Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 50


Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 50


Chương 50:
Nước từ vòi hoa sen rào rào chảy xuống, toàn bộ phòng tắm đều bốc lên hơi nóng mờ mịt, Diệp Khai mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi, mặc cho Trần Hựu Hàm giúp cậu tắm táp.

Họ làm loạn một trận trong văn phòng, da thịt phần đùi trong của cậu còn chưa tan hết bầm đã có thêm dấu vết mới, phát hiện thấy Trần Hựu Hàm bắt đầu nổi lên tâm tư mờ ám một lần nữa, Diệp Khai hoảng đến mức muốn cào cửa phòng tắm bò ra ngoài ngay lập tức.

Trần Hựu Hàm sợ cậu trượt chân, ôm ngang cậu rồi dẫm chân lên khăn, trong ánh mắt kinh hoàng của Diệp Khai cười đến mức run tay suýt nữa thì làm ngã cậu.
” Hựu Hàm ca ca, cứ thế mãi, em, em, em, em, em sẽ không cao được mất, em, em.

.

.”
Trần Hựu Hàm thả cậu xuống.

Diệp Khai chống tay lên bồn rửa mặt nhìn thẳng hắn, mới nhìn một cái thì đến cả chân cũng mềm, tay cậu nắm chặt mặt bàn, suýt chút nữa thì khóc lên: “Anh, anh là đồ biếи ŧɦái!”
Một chiếc khắn tắm to đùng trùm lên cậu, Trần Hựu Hàm vừa lau khô người cho cậu vừa cười đến bất lực: “Đây là phản ứng bình thường khi tắm rửa thôi mà, em học tiết sinh lý kiểu gì thế hả?”
Diệp Khai nghĩ thầm ai mà thèm học tiết đó chứ, cậu toàn lấy đề toán ra để làm thôi.
Điều hoà trong phòng ngủ chính để nhiệt độ rất thấp, vì vừa mới tắm xong nên không còn quá buồn ngủ nữa, căn phòng rộng lớn hơn 300m vuông ấy vậy mà không có chỗ để ngồi, thế nào cũng phải chen sát sạt ngồi trên cùng một cái ghế sô pha.

Diệp Khai cầm ipad trong tay tiếp tục theo dõi hạng mục, Trần Hựu Hàm ôm lấy cậu cùng xem, một lúc sau mới hỏi: “Không thấy chán chứ?”
“Vẫn tạm được, em học bằng cách ghi nhớ.”
Trần Hựu Hàm cười: “Cứ thoải mái đi, dần dần tiếp xúc với các công việc trong hạng mục là sẽ quen ngay.

Anh kêu Thẩm Nhu để mắt đến em mà, sao em lại không đi? Cô ấy có khá nhiều kinh nghiệm.”
“Không cần đâu, Cố Tụ cũng rất tốt.” Diệp Khai hờ hững trả lời, ngón tay cậu lướt qua trang khác, chợt nhớ ra gì đó, “Buổi tối anh ấy có thời gian rảnh nên đã hướng dẫn em xem bảng báo cáo.”
“Ừ, xem được gì rồi?”
“Năm nay tập đoàn GC có một khoản công nợ đến kỳ hạn sao?”
“Thế mà lại bị em nhìn ra rồi.” Giọng điệu hắn thì đúng chuẩn dỗ trẻ con, thế nhưng tay thì lại vén vạt áo thun của Diệp Khai lên, bị Diệp Khai giữ chặt lại phát một —
“Tỷ lệ nợ, xác suất chia lợi tức cổ phần, tiền mặt thu lại được, khoản nợ đến hạn, cho vay tín chấp, tài trợ hợp vốn ở nước ngoài …”
Diệp Khai thấy loạn thành một đống, cậu chỉ có kiến thức nửa vời, hỏi Cố Tụ cũng không thể khống chế được mức độ, một vài chi tiết dính dáng đến bí mật của tập đoàn, đến lúc đó Cố Tụ đáp cũng không được, mà không đáp cũng không xong, Diệp Khai liền dứt khoát không hỏi gì hết.

Lúc này Trần Hựu Hàm hiếm khi được rảnh rỗi, Diệp Khai không khỏi tò mò: “Hựu Hàm ca ca, em không hiểu rất nhiều thứ, theo như trên giấy tờ thì lợi nhuận dự kiến hiện tại có vẻ như không thể trang trải hoàn toàn các hạng mục.” Nhưng trước mắt cậu lúc này chính là số liệu của tập đoàn thương mại, nó không bao gồm tài chính của những sản nghiệp khác của GC, cậu thấp giọng nói: “.

.

.

Có phải em nhìn nhầm rồi hay không?”
Trần Hựu Hàm trầm mặc một lúc, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tán thưởng: “Không đâu, chính là như em nói đấy, sau này anh sẽ lại dùng tín dụng ngân hàng để gây quỹ lần nữa.”
“Chỉ riêng Lâu thôn đã là 150 tỷ rồi, cán cân có phải hơi cao không?”
“Bất động sản chính là như vậy.

GC đang chuyển mình.

Dòng tiền của bất động sản thương mại khá ổn định.

Nếu dự án Lâu thôn được thực hiện tốt, tỷ trọng tài sản thương mại sẽ tăng dần trong tương lai, sau đó GC có thể chuyển đổi thuận lợi từ nhà đầu tư sang kinh doanh bất động sản thương mại.

Từ đó về sau sẽ dần thoát thân, chuyển dần trung tâm sang du lịch văn hóa và vui chơi giải trí.


“Tập đoàn thương mại vẫn chưa phải là chuyển mình thành công sao?”
“Tài sản ở nước ngoài và tài sản đầu tư từ các tỉnh khác đều là gánh nặng.” Nói tiếp thì sẽ lại là những tri thức rất dài dòng, Trần Hựu Hàm không muốn nói chi tiết, hắn úp mặt vào tấm lưng gầy của Diệp Khai: “Bảo bảo, mình đi ngủ nhé?”
Diệp Khai đặt ipad xuống: “Đừng có gọi em là bảo bảo.

.

.”

“Sao vậy?” Trần Hựu Hàm nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, hắn nghiêm túc nói: “Anh chưa từng gọi ai như thế.”
“Không phải vậy.

.

.

ai thèm quan tâm chuyện đó chứ!” Cậu lật người ngồi lên đùi Trần Hựu Hàm, tay áp vào lồng ngực hắn: “Chỉ có người lớn trong nhà mới gọi em như vậy.

.

.”
Trần Hựu Hàm cứ gọi như vậy mãi, thành ra cậu cứ bị hắn in lên ấn tượng sâu sắc.

Mỗi lần nghe thấy Cù Gia gọi mình là Bảo bảo, trong đầu cậu toàn hiện lên cảnh tượng mình làm xằng làm bậy trên giường với Trần Hựu Hàm, đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong.
Bàn tay Trần Hựu Hàm ngao du một vòng cơ thể dưới lớp áo phông của cậu, cũng không phải là trêu chọc gì, hắn thuần túy chỉ là thích loại đụng chạm thân mật này.

Hắn đè thấp lưng Diệp Khai xuống, ghé vào tai cậu thì thầm: “Lần đầu tiên anh nghe thấy bà ngoại gọi em thế này ở Vancouver, từ lúc đó anh đã muốn gọi em là bảo bảo rồi.”
Hắn vẫn còn nhớ buổi chiều khi đến Vancouver kia, xe thương mại từ sân bay lái ra, đằng xa có núi tuyết, lướt qua biển băng, hai bên đường trải đầy hoa hồng đỏ.

Hắn nghe thấy Lan Mạn đứng sau hàng rào gọi Diệp Khai là “Bảo bảo”, đống dây thần kinh căng cứng mệt mỏi vì bay đường dài của hắn không hiểu sao khi nghe được lời gọi này gần như đã khiến hắn bật thốt ra gọi cậu như thế.

Lan Mạn đang mặc một bộ quần áo màu hồng phấn, hắn vẫn còn nhớ rõ, quả thực là phải trách hoàng hôn ngày đó quá đẹp, bất cứ chi tiết nào cũng khiến hắn lơ đãng khắc ghi.
“Vậy thì anh sẽ làm em sợ đấy.”
“Ừ, anh cũng tự dọa anh sợ luôn.” Trần Hựu Hàm bình tĩnh cười cười, “Nếu em không thích thì sau này anh không gọi thế nữa.”
“.

.

.

Em thích.” Diệp Khai thì thầm nói.
Người được sinh ra và lớn lên trong tình yêu bẩm sinh đã có năng lực phân biệt tình yêu.

Trần Hựu Hàm yêu cậu thế nào, có mấy phần chân tình, Diệp Khai gần như chưa bao giờ nghi ngờ, cho nên cậu cũng chưa từng tự tìm phiền não mà nghĩ đến chuyện hắn ở chung với những người khác lúc trước thế nào, hắn sẽ gọi những người đó ra sao, là bảo bảo hay bảo bối, là đủ kiểu dịu dàng, hay là vứt bỏ như giày rách.

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy hoảng hốt chính là, hiện giờ mọi thứ không phải là quá hoàn hảo rồi hay sao? Cậu vốn đã luôn luôn may mắn, cậu có gia thế rất tốt, người nhà rất tốt, tướng mạo rất tốt, thân thể và đầu óc đều rất tốt, từ trước đến nay luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải bất kỳ khó khăn trắc trở nào.

Đã hạnh phúc mỹ mãn đến thế rồi, vậy mà ông trời còn khiến cho Trần Hựu Hàm cũng yêu cậu — Số phận sẽ để cho một người cầu được ước thấy đến mức này thật ư?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Trần Hựu Hàm hôn cái chóc lên môi cậu, “Buồn ngủ rồi đúng không?”
“Hựu Hàm ca ca, sau khi thi đại học xong em sẽ nói chuyện chúng mình với mọi người trong nhà.”
Trần Hựu Hàm sững sờ, tim hắn đập dữ dội, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nói: “Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Hôm sau lại là một ngày bận rộn.

Một cuộc họp diễn ra tới tận trưa, Trần Hựu Hàm quả nhiên rất nóng tính, hắn vừa bước vào phòng họp, áp suất không khí liền lạnh xuống, tất cả mọi người đều cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chỉ có Diệp Khai là không biết gì.

Trong cuộc họp kéo dài suốt ba tiếng, hắn hút hết điếu này đến điếu khác.

Mặc dù Davidoff nhẹ như không, nhưng hắn hút như thế cũng không tốt cho cổ họng, họp được nửa cuộc họp thì hắn bắt đầu khàn giọng, mắng mỏ nửa cậu lại dừng lại ho khan hai tiếng.

Điều hòa rõ ràng đã chỉnh nhiệt độ rất thấp, nhưng áo sơ mi của hắn lại thấm mồ hôi mà xẹp xuống.

Diệp Khai chuyển máy tính cho Cố Tụ, đẩy cửa sau và đi ra ngoài, khi cậu quay lại thì trên tay bưng một cái khay trúc nhỏ, trong khay là một cốc nước đá và hai viên kẹo ngậm.
Trần Hựu Hàm bỗng nhiên dừng lại, tất cả mọi người đều ngẩn người không hiểu gì, thấy Diệp Khai đưa cốc nước cho Trần Hựu Hàm, sau đó nở nụ cười, cung kính nói: “Trần tổng, uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Cậu khẽ nháy mắt một cái.

Bách Trọng lập tức mang theo thư ký sinh hoạt tiến vào, cả hai đều bưng theo khay lớn trên tay, 12 cốc nước đá được đặt trên bàn hội nghị.

Bách Trọng cố gắng nháy mắt với Cố Tụ, Cố Tụ nhanh chóng ho một tiếng, nói to: “Nghỉ ngơi một chút nghỉ ngơi một chút, ừm, Bách Trọng, đi xem điều hòa có vấn đề gì không đi.”

Trần Hựu Hàm kéo ghế ra và ngồi xuống, cầm cốc nước đá bên tay phải lên uống, hắn hơi cúi đầu xuống, ngón tay cầm điếu thuốc đặt lên trán.

Có ai đó không sợ chết nhìn thoáng qua hắn vài ba giây, phát hiện khóe miệng hắn đang vương nét cười.

.

.

mẹ nó, cứ như là gặp ma vậy.
Khi cuộc họp được khởi động lại lần nữa thì bầu không khí đã được cải thiện hơn rất nhiều, Trần Hựu Hàm theo thói quen muốn châm thuốc, nhưng lại nhìn thấy Diệp Khai làm ra động tác ngước mắt lên rồi trợn mắt.

thật to mà nhìn hắn, nhìn cậu lúc này có vẻ rất dí dỏm, Trần Hựu Hàm liền cười, đặt cả bật lửa lẫn thuốc xuống.

Không khí trong phòng vào phần sau của cuộc họp cũng vì vậy mà hết sức trong lành, tiếng quát tháo khiến người vừa nghe đã sợ mất cả mật cũng giảm bớt rất nhiều.

Chịu đựng mãi mới đi qua cuộc họp, Cố Tụ đứng trong phòng pantry mà thở phào, giải thích giúp Trần Hựu Hàm đôi câu: “Không phải lúc nào Trần tổng cũng như thế đâu, dạo gần đây hắn có rất nhiều việc phải bận tâm, hắn.

.

.”
Diệp Khai mím môi cười cười: “Em biết tính tình của anh ấy thế nào mà, vất vả cho anh rồi, sau này vẫn mong anh sẽ chăm sóc cho anh ấy nhiều thêm một chút.”
Người trong tòa nhà này đều là nhân tinh, một tháng này, tại tất cả các cuộc họp cấp cao, tất cả giám đốc các phòng ban đều tranh cướp giành giật muốn “mượn” Diệp Khai từ Cố Tụ.

Diệp Khai mặc áo sơ mi trắng sơ vin vào quần tây, eo hẹp, chân dài lưng thẳng, chỉ cần ngồi yên ở đó thôi cũng chính là lá bùa cứu mạng của cả đám người.

Nhìn vị thiếu niên như lan như ngọc ấy mà xem, đối mặt với một gương mặt như thế, ai còn dám không biết xấu hổ mà nổi giận cơ chứ?
Chiều nay Trần Hựu Hàm muốn đi ra ngoài để thăm hỏi các vị lãnh đạo thành phố, hắn tranh thủ lúc nghỉ trưa để gọi Diệp Khai vào phòng mình.

Cửa chớp được đóng lại, ánh nắng buổi trưa quá gắt, rèm ở các xửa sổ sát đất cũng bị thả xuống, trong văn phòng rộng rãi không một bóng người.

Từ chỗ sâu lộ ra tiếng nói chuyện trầm thấp, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dốc vang lên cùng với tiếng chiếc giường bị rung động quá mạnh mà kêu cọt kẹt.

Đó là căn phòng nghỉ dành riêng cho hắn.

Nội thất bên trong đều phù hợp với tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, hắn đàng hoàng trịnh trọng lừa Diệp Khai vào phòng xong còn tự thấy buồn cười: “Giường trong phòng này là cùng một mẫu với bên khách sạn Sheraton đấy, em muốn xem thử không?” Xem thử cái rắm, vừa mới lừa được người vào phòng xong liền đè người ta lên trên cửa mà hôn, hai người nhìn vào mắt nhau, ánh mắt nhìn nhau lúc này còn triền miên quấn quýt hơn cả môi lưỡi.
“Em ở ngay bên ngoài mà sao anh lại càng nhớ em hơn lúc trước nhỉ?” Trần Hựu Hàm nâng mặt cậu lên.
Mấy ngày nay động một cái hắn lại đến pantry đi dạo một vòng, chuyện chẳng có gì cũng sẽ đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra, rõ ràng miệng thì gọi Cố Tụ, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Diệp Khai.

Trần tổng trước nay chưa từng quan tâm đến cuộc sống tình cảm lẫn hôn nhân của nhân viên trong văn phòng chủ tịch, ấy vậy mà hiện giờ sau bữa ăn hắn vừa mới rảnh một cái lại đi đến quan tâm khó khăn nơi nhân gian, mẹ nó, đến ngay cả chuyện thịt lợn dạo gần đây mới tăng lên 40 tệ một cân hắn cũng biết.
Diệp Khai thở hổn hển, giọng điệu có chút hài hước: “Học trưởng, ngày nào anh cũng đắm chìm trong yêu đương thế này sao mà thừa kế mỏ được đây?”
Tự hắn không thừa kế thì thôi đi, còn không để cậu đi làm đàng hoàng, cứ một lúc lại gửi tin nhắn nói nhớ em.

Diệp Khai vừa mới nhìn thấy mấy chữ đó trái tim liền không nhịn được mà rung động, cậu không biến sắc đi đến phòng pantry rót cà phê, hai người trò chuyện đôi câu trước mắt bao người.

Trần Hựu Hàm luôn luôn cầm tách cà phê dựa vào bệ cửa sổ, thoáng cười mà nhìn cậu.

Vẻ mặt có chút hững hờ, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng chăm chú, chăm chú mà trầm lắng, sau vũng mây đen như hồ sâu là tình yêu và khát vọng không cách nào giải quyết được.

Họ một trước một sau rời đi, chỉ một cái chạm nhẹ trong lúc đi qua nhau cũng có thể khiến cho khóe môi khẽ nhếch lên.
“Đáng lẽ anh không nên đồng ý với ông nội của em, không nên để em ở gần anh như thế này.” Trần Hựu Hàm ôm cậu, hắn ôm rất chặt, gần như muốn khảm cậu vào trong cơ thể mình.

Giọng hắn khàn khàn, đè nén tình yêu khó kìm nén, “Có cách nào để biến nhỏ em không? Khi nào đi ra ngoài thì đặt em vào trong túi, đến văn phòng thì đặt em vào chậu cây xanh, hửm? Thỉnh thoảng tưới cho em chút nước, rồi mang em đi phơi nắng, khi nào nhớ em thì biến em lớn trở lại, kéo em lên giường –” hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ra là bị Diệp Khai nhéo vào eo một cái.
Diệp Khai cắn bả vai hắn: “Anh mơ đẹp đấy, thế thì em thành thú cưng của anh luôn rồi.”
Diệp Khai cắn ra một dấu răng rất sâu, rồi cậu giúp hắn cài lại từng cúc áo sơ mi một, đeo cà vạt giúp hắn.


Chênh lệch chiều cao giữa hai người là 10cm, Trần Hựu Hàm cúi đầu nhìn cậu, từng ngón tay của Diệp Khai thành thạo thắt cà vạt giúp hắn, vẻ mặt cậu thản nhiên, ngón tay mảnh mai có cảm giác xương xương, chiếc cà vạt lụa xanh đậm được gấp lại, thỉnh thoảng cậu sẽ ngước mắt lên nhìn hắn một cái.

Cả hai đều không nói gì.

Mấy chục giây sau, cà vạt đã thắt xong, hai người lại đối mặt, Trần Hựu Hàm đè Diệp Khai lên trên tường, cúi xuống hôn môi cậu.
Hôn đến mức làm môi Diệp Khai sưng cả lên, Trần Hựu Hàm bốc đồng nói: “Nếu chúng ta có thể kết hôn thì tốt quá.”
Vừa dứt lời, hai người đều rơi vào trầm mặc, sau đó Diệp Khai mím môi cười, ánh mắt cậu rất dịu dàng mà nói: “Hựu Hàm ca ca, thì ra anh biết chọc ghẹo thế cơ đấy.”
Cùng đi làm một chỗ liền khó mà kiềm chế được bản thân, mới thắt cà vạt một chút thôi mà hắn đã muốn cưới người về nhà.

Hắn dùng tư thái đứng ở trên cao, lưu luyến vô vàn bụi hoa hơn mười năm nay, bộ dạng chật vật thảm hại vô duyên vô cớ nói ra một câu kia thật làm người khác thấy nực cười, không biết còn tưởng rằng hắn thiếu thốn tình cảm đến nhường nào cơ đấy.
Trần Hựu Hàm thở ra một hơi, hắn đỡ trán khẽ cười một tiếng, tự giễu nói: “Nãy anh hơi đau đầu.”
“Chỉ mỗi viên Sapphire kia thì không đủ để làm sính lễ đâu, anh nên cố gắng thêm chút nữa đi.” Diệp Khai thản nhiên nói, cậu ngước mắt lên nhìn hắn một cái rồi lại chỉnh nơ giúp hắn.
Trần Hựu Hàm sững sờ, nhìn hàng mi rũ xuống của cậu, một lúc lâu sau hắn mới cong khóe môi, trầm giọng nói: “Vậy thì anh sẽ chăm chỉ hơn nữa.”
Đã đến giờ, Cố Tụ đứng bên ngoài gõ cửa, sau đó dẫn cả Nhậm Giai lẫn Trần Hựu Hàm cùng đi ra ngoài thăm hỏi các lãnh đạo thành phố, trước khi đi ném cho Diệp Khai một vài dự án cần giám sát và phản hồi, cậu bận rộn bàn giao với các bộ phận khác nhau, đến nước cũng không kịp uống, tự ý làm chủ mà nhìn qua một lượt các tài liệu kế hoạch quan trọng, sau đó thầm chú thích trong lòng, chờ khi nào Trần Hựu Hàm có thời gian liền hỏi ý kiến hắn.
Trần Hựu Hàm có một buổi xã giao vào buổi tối, Diệp Khai vốn định tăng ca chờ hắn, không ngờ lại nhận được cuộc gọi của Diệp Cẩn hẹn đi ăn tối lúc sáu giờ.

Hai người ăn bít tết ở một nhà hàng Tây, Diệp Cẩn đang giảm béo nên chỉ ăn có nửa miếng, ngay cả món khoái khẩu nhất là hàu Pháp cũng bỏ không ăn, cô ôm một đĩa salad chay trộn dầu giấm mà khó khăn nuốt vào.
“Mommy kêu chị qua gặp em để quan tâm sức khỏe thể chất và tinh thần của em.” Cô xiên lên một miếng bơ, suy nghĩ một chút vẫn là đặt nó xuống chỗ cũ, “Thực tập thế nào rồi? Trần Hựu Hàm có chèn ép hay bóc lột em không?”
“Không có đâu, chính hắn còn chẳng tự lo thân mình xong kìa.”
“Chị nhìn nhiều đám bình hoa bao cỏ trong ngành giải trí rồi, vẫn thấy đàn ông như là Trần Hựu Hàm có chút thú vị.” Diệp Cẩn giống như cười mà không phải cười, “Chỉ tiếc hắn là bi.”
“Chị thích anh ấy sao?” Diệp Khai lơ đãng hỏi.
“Thích chứ,” Diệp Cẩn chớp mắt mấy cái, “Không phải loại thích kia, chỉ là nếu có cơ hội ngủ với hắn thì cũng có thể thử xem sao.”
Diệp Khai sững sờ, Diệp Cẩn lại cười lớn: “Bỏ đi, chị nói đùa đấy, em còn nhỏ, bé ngoan không nên nghe mấy lời này.”
“.

.

.

Em lớn rồi mà.” Diệp Khai cụp mắt xuống.

Một câu nói này chứa hai tầng ý nghĩa, thế nhưng Diệp Cẩn đã định trước là sẽ không nghe hiểu.
“Biết rồi, biết rồi, 18 tuổi thì ghê gớm lắm sao? Em có 28 tuổi đi chăng nữa thì ở chỗ chị vẫn là đứa nhóc thôi.” Diệp Cẩn nắm lấy tay cậu, “Em ở chung nhà với Trần Hựu Hàm có gì bất tiện không?”
“Không có ạ.”
“Cậu ta quay đầu thật rồi à? Từ năm ngoái đã không còn nghe thấy mấy chuyện lung tung của hắn, trước kia chị đi dạo một vòng studio thôi cũng có thể bất ngờ gặp được ai đó mới lên giường với cậu ta, nghe đồn còn có cả con riêng? Con riêng cái quỷ gì không biết, chẳng lẽ cậu ta che giấu được bao năm qua chắc.”
Diệp Khai đặt dĩa xuống, uống một ngụm nước chanh, bình tĩnh nói: “Có khi là gửi nuôi ở nước ngoài không chừng.”
“Thế thì cậu ta thành thần mất,” Diệp Cẩn cười lắc đầu, “Hiện tại cậu ta độc thân thật sao?”
“Anh ấy.

.

.” Diệp Khai lập tức không biết đáp lại thế nào, nên nói Trần Hựu Hàm đã có người yêu rồi, hay là cứ nói qua loa cho xong mới tốt đây?
“Bỏ đi, cậu ta nhất định không để em biết đâu.” Diệp Cẩn tự mình đáp lời, “Em vẫn còn nhỏ.

Cậu ta có nhiều nhà như vậy, sao mà biết cậu ta kim ốc tàng kiều chỗ nào, em sao mà nhìn ra được.”
Diệp Khai bình tĩnh “Ừ” một tiếng, nghĩ thầm kim ốc là ở tầng 28 tòa biệt thự khu Phồn Ninh, địa chỉ là số 1800, đường Tây Lâm, còn kiều kia chính là em đó.
“Cuối tuần có vở [ Hồ thiên nga ] của Matthew Byrne ở Nhà hát lớn, em có muốn đi xem không?”
“Chị có vé sao?”
“Chị được tặng vé VIP, em muốn đi thì để chị đưa cho.

Mua không được đâu, vừa mới mở bán trên mạng thì chỗ đẹp đã bị bán sạch rồi.”
“Hai vé ạ,” Diệp Khai ngoan ngoãn nói, “Cảm ơn chị nha.”
Diệp Cẩn nhai bắp cải tím đến mức sống không bằng chết, cô đặt hết tâm tư lên người Diệp Khai: “Em hẹn với bạn học nữ nào à?”
“Bạn học nam.”
Diệp Cẩn “Hừ” một tiếng, đột nhiên cô như nhớ ra gì đó, thế là ngồi thẳng lại nghiêm túc hỏi: “Xu hướng tính dục sẽ không thể lây nhau đâu nhỉ?”
Diệp Khai siết chặt dao nĩa, tay cầm bạc lạnh lẽo đã bị cậu siết đến nóng lên, hầu kết nhấp nhô trên dưới, cậu bình tĩnh nói: “Đương nhiên không thể.”
“Vậy thì tốt,” Diệp Cẩn bĩu môi, một bữa cơm ăn đến mức buồn bực ngán ngẩm, cô nhìn chăm chằm miếng bò wagyu Úc chín năm phần trên đĩa của Diệp Khai, “Nếu không phải giữa hai người chênh nhau những 16 tuổi thì chị sẽ lo chết mất thôi.”
Diệp Khai lạnh nhạt cong khóe môi: “Chị lo gì chứ.”
“Lo em không địch lại được sự quyến rũ của đàn ông trung niên chứ sao.” Diệp Cẩn nhe răng cười một cách rất đáng yêu, “Yêu kiểu người như Trần Hựu Hàm thực sự rất nguy hiểm, em sẽ chẳng thể nào mà biết được cậu ta rốt cuộc có yêu mình hay không.

Trước kia —— “
Diệp Khai gắt lời cô: “Đại tiểu thư, một bữa cơm thôi mà chị nhắc đến Trần Hựu Hàm những mấy chục lần rồi đó, có phải chị yêu anh ấy rồi hay không?”
“Khụ,” Diệp Cẩn bị sặc một ngụm, “Không hề.”
Sau khi ăn xong, Diệp Cẩn lại hộ tống cậu về biệt thự Phồn Ninh, trước khi ra về thì đưa cho cậu tấm vé vũ kịch.

Diệp Khai nhìn thoáng qua thời gian trên đó, là bãy rưỡi tối thứ sáu.

“Chị không đi sao?” Cậu mở cửa xe, chợt nhớ ra nên hỏi.
“Không có thời gian, không có ai đi cùng.” Diệp Cẩn nhún nhún vai, “Bảo bảo, qua ôm chị một cái nào.”
Diệp Khai im lặng, nhìn Diệp Cẩn cởi dây an toàn, cúi người ôm lấy cậu tầm ba giây, thở dài nói: “Em của chị tốt đẹp thế này, không biết sau này sẽ để cô bé nào được lợi đây.”
Diệp Khai đưa tay vỗ vỗ bờ vai vốn đã gầy đến mức lộ ra xương sống của cô, cười nói: “Không sao, không cô gái nào có thể so sánh với chị của em hết.”
Trần Hựu Hàm mãi đến khuya mới về, người tuy nồng nặc mùi rượu nhưng cũng may đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo.

Cố Tụ đưa hắn về, Diệp Khai tắm xong liền bỏ bài tập ra vừa làm vừa chờ hắn, thấy Cố Tụ bước vào, cả hai đều ngẩn người.

Cố Tụ cúi đầu dìu Trần Hựu Hàm vào phòng khách, giải thích nói: “Không có đi mấy chỗ kỳ lạ đâu, chỉ là —— ” anh không đành lòng nói tỉ mỉ, “Vừa vào đã để bụng rỗng uống hai cân rượu trắng.”
Diệp Khai sửng sốt, sự phẫn nộ từ từ mà liều lĩnh dần dâng lên: “Tại sao phải làm đến vậy?”
Đôi mày đang cau chặt của Cố Tụ giãn ra, anh nhìn vào mắt của Diệp Khai, ánh mắt cậu chứa một loại dịu dàng ngây thơ cùng với đau lòng: “Tiểu Khai, tiền không phải vạn năng, không có ngọn núi nào luôn là cao nhất.”
Trần Hựu Hàm dĩ nhiên không phải làm cháu trai cho ai cả, hắn cười đùa giận mắng đã thành thạo điêu luyện, ngoại trừ người họ Dung, hắn liều mạng dù cho dạ dày có nguy cơ xuất huyết cũng phải uống cho tất cả những người khác đều gục hết.

Chỉ là với người như hắn mà nói, có thể xuất hiện vẻ mệt mỏi như vậy đã là thua ở một mức độ nào đó rồi.”
Trần Hựu Hàm cúi thấp đầu, hai tay luồn sâu vào trong tóc, nghe vậy liền lạnh lùng mắng: “Cố Tụ, cậu bắt đầu trở thành cố vấn nhân sinh từ bao giờ?”
Diệp Khai tiễn người ra tới cửa, Cố Tụ thì thào: “Gọi cho dì Từ để dì ấy cử người qua đây chăm sóc hắn.

Dì ấy quen với mấy việc này rồi.” Sau khi ra cửa anh vẫn chưa yên lòng, lại quay người lại dặn dò thêm lần nữa: “Cậu không chăm sóc được hắn đâu, nếu như không phải nhớ cậu còn ở nhà thì lúc này hắn đã mất ý thức rồi.”
Diệp Khai gật đầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, Trần Hựu Hàm vẫn ngồi, giữ nguyên tư thế đó.
“Qua đây ôm anh một cái đi.” Hắn thấp giọng nói, rồi ngẩng đầu, trong ánh mắt hờ hững ngày thường giờ đây đã hiện lên đầy tia máu, vẻ mặt mệt mỏi mà cười cười, cằm hắn xanh xanh, chính là râu mới nhú ra chưa kịp cạo.
Diệp Khai đến gần hắn, muốn ôm, nhưng Trần Hựu Hàm lại duỗi tay đẩy cậu ra, cười nói: “Vẫn là thôi đi, bây giờ anh hôi lắm.”
Cả một đêm chìm trong rượu bia thuốc lá, hôi hám cỡ nào tự hắn cũng biết rõ.

Trước kia không có Diệp Khai, hắn đi xã giao xong có thảm hại cỡ nào cũng không đáng kể, dù sao thì hắn vẫn có thể xuất hiện một cách gọn gàng đẹp đẽ vào ngày hôm sau.

Nhưng giờ có Diệp Khai rồi, đến cả việc che giấu sự bất lực của mình hắn cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
“Gọi cho dì Từ giúp anh, gọi xong thì em vào phòng khách ngủ trước nhé.” Trần Hựu Hàm lau mặt, rất muốn đứng dậy, thế nhưng vừa khẽ dùng sức hắn đã biết mình không thể tự làm được, hắn hít sâu một hơi, vươn vai rồi nằm ngửa trên lưng ghế sofa: “Xin lỗi em Bảo bảo, tối nay anh không ở cùng với em được.”
Diệp Khai cầm lấy điện thoại của hắn, tìm tên “dì Từ” trong danh bạ, cậu bấm gọi rồi đưa điện thoại cho Trần Hựu Hàm, nghe thấy hắn uể oải mà dặn dò đơn giản, sau đó liền cúp máy.

Hắn cực kỳ mệt mỏi, cầm điện thoại nhắm mắt nghỉ ngơi, cà vạt đã bị nới lỏng treo trên cổ, hầu kết hắn khó chịu mà nhấp nhô.

Diệp Khai lập tức hỏi: “Anh muốn nôn sao?”
Trần Hựu Hàm xua tay, đưa tay lên đỡ trán, hắn cong môi cười: “Bảo bảo, rót cho anh cốc nước đi em.”
Nước được mang đến, hắn uống chừng một nửa rồi trả cốc lại cho Diệp Khai.

Diệp Khai nhận lấy, uống nốt phần còn lại.

Cốc đặt xuống bàn trà phát ra âm thanh va chạm nho nhỏ, cậu vịn lấy vai Trần Hựu Hàm,cúi đầu hôn lên môi hắn.
Trần Hựu Hàm muốn đẩy cậu ra, nhưng lại bị Diệp Khai đè lại.

Hôn nhau một lúc, hơi thở cả hai đều gấp lên, hắn mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt của Diệp Khai đang gần mình trong gang tấc.
“Toàn là mùi rượu thôi.” Trần Hựu Hàm đưa tay chạm vào trán Diệp Khai, vén gọn tóc mái của cậu.
“Ừ, vẫn rất ngọt, quả nhiên là rượu đắt có khác.”
Trần Hựu Hàm không nhịn được cười, không còn sức để cười thành tiếng, chỉ khẽ nhếch khóe môi.

Hắn ôm cậu vào lòng: “Chiều nay em đã làm những gì rồi?”
Diệp Khai chọn mấy chuyện quan trọng và thú vị mà nói, Trần Hựu Hàm hiện giờ không suy nghĩ nổi gì, chỉ là rất muốn nghe cậu nói gì đó.

Sau khi nghe xong liền khen ngợi: “Em giỏi thật đấy, còn giỏi hơn anh lúc 18 tuổi nhiều.” Nói xong liền hôn lên trán cậu một cái.
“Cuối tuần này anh đi xem vũ kịch với em nhé? Anh có rảnh không?”
Trần Hựu Hàm không hỏi là bộ vũ kịch nào, cũng không hỏi cụ thể khi nào, mà chỉ đơn giản và gọn gàng, khàn giọng nói: “Được thôi.”
Người được dì Từ cử đến đã đến trong nửa giờ nữa, đó là một dì giúp việc khoảng chừng năm mươi tuổi, người giúp việc cũ của nhà họ Trần.

Nhìn thấy trong nhà có Diệp Khai cũng chỉ đơn giản mà cung kính chào hỏi, sau đó liền bắt đầu bắt tay vào việc chăm sóc Trần Hựu Hàm với sự nghiêm chỉnh đã được huấn luyện.

Bà bật nước ấm trong phòng tắm, rồi lại đi vào bếp pha nước mật ong, nấu canh giải rượu, làm đồ ăn khuya nhẹ nhàng.

Tự Trần Hựu Hàm cởϊ qυầи áo ra rồi nằm vào bồn tắm, Diệp Khai sợ hắn ngủ quên, ngốc nhếch ngồi bên cạnh vừa nhìn hắn vừa nghe bài nghe tiếng Anh, thỉnh thoảng lại nghiêng người kiểm tra nhiệt độ nước, nhưng mỗi lần đều bị Trần Hựu Hàm bắt lại tay rồi để lên miệng mà hôn.
“Em đi ngủ đi,” Hắn mở mắt ra nhìn, tình trạng đã tốt hơn nhiều so với lúc mới về nhà, “Ngày mai lại gặp.”
Dì giúp việc gõ cửa, đứng tại cạnh cửa nói: “Phòng khách đã chuẩn bị xong, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”
Bà không biết thân phận của Diệp Khai, Trần Hựu Hàm cũng không giải thích.

Nhưng bà biết chuyện Trần Hựu Hàm không mang người tình về nhà, cho nên bà nghĩ chắc cậu là khách đến nhà mà thôi.
Diệp Khai lại nói: “Con sẽ ngủ trong phòng ngủ chính.”
__________________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.