựu Hàm yếu ớt đầu hàng: “Được rồi, anh không nói gì nữa.”
Diệp Khai ra lệnh: “Anh nhắm mắt lại đi.”
Trần Hựu Hàm ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đèn tắt.
Diệp Khai tắt đèn rồi ngồi lại bên giường.
Đôi mắt cậu nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ và bầu trời xanh thẳm, rồi lưu luyến đọng lại trên trên mí mắt mỏng và nhợt nhạt của Trần Hựu Hàm.
Ba phút, năm phút, có thể là mười phút, dưới cái nhìn của Diệp Khai, hơi thở của Trần Hựu Hàm rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, đều đều mà an ổn, hắn đã thực sự chìm vào giấc ngủ.
Diệp Khai đưa tay áp lên trán của hắn, rất lạnh.
Bàn tay lần vào từ mép chăn, chạm vào tay trái của Trần Hựu Hàm.
Cậu nắm chặt tay hắn, nhiệt độ cơ thể vẫn là rất lạnh.
Chỉ là tại sao.
.
.
trong lòng bàn tay lại gồ ghề không trơn mượt? Cậu kéo tay trái của Trần Hựu Hàm ra, rón rén mở ra năm ngón tay đang cuộn lại.
Dưới ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ, Diệp Khai nhìn thấy một vết sẹo hình tròn kỳ quặc trong lòng bàn tay rộng lớn mà nhợt nhạt của hắn.
Lòng bàn tay trái Trần Hựu Hàm có một vết sẹo, cậu chưa từng nhìn thấy vết sẹo này bao giờ.
Diệp Khai vắt hết óc cũng không nghĩ ra đây là sẹo do thứ gì để lại, tại sao nó lại có thể nằm gọn trong lòng bàn tay?
Trần Hựu Hàm vẫn còn đang run lên từng hồi.
Là run rẩy không thể kìm chế được dù đã ngủ thiếp đi.
Thân hình cao lớn của hắn co quắp nằm trên giường.
Diệp Khai đau đớn nhắm mắt lại, cậu ngẩng cổ hít một hơi thật sâu, giọt nước mắt đã kìm nén suốt đêm này trượt ra khỏi hốc mắt, rất nhanh đã rơi vào thái dương.
Cậu cởϊ áσ khoác, chui vào trong ngực Trần Hựu Hàm.
Trong phòng vẫn nồng nặc mùi bơ, nhưng hơi thở của Trần Hựu Hàm vẫn thơm mát dễ chịu như cũ, ngay khoảnh khắc khi cậu tiến lại gần, tràn lan khắp đất trời đều là mùi hương khiến cậu nhớ đến tuổi 18 hoang đường nhiệt liệt của mình.
Mà khi đó Trần Hựu Hàm cũng giống như bây giờ, cũng ôm cậu, siết chặt vòng tay, dùng hết sức lực toàn thân mà ôm cậu.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì vòng tay kia đã biến mất.
Trong chăn rất ấm áp, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ rất chói chang, khiến cho người ta cảm thấy sự lanh lẽo đêm qua thật khó tin.
Cánh tay trần vươn ra, một mảnh không khí nhỏ bé giữa căn phòng được ánh mặt trời sưởi ấm.
Diệp Khai chậm rãi ngồi dậy, hai bên huyệt thái dương đau nhức — là di chứng của một cơn say.
Căn phòng rất sạch sẽ, sạch sẽ đến bất ngờ, sạch sẽ đến mức gần như có gì đó không đúng — hai mắt còn đương mông lung thoáng cái đã tỉnh táo lại, hành lý của Trần Hựu Hàm đã biến mất.
Cậu vén chăn ra rồi khoác áo khoác lên, nhìn lướt qua một lượt, ba lô, ipad, móc treo quần áo, túi hồ sơ đựng bản vẽ kỹ thuật, ví tiền, ủng — thuốc giảm đau, tất cả đều đã biến mất, cả căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp.
Thì ra tối hôm qua hắn nói “Ngày mai sẽ đi ngay”, không phải lời khi say.
Một tờ giấy được để lại trên chiếc bàn sạch sẽ, nó được gấp đôi, phía trên bị một tách trà đặt lên, đã lạnh ngắt.
Tay Diệp Khai khi cầm lấy nó cũng có chút run rẩy.
Tiểu Khai:
Mong em mạnh khỏe khi đọc thư này.
Vốn anh muốn tìm một tờ giấy đẹp đẽ trang trọng hơn để viết thư cho em, nhưng Đa Cát tìm mười mấy phút liền vẫn không tìm được tờ nào.
Anh còn có điều gì chưa nói không nhỉ? Khi mới ngồi vào bàn, cầm bút lên, anh cảm thấy mình có thể viết ra 10 vạn chữ, nhưng hình như bản thân lại chẳng có tư cách viết ra bất cứ chữ nào.
Sáng nay thức dậy, nhìn thấy em nằm trong vòng tay mình, anh còn tưởng rằng vị Sơn thần nào đó đã nghe thấy lời cầu nguyện của mình, đưa anh về hai năm trước.
Giống như thể nếu anh cứ giữ nguyên kỳ vọng, vậy thì kỳ tích rồi sẽ xuất hiện thôi.
Cũng giống như đêm đầu tiên anh vượt sông vượt núi mà tới đây, anh đã từng cầu nguyện, nhưng cũng chưa từng dám mơ tưởng chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này.
Cho nên, lúc nào mới có thể quay ngược thời gian trở về quá khứ đây? Hãy giúp anh nói với Tiểu Khai tuổi 18 rằng, anh yêu em.
Mỗi một chữ mà người đàn ông kia từng làm tổn thương em, em đừng nghe, đừng tin bất kỳ một chữ nào.
Vĩnh viễn vui vẻ, vĩnh viễn tin tưởng vào tình yêu, tương lai hắn có thể giải quyết hết mọi chuyện.
Hoặc là, nếu như có thể quay lại thời gian sớm hơn nữa, gặp được Tiểu Khai tuổi 16, vậy hãy nói với em ấy rằng, Trần Hựu Hàm không xứng đáng chút nào đâu, em hãy buông xuống những thầm mến kia đi, em yêu hắn ta, chuyện đó chẳng qua chỉ là ảo giác của thời kỳ trưởng thành.
Viết đến chỗ này, rốt cuộc anh cũng đã phát hiện ra lòng tham của mình.
Nếu như có thể, hãy trở lại thời điểm sớm hơn nữa, anh vẫn sẽ đưa em đến Disney, vẫn sẽ nắm tay em chạy đi tìm sợi dây ngũ sắc trên đường Tư Nguyên vào tiết Đoan Ngọ, nhưng vào buổi chiều ngày nọ, anh nhất định sẽ không đưa em đi ăn kem ly nữa.
Em sẽ không nhìn thấy nhiều cuộc chia tay kỳ quái, sẽ không nhìn thấy nhiều khung cảnh khó coi, không đứng đắn, em sẽ lớn lên một cách ngay thẳng, vẫn ưu tú giống như bây giờ, quan trọng nhất là, em có thể tìm được người mình thích, cô ấy cũng sẽ rất thích em, đơn thuần mà ở bên nhau.
Em sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Ai sẽ nỡ lòng tổn thương em cơ chứ? Em là hoàng tử nhỏ đáng tự hào nhất, đẹp đẽ nhất, được yêu thương nhiều nhất, cả một đời đều lớn lên trong tình yêu.
Đương nhiên, anh cũng sẽ là một trong những người yêu thương em đó.
Thực sự như một người anh trai.
Tiểu Khai, 36 năm nay, cuộc đời của anh luôn thuận buồm xuôi gió, mặc dù thỉnh thoảng có những khúc quanh, nhưng vẫn coi như nằm trong tầm kiểm soát.
Đến thời điểm này, chỉ có mấy chuyện khiến anh bất lực.
Một là, mẹ anh qua đời khi anh mới lên 8 tuổi.
Hai là, để mặc cho chính mình hết thuốc chữa mà yêu em năm 32 tuổi.
Còn một cái nữa chính là đánh mất em năm 34 tuổi.
Ở bên nhau hơn một năm, rất nhiều kỷ niệm vẫn còn đang sống động.
Anh kéo dài hơi tàn suốt hai năm, mới nhận ra sự thật rằng mình đã đánh mất em.
Em nói đúng, anh không có tư cách.
Hai năm nay anh đã cố gắng rất nhiều, cố gắng quên em, chúc phúc cho em.
Anh nghĩ vụ tai nạn kia là một sự trừng phát đối với anh, và còn là kiếp nạn với em.
Sau khi gặp lại anh đã nhìn ra sự bối rối trong mắt em.
Lúc đầu anh tưởng rằng đó là chút tình yêu còn sót lại mà em dành cho mình, tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội.
Sau này anh mới biết, thì ra đó là hận.
Tiểu Khai, đừng hận anh, giống như em đã nói, hãy buông tay hoàn toàn đi.
Hận sẽ ảnh hưởng đến yêu.
Sau khi em đi qua kiếp nạn này rồi, từ đây cuộc sống của em sẽ là gấm hoa rực rỡ.
Nhìn thấy em kiên định tỉnh táo như vậy, anh rốt cuộc cũng yên tâm rồi.
Nhân sinh rất dài, em mới chỉ 20 tuổi, còn có rất nhiều khả năng, rất nhiều phong cảnh.
Còn nhớ lời anh nói không, đừng dừng lại vì bất cứ kẻ nào, hãy một mực tiến lên phía trước.
Không biết liệu Lucas có thể dùng đủ nhiều yêu thương để chữa lành cho em hay không, nhưng dù không có hắn ta đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ có người khác.
Sẽ có một người yêu em giống như anh trước kia, nhưng người đó sẽ kiên định hơn anh, có năng lực bảo vệ em tốt hơn anh, sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa.
Đa Cát vừa gọi anh xuống ăn sáng, vậy viết đến đây thôi.
Em ngủ rất say, thật muốn hôn em quá, nhưng em đã có người yêu rồi, anh không nên lợi dụng như thế.
Từ nay về sau, mỗi một buổi sớm đều có người khác thay anh ở bên em.
Em phải yêu người đó những 16 năm mới có thể bằng tuổi anh bây giờ.
Nghĩ thế này mới thấy anh đúng là già thật rồi.
Không cần phải cậy mạnh, về sau vẫn là nên uống ít rượu lại một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ khi em đang say ngủ, trong lòng không biết vì sao mà loại ghen ghét như dời sông lấp biển kia cũng yên bình lại.
Chỉ cần em hạnh phúc thôi là đủ rồi.
Ps:
Cảm ơn em ngày hôm qua còn sẵn lòng chia cho anh hơi ấm, coi như đó là phần thường cho đạo đức còn không đến nỗi tệ hại của anh đi.
Trần Hựu Hàm