Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 71


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 71


Chương 71:
Cơ thể của người bị mắng là ngu xuẩn rõ ràng liền trở nên cứng đờ.
Hắn lập tức giả vờ như không sao cả mà cười một tiếng, nói: “Em dữ quá đấy, anh nói đùa thôi mà.”
Cánh tay buông thõng xuống, bông hoa nhỏ với năm cánh tròn tròn màu xanh lam rơi xuống bờ ruộng đen như mực.

Khóe môi Trần Hựu Hàm miễn cưỡng cong lên.

Hắn đang nói thứ chó má gì vậy? Lại đóng vai thâm tình khó quên cái quỷ gì?
Diệp Khai quả nhiên không muốn xem màn biểu diễn vụng về của hắn nữa, ánh mắt cậu hờ hững thoáng nhìn qua mặt hắn rồi xoay người đi thẳng về phía trước.
Đường núi quanh co dài gần một cây số, hai người đi rất chậm, thỉnh thoảng lại bị chó sủa.

Đèn tắt dần, ngôi làng vắng lặng dưới những vì sao.
Khi về đến nhà của Trát Tây, đám động vật đều đã ngủ, phòng khách trên tầng hai vẫn còn sáng đèn.

Trát Tây ngồi trước bếp lửa lau thanh đao của mình bằng khăn mềm.

Diệp Khai dừng lại, hỏi: “Nhà mình có rượu không?”
Trát Tây đặt thanh đao vào trong vỏ đao đẹp đẽ uy phong của mình, khuôn mặt hẹp dài nở nụ cười thật tươi, dưới ánh đèn nhìn càng ngả sang màu đỏ đen hơn, anh lau lau tay: “Có, có rượu lúa mì thanh khoa.”
Diệp Khai cất túi, mỉm cười: “Cho em bốn bình đi.”
Trần Hựu Hàm lấy điếu thuốc trên miệng xuống, sững sờ mà kinh ngạc: “Em muốn làm gì vậy?”
Diệp Khai không để ý tới hắn.

Một lát sau, Trát Tây ôm ra bốn bình thủy tinh tương đương với một cân rượu lúa mì thanh khoa.

Diệp Khai nhận lấy, ném hai bình cho Trần Hựu Hàm.

Trần Hựu Hàm luống cuống tay chân đỡ lấy, biểu cảm cứ như là gặp ma.
Diệp Khai quay người đi xuống lầu: “Trát Tây, để cửa cho chúng em nhé.”
Trát Tây gật gật đầu, lại ngồi xuống bên đống lửa để lau thanh ngân đao quý giá của mình.
Động tĩnh lúc xuống lầu khiến cho đám gia súc rối loạn tưng bừng.
Diệp Khai dùng một tay kẹp hai cổ chai thủy tinh, vừa bước vào sân đã bị Trần Hựu Hàm túm lại: “Em điên rồi sao?”
“Hựu Hàm ca ca, anh hẳn là không biết giờ em có thể uống được cỡ nào đâu.” Diệp Khai ôn hòa bình tĩnh đối mặt với hắn: “Không phải anh còn chưa dứt tình cũ với em sao? Em cho anh thêm một cơ hội.”
Trần Hựu Hàm theo phản xạ muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng đôi môi hắn mấp máy mãi, vẫn không nói ra được lời nào.
“Anh thế này khiến em rất bối rối.” Diệp Khai mở nắp chai uống một ngụm, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, cứ như thể đang uống nước lã.
“Anh hẳn là biết mà, có đôi khi ánh mắt anh nhìn em chẳng thể giấu được cái gì.” Cậu lại uống một ngụm lớn, đưa mu bàn tay lên lau khóe miệng, tư thái lười biếng, thong dong mà xinh đẹp, “Em nên nói anh sao mới phải đây.

Là hai năm không gặp, tâm thái anh già thật rồi sao? Nên mới làm ra chuyện ngốc nghếch như quay đầu tìm lại tình nhân cũ.

Hay là đến tuổi trung niên đột nhiên phát giác, tự cho là mình đã tìm được tình yêu, muốn quay đầu nhặt lại?”
Trần Hựu Hàm khó khăn nở một nụ cười nhẹ.

Sự xấu hổ khi bị người chọc thủng trước mặt cũng không sánh nổi sự khủng hoảng mãnh liệt trong nội tâm.

Những quan tâm vu vơ vượt qua ranh giới, những mập mờ như có như không trong lời nói.

.

.


Chỉ cần Diệp Khai không chỉ ra, hắn còn có thể lừa mình dối người mà tiếp tục.

Sau khi bị chọc thủng rồi, hắn làm sao có thể coi như không có việc gì mà thản nhiên tiếp tục? Đến chó cũng không hèn hạ như vậy.
“Anh đã nói rồi mà, chỉ là nói đùa thôi, em đừng hiểu lầm.” Hắn vẫn bình tĩnh đáp.
Diệp Khai cong khóe môi trào phúng: “Em hiểu lầm cái gì? Là hiểu lầm ánh mắt anh khi nhìn em, hay là hiểu nhầm màn hình khóa Ipad của anh?” Cậu hất tay Trần Hựu Hàm ra, đi về phía bãi cỏ trong màn đêm đen tối và tĩnh lặng, hướng về phía ngọn núi tuyết xa xa đang tắm trong ánh sao, “.

.

.

Hiểu lầm những câu ám chỉ thăm dò hết lần này đến lần khác của anh, hay là hiểu lầm sự hèn mọn cẩn thận từng li từng tí chẳng giống anh chút nào khi đứng trước mặt em?”
Trần Hựu Hàm hốt hoảng xoay người muốn quay về: “Anh không biết em đang nói gì nữa.”
Chuông điện thoại vang lên.
Diệp Khai nhận điện thoại: “Alo.”
Bước chân Trần Hựu Hàm như ngừng trệ.

Trời càng khuya càng lạnh, hắn đã bắt đầu phát run.
“Nhớ, tất nhiên là nhớ rồi.” Diệp Khai quay lưng về phía Trần Hựu Hàm, nhỏ giọng nói, “Chừng một tuần nữa em sẽ về.

.

.

Đồ ăn Nhật sao? Được thôi.

.

.

.

không có gì đặc biệt cả.

Em đang ngắm núi tuyết.

Ừ, đêm cũng có thể nhìn thấy.

.

.

động lòng gì? Đừng có gạt em, anh làm gì có thời gian cơ chứ.

.

.

Dĩ nhiên là em sẽ thất vọng rồi.”
Cậu tự nhiên mà nói chuyện với Lucas chừng ba phút, câu “Chúc ngủ ngon” cuối cùng đặc biệt dịu dàng.

“Hựu Hàm ca ca, đêm nay em sẽ chỉ cho anh một cơ hội.” Diệp Khai chậm rãi đi vào đồng cỏ, “Tâm sự đi.”
Mặt đất còn khá mềm, những cây bụi thấp ở rìa ngoài của đồng cỏ thì cứng và nhiều gai.

Lúa mì thanh khoa cao lớn trông thật lạ và bức người dưới ánh trăng.

Diệp Khai chậm rãi đi bộ từng bước gần 20 mét, thảm cỏ mềm mại cuối cùng cũng trải dài dưới chân cậu.

Sương đêm làm ướt giày và ống quần của cậu, nhưng cậu lại chẳng quan tâm chút nào.

Diệp Khai ngồi trên mặt đất, an tĩnh chờ đợi chừng mười mấy giây, Trần Hựu Hàm ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Sau khi đến Bắc Kinh không còn ai quản em nữa, đêm nào em cũng đi uống rượu.

Khương Nham cũng là quen trong quán rượu.

Anh nhất định không thể tin được đâu, suốt một học kỳ năm đó em không hề kết bạn với bất kỳ người nào.

Khương Nham chính là người đầu tiên, lần đó em đánh nhau với người khác, là anh ấy giải vây giúp em.” Diệp Khai cầm bình rượu nhấp một ngụm: “Anh ấy học năm 4 đại học, thời gian ở trong trường học rất ít, nhưng chỉ cần có thời gian liền đến kéo em đi.

Nếu không có anh ấy, em không biết còn sa đà tới khi nào.”
“Lucas thì quen khi em đi trượt tuyết ở Pháp, thời gian nghỉ hai năm đó em đều đến Vancouver, rất trùng hợp anh ấy cũng là người Vancouver, hơn nữa nhà còn rất gần với nhà bà ngoại.

Anh ấy thường nói đùa rằng có lẽ em và anh ấy có khi đã từng gặp nhau từ trước rồi.

Hựu Hàm ca ca, cái thứ như duyên phận ấy mà, có rất nhiều cách thức để lý giải, trước kia em cảm thấy chúng ta xứng đôi như trời đất tạo nên, là được định sẵn để ở bên nhau, sau này em đã không còn nghĩ như vậy nữa rồi.

Anh nhìn xem, em với Lucas cũng có thể nói là rất có duyên phận.”
“Không phải anh vừa hỏi tại sao em không đi du học sao, là mẹ em không cho.

Lúc trước em từng hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không nói với anh chuyện này, nhưng vì em đã và đang cố gắng buông bỏ, vậy nên cũng không còn quan trọng nữa.

Ngày đó sau khi em đi khỏi nhà của anh, em liền biến thành người câm.” Trần Hựu Hàm mạnh mẽ quay đầu lại nhìn cậu, thấy Diệp Khai cúi đầu tự giễu mà cười yếu ớt một tiếng: “Ròng rã hơn một tháng trời, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mất tiếng.

Dấu diếm hơn nửa tháng mới bị lộ ra, mẹ em suýt chút nữa đã thuê người đến chém anh.

Bà không dám cho em ra nước ngoài nữa, nói thế nào cũng muốn em ở lại trong nước.

May mắn làm sao — may sao trước đó em vì anh, đã liều mạng mà thi đỗ Thanh Hoa thật.”
Trần Hựu Hàm siết chặt bình rượu, dạ dày xoắn thành một nùi.
“Suýt chút nữa thì em đã phải vào viện tâm thần rồi — cũng không kém là bao, dù sao cũng là liên quan đến khoa tâm thần.

Uống thuốc, thôi miên, tiếp nhận tư vấn và hồi phục ngôn ngữ — được rồi, đừng sợ như vậy, cũng không đáng sợ cho lắm đâu.” Biểu cảm của Diệp Khai rất ôn hòa, ánh sao ảm đạm xuống, cảm xúc trong mắt cậu bình thản mà thâm trầm, “Chuyện đã qua lâu rồi, hiện giờ em không có vấn đề gì nữa.”
Không đợi Trần Hựu Hàm lên tiếng, cậu đã hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Lá thư kia cũng là viết để lừa anh thôi, cái gì mà “Chúng ta đều phải nhìn về phía trước” gì đó, em còn lâu mới thoải mái tự do như vậy.

Em suýt chút nữa đã chết rồi, cứ mãi ốm đau sinh bệnh, lúc bị ốm rồi cũng nhớ đến anh, nghĩ tại sao anh lại không đến thăm mình.

Những lúc ngã bệnh thật sự rất đau, ngày nào em cũng nhìn ra cửa phòng bệnh.


Lúc ban đầu cứ nằm mơ có khi nào anh sẽ đến thăm em không.

Dù không còn yêu nhau nữa, thì em vẫn là em trai anh cơ mà.

Dù bên nhau chỉ hơn một năm, nhưng chúng ta đã quen nhau 18 năm rồi, 18 năm, coi như là nuôi một con chó đi chăng nữa, khi nó ốm chết thì anh cũng sẽ đau lòng.”
Trần Hựu Hàm cắn răng, xương quai hàm hắn cứng như là khắc đá.

Hắn khàn khàn mà đau đớn nói: “Anh không biết.

.

.

Bảo Bảo, anh xin lỗi, anh thực sự không biết.”
“Anh đã có thể biết.” Diệp Khai tĩnh lặng, “Anh từng đến tìm em chưa? Anh chỉ là không đến tìm em, cũng chưa từng hỏi thăm xem em sống có ổn không.”
Trần Hựu Hàm tựa hồ có lời muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ đau đớn nhắm mắt lại.
“Em nói những chuyện này không phải để nói cho anh biết khi đó em đáng thương nhường nào.

Đến chính em bây giờ khi nhìn lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

.

.

Hựu Hàm ca ca,” Diệp Khai gần như ngạt thở, cậu hít vào hai lần mới có thể nói tiếp: “Lúc trước tại sao em lại yêu anh đến vậy được.”
Hai chữ “Lúc trước” đâm cho trái tim Trần Hựu Hàm máu me đầm đìa.
“Chỉ là trao đổi 20 tỷ mà thôi, em thật ra cũng không thấy đau lòng như thế.

Em hiểu mà, thật sự là em hiểu được, em nói rằng em cũng sẽ chọn như thế không phải là đang lừa mình dối người, thay đổi lập trường, em thật sự cũng sẽ làm như vậy.

Không có ai hiểu rõ anh hơn em, em yêu anh, là trên cơ sở hiểu rõ toàn bộ con người anh.” Cậu mím môi, nhìn xem sương đọng trên mặt cỏ, “.

.

.

Chỉ là em tự cho rằng anh yêu em cũng như em yêu anh, em chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ chán ghét em vào một ngày nào đó.”
Cậu nói xong một đoạn dài như vậy mới thở phào một cái, giơ bình rượu lên cụng chai với Trần Hựu Hàm, “Nói nhiều như vậy, hình như toàn là mấy chuyện rối loạn lung tung, anh cứ tùy tiện nghe chút đi.”
Những ngọn núi tuyết thực sự đang phát sáng.

Cậu ngước nhìn xa xăm.

Gió luồn qua cánh đồng đen ngòm, như một người chăn cừu đang thổn thức.
Chất lỏng lạnh lẽo trượt theo đường cổ họng vào dạ dày.

Cảm giác bỏng rát giờ mới bắt đầu xông ra toàn thân.

.

.

.

Rượu, quả nhiên là một thứ tốt.
“Anh thì sao? Hai năm nay đã tìm được người mình thích.

.


.” Diệp Khai cười cười, “Hẳn là vẫn chưa nhỉ, nếu không bây giờ anh cũng chẳng quay đầu tìm đến em.

Em đã mất bao lâu để quên được anh? Mỗi một lần uống say, em liền tưởng tượng ra bây giờ anh đang ở bên ai, người đó cao hay gầy, là nam hay là nữ, ngoại hình có đẹp không, có đáng yêu hay không, có dịu dàng hay không? Liệu anh có làm bít tết cho người đó, có dẫn người đó về nhà không, trong kho vân tay liệu có ghi dấu thêm vân tay mới nào không? Anh có gọi người đó là “Bảo bảo” không, có khi nào cũng nói với người đó rằng, muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đó.

Người kia liệu có giúp anh thắt cà vạt không, có nhét khăn túi cho anh không, lúc lên giường là sεメy thản nhiên hay là thẹn thùng, liệu người ta có khiến anh mê mẩn đến nỗi từ nay về sau không bao giờ nhớ đến em nữa không –“, Diệp Khai cúi đầu xuống, bàn tay áp chặt lên hốc mắt nóng rực: “Quá đau đớn, anh ạ, thật sự rất đau.

Còn đau đớn hơn cả lúc trước em bị anh nhốt ngoài cửa rồi từ chối, đau đến nỗi em rốt cục không còn dám ôm may mắn trong lòng nữa.”
“Hôm nay em nói với anh những chuyện này, thật ra thì không có ý gì khác — chỉ là lúc nhìn thấy màn hình khóa ipad của anh, em đã rất tức giận, vừa thấy hoang đường vừa tức giận.”
Trần Hựu Hàm khàn khàn đáp lại: “Lát về anh sẽ đổi ngay.”
Dường như Diệp Khai cảm thấy buồn cười, cậu bật cười ngay sau đó, “Anh không hỏi sao em lại tức giận à?”
“Bởi vì em cảm thấy anh vô liêm sỉ.” Trần Hựu Hàm ngửa cổ trút một ngụm rượu lớn: “Sau khi mang đến cho em nhiều đau khổ như thế, sao anh còn mặt mũi biểu hiện ra rằng mình còn nhớ em mãi không quên.”
Diệp Khai nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, lại nói: “Em thà nhìn thấy anh trái ôm phải ấp vào lần sau gặp lại, anh lại giống như trước lạm giao, vô tình, còn hơn nhìn thấy anh có chút xíu không buông bỏ em được.”
Trần Hựu Hàm ảm đạm cười: “Thì ra là như vậy.”
Bình rượu đã cạn, hắn lại mở ra một bình nữa.

Bác sĩ riêng của hắn đã dặn đi dặn lại rằng không thể uống quá nhiều, dạ dày của hắn căn bản là không thể chịu đựng được nữa.

Nhưng đêm nay lạnh quá, chỉ có thể không ngừng uống rượu vào mới có thể sưởi ấm hơi lạnh đang chảy trong toàn thân hắn, mới có thể chặn lại sự run rẩy đang không ngừng rỉ ra từ sâu trong xương tủy hắn.
“Anh hiểu rồi.” Âm cuối của Trần Hựu Hàm cũng run lên, “Tiểu Khai, hôm nay em không phải cho anh cơ hội, mà là đưa cho anh giấy báo tử — anh không có tư cách, phải không em?”
Dự án xây dựng trường học nhỏ như vậy không cần thiết phải chiếm dụng thời gian hai ngày của hắn, hắn đi sớm một chút cũng không sao.
“Ngày mai anh sẽ đi ngay.”
Diệp Khai co đầu gối lại, mặt chôn sâu vào trong.
“Hai năm nay anh –” Giọng của cậu như bị bóp nghẹt, như thể vừa chui ra từ lồng ngực.
“Hai năm nay anh rất tốt, tốt hơn nhiều so với em.” Trần Hựu Hàm dịu dàng mà nói nhỏ, giọng hắn khàn khàn: “Là anh nói đến chuyện chia tay, anh nói anh chán ghét rồi, mặc dù cũng có thấy có chút tiếc nuối, nhưng còn lâu mới đau khổ như em.

Hiện giờ anh cũng chỉ có chút hối hận, em nói rất đúng, vì đột nhiên gặp lại em nên mới mang tới mơ mộng hão huyền và cảm giác mới mẻ.

Đã lỡ mạo phạm đến em rồi,.

.

.

anh xin lỗi.”
Diệp Khai run lên một cái.

Cậu chính là muốn nghe được câu trả lời như vậy, đây là đáp án mà cậu mong đợi.

Cậu đã quyết tâm sẽ buông tay, cậu hận chính mình vẫn còn sót lại chút yêu thương cuối cùng với Trần Hựu Hàm, chỉ trong vài ngày tiếp xúc, chút tia tình ấy đã dấy lên thành ngọn lửa.

Hôm nay cậu đến là để dập tắt nó.

.

.

nhưng tại sao, lồng ngực cậu lại căng lên lạnh lẽo.
“Em mang hắn ta về nhà, chính thức giới thiệu rồi sao?” Trần Hựu Hàm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Diệp Khai.

Lòng bàn tay hắn rộng lớn mà ấm áp, Diệp Khai quen thuộc đến mức gần như muốn sụp đổ.
Cậu không lên tiếng, Trần Hựu Hàm coi như là ngầm thừa nhận.
“Còn chưa đến sinh nhật lần thứ 20 của em, làm anh trai em bấy nhiêu năm, coi như đây là món quà cuối cùng anh dành tặng em đi.” Trần Hựu Hàm siết chặt bàn tay Diệp Khai.

Diệp Khai ngẩng đầu, ánh mắt say khướt mê ly mà mờ mịt, nhìn thấy đôi môi Trần Hựu Hàm đang khép mở trước mắt mình, giọng của hắn vang lên bên tai cậu: “Ông nội đã biết tính hướng của em rồi, ông sẽ không ngăn cản em đâu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.