Đọc truyện Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công – Chương 49
Chương 49
Beta : drmesx_3
Ngày đầu tiên Diệp Khai đi làm đã không yên bình được bao lâu, đến bữa trưa thôi mà tin tức Diệp Khai là chim hoàng yến nhỏ được Trần Hựu Hàm bao dưỡng đã lan nhanh như cháy rừng.
Cố Tụ đi ngang qua phòng pantry của văn phòng lớn thì nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện, anh đẩy cửa đi vào, năm sáu người đồng nghiệp có cả nam lẫn nữ, vẻ mặt ai nấy đều có vẻ mập mờ.
Thấy người đến là Cố Tụ, sắc mắt tất cả đều thay đổi: “Cố Tổng.”
Cố Tụ gật gật đầu, đảo mắt một vòng: “Ai đang loan truyền tin đó?”
“Cái đó.
.
.
ừm, mọi người chỉ là nói chuyện phiếm thôi, Trần tổng vốn đã nhiều drama rồi, thêm một cái này cũng có gì quan trọng đâu anh?” Quản lý nhân sự cũng là người khá biết ăn nói, hắn cười ha hả, bưng chén nước đi ra ngoài đầu tiên.
Nghỉ trưa vừa mới xong, Diệp Khai không hề nghỉ ngơi, cậu vẫn đang xem danh sách hạng mục mà Cố Tụ vừa gửi cho mình lúc trưa.
Lít nha lít nhít mười mấy trang tiểu mục, trên đó là tiến độ quản lý các hạng mục do từng bộ phận phụ trách, những phần nguy hiểm đều được đánh dấu bằng màu vàng.
Chiều thứ sáu hàng tuần sẽ có một cuộc họp tổng kết định kỳ, lãnh đạo từng bộ phận lần lượt báo cáo công việc.
Những hạng mục có thể xuất hiện trong hội nghị đều là những hạng mục cấp cao nhất, phần lớn quy tắc chi tiết đều đến chỗ Cố Tụ thì bị cản lại.
Cố Tụ gửi lịch trình này cho Diệp Khai là để cậu có thể làm quen với GC trong thời gian ngắn nhất.
Công việc thật ra thì rất đơn giản, thế nhưng muốn hiểu rõ thì cũng tương đối khó, Diệp Khai cảm thấy hai mắt mình khô mỏi, có rất nhiều khung được đánh dấu màu vàng, cậu nhìn đến mức mà hoa cả mắt.
Vừa nhìn vừa nghĩ, không hiểu ngày trước Trần Hựu Hàm lấy đâu ra thời gian để đi lạng chạ nữa? Rồi bây giờ lại làm thế nào mà để dành ra được thời gian để yêu đương với mình?
Lúc đi vào Cố Tụ thấy Diệp Khai đang đẩy kính lên để uống nước.
Cậu ngồi thẳng lưng, từ sáng đến tận trưa mà lưng eo cũng không hề chùng xuống chút nào, vừa thoáng thấy Cố Tụ bước vào liền đặt cốc xuống, chào hỏi hắn: “Chào buổi chiều, Cố Tổng.”
Cố Tụ liếc qua màn hình máy tình của cậu, anh nhìn rất nhanh.
Đột nhiên đưa ra nhiệm vụ: “Trần tổng đã mở ra tất cả quyền hạn đối với mọi cuộc họp cho cậu, một tháng này tôi làm gì thì cậu sẽ làm cái đó, cậu có thể lập kế hoạch tổng thể cho hội nghị thường kỳ chiều thứ sáu không?”
Có tất thảy bảy, tám phòng ban chức năng, hơn chục phòng dự án, tốc độ báo cáo ngày thứ sáu cực kỳ nhanh, nếu như Diệp Khai không thể hiểu rõ thì đến lúc đó đến tốc ký cũng không làm được.
Cố Tụ quan sát vẻ mặt của cậu, thấy Diệp Khai ngẩn người, rồi cậu nói “Được”.
Sau đó anh mới lại lơ đãng hỏi: “Sáng nay cậu đã thêm wechat với những ai rồi?”
Diệp Khai nhớ lại một chút, trả lời chung chung: “Hầu như đều add hết mọi người rồi.”
“Khóa lại vòng bạn bè đi.” Cố Tụ thản nhiên nói.
“Đừng để lộ cuộc sống riêng tư của mình trước mắt đồng nghiệp.”
Diệp Khai cái hiểu cái không.
Bên trong nhóm chat riêng, Cố Tụ hỏi thẳng: Ai đã nói ra chuyện thực tập sinh mới với người của những bộ phận khác?
Phía dưới từng người một spam nói không có, nhân viên phụ trách đối ngoại Mary hỏi: Có phải cậu ta tự mình khoe ra không?
Chuyên viên phòng quan hệ công chúng Nhậm Giai bật lại ngay: Cậu ta bị ngu chắc, vừa mới vào công ty ai lại đi viết hai chữ được bao nuôi lên mặt?
Mary trả lời: Người ta xinh đẹp lại trẻ trung như vậy, còn đứng ở vị trí đặc thù với Trần tổng như thế, cũng khó mà tránh được đắc ý vênh váo mà ~”
Trần Hựu Hàm không cho người khác bám đùi mình không có nghĩa là những người khác cũng không.
Nói thẳng ra thì GC chính là một tập đoàn gia đình, từ ban giám đốc đã bắt đầu lục đục với nhau, xuống dưới nữa thì càng là cuộc chiến giữa các phe phái khác nhau.
Tập đoàn thương mại là địa bàn của Trần Hựu Hàm, ai ai chẳng muốn nhúng chàm cơ chứ, thế nhưng tất cả đều bị hắn bá đạo một lời không hợp liền lật bàn mà chấn trụ, hiện tại nơi đây vẫn là một mảnh đất trong lành.
Ra khỏi tập đoàn kinh doanh, nhìn đến khách sạn, du lịch, vui chơi giải trí, chỗ nào cũng chướng khí mù mịt, lắm người ỷ có chút quan hệ thân quen liền chỉ hận không thể viết mấy chữ [ Tôi là người của xx tổng ] lên mặt.
Mary nói như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy có khả năng, chim hoàng yến ấy mà, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa xấu xa không phải là luôn đi kèm với nhau sao? Xinh đẹp cũng là dùng đầu óc để đổi mà thôi.
Diệp Khai hoàn toàn không biết những chuyện này, nhưng vẫn nghe lời Cố Tụ mà khóa lại vòng bạn bè.
Lúc cậu sắp xếp hạng mục cũng theo logic riêng của mình, ngoài ra cậu còn làm thêm một mindmap để tiện cho việc hiểu rõ mọi thứ, chừng nửa tiếng sau, Mary đẩy chiếc ghế xoay đến gần cậu:
“Tiểu Khai, em khát không?”
Diệp Khai vừa định nói không khát thì Mary đã tự nói thêm: “Đến pantry lấy giúp chị một tách cà phê luôn.”
Diệp Khai sững sờ, nở nụ cười nhàn nhạt máy móc: “Được thôi, chị uống gì?”
“Cappuccino, cho thêm hai viên đá giúp chị, trong tủ lạnh có đá đấy.
Thêm cả hai viên đường nữa nhé, chị sợ đắng.”
Diệp Khai đẩy ghế ra: “Mọi người có muốn uống gì không?”
Có chừng mười người trong văn phòng chủ tịch, Cố Tụ hiện giờ không có ở đây, cố vấn pháp luật giơ tay nói muốn uống trà sữa Earl Grey thêm sữa, những người khác cũng dần phụ họa theo, Nhậm Giai không lên tiếng, Bách Trọng đứng dậy vỗ vỗ vai Diệp Khai: “Để anh đi cùng em.”
“Trí nhớ của em tốt thật đấy.” Bách Trọng xé một bao TWG, rót nước nóng vào, “Nhiều người nhờ vậy, mà người nào cũng có yêu cầu riêng, em đều nhớ hết sao?”
“Vẫn nhớ được, lúc đi học em quen học thuộc như thế rồi.” Diệp Khai thản nhiên nói.
“Em vẫn còn đi học thật sao? Vậy sao mà em lại tới đây thực tập được?” Bách Trọng vẫn chưa được xem vòng bạn bè của cậu.
“Chuẩn bị trước để sang năm đi du học.”
“Em dự định đi du học sao?” Bách Trọng rót sữa tươi vào cốc, nghe vậy liền dừng lại, có chút khó hiểu.
Chim hoàng yến mà cũng có nhu cầu đi du học cơ à? Du học rồi thì lấy ai đến thỏa mãn Trần Hựu Hàm? Hay là nói chỉ cần bây giờ ngủ với Trần Hựu Hàm vài tháng đã có thể kiếm đủ học phí bốn năm tới?
“Cũng không hẳn.” Diệp Khai mở tủ lạnh ra để lấy đá, giọng điệu từ đầu đến cuối đều nhàn nhạt, bằng con mắt được rèn luyện bao năm qua nhờ đi xã giao theo Trần Hựu Hàm của hắn thế mà vẫn không nhìn thấu cậu.
Sau một vài câu trò chuyện phiếm, cửa phòng pantry bị đẩy ra, người đến là Trần Hựu Hàm.
Nhất thời Bách Trọng thấy rất là xấu hổ, Trần Hựu Hàm không tiến vào, chỉ là vẫy tay với Diệp Khai một cách gọn gàng: “Đến phòng làm việc của anh đi.”
“Em đang pha cà phê.” Diệp Khai rất tự nhiên mà trả lời, rồi mới chợt nhận ra rằng hiện giờ mình với Trần Hựu Hàm là quan hệ cấp trên cấp dưới, cậu sững người một chút, vô thức nhìn về phía Bách Trọng, Bách Trọng lập tức nói: “Để tôi, để tôi.”
Rèm cuốn bị kéo xuống lúc nghỉ trưa vẫn chưa kịp kéo lên, vừa đóng cửa liền hoàn toàn ngăn lại mọi ánh nhìn.
Trần Hựu Hàm nhẹ nhàng ôm cậu từ sau lưng, đi vòng quanh phòng ba vòng rồi thở dài: “Bảo Bảo, em làm việc nghiêm túc quá đi thôi, em giúp anh làm tổng tài có được không?”
Hai người ngồi lên ghế sô pha tiếp khách, Diệp Khai ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm vào lòng.
Ghế sô pha da đen chìm sâu xuống, Trần Hựu Hàm dựa vào ngực cậu, cười tự giễu mà mắng: “ĐM, mệt chết đi được.”
“Học trưởng ơi,” Diệp Khai khéo léo an ủi, “Mỏ 120 tỷ cũng không dễ quản lý vậy mà.”
“Ai muốn thì đi mà lấy đi, ông đây hiện giờ chỉ muốn về hưu thôi.”
Diệp Khai không khỏi bật cười, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Hựu Hàm ca ca, hôn em đi nào.”
Trần Hựu Hàm nghe lời mà nâng cằm cậu lên hôn, nụ hôn này dịu dàng mà kéo dài, vừa sạch sẽ vừa ngọt ngào, hôn xong mới buồn cười nói: “Tiêu đời rồi, anh sẽ nghiện yêu đương nơi công sở mất thôi.” Hắn cầm gói thuốc lá trên bàn trà lên, Diệp Khai chủ động nhận lấy, rút ra một điếu đặt lên môi hắn.
Dáng vẻ khi cậu cúi đầu châm thuốc cho Trần Hựu Hàm cực kỳ xinh đẹp, nội liễm bình tĩnh, mặt mày giãn ra, ánh mắt chăm chú, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Trần Hựu Hàm hít vào nhè nhẹ, thở ra cho cậu một hơi khói mỏng, hắn mệt mỏi cười cười, giữ lấy đầu cậu rồi hôn thật sâu.
“Bảo bảo, anh muốn bỏ em vào túi áo, mang theo anh cả ngày.” Trần Hựu Hàm ôm eo cậu, Diệp Khai vì sợ bị tàn thuốc của hắn rơi vào người nên đã cầm lấy một cái gạt tàn sạch sẽ để hứng, nghe vậy thì cười nói: “Để bưng trà rót nước châm thuốc cho anh sao?”
“Không cần, chỉ cần mỗi lúc anh ngẩng đầu nhìn lên đều có thể nhìn thấy em là tốt rồi.” Ngữ khí của hắn nửa thật nửa giả, ý cười nhàn nhạt, trong lòng chợt dâng lên một tia uể oải không kể xiết.
Diệp Khai nghe hắn nói vậy trái tim liền run lên, không hiểu sao thấy đau lòng quá đỗi: “Hựu Hàm ca ca, trước kia em không biết anh đi làm mệt mỏi như vậy.”
“Dạo gần đây có nhiều việc dồn đến thôi.
Hai khu căn hộ thương mại đang tiến vào giai đoạn thu hồi, hai khu khác thì bắt đầu mở bán, việc phá dỡ và xây dựng lại Lâu Thôn nữa, nhiều việc thật.” Hắn gạt tàn thuốc, đưa tay ôm bả vai Diệp Khai, biến thành một tên đàn ông nũng nịu: “Em làm tổng tài nuôi anh có được không? Anh sẽ ở nhà cắt cá ngừ vây xanh cho em.”
“Em không làm nổi đâu.” Diệp Khai bội phục từ đáy lòng, “Em xem lịch trình cả buổi trưa, cứ nghi ngờ mãi liệu anh có biết phân thân không đấy.”
Trần Hựu Hàm buồn cười cất lời: “Toàn một đám khốn nạn cả.”
Lúc này một trong những tên khốn đẩy cửa bước vào, là Cố Tụ.
Bình thường hắn đều chẳng thèm gõ cửa mà xông vào, xưa nay đã quen thuộc như thế.
Lúc này hắn vừa mới đẩy cửa ra cả ba người liền giật mình.
Diệp Khai lập tức nhảy ra khỏi đùi Trần Hựu Hàm, Cố Tụ theo phản xạ có điều kiện mà lập tức đóng sập cửa lại.
Trần Hựu Hàm đưa tay lên đỡ trán: “Họ Cố kia, một chút nữa cậu đến tìm Bách Trọng để được huấn luyện lại phép lịch sự nơi công ở cho tôi.”
Họ Cố nào đó toát mồ hôi lạnh đầy người, như mọi người đều biết, trong công việc thì việc biết được bí mật của lãnh đạo chẳng những không được thăng chức tăng lương mà ngược lại còn phải cuốn gói rời đi.
Hắn cụp mắt xuống: “Tôi xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá.”
Trần Hựu Hàm tức giận đến bật cười, hắn cắn điếu thuốc đứng dậy, cầm tay Diệp Khai qua.
Diệp Khai khẽ tránh ra một chút thế nhưng Trần Hựu Hàm lại nắm rất chặt.
“Ngẩng đầu lên.” Hắn ra lệnh cho Cố Tụ.
Cố Tụ ngẩng đầu, Trần Hựu Hàm thở ra một hơi khói, nheo mắt nói: “Giới thiệu lại một chút, Diệp Khai, người yêu tôi.”
Cố Tụ nghĩ thầm, mẹ nó, ông đây dĩ nhiên là biết rồi, chim hoàng yến chứ gì! Cả công ty đều biết rồi!
“Trưa nay tôi nghe được mấy lời không ra gì, đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai.”
Diệp Khai ngây ngô nhìn hắn, lời không ra gì là sao? Cố Tụ lập tức hiểu ra: “Tôi sẽ xử lý ngay.”
Trần Hựu Hàm cầm điếu thuốc chỉ chỉ Cố Tụ, không kiên nhẫn nhớ lại một chút: “Cậu làm việc với tôi bao lâu rồi?
“Năm năm.”
“Năm năm sao, “Trần Hựu Hàm trầm ngâm, khuôn mặt chìm trong sương khói lạnh lùng mà hoàn khố: “Vẫn được, miễn cưỡng coi như có thể chia sẻ chút bí mật.”
Cố Tụ bó tay toàn tập: “Tôi sẽ không — “
“Diệp Khai là cháu của Diệp Thông, chủ tịch ngân hàng thương mại Ninh Đông, nghe rõ chưa?”
Cố Tụ đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Diệp Khai, trực giác xã giao được nghiêm chỉnh huấn luyện trong thời gian dài khiến anh vô thức gọi cậu: “Diệp.
.
.
thiếu.”
“Cứ gọi em là Diệp Khai đi, Cố Tổng.” Diệp Khai nhếch môi cười cười.
“Bảo bảo đi ra ngoài trước đi, tối nay ăn cơm cùng anh có được không?” Trần Hựu Hàm xoay người, giơ tay vuốt tóc mái rủ trên trán cậu, “Nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy.”
Sắc mặt Diệp Khai rất bình tĩnh, nhưng tai lại đỏ bừng.
Cậu không biết tại sao Trần Hựu Hàm lại đột nhiên làm như vậy, cậu gật gật đầu với Cố Tụ rồi giả vờ bình tĩnh đẩy ra ra ngoài.
Rẽ một góc chính là văn phòng chủ tịch, cà phê với trà đều uống rồi, thấy Diệp Khai đi ra, Mary bưng tách cà phê nói:
“Cappuccino cho thêm những hai viên đường rồi mà vẫn đắng ghê.”
Diệp Khai một lát sau mới phản ứng lại được, nghĩ Mary chắc là đang nói với mình: “Chị Mary, để em pha lại cho chị tách khác.”
“Thôi không cần đâu.” Mary tinh nghịch lè lưỡi với cậu: “Trần tổng cần tìm em mà, dĩ nhiên được gọi thì phải đến ngay chứ.”
Nhậm Giai ho một tiếng: “Mary, hôm nay chị nói nhiều thật đấy.”
“Thật sao? Ai da.
.
.” Mary vắt chéo chân, bưng tách cà phê thở dài một tiếng, “Chị vẫn còn nhớ lúc phỏng vấn vào GC, bên nhân sự cố ý hỏi chị thấy thế nào về chuyện yêu đương nơi công sở? Có thể xử lý được mối quan hệ tương đối phức tạp giữa các cá nhân của GC không? Có quan hệ nam nữ ổn định không? Sau này lúc gặp được Trần tổng, chị mới biết những câu hỏi đó là có ý gì.
Có sếp như thế thì mấy cô gái nhỏ có thể kìm lòng được cơ chứ?” Cô nói là cô gái nhỏ, nhưng ánh mắt lại hướng về Diệp Khai.
“Giai Giai, em học trường nào ra?”
“Phục Đán.”
“Khoa truyền thông của Phục Đán là tốt nhất.
Bách Trọng, anh thì học trường nào? Có phải Vũ Đại không? Cố Tổng là Thanh Hoa, ai da, chị Mẫn Hoa ơi, chị là chính pháp Tây Nam đúng không?”
Cô ta tự nói tự vui, Nhậm Giai muốn ngắt lời cô không biết bao nhiều lần, nhưng bà chị này đã quen nhanh mồm nhanh miệng, nếu như mình thực sự nói lại thì kiểu gì cũng bị cô ta nói lại: “Em tranh cãi với chị làm gì?
Tính của chị vốn thẳng thắn vậy đó!” Đồng thời còn muốn kéo cả người nước ngoài vào để phụ hoa: “Em nhìn xem, bình thường chị toàn liên hệ với người nước ngoài, họ ấy mà, ai ai cũng nói chuyển thẳng thắn lắm.”
Không những thế còn diễn một lúc hai vai, trước mặt Cố Tổng một vai, trước mặt Trần tổng lại càng là một vai khác.
Nhậm Giai hiểu rõ triết lý người khôn giữ mình, tuyệt đối không muốn gây sự với bất kỳ ai.
“Tiểu Diệp, em đã tốt nghiệp cấp ba chưa?” Mary xoay người nói, dẫn chủ đề về phía Diệp Khai.
Bách Trọng lập tức nói: “Sang năm cậu ấy sẽ đi du học.”
Câu này vốn là để giải vây, nhưng không biết vì sao Mary lại càng kéo dài giọng khi nghe đến câu này: “Trần tổng hào phóng thật đấy, điều này cho thấy bất kể nam hay nữ, chỉ cần theo đúng người liền có thể bớt vài năm vất vả phấn đấu.”
Cuối cùng Diệp Khai cũng hiểu được, Mary đây là đang coi cậu thành đối tượng mà Trần Hựu Hàm bao dưỡng.
Trần Hựu Hàm sẽ thấy sắc liền mờ mắt như vậy sao? Cậu không nhịn được mà cười một tiếng, kể ra thì nhìn từ bề ngoài thì hắn quả thực là có chút thấy sắc liền mờ mắt, đem tiểu tình nhân vô dụng ăn hại không kiêng nể gì mà nhét vào công ty.
Có điều, những người như Mary chắc hẳn đều biết rõ cái tính cả thèm chóng chán của Trần Hựu Hàm, họ đều là người có thâm niên trong công ty, cho nên cũng không đem loại tình nhân thế này để vào mắt.
Mary thoáng sững sờ một chút, Diệp Khai nghe cô ta chửi chó mắng mèo âm dương quái khí một hồi không những không tức giận mà thậm chí còn cười? Sắc mặt cô ta lập tức sầm xuống, nhưng mấu chốt nhất là cô ta còn mất mặt không dừng lại được.
Đang định nói tiếp gì đó thì Cố Tụ đi đến.
Bầu không khí lúc này rất vi diệu, anh đích thân để ghế cho Diệp Khai: “Ngồi đi, Trần tổng nói cậu quan tâm đến quản lý tài chính đúng không? Ngày mai tôi sẽ để Thẩm Nhu hướng dẫn cậu xem báo cáo.”
Diệp Khai lập tức nói: “Không sao đâu, em sẽ làm quen với các dự án trước đã.”
Cố Tụ gật gật đầu: “Nếu có gì thắc mắc thì có thể trực tiếp nói với tôi.
Tầm ba giờ sẽ có một cuộc họp với bộ phận quan hệ công chúng, bàn về kế hoạch phát hành truyền thông quý IV, cậu có muốn tham gia không?”
“Là xem đấu thầu luôn sao?”
“Không phải, là báo cáo nội bộ, sau khi được thông qua mới có thể tiến hành đấu thầu.
Cậu cứ đến xem là biết, nếu may mắn thì còn có thể nhìn thấy Trần tổng nổi giận.”
Diệp Khai không khỏi nhếch khóe môi: “Có đi ạ.”
“Phải rồi, Trần Đổng có đến, cậu có muốn đến gặp ông ấy không?”
Diệp Khai nhất thời còn chưa kịp nhận ra Trần Đổng là ai thì tất cả người trong văn phòng đều sợ hãi kinh ngạc — Trần Phi Nhất? Bởi vì ông cực kỳ tin tưởng cùng với việc đã ủy quyền toàn bộ mọi việc cho Trần Hựu Hàm, thế nên ông rất hiếm khi xuống tầng lầu của tập đoàn thương mại.
Chỉ trong giây lát, trong văn phòng người thì bận thắt cà vạt, người thì vội vàng đổi sang giày cao gót, cũng có người luống cuống tay chân khoác áo vest.
Trong lúc Diệp Khai còn đang bàng hoàng, cửa kính lại bị đẩy ra lần nữa, thư ký thân cận Triệu Tùng Hải đẩy cửa ra rồi đứng chờ một bên, Trần Phi Nhất trong bộ vest tiến vào, rất nhanh chóng liền nhìn thấy Diệp Khai.
Diệp Khai lập tức nở nụ cười: “Con chào bác Trần!”
Vẻ mặt của Trần Phi Nhất vốn luôn là nghiêm túc thận trọng, nhưng ông lại rất mến Diệp Khai, cười cười vỗ vai cậu: “Mấy hôm trước bác có gặp ông nội con, ông ấy nói con muốn đến thực tập chỗ Hựu Hàm, bác còn tưởng ông ấy lừa bác nữa chứ, không ngờ là con đến đây thật! Chỗ này của Hựu Hàm đâu có gì hay mà học hả con? Con coi trọng nó quá rồi!”
Trần Hựu Hàm không đến góp vui lần này, hắn ngồi trong phòng làm việc, không ra mặt, chỉ là không nhịn được cười, nghĩ thầm Trần Phi Nhất tới đúng lúc quá chứ.
“Sao có thể ạ, chuyện này là cơ hội mà ông nội giành mãi mới được để cho con đấy ạ, ông con đã suy nghĩ mấy tháng liền, chỉ sợ Hựu Hàm ca ca chê con phiền thôi.” Diệp Khai ở trước mặt người lớn luôn là rất ngoan ngoãn, cũng đã quen làm nũng, từ nhỏ cậu đã được Trần Phi Nhất ôm trong lòng chơi đùa, đâu cần phải khách khí với ông chứ?
Trần Phi Nhất cũng rất vui, lại vỗ vỗ cậu: “Vậy con cứ ở đây học tập cho giỏi, có vấn đề gì thì trực tiếp đến gặp bác, nếu Hựu Hàm tiếp đón không được chu đáo thì con cứ ——” Ông vốn định nói là để bác về nhà đánh nó, thế nhưng nguyên một tầng lầu này đều là cấp dưới của hắn, mình mà lại công khai nói sẽ đánh Trần tổng tài thì có vẻ không hay lắm.
Diệp Khai lập tức đáp: “Không đâu bác, Hựu Hàm ca ca là người kiên nhẫn với con nhất đấy ạ.”
Cuộc gặp gỡ này quá bất ngờ, Trần Phi Nhất vốn là tâm huyết dâng trào đến đây một chuyến, sau đó vẫn còn có việc phải làm nên nói chuyện xong liền đi ngay.
Để lại căn phòng im ắng đến lạ thường, trong đầu cả đám người lặp đi lặp lại: [ Ông nội, bác Trần, Hựu Hàm ca ca ], mặt Mary tái mét, thấy Cố Tụ lời ít mà ý nhiều giới thiệu: “Ngân hàng thương mại Ninh Thông, Diệp Khai.”
“Ninh Thông.
.
.” Nhậm Giai ngây ra như phỗng, bả vai bị người đụng một cái, thì ra là Mary đứng không vững nên vô thức túm lấy tay cô.
Chỉ có Cố Tụ là vẫn bình tĩnh như thường.
Nhưng mà hắn cũng chỉ là bình tĩnh mặt ngoài mà thôi, sóng gió trong lòng hắn sắp biến thành sóng thần đến nơi —— ván trượt tuyết là tặng cho Diệp Khai, xin nghỉ phép cũng là vì cậu, bao trọn đảo Fiji cũng là vì cậu —— Diệp Khai chính là người yêu Trần Hựu Hàm! Một người là người thừa kế của GC, người kia là người thừa kế của ngân hàng thương mại Ninh Thông.
Trần tổng tài, sao ngài lại đi chọn một con đường hẹp đến thế.
Biết bí mật của Trần tổng tài thì chính là người của Trần tổng tài.
Cố Tụ giải tán đám người đang đầy mặt là nghi ngờ và kinh hoảng, bắt đầu thông báo cho giám đốc của các phòng ban thân phận của Diệp Khai.
Lời đồn đại khi trước không cần hắn phải xử lý nữa, tin tức này truyền đi còn nhanh hơn tin Diệp Khai là chim hoàng yến của Trần Hựu Hàm, không đến nửa tiếng, cả phòng không còn một ai dám hống hách lên mặt nữa, ngược lại thì số lượng các cô gái trong công ty chờ cậu tan tầm tăng thêm rất nhiều.
Đèn trong văn phòng chủ tịch vẫn sáng choang, mấy cô gái nhỏ xinh xắn đều không tan làm, đều là người chưa tốt nghiệp bao lâu, vừa độc thân vừa mê trai đẹp.
Có tiền hay không chưa cần bàn đến, họ đều có nhan sắc như vậy, nhỡ đâu lại có thể đổi đời? Ai ngờ đợi mãi đợi mãi, thế mà vẫn không đợi được.
Đêm đã khuya, dù có là đẹp như tiên đi chăng nữa thì cũng không thể khiến người ta đợi đến hơn chín giờ.
Mọi người lần lượt quẹt thẻ đi về, đến 11 giờ, văn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại tiếng điều hòa trung tâm đang chạy, Cố Tụ tắt đèn văn phòng chủ tịch, thấy phòng của Trần Hựu Hàm vẫn còn sáng, nghĩ là hắn còn chưa về, liền đi đến gõ cửa —— rút ra bài học từ lần trước, hắn không dám tùy tiện xông vào.
Trần Hựu Hàm áp chế hơi thở, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tam làm chứ?” Giọng nói của Cố Tụ không cao không thấp, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Diệp Khai không nhịn được mà bật cười, ngay sau đó lại “A ——” một tiếng, rồi lại “Ưʍ.
.
.” che lại, có lẽ là cắn răng nhịn xuống.
Tiếng đầu tiên còn có vẻ trong sáng của thiếu niên, tiếng sau đó thì đột ngột chuyển tông, vẫn ngây thơ, nhưng đã lộ ra chút phóng túng.
Cố Tụ biến sắc, dùng toàn bộ EQ mà mình có để cố chấp mà nặn ra một biểu hiện giả dối rằng “Tôi chẳng nghe thấy gì hết”, anh bình tĩnh nói: “Vậy tôi về trước đây, có việc gì thì gọi cho tôi.” Sau đó liền dùng khuôn mặt đã hoàn toàn đỏ bừng của cẩu độc thân bẩm sinh mà vừa mắng khốn kiếp vô liêm sỉ, hạ lưu bỉ ổi, vừa dùng tốc độ đi bộ của vận động viên Olumpic mà chạy như bay ra khỏi văn phòng.
Trong văn phòng CEO đã bị đóng chặt cửa, Diệp Khai bị đè lên bàn làm việc, khóe mắt trào ra những giọt nước mắt sinh lý – đều do bị cɦịƈɦ mà chảy ra.